Hóa ra tiên nữ vẫn mơ mộng hơn những cô gái bình thường, chỉ cần cô chủ
ngốc nghếch, đủ đơn thuần, đủ thật thà chất phác, thì cuối cùng cũng có
ngày tơ dệt thành vải, nhưng điều kiện tiên quyết để gặp nữ nhân như Tần phu nhân vậy. Chẳng trách Đổng Vĩnh kia lại có được Thất tiên nữ, xem
ra thần thoại một lần nữa lại xuất hiện ở chốn nhân gian rồi.
Cuối cùng, nỗi băn khoăn trong lòng Lý Kỳ cũng được cởi bỏ, nhưng lý do
của Tần phu nhân lại khiến hắn vô cùng cảm động và kinh ngạc, hắn vốn
cho rằng Tần Mặc chắc chắn đã làm gì đó kinh thiên vĩ đại lắm mới có
được trái tim duy nhất của Tần phu nhân, nhưng hắn không thể ngờ được
rằng thực ra chỉ cần hiểu nhau, chỉ đơn giản như vậy, nhưng hắn cảm thấy Tần phu nhân nói rất đúng, nàng ta chọn một người chồng chứ không phải
là chọn một Trạng nguyên.
Cùng lúc đó, Lý Kỳ cũng vì Tần phu nhân mà cảm thấy không đáng giá, lao
lực trăm ngàn cay đắng cuối cùng bị đeo cái danh xấu, thậm chí là cắt
đứt quan hệ với người nhà, nhưng đổi lại là một cuộc sống cô đơn, trong
lòng lại không khỏi cảm thán, hắn nói: - Vì sao trên đời lại có chuyện
không mong muốn như vậy.
Tuy Trịnh Dật vẫn luôn không muốn nhận thua nhưng vào lúc này, y biết
rằng thực ra y đã thua từ rất nhiều năm trước đây rồi, chỉ có điều y vẫn chưa muốn thừa nhận mà thôi.
Tần phu nhân nhìn Trịnh Dật như trút được một gánh nặng, rồi nàng ta
cười khổ nói: - Sớm biết như thế, thì muội đã nói cho huynh biết từ lâu
rồi.
Trịnh Dật ha ha nói: - Bây giờ cũng chưa muộn. Muội yên tâm, ngày mai ta sẽ nói rõ tất cả với bá mẫu, sẽ không làm khó muội nữa.
Tần phu nhân lắc đầu nói: - Thực ra là không làm khó huynh mới đúng.
- Ta hiểu rồi. Trịnh Dật gật đầu nói: - Nhưng ta thật không ngờ là chuyện của Lý nương tử lại có ảnh hưởng lớn đến muội như vậy.
Tần phu nhân cười nói: - Cũng may bây giờ, Lý tỷ tỷ đã ổn định rồi, nhớ
những ngày tháng mà tỷ ấy trải qua, thực sự muội rất ngưỡng mộ. Tỷ ấy
làm gì cũng làm đến tận cùng, dù là Triệu tiểu tướng công hay như Kim
thạch cổ họa, huynh vẫn chưa nhìn thấy. Vẻ mặt của tỷ ấy khi nhìn Kim
thạch mười năm trước đều không hề thay đổi. Trên đời này này rất nhiều
người hi vọng có thể trường sinh bất lão, nhưng muội nghĩ chỉ cần tâm
không thay đổi thì mới thực sự là trường sinh bất lão.
- Muội đối với Tần Mặc cũng không giống thế sao?
Tần phu nhân lắc đầu: - Không giống, người và vật mà Lý tỷ tỷ thích vẫn
còn, còn phu quân chàng đã ra đi nhiều năm nay, bản thân muội cũng thay
đổi rồi, tâm tính cũng không giống trước kia.
Trịnh Dật tò mò nói:
- Vậy vì sao muội còn vì y mà xuất gia?
- Sao huynh vẫn không hiểu nhỉ?
Tần phu nhân cười khổ nói: - Nếu muội vì phu quân, thì sau này muội đã
đi tự tử rồi, chứ không phải xuất gia. Thực ra từ sau khi phu quân qua
đời, muội cũng có nghĩ đến chuyện này chưa chắc đã phải là vì ai, muội
nghĩ chắc là vì chính mình. Muội chán ghét thế gian hỗn loạn, thầm muốn
sống yên ổn quãng đời còn lại.
Trịnh Dật cau mày nói: - Tam nương, dù thế nào muội cũng vẫn còn trẻ,
hơn nữa còn rất nhiều người quan tâm đến muội. Nếu muội xuất gia thì
thật không công bằng với họ, ta nghĩ bá phụ, bá mẫu cũng sẽ không đồng
ý. Ta nghĩ có thể sau này muội sẽ gặp được người như Tần Mặc cũng chưa
biết chừng. Tóm lại ta tuyệt đối không tán thành muội xuất gia.
Tần phu nhân lắc đầu nói: - Điều đó là không thể, tuy trong mắt nhiều
người phu quân chỉ là một người bình thường. Nhưng trong mắt muội chàng
là độc nhất vô nhị,sao trên đời này lại xuất hiện một người nữa như
chàng được.
- Có lẽ là thế. Trịnh Dật thở dài nói: - Lẽ nào trên đời này thực sự không còn một người đàn ông nào khiến muội động lòng sao?
Tần phu nhân cười khổ nói:
- Động lòng thì không có nhưng tức giận thì thật ra có một.
- Hả? Đó là ai?
- Còn có thể là ai chứ? Không phải là Lý Kỳ kia sao?
Tôi đây đối xử tốt với bà như vậy mà bà còn giận à? Trên đời này có một
người đàn bà có thể làm cho gia tài của ta lên cả bạc triệu, ta đã sớm
lấy thân để báo đáp bà rồi. Lý Kỳ trợn mắt lên.
- Lý Kỳ? Trịnh Dật hơi sửng sốt nói: - Ta thấy hai người hình như cũng
rất hợp nhau. Lý Kỳ tuy làm việc thường ngoài dự kiến của mọi người,
nhưng chưa đến mức làm cho người ta chán ghét.
Tần phu nhân khoát tay nói: - Nhị ca, đó là huynh chưa tiếp xúc với hắn
nhiều, chưa biết hắn đáng ghét đến cỡ nào? Cuộc đời muội lần đầu tiên
gặp người đàn ông mặt dày như vậy. Nếu nói phu quân là người đang ông
duy nhất trên đời khiến muội động lòng thì Lý Kỳ lại là người đang ông
duy nhất muội muốn lấy cỏ ở trước cửa chuồng heo nhét vào mồm hắn.
- Sao lại là cỏ ở trước cửa chuồng heo?
- Huynh quên là muội ghét nhất là nghe thấy tiếng heo ăn cái gì rồi à?
Heo? Trong lòng Lý Kỳ có đủ loại cảm giác lẫn lộn, nếu không sợ bị người khác phát hiện, hắn sớm đã khóc rống lên rồi.
Trịnh Dật cười ha ha nói: - Xem ra hắn đã làm muội tức giận rất nhiều.
Tần phu nhân thở dài nói: - Đâu chỉ có thế, sự tức giận của muội trong 1 năm nay còn nhiều hơn trước kia nhiều. Người kia ỷ vào mình có tài ăn
nói mà thường xuyên đổi trắng thay đen, có những việc rõ ràng là ở bên
cạnh muội nhưng nói xong, nói thế nào lại chạy đến chỗ hắn. Làm chuyện
không tốt, muội lại còn bị hắn giáo huấn, thực ra hắn cũng không biết đã giáo huấn muội bao nhiêu lần rồi, muội đã thành quen bây giờ cứ gặp hắn thì muội đều chọn đi đường vòng. Bản thân muội đã không muốn tranh đấu
với người khác, nhưng có những lúc muội thực sự muốn đấu thắng với hắn
một lần.
- Vậy sao? Trịnh Dật cười ha ha nói:
- Về chuyện của Lý Kỳ, ta cũng đã nghe không ít rồi. Đúng là người này
rất bản lĩnh, nghe nói đến Vương Tướng và bọn Tống đại học sĩ cũng hết
cách với hắn, còn thường xuyên bị hắn bắt nạt. Hơn nữa hắn còn thường
xuyên khiến Đại học sĩ của Hàn Lâm Viện á khẩu không trả lời được, ta
nghĩ nếu muội muốn thắng hắn e rằng không dễ đâu.
Tần phu nhân bỗng cười khúc khích nói: - Không dấu gì Nhị ca, cuối cùng
hôm nay muội đã hoàn thành tâm nguyện này rồi, muội đã thắng hắn 1 lần.
Trịnh Dật ồ lên một tiếng nói: - Lạ vậy sao? mau nói cho ta nghe đi.
Tần phu nhân khẽ mỉm cười, nói lại chuyện xảy ra vào sáng sớm hôm nay
cho Trịnh Dật nghe, sau đó bà ta lại nói: - Lúc đó muội thực sự tức đến
choáng đầu, nhưng muội nói xong thất vẻ mặt há hốc mồm, trợn mắt của tên kia, thậm chí đến khẩu dụ của hoàng thượng hắn cũng quên mất, suýt nữa
muội đã bật cười. Vì thế muội phải chạy vội về phòng, tuy chỉ là hành
động vô tâm nhưng hết quả thật không dễ mà có được.
Vừa dứt lời, hai người đều phá lên cười.
Nụ cười này khiến cho Trịnh Dật cảm thấy y và Tần phu nhân như được quay lại thời trẻ con vô tư. Y thật sự không ngờ là mình có thể buông được
gánh nặng này xuống, có thể trở thành người tri kỉ nói chuyện với Tần
phu nhân. Nhìn Tần phu nhân vui vẻ trong lòng y thầm nghĩ có lẽ lúc
trước mình đã thực sự sai lầm.
Nghĩ thông điều này y cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Nhưng hai bọn họ tuyệt đối không thể ngờ là có người đang trốn trong bụi cỏ.
Bây giờ Lý Kỳ đã không thở nổi, áy náy nhất thời đều hóa thành hư ảo.
Hắn nghiến răng, nghiến lợi, không ngờ là phu nhân lại là một cao thủ
giả chết để bắt quạ. Không ngờ nàng ta ẩn nấp giỏi như vậy, đến mình
cũng nhìn không ra. Đáng giân, quá ghê tởm! Ôi chó chết thật, đến muỗi
cũng phụ ta! Tức chết đi được.
Trịnh Dật thôi cười nói: - Tam nương, ta sẽ đồng ý với muội, để tất cả
qua đi, nhưng ta cũng hy vọng muội cũng sẽ như vậy. Lúc trước muội nói,
hàng ngày muội phải gánh tội trên lưng, nhưng nếu muội xuất gia thì cảm
giác của ta chẳng phải cũng như thế. Hai chúng ta không thù không oán,
hà cớ phải làm nhau khó xử?
Tần phu nhân trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói:
- Ừ, muội đồng ý với huynh.
Thực ra xuất gia đối với nàng ta chỉ là một hình thức khác mà thôi, 1
năm trước nàng ta cũng đã sống như người xuất gia. Chỉ có điều sau này
Lý Kỳ đến, làm cuộc sống của nàng ta rối loạn, nếu Trịnh Dật đã bỏ qua
thì xuất gia hay không đối với nàng ta cũng không còn quan trọng nữa
rồi.
Trịnh Dật nghe thấy vậy liền thở dài. Hai người bắt đầu nói đến chuyện
mấy năm qua đối phương sống thế nào. Bây giờ hai người đều đã trút được
gánh nặng biến thành bạn tốt nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.
Nhưng điều này đã đẩy Lý Kỳ xuống hố, đi không được mà ở lại cũng không
xong, bị muỗi đốt, nỗi oán hận của hắn sắp phủ hết vạn vật trong vũ trụ
này rồi.
Qua một lúc lâu, Trịnh Dật rốt cuộc cũng cáo từ, hai người dời khỏi hoa viên.
- Con mẹ nó chứ!
Hai người vừa đi thì Lý Kỳ từ bụi hoa bật ra, hắn giơ tay ra: - Ngứa
chết đi được, ngứa chết đi được, con muỗi đáng hận, phu nhân đáng hận!
Quân tử báo thù 10 chưa muộn, phải tắm rửa trước đã, ai biết hoa này phu nhân trồng là hoa gì? nếu chẳng may bị dị ứng thì sao? Cái mặt anh tuấn của mình sẽ không xong rồi?
Đầu tiên là Lý Kỳ lao ra ngoài nhưng vừa ra khỏi hoa viên thì hắn chợt nghe thấy có tiếng kinh ngạc phía sau:
- Lý Lỳ?
Hắn quay đầu lại nhìn ngạc nhiên nói: - Phu nhân, sao ngươi lại quay lại?
Người tới chính là Tần phu nhân, nàng ta vẫn chưa ra ngoài cùng Trịnh Dật.
Tần phu nhân chỉ tay vào hoa viên hoảng sợ nói: - Vừa rồi ngươi nhảy từ trong này ra sao?
Lại bị bắt rồi, hắn vội chắp tay nói: - Chúc mừng, chúc mừng!
Tần phu nhân sửng sốt nói:
- Sao lại chúc mừng ta?
- Chúc mừng phu nhân sẽ thành chính quả. Tôi mới quay về, nghe nói phu
nhân muốn xuất gia lúc đó ta nghĩ đó là sự lựa chọn sáng suốt của phu
nhân vì thế đã lập tức phái người đi kinh thành xem chùa. Tranh thủ sẽ
chọn cho phu nhân một ngôi chùa tốt một chút, pháp danh ta cũng đã nghĩ
kĩ cho phu nhân rồi, gọi phu nhần là "Ảnh Hậu" đi. Phu nhân không cần
cảm ơn ta, đây đều là điều ta nên làm, ngươii cứ yên tâm, lễ vật sẽ
không thiếu, đợi ta quay về đích thân ta sẽ tặng cho bà một bộ áo phật
quy y. Chỉ hy vọng có ngày phu nhân thành Phật cũng đừng quên mất tiểu
đệ này. Hắn cắn răng cười nói.
- Ngươi nói xằng bậy gì vậy?
Tần phu nhân nhíu mày chợt tỉnh lại nói: - Không đúng, vừa rồi ngươi ở bên trong nghe trộm chúng ta nói chuyện.
Lý Kỳ ha ha nói: - Nghe trộm? Vừa rồi rồi chỉ muốn lôi ít phân ngâm
trong này ra thì vô tình nghe thấy chuyện gì đó, yêu này, duy nhất này,
vui vẻ này. Ôi da, đến tâm trạng kéo phân của tôi cũng không còn nữa
rồi.
Trong lòng Tần phu nhân vừa thẹn vừa giận nói: - Vô liêm sỉ.
Lý Kỳ chắp tay nói: - Đa tạ đã khích lệ, à phu nhân sao lại nghĩ ra lấy
cỏ trước chuồng heo nhét vào mồm tôi, chỗ này có cỏ dại nhưng chưa có
chuồng heo. Nếu phu nhân có ý, tại hại nguyện cống hiến sức lực, sẽ cung cấp cỏ cho phu nhân làm mấy chục cái chuồng heo ở đây.
Tay của Tần phu nhân trắng như phấn đang nắm chặt, căm tức nhìn Lý Kỳ
nghiến răng cười lạnh nói: - Con heo vô liêm sỉ nhất trên đời đang đứng
trước mặt ta, không cần phải nuôi.
Lý Kỳ chắp tay hành lễ theo nhà Phật nói: - A di đà phật, a di đà phật,
Sư Thái người xuất gia sao có thể nói lời thô tục. Bà lục căn chưa
ngừng, ngọc cơ chưa cắt, theo lão nạp bà nên hoàn tục đi.
Tần phu nhân bị gọi là Sư Thái suýt nữa thì thổ huyết, trong lòng không còn một chút suy nghĩ nào muốn xuất gia.