Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1042: Chương 1042: Sự sợ hãi của Nha Nội




Quả nhiên, nghe lời khen của Lý Kỳ mới khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm. Suy cho cùng hắn cũng là lão đại, lão đại nói ngươi làm không tốt, vậy thì dù ngươi có làm nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi.

Ngu Doãn Văn vui vẻ nói:

- Sư phụ, người thật sự cảm thấy tốt sao?

Toát mồ hôi! Bây giờ ta còn chưa xem hiểu nữa. Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đương nhiên, nếu có hỏa thương, quân đội Đại Tống ta, thật sự như hổ thêm cánh mà.

- Giám sự nói không sai. Hỏa thương này dùng để đối phó sự tiến công của kỵ binh thật sự vô cùng thích hợp.Ngu Kỳ thoáng nghĩ rồi nói.

- Đúng đúng đúng.

Lý Kỳ gật đầu, bỗng nhiên hử một tiếng, bật thốt lên:

- Đốiđối phó kỵ binh?

Mã Kiều bên cạnh cau mày nói:

- Bộ soái, nếu ngài không biết, sao vừa rồi còn ra sức khen tốt.

Y vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn Lý Kỳ.

Chết tiệt, suýt chút quên mất bên cạnh còn một khắc tinh đi theo. Lý Kỳ hận không thể lột da Mã Kiều, nhưng hắn biết, bây giờ hắn phải bình tĩnh, khẽ mỉm cườinói:

- Ta đường đường là Bộ soái, sao lại không biết, ngươi không biết mới đúng đó.

Mã Kiều vừa nghe vội nói:

- Phó Giám sự đã nói rõ ràng như vậy, Mã Kiều ta không đánh giặc mà còn hiểu rõ, nếu có mấy ngàn trường thương thủ, hợp lại thành trận, đợi kỵ binh đối phương xông lên giết thì đồng thời phóng ra mấy ngàn ngọn lửa, thế nào cũng thiêu sạch bọn chúng đến người ngã ngựa đổ.

Mấy ngàn ngọn lửa? Hai mắt Lý Kỳ trợn tròn, trong đầu tưởng tượng hình ảnh đó, số người này thật sự vô cùng khả quan nha.

Ngu Doãn Văn đồng ý nói:

- Mã đại ca nói rất đúng, chính là như vậy. Hơn nữa ống trúc này có thể nhanhchóng thay đổi, chúng ta có thể sắp xếp hai đội người thay phiên, duy trì đầy đủ hỏa lực.

Toát mồ hôi! Không ngờ ngay cả Mã Kiều ta cũng không bằng, may mà bọn họ không nhìn ra. Lý Kỳ khẽ cười nói:

- Mã Kiều, không ngờ ngươi còn có bản lĩnh này, nếu tòng quân, tương lai nhất định là một mãnh tướng.

Mã Kiều hừ một tiếng, khinh thường nói:

- Ta không thèm làm mãnh tướng.

Lý Kỳ hỏi theo bản năng:

- Vì sao?Mã Kiều hất đầu, kiêu ngạo nói:

- Bởi vì cứ như vậy, có thể rất lâu ta cũng không thể nhìn thấy sư muội ta, vậy ta cũng không có tâm tư đánh giặc. Hơn nữa, Mã Kiều ta là ai chứ, sao lại dựa vào ưu thế của những loại vũ khí này để chiến thắng chứ, thật đúng là thắng không do giỏi võ.

Tư tình nhi nữ thôi mà ngươi có cần nói quá vậy không? Toát mồ hôi! Tên nhóc này thật hết thuốc chữa, Lý Kỳ bất đắc dĩ thở dài, nói với đám người Ngu Kỳ:

- Các vị chớ trách, y chính là người như vậy, thích nhất làm tự làm khó mình.

Trên mặt mọi người mờ mịt.

Ngu Kỳ nghiêm túc nói:

- Hỏa thương này không chỉ có thể hạn chế tấn công của địch nhân, còn có thểyểm hộ quân đội lui lại, ta cho rằng có thể thử một lần.

Ngu Doãn Văn lo lắng Lý Kỳ không hài lòng, vội nói:

- Sư phụ, thật ra hỏa thương này có thể cải tiến nữa. Con và Ô đại thúc cùng Ô nhị thúc dự định thêm vào một miếng sắt, cục đá còn có thể thêm thuốc độc vào đề phóng ra khói độc.

Ngu Kỳ quát:

- Khói độc? Doãn Văn, con còn nhỏ tuổi sao có thể ác độc thế chứ, bình thường vi phụ dạy con thế nào, lẽ nào lại như vậy.

Ô Hữu Tài vội nói:

- Phó Giám sự, thật rathật ra chủ ý này là ta nghĩ ta.Ngu Kỳ mờ mịt “a” một tiếng.

- Ngu Phó Giám, lẽ nào ông định bảo Doãn Văn làm ra một loạt vũ khí lương thiện để đối phó kẻ thù sao.

Lý Kỳ lắc đầu than thở, trong lòng lại nghĩ, nếu thật sự có thể làm được, vậy cũng coi như là vũ khí bắn đạn đầu tiên trên thế giới đó, có thể nói là một bước tiến lớn. Nhìn Ngu Doãn Văn, cười ha ha, vỗ vỗ cánh tay nó nói:

- Rất tốt, hỏa thương này ta rất hài lòng. Nhưng ta còn hài lòng hơn về thái độ học hỏi của con. Là một nhân viên nghiên cứu, trong lòng không thể tồn tại sự thỏa mãn, chỉ có không ngừng tự bất mãn với mình mới có thể thúc đẩy bản thân.

Hắn lại nói với đám người Ô Hữu Hoa:

- Câu này cũng là nói với các ngươi đó.

- Đồ nhi (tiểu nhân) ghi nhớ lời dạy của Giám sự.Mọi người ôm quyền nói.

Ô Hữu Hoa lại nói:

- Giám sự, hạ quan đã cải tiến ra một loại Sàng Tử Nỏ mới, có thể cùng lúc phóng ra sáu mũi tên có tẩm hỏa dược. Chỉ là do hôm nay thời tiết nóng bức, xung quanh nơi này toàn là cây cối, không tiện biểu diễn. Ngoài ra, chúng ta còn tăng tốc nghiên cứu chế tạo ra loại có thể đồng thời phóng ra nhiều mũi tên có hỏa dược hơn nữa.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Không sao, không sao, sau này còn có cơ hội, cần gì lo lắng ngày hôm nay không được chứ.

Vì Lý Kỳ đã lâu không đến, hơn nữa thời gian cũng không còn sớm, hắn dứtkhoát ở lại đây, thuận tiện khảo sát hoàn cảnh làm việc và tiến độ công việc của họ.

Ngu Doãn Văn nghe thấy Lý Kỳ muốn ở lại đây qua đêm, trong lòng đặc biệt vui mừng, vừa mới ăn xong cơm tối, thì đã kéo Lý Kỳ để thỉnh giáo, giống như muốn vắt kiệt Lý Kỳ vậy. Lý Kỳ thân làm sư phụ, đích thực là cực kỳ kém cỏi. Bình thường hắn làm gì có thời gian mà dạy Ngu Doãn Văn từng câu từng chữ, toàn do Ngu Doãn Văn tự mình tìm hiểu, đương nhiên, khi Lý Kỳ viết ra những nguyên lý đó đều đã giải thích rất rõ ràng, chẳng khác gì ghi lại toàn bộ nội dung.

Lý Kỳ trong lòng áy náy không hề có chút mất kiên nhẫn nào, cẩn thận dạy dỗ, Ngu Doãn Văn vô cùng có hứng thú với những thứ này, càng nghe càng có tinh thần, có lúc còn có thể suy một ra ba, thiếu chút Lý Kỳ phải hỏi ngược lại, dạng học sinh này thì lão sư nào mà không thích chứ, Lý Kỳ cũng càng nói càng nhập tâm, cho đến nửa đêm, hai người mới nghỉ ngơi.Tinh mơ ngày hôm sau, Lý Kỳ lại bắt đầu tranh thủ thời gian giúp Ngu Doãn Văn giải đáp những vấn đề nó thắc mắc đã lâu. Cho đến sau bữa cơm trưa, Lý Kỳ mới rời đi, dù sao thì cũng còn rất nhiều việc đang chờ hắn xử lý, nhưng hắn đã hứa với Ngu Doãn Văn, sau này có thời gian sẽ đến đây dạy nó nguyên lý của hỏa khí.

Trở về Quân Khí Giám, Lý Kỳ lại đi xem xét tiến trình công việc mấy ngày qua, lại mở cuộc họp với một đám quan viên Ngu Kỳ, sắp xếp những công việc tiếp theo.

Cho đến khi Lý Kỳ ra khỏi Quân Khí Giám đã là buổi tối, thế là hắn và Mã Kiều đến Túy Tiên Cư, trước tiên giải quyết vấn đề của ngũ tạng.

Hôm nay Túy Tiên Cư cuối cùng không ăn chay, việc làm ăn cũng đi vào quỹ đạo, không còn chỗ ngồi nữa.- Đại ca, huynh chưa ăn cơm sao.

Điền Thất thấy Lý Kỳ đến, vội lên đón tiếp, hành lễ một cái rồi hỏi.

Lý Kỳ nói:

- Vẫn chưa, bảo Lục tử tùy ý làm vài món, ta lười tự mình ra tay quá.

Nói xong, hắn lại thở dài nói:

- Đúng rồi, hôm nay ta đã khôi phục chức Phó Tổng quản Ngự thiện phòng, có thể đi lấy bào ngư rồi, chuyện quan trọng như vậy mà lại quên mất, thật là không nên mà!

Vừa dứt lời, Lý Kỳ đột nhiên thấy trên nhã tọa lầu hai có một bóng dáng cô độc, vội kéo Điền Thất qua, nói:

- Đó là Nha Nội?Điền Thất gật đầu nói:

- Phải ạ, chiều hôm nay Nha Nội đã tới, hỏi đại ca có ở đây không, đệ nói không có, ngài ấy cũng không nói gì thêm, vẫn ngồi tới giờ.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Một mình y?

- Dạ?

- Bọn Tiểu Cửu, Sài Thông không tới sao?

Điền Thấy lắc đầu nói:

- Không có.Hắc! Tên dở hơi này lại phát điên gì vậy, Lý Kỳ phất tay nói:

- Được được được, đệ làm việc điMã Kiều, ngươi cầm một vò rượu đi tìm sư muội ngươi đi. Giờ này tiệm bánh ngọt cũng sắp đóng cửa rồi, Nhuận Nhi không ở đó, Mỹ Mỹ rất bận rộn, ngươi mau đi giúp đỡ đi, đóng cửa hàng rồi thì qua đây trở về với ta.

Mã Kiều mừng rỡ, vội gật đầu nói:

- Vâng vâng vâng, tata đi đây.

Nói xong, không đợi Lý Kỳ đáp lời liền chạy như bay ra ngoài, đã hoàn toàn quên mất rượu rồi, hơn nữa, y cũng không dám mang một vò rượu đi tìm Lỗ Mỹ Mỹ đâu.

Lý Kỳ cười lắc đầu, đi lên lầu hai, đến bên cạnh Cao Nha Nội. Quả nhiên chỉ cómình y, ngay cả đám Lục Thiên cũng không có, trong lòng càng cảm thấy tò mò, nhẹ nhàng vỗ bả vai gã một cái.

Cao Nha Nội lập tức nổi giận mắng:

- Tên điểu nhân nào dám đánh lén bản Nha Nội, có phải chán sống khôngHả? Lý Kỳ, là ngươi à!

Đánh lén? Sặc! Lý Kỳ cười khổ một tiếng, ngồi xuống đối diện y, bỗng nhiên kinh hô:

- Nha Nội, ngươi không mang theo hoa đỏ sao?

Cao Nha Nội sờ lên đầu theo bản năng, nói:

- Quên mang theo rồi.

Nói xong y bỗng nhiên khẽ thở dài, vô cùng bi thương.Oa! Hoa đỏ cũng quên mang theo, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Lý Kỳ dò hỏi:

- Nha Nội, có phải huynh bị thiếu phụ nào đó bỏ rơi không.

Cao Nha Nội trợn tròn hai mắt, cả giận nói:

- Lý Kỳ, ta không trêu chọc ngươi, sao ngươi lại làm nhục ta. Bản Nha Nội nổi danh đa tình, chuyện này sao lại có thể xảy ra với ta chứ. Ngươi đừng nói lần nữa, nếu không đừng trách ta trở mặt không nhận đó.

Khí phách! Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Chớ trách, chớ trách, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Đúng rồi, tên tiểu tử Tiểu Cửu đâu, hai người chẳng phải như bóng không rời hình, hình không rời bóng sao.

Cao Nha Nội vừa nghe đến hai chữ Tiểu Cửu, sắc mặt xấu đến mức ngay cả LýKỳ cũng không muốn ăn nữa, quyệt miệng nói:

- Đừng nhắc tới tiểu tử kia, thật không có nghĩa khí.

Lý Kỳ cười nói:

- Ta biết rồi, hai người các ngươi chắc chắn lại giận dỗi rồi.

Cao Nha Nội bỗng nhiên nói:

- Lý Kỳ, ngươi phân xử đi, rốt cuộc chuyện này là lỗi của ai?

Hai người các ngươi cãi nhau, lý nào tìm ra nguyên nhân chứ! Lý Kỳ nghĩ thầm, dù sao cũng phải chờ, chi bằng tán gẫu với tên dở hơi ngày một lát, nói:

- Ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?

Cao Nha Nội vội nói:- Chuyện là vầy, mấy hôm trước, ta và bọn Tiểu Cửu, Sài Thông ra ngoại ô phía nam săn thú, chợt nghe người ta nói ở đó mới mở một tửu lâu nhỏ, món ăn vô cùng đặc biệt, rất nhiều người đều đến đó. Tiểu Cửu nói muốn đi xem, bọn ta cũng cùng đi với y một chuyến. Không đi thì thôi, vừa đi, ta thực sự nhịn ăn đủ ba ngày.

Lý Kỳ vừa nghe tới tửu lâu, cũng nổi lòng tò mò, ồ một tiếng nói:

- Khoa trương vậy sao?

Cao Nha Nội thần thần bí bí nói:

- Ngươi nói xem tiểu lâu kia dùng cái gì để nấu ăn?

- Cái gì?

- Sâu đó.Khi Cao Nha Nội nói tới đây, toàn thân khẽ run, trực tiếp ngồi xổm trên ghế, nói:

- Là châu chấu. Người đó điên rồi, không ngờ chiên châu chấu ăn.

Vốn dĩ tâm tình Lý Kỳ không dao động gì, nhưng thấy Cao Nha Nội bị dọa thành như vậy, vì thế nhíu mày, xem như tỏ vẻ, nói:

- Kỳ lạ như vậy.

- Trách sao tên tiệm đó là Quái Vị Hiên.

Cao Nha Nội càng nói càng giận, nói:

- Lúc đó ta phun cả ra, nếu không phải bọn Tiểu Cừu ngăn cản, thế nào ta cũng phải bảo Lục Thiên đập phá tiệm đó, sao lại vậy chứ, con người ăn gì mà chẳng được, sao lại cứ phải ăn châu chấu, làm cho ta cả mấy ngày cũng không muốn ăn cơm. Lý Kỳ, ngươi nói xem chủ tiệm này có phải rất đáng giận hay không.Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đúng là đáng giận, nhưng liên quan gì đến Tiểu Cửu?

Cao Nha Nội có chút lúng túng nói:

- Lúc đó ta bảo bọn Tiểu Cửu chạy lấy người, nhưng Tiểu Cửu không chỉ không chịu đi, còncòn bắt đầu ăn, còn trầm trồ khen ngợi, lại bảo bọn Tam Lang ăn, mấy ngày nay, mấy người bọn họ vẫn luôn chạy tới đó.

Hóa ra là như vậy, tên dở hơi này chắc chắn không dám đi, cho nên mới buồn bực như vậy, Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói:

- Nha Nội, ngày mai ngươi dẫn ta đi một chuyến.

Cao Nha Nội trợn trắng mắt, nói:

- Lý Kỳ, không ngờ ngươi đường đường là Trù vương mà cũng thấp hèn nhưvậy, lại muốn đi ăn sâu.

Lý Kỳ khó chịu nói:

- Ngươi trách móc cái gì chứ, ta đi giúp ngươi trút giận thôi.

Cao Nha Nội lập tức đổi giận thành vui, gật đầu nói:

- Được được được, ngày mai ta dẫn ngươi đi. Tiệm này một ngày không phá, ta sao có thể nuốt trôi cơm chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.