Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1998: Chương 1998: Sự lúng túng lãng mạn (2)




- Việc này lại phải cân nhắc cẩn thận.

Sau khi Lý Kỳ tỏ vẻ trầm tư một hồi, mới nói:

- Như vậy đi, ta cũng không làm khó dễ nàng, không cho phép nàng yêu ta nhiều hơn yêu nàng là được.Lý Sư Sư nghe được ngẩn ra, hai mắt đẫm lệ tuôn rơi, dùng đầu chống trước ngực Lý Kỳ, thẹn thùng nói:

- Con người chàng chuyên lừa nước mắt của ta.- Nàng đều nói vậy rồi, nếu ta không nhận lấy nước mắt này, chẳng phải là tự xưng phải gánh trên mình tội danh này rồi.

Lý Kỳ nhẹ nhàng khẽ hôn nước mắt trên mặt của Lý Sư Sư.Lý Sư Sư ngượng ngùng nhắm đôi mắt đẹp, lông mi dài còn đọng giọt nước mắt vui sướng khẽ run.Lý Kỳ hôn nước mắt trên mặt nàng, nhìn đôi môi nàng kiều diễm ướt át và hai má lúm đồng tiền xấu hổ, không khỏi sửng sốt, chỉ cảm thấy đây là đôi môi thuần khiết xinh đẹp nhất trên đời, chậm rãi cúi thấp đầu xuống. - Hắt xì!Đang lúc Lý Kỳ chuẩn bịcho Lý Sư Sư một nụ hôn lãng mạn, thì chuyện ngại ngùng nhất lại xảy ra, Lý Sư Sư đột nhiên hắt hơi.Đây rõ ràng là một cái hắt hơi có tính chất hủy diệt lớn.Không khí nồng đậm lãng mạn bị cái hắt hơi này làm cho tiêu tan hết.Ông trời, ngươi đây là cố tình muốn trêu đùa ta à.Lúc này đến lượt Lý Kỳ muốn nhảy vào hồ, hắn cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, ngoại trừ mất mặt, hắn cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể tự an ủi mình. Có thể bị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này được phun nước miếng trong khoảng cách gần như vậy cũng là một loại vinh hạnh mà!Lý Kỳ cũng xấu hổ, Lý Sư Sư thì càng không phải nói rồi, mặt đỏ như lửa, ngay chiếc cổ thon dài như ngọc đều đỏ ửng lên, nàng cũng không dám mở mắt ra, nhưng trong đầu nàng đã hiện ra vẻ mặt xấu hổ của Lý Kỳ, chỉ cảm thấy cuộc đời này không có gì đáng lưu luyến, đời này cứ như vậy rồi. Đang lúc Lý Sư Sư buồn bực muốn khóc, chợt thấy một luồn ấm áp choang lên trên vai, nàng không khỏi hé tia mắt nhìn. Hoá ra Lý Kỳ cởi bỏ áo choàng của mình choang lên trên người nàng, còn Lý Kỳ lại như cười như không nhìn nàng.Nàng vùi đầu vào trong lồng ngực vạm vỡ, giọng như muỗi ngâm nói:- Xin lỗi.Lý Kỳ ha hả nói:

- Không cần phải rất xin lỗi, nàng nhắc nhở ta rất tốt, bao gồm nước miếng của nàng cũng là thuộc về ta.Lý Sư Sư thổi phù một tiếng, bật cười, nhưng theo sau lại vội vàng mím môi lại.Lý Kỳ một tay đem nàng ôm vào trong ngực, nói:

- Vừa thấy nàng không kinh nghiệm bỏ nhà ra đi, cũng không biết mặc nhiều quần áo. Tóc nàng tuy rất dài rất đẹp, nhưng cũng không thể dùng làm sưởi ấm được, ta để người đun nước sẵn ở trên du thuyền phía trước, nàng mau đi tắm nước nóng. Đừng để cảm lạnh.Lý Sư Sư thấy Lý Kỳ đối với bản thân săn sóc tỉ mỉ, trong lòng tràn đầy vui sướng, dựa vào trong ngực hắn, khẽ ừ. Đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi. Trước đó chàng đi theo sau ta từ bao giờ vậy.Lý Kỳ cười nói:

- Bắt đầu từ lúc nàng lên xe ngựa, chỉ là ta lúc ấy không hiểu được, ta cũng không biết nên giữ nàng lại không. Hay là nên tiễn nàng, ta vốn tưởng là nàng muốn rời khỏi Hàng Châu, nhưng tuyệt đối không ngờ nàng lại đến Tây Hồ tự vẫn, bây giờ ta nghĩ lại mà cảm thấy sợ, nếu là lúc ấy ta thoáng chần chừ, như vậy sẽ hối hận cảđời, nhớ kỹ rằng, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, nàng nhất quyết không được lại đi tự vẫn.- Chàng yên tâm, chàng đối xử với ta tốt như vậy, ta làm sao nỡ bỏ chàng mà đi. Lý Sư Sư khẽ mỉm cười, hai má lúm đồng tiền nhỏ nhắn rất là mê người, lại hỏi:

- Chàng làm sao biết ta tối nay rời đi.Lý Kỳ nói:

- Bởi vì đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng bỏ đi, mà Túy Tiên Sơn Trang đề phòng nghiêm khắc, nàng thử tưởng tượng xem lần đầu tiên biến mất không tăm hơi như vậy là không thể nào, vậy thì nàng chỉ có thể tìm người giúp đỡ, ta với Thanh Chiếu tỷ tỷ chắc chắn là không được rồi, Thập nương càng không nói rồi, toàn bộ trong đình viện, chỉ còn lại một mình Yến Phúc thôi, cũng chỉ có nàng ấy có khả năng sẽ giúp nàng, cho nên ta chỉ cần làm cho người ta âm thầm đi theo Yến Phúc liền có thể biết kế hoạch bỏ đi của nàng.Lý Sư Sư vội hỏi:

- Chuyện này với Yến Phúc - - - .Nàng còn chưa nói hết, Lý Kỳ liền nói:

- Nàng yên tâm, ta sẽ không trách nàng ấy, ta hiểu rất rõ nàng ấy, đừng nói lànàng, cho dù là chính nàng ấy, nàng ấy cũng chọn rời đi, các nàng làm tất cả cũng là vì ta, trong nội tâm của ta cảm kích không kịp, làm sao lại đi trách các nàng, thực ra nói đi cũng phải nói lại, nếu là không có chuyện nhảy hồ đó của nàng, khả năng ta đến lúc này còn chưa biết mình sớm đã yêu nàng, đây hết thảy đều là ý trời!Lý Sư Sư nghe được ủy khuất ngút trời nhất thời hóa thành hư ảo, trộm liếc nhìn Lý Kỳ, lại nhìn bầu trời đêm, nghĩ thầm, cảm tạ trời xanh buông xuống xót thương ta, để cho ta rốt cục cảm nhận được hương vị hạnh phúc, đây có lẽ cũng món ăn có hương vị ngon nhất mà hắn nấu cho ta. Hai người dìu nhau bước chậm trên đê, gió đêm mùa thu tuy mang theo cảm giác mát, nhưng thổi tới trên người của hai người, lại như là gió xuân, thật sự là tình chàng ý thiếp, chỉ hâm mộ đôi uyên ương không hâm mộ thần tiên. Ở Hàng Châu, du thuyền chính là tồn tại vì Tây Hồ, vì vậy du thuyền Lý Kỳ cũng vẫn bỏ neo ở đây, đi khoảng tầm thời gian một bữa cơm, hai người liền đi tới trước du thuyền. Lúc này nơi đây đề phòng nghiêm khắc, bốn phía đều có hộ vệ đứng gác, những người này đều là thân tín của Lý Kỳ.Lên trên thuyền, nước ấm đãchuẩn bị xong, Lý Kỳ để Lý Sư Sư nhanh chóng đi tắm nước nóng, nàng tối nay ngấm mấy canh giờ gió đêm, hơn nữa lại trải qua bi thương rồi vui mừng, Lý Kỳ thật sự lo lắng nàng sẽ phát bệnh.Lý Kỳ một thân một mình ngồi ở trong khoang thuyền, đang cầm một ly trà ấm áp, nhìn ánh nến lay động, khi thì ngu ngơ, khi thì ngây ngô cười, khi thì lắc đầu thở dài, trong lòng lại nhĩ, Tần Cối a Tần Cối, ngươi thật là phúc tinh của ta, nếu không phải là ngươi, ta lại làm thế nào có được giai nhân này, nhưng ngươi lại khiến nữ nhân của ta đau lòng như vậy, ngươi nói ta nên oán hận ngươi, hay là nên cảm tạ ngươi, thật sự rất chờ mong gặp mặt ngươi, hy vọng đến lúc đó ngươi không nên làm ta thất vọng mới tốt.- Lý lang.Chợt nghe được một âm thanh nhẹ phát ra, Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, bất giác ngây dại.- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.