Bắc Tống Phong Lưu

Chương 817: Chương 817: Sự ra đi của thiên tài




Tuy rằng ba vị tiểu công tử này nhiều lần đối chọi với Lý Kỳ, nhưng khế đất bọn họ mang đến cũng làm lung lay những người còn lại, có nói nhiều hơn nữa, cũng không thực tế bằng những khế đất này. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu xem xét độ tin cậy của những lời Lý Kỳ nói.

Ban đầu bọn họ cho rằng Lý Kỳ giống với Vương An Thạch, cưỡng ép thanh tra đất đai, nhưng tuyệt đối không ngờ Lý Kỳ không chỉ không mở lời cầu xin họ, càng không ép buộc họ, ngược lại khẩu khí rất lớn, muốn bọn họ tự mình đến đăng ký, không đến cũng không sao, khiến họ bắt đầu do dự không quyết.

Đây chính là một dạng tâm lý của người tiêu dùng.

Lý Kỳ uống một hớp trà, khóe miệng lộ nét cười, hắn hiểu lấy cứng đối cứng với những người này là không được, chỉ có lấy tiền vàng làm mồi nhử, dụ dỗ bọn họ mắc câu, đừng thấy ở đây không có nhiều người, nhưng một khi tìm được đường đột phá, vậy tình cảnh nguy khốn sẽ nhanh chóng đảo ngược, có thể tưởng tượng, những địa chủ, cường hào còn lại thấy bọn họ tích cực phối hợp Thương Vụ Cục nhưng vậy, nhất định sẽ phát hiện trong đó có mờ ám, cũng không cần Lý Kỳ mở lời, bọn họ sẽ tự mình đến hỏi, mắc câu cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Thật lâu sau, Dương Phàm đột nhiên cười nói:

- Nha nội và Tiểu Cửu nói rất đúng, Kinh tế sử xuất thân là thương nhân, cho dù thế nào, cũng sẽ không gạt chúng ta, nhưng mà, ta muốn biết Kinh tế sử dự tính khi nào bắt đầu bước xây dựng thứ hai?

Lý Kỳ cười nói:

- Dương công tử, đây không phải là chuyện nhỏ, không chỉ Kinh thành chúng ta, còn có những địa phương khác trong cả nước, có điều khi mới bắt đầu ta dự định tìm năm nơi thí điểm, hơn nữa Thương Vụ Cục chúng ta phải thương lượng kế hoạch chu đáo, dự tính trong hai năm sẽ chuẩn bị xong công tác dự bị, sau đó sẽ tiến hành đầu tư, xây nhà xưởng.

- Hai năm?

Dương Phàm cau mày nói:

- Vậy trong hai năm này, chúng ta há chẳng phải là phải nộp rất nhiều tiền thuế sao?

Không nộp? Ngươi đúng là trốn thuế riết quen luôn rồi. Lý Kỳ ha hả nói:

- Dương công tử nói sai rồi, các vị đều là người thông minh, nên chắc chắn biết, chỉ cần tin tức này truyền ra, đất đai ở xung quanh Kinh thành tăng giá là điều khó tránh, nói cách khác, chính là tài sản của các vị đang tăng lên trong vô hình, cũng tức là giống như Cao Nha nội nói, nằm một chỗ thu tiền.

Cao Nha nội nghe được mừng rỡ:

- Đúng vậy, đúng vậy, bản Nha nội tốt xấu gì cũng lăn lộn trong giới kinh thương hai năm rồi, có thể nói sai sao, các vị có thể không tin Lý Kỳ, vậy cũng phải tin tưởng ta chứ.

Những người còn lại chỉ cười khổ lắc đầu, tin ngươi thì xong đời rồi.

Tôn Vinh đột nhiên nói:

- Nhưng hiện tại ngài cũng không thể bảo đảm đất của chúng ta nhất định sẽ được Thương Vụ Cục nhìn trúng.

- Ta đây đúng là không thể đảm bảo, bởi vì nếu các vị không đến đăng ký, Thương Vụ Cục sẽ không quy hoạch được, hiện nay nói những điều này vẫn còn sớm.

Lý Kỳ nói:

- Nhưng mà, nếu kinh tế phát triển, cho dù đất của các vị có được chọn làm khu công nghiệp hay không, thì đất cũng sẽ tăng giá, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Trước hết, buôn bán càng nhiều, bọn họ càng cần đất để xây dựng cửa hàng hoặc xưởng, thứ hai, bách tính giàu có rồi, cũng sẽ xây dựng sửa chữa phòng ốc, chuyện này cũng không tránh khỏi liên quan đến đất đai, thứ ba, triều đình giàu có rồi, chắc chắn sẽ có qua có lại, tu sửa đường xá quy mô lớn, vân vân, nghĩ mọi cách để có lợi cho thương nhân, đến lúc đó chắc chắn sẽ trưng thu đất đai, đây cũng là tiền tài vô hình, các vị sẽ kiếm được thật nhiều, còn vấn đề kiếm được bao nhiêu, vậy còn phải xem vận may của các vị. Nói tới nói lui, những người không đến đăng ký, chắc chắn một chút bảo đảm cũng không có, lấy ví dụ, nếu triều đình tu sửa một con đường ở Đông Giao, những khoảnh đất không có đăng ký sẽ bị trưng thu mà không cần bồi thường, đến lúc đó cho dù ta có lòng hỗ trợ, nhưng cũng không tìm có lý do, vì một chút tiền thuế này, đáng giá sao?

Mọi người nghe đến đây, cũng bắt đầu động tâm, nhà họ cũng có thế lực nhất định trong triều đình, thậm chí có thể ra một vài chính sách, cũng tức là nói, bọn họ còn có năng lực khiến cho quy hoạch của triều đình có lợi cho họ, trong lòng mỗi người đều lập ra một bài toán như ý.

Dương Phàm ha ha nói:

- Đúng thế, đúng thế, Kinh tế sử ngài biết đó, ta vẫn luôn ủng hộ ngài, lần này cũng không ngoại lệ, Dương gia chúng ta chắc chắn sẽ ra sức ủng hộ Kinh tế sử.

Tiếp đó những người còn lại bắt đầu vui vẻ hòa nhã tỏ ý ủng hộ cải cách của Thương Vụ Cục.

Lý Kỳ cười ha ha, đứng dậy, chắp tay nói:

- Đa tạ sự ủng hộ to lớn của các vị, đối với quyết định hôm nay của các vị, ta chỉ có thể nói tiếng chúc mừng, chỉ bằng quyết định sáng suốt này của các vị, ta tuyệt đối có lý do tin tưởng trong tương lai không xa, các vị sẽ trở thành lực lượng trung kiên của Đại Tống ta, là lực lượng không thể thiếu.

- Ha ha, cùng chúc mừng, cùng chúc mừng đi!

Từ Vệ kia đột nhiên nói:

- Đúng rồi, Kinh tế sử, cha ta biết hôm nay ta đến đây, có một vấn đề bảo ta thỉnh giáo ngài.

- Không dám nhận, Từ công tử có gì xin cứ nói thẳng.

Từ Vệ nói:

- Từ khi luật mới được ban bố, trong nhà ta đã có năm sáu gia nông chuyển nghề thành thợ thủ công hoặc thương nhân, thậm chí có vài người còn hi vọng có thể tăng thêm tiền công, nhà ta cũng không biết xử lý chuyện này như thế nào, mong Kinh tế sử chỉ điểm một chút.

Lại có mấy người cũng tỏ ý nhà mình cũng xuất hiện tình trạng như Từ gia.

Lý Kỳ cười nói:

- Thực ra các vị không nói, ta cũng định thương lượng với các vị chuyện này. Hiện nay giới kinh thương Đại Tống ta đang hồi phục, tiến hành tổ chức lại, lại bởi vì luật mới, dẫn đến nhiều người đều dấn thân vào thương nghiệp, điều này cũng hàm ý là sẽ càng nhiều cơ hội làm việc dành cho mọi người. Thực ra hiện nay còn chưa là gì, bởi vì lưu dân còn rất nhiều, nguồn nhân lực vẫn chưa dùng hết. Ta tin rằng những gia nông bỏ đi trong nhà các vị, nhất định đều có chút quan hệ, hoặc là dự định tự mình làm buôn bán nhỏ, chứ không phải được người khác mời đi.

Từ Vệ gật đầu nói:

- Kinh tế sử quả nhiên thần cơ diệu toán.

Lý Kỳ khoát tay nói:

- Hiện nay bên ngoài còn rất nhiều lưu dân, vốn không cần sợ không tuyển được người, nhưng vài năm sau, tình hình sẽ khác hẳn, lúc nhu cầu lớn hơn, vậy tăng tiền công là điều chắc chắn, đến lúc đó quan hệ giữa các vị và nông dân, cũng sẽ theo đó nảy sinh thay đổi, đơn giản là bọn họ hi vọng có được nhiều hơn, đây là hiện tượng rất bình thường, mọi người không cần lo lắng. Hiện tại Đại Tống ta vẫn là quốc gia lấy nông nghiệp làm chủ, vì vậy thuế nông nghiệp vẫn là nguồn thu chủ yếu của triều đình, nhưng một khi thương nghiệp phát triển, vậy thuế thương nghiệp sẽ dần dần tăng lên, trong tương lai sẽ vượt qua thuế nông nghiệp, trở thành nguồn thu lớn nhất của triều đình, vậy đến lúc đó, thuế thương nghiệp chắc chắn sẽ chia sẻ một phần với thuế nông nghiệp. Thuế nông nghiệp nhất định sẽ giảm, hơn nữa giá cả lương thực chắc chắn sẽ tăng lên tương ứng. Các vị có thể dùng số tiền này bù vào tiền công cho nông dân trong nhà, nói một cách tương đối, các vị vẫn đang kiếm tiền. Tuy rằng hiện nay thương nghiệp đang thịnh vượng, ai ai cũng đều muốn dấn thân vào, nhưng nông nghiệp cũng sẽ không thay đổi, suy cho cùng ai ai cũng phải ăn cơm, nông nghiệp sẽ chỉ càng trở nên quan trọng theo sự phồn vinh của thương nghiệp mà thôi. Cho nên các vị cũng đừng làm to chuyện, mà phải bảo vệ ruộng tốt trong nhà, bởi vì lương thực là căn bản, cố gắng làm tốt điểm này, các vị sẽ có tài phú vô cùng vô tận.

Dương Phàm ha ha nói:

- Đúng là nghe vua nói một buổi, hơn cả đọc sách mười năm mà, Dương mỗ đã hiểu ra rồi.

Từ Vệ nói:

- Kinh tế sử, ngài cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ ủng hộ ngài.

Hôm nay bọn họ quả nhiên không uổng công. Mỗi người đều mang theo nụ cười hài lòng rời khỏi Thương Vụ Cục.

Lý Kỳ cũng thở dài, có điều, đây cũng chỉ là bắt đầu thôi, thuyết phục mấy người này thì dễ, nhưng muốn thuyết phục cả thiên hạ, đó không phải là chuyện đơn giản. Sau khi hắn thương lượng làm sao tuyên truyền việc tăng thuế ruộng với thuộc hạ xong, thì chuẩn bị trở về Túy Tiên Cư giải quyết cái bụng đang kêu réo.

Nhưng vừa ra cửa, thì thấy Ngưu Cao bước vội đến.

- Ty chức tham kiến Bộ soái.

Lý Kỳ nói:

- Có chuyện gì sao?

Ngưu Cao nhỏ giọng nói:

- Phía bắc gửi thư đến.

- Cái gì?

Trong lòng Lý Kỳ rét run, một loại cảm giác không ổn lan tỏa, bởi vì gián điệp hắn phái đi nước Kim còn chưa đến ba tháng, sao có thể có tin tức nhanh như vậy, vội đưa tay nói:

- Lấy ra nhanh lên.

Ngưu Cao vội lấy một phong thư trong lòng đưa qua.

Lý Kỳ vội rút thư ra xem, trong thư chỉ vỏn vẹn vài chữ, nhưng mấy chữ này, hắn lại xem rất lâu.

Hoàn Nhan A Cốt Đả đã mất trên đường trở về.

Trong lịch sử, Hoàn Nhan A Cốt Đả cũng bệnh mất trên đường về, nhưng do Lý Kỳ đến đây, cản trở tiến triển của đàm phán, lùi đàm phán lại hai tháng, mà Hoàn Nhan A Cốt Đả cũng mất muộn hai tháng so với lịch sử.

Nhưng mà, tin tức bất ngờ xảy ra này cũng bao phủ trong lòng Lý Kỳ một tầng âm u.

Buổi chiều hôm đó, Lý Kỳ dẫn Mã Kiều xuất môn. Đến một ngọn núi nhỏ, cắm ba nén nhang, ngắm nhìn nơi xa. Hắn tuy chỉ gặp Hoàn Nhan A Cốt Đả một lần, chỉ sống chung vài ngày, nhưng hắn thật lòng tôn kính Hoàn Nhan A Cốt Đả, Hoàn Nhan A Cốt Đả tuyệt đối là một vị trưởng giả đáng để người khác tôn kính.

Lúc chưa gặp Hoàn Nhan A Cốt Đả, hắn cũng không tin trên đời này có cái gọi là khí chất vương giả, chí ít thì trên người vị Hoàng đế duy nhất hắn biết không có, nhưng sau khi gặp mặt, hắn thật sự đã tin trên đời này quả thật có khí chất vương giả. Khí chất vương giả này có thể nói là một loại sức hấp dẫn của nhân cách, khiến người khác tình nguyện đi theo ngươi, thậm chí không tiếc tính mạng của mình. Nhưng người có sức hấp dẫn như vậy đúng là trăm năm khó gặp, suy cho cùng có thể ngồi trên vị trí đó chỉ lác đác vài người thôi.

Về tư, sự ra đi của một thiên tài như vậy, khiến Lý Kỳ thương tiếc không thôi, trong lòng khó tránh bi thương. Về công, đối với Lý Kỳ mà nói, chuyện này không thể nghi ngờ chính là một tin dữ.

Không thể phủ nhận, chỉ dựa vào tài năng quân sự của Hoàn Nhan A Cốt Đả, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt đối với Đại Tống, từ lúc khởi binh đến nay, Thánh thượng Thái tổ tính toán chu đáo, binh vô lưu hành, chiến vô bất thắng, quan trọng hơn là ông không giống những người con của mình, ông căn hận người Khiết Đan, nhưng lại không căm hận Đại Tống, làm người lại rộng rãi sáng suốt, anh minh thần võ, hơn nữa vô cùng coi trọng quan hệ hữu hảo giữa hai nước Tống Kim, Hoàn Nhan Tông cũng từng nói, Thái tổ cấm ta phạt Tống, lời nói còn vang bên tai. Có ông ấy ở đây, đối với Đại Tống mà nói, không nghi ngờ gì chính là lợi lớn hơn hại.

Nhưng mà, sau khi bánh xe lịch sử thoáng lệch quỹ đạo, hiện nay lại quay trở về quỹ đạo vốn có, Lý Kỳ biết hiện nay Hoàn Nhan Thịnh hẳn là đã kế vị, nhưng Hoàn Nhan Thịnh không sánh bằng ca ca ông ta, ông ta không áp chế được đám người Hoàn Nhan Tông Vọng, nếu căn cứ vào tiến trình lịch sử, chỉ hơn một năm nữa thôi, quân Kim sẽ nam hạ, sự biến Tĩnh Khang cũng sẽ tới theo.

Lý Kỳ không dám có tâm trạng cầu may, tin tưởng rằng những gì sử sách viết đều là gạt người. Suy cho cùng sử sách cũng không phải truyền thuyết. Hắn chỉ hi vọng có thể cho hắn thêm một ít thời gian nữa.

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy tất cả những thứ này đều rất mong manh, lòng tin sụt giảm, triều đình nhà Tống hiện tại, thật không chịu nổi, cả một đám gian thần, chỉ đối phó với họ thôi, cũng không biết tốn bao nhiêu thời gian, cho dù có thể đánh đổ lục tặc, nhưng lấy tính cách của Tống Huy Tông, tin rằng sẽ nhanh chóng có thêm một đám lục tặc mới.

Rốt cuộc mình nên làm gì đây? Đại Tống loạn trong giặc ngoài khiến Lý Kỳ đột nhiên cảm thấy bản thân chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi. Ngây ngẩn nhìn phương bắc, nghĩ mãi không ra.

Cứ thế, hắn đứng từ chiều cho đến khi mặt trời lặn về phía tây.

Mã Kiều phía sau hắn đột nhiên bước lên, nhỏ giọng nói:

- Bộ soái, mặt trời đã lặn rồi, chúng ta trở về thôi.

Lý Kỳ hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài:

- Thời gian trôi thật nhanh.

Nhưng vừa mới xoay người, hắn đột nhiên đứng lại, ngẩn người nhìn cảnh đẹp chiều tà nơi phía tây kia.

Thật lâu sau, hắn đột nhiên thì thầm lẩm bẩm:

- Chỉ có ánh mặt trời đỏ rực này lặn đi, thì vầng triều dương mới mới có thể mọc lên.

Nói tới đây, hắn bỗng dưng mở to hai mắt, trong lòng đột nhiên sáng lên, thông suốt sáng tỏ, lòng tin tăng lên, bật cười ầm ĩ.

Tái bút: Cần vé tháng.

Không quá vài ngày, tin tức Hoàn Nhan A Cốt Đả qua đời truyền khắp trong ngoài, Tống Huy Tông lập tức phái sứ giả đi thăm hỏi, ngoài ra còn chúc mừng Hoàn Nhan Thịnh đăng cơ, dù sao cũng chỉ nói những lời nhảm nhí vô ích, không có ý nghĩa gì cả.

Mà đám người Vương Phủ, Thái Du lại càng ngu ngốc hơn, ngoài mặt thì tiếc thương vô hạn, nhưng trong lời nói lại hàm chứa ý hả hê vui sướng, giống như Hoàn Nhan A Cốt Đả ra đi, là trời đang phù hộ Đại Tống.

Sau khi bãi triều.

- Đại nhân, vừa rồi trên triều, Vương tướng rõ ràng là tạo áp lực cho chúng ta, muốn chúng ta nhanh chóng thi hành tăng thuế ruộng.

Tần Cối chau mày nói.

Lý Kỳ hỏi:

- Điều tra đất của lão ta tới đâu rồi.

Tần Cối nói:

- Đại nhân có điều không biết, việc này không cần chúng ta tra, Vương tướng tự mình phái người đi lấy khế đất về, có điều đó chỉ là đất của lão ta ở Kinh sư thôi, đất mà lão ta có không chỉ như vậy, tiền thuế này không là gì với lão ta cả.

Lý Kỳ cười dài nói:

- Nói như vậy, lão ta tin chắc là chúng ta không ra khỏi Kinh thành, luật mới này sẽ bị bóp chết từ trong trứng nước sao.

Tần Cối gật đầu, lại nói:

- Nhưng lão ta ngàn vạn lần không ngờ được, đại nhân đã âm thầm sắp xếp từ lâu, lợi dụng xây dựng kinh tế trải đường cho tăng thuế ruộng, có điều, đến lúc đó lão ta chắc chắn sẽ tìm mọi cách ngăn trở. Hiện nay Vương tướng quyền khuynh triều dã, ngày càng kiêu ngạo, càng lợi hại hơn trước kia, phàm là đối nghịch với lão ta, gần như đều chịu tổn thất nặng nề. Hiện nay trong triều rất nhiều người giận mà không dám nói. Hôm qua đại nhân không thượng triều, cho nên không biết, Vương tướng giáng chức ba trợ thủ đắc lực của Thái tử một lượt, dù là Tả tướng và Thái tử đích thân ra mặt, cũng không cách nào chống lại.

Lý Kỳ ồ một tiếng, cảm thấy rất hứng thú hỏi:

- Lão ta và Thái tử rốt cuộc có đụng chạm gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.