Ta ghét nụ cười của nhà ngươi.
Hoàn Nhan Tông cười lớn một hồi, vẻ oán trách, nói với Lý Kỳ: - Ngươi thực sự định cử tráng sĩ này lên võ đài sao.
Giọng điệu lại còn đặc biệt nhấn mạnh vào chữ "tráng sĩ", chẳng cần nói cũng biết là y có ý mỉa mai.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Không sai, Nhị Thái Tử cười như vậy, phải chăng là có cái gì đó không ổn?
Xem ra Nam triều đúng là không có ai rồi, đến ngay cả cấm vệ quân cũng
toàn là những kẻ tầm thường. Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu thất vọng nói:
- Vậy thì không sao, các người thấy ổn rồi thì ta cũng không có ý kiến gì.
Hoàn Nhan Thịnh mỉm cười nói: - Vậy bắt đầu thôi.
Vừa dứt lời, Mã Kiều bỗng nhiên nói: - Có thể cho ta một vò rượu không?
Tên này làm cái quái gì vậy? Lúc này còn nghĩ đến chuyện uống rượu. Lý Kỳ nhíu mày nhìn y.
Hoàn Nhan Thịnh sau khi nghe xong, cảm thấy kẻ này nhất định đang muốn
uống rượu để tăng thêm can đảm, liền sảng khoái sai người lấy một bát
rượu cho Mã Kiều.
Mã Kiều nhìn thấy bát rượu, trong lòng nộ khí bừng bừng. thầm nghĩ,
thằng người chim đáng chết, lão tử đây muốn một vò rượu, mày rót cho lão tử có một bát thì thật là xem thường ta quá mà. y quay đầu, không thèm
nhận lấy bát rượu này.
Hoàn Nhan Thịnh sửng sốt, y nhìn Lý Kỳ với ánh mắt dò hỏi.
Lý Kỳ biết rõ tính cách của Mã Kiều, ngượng ngùng nói: - Thật là đắc tội với đại nhân rồi. Thuộc hạ của thần bình thường toàn uống rượu bằng vò. Nói xong hắn làm bộ nói với Mã Kiều: - Mã Kiều chớ có càn quấy.
Hoàn Nhan Thịnh cũng là người mê rượu, không những không cảm thấy bực,
ngược lại còn rất khâm phục tửu lượng của Mã Kiều, phất phất tay, rồi
sai người mang tới cho Mã Kiều một vò rượu ngon.
Mã Kiều giơ một tay nhận lấy bình rượu, rồi rót rượu vào miệng mình.
Chẳng bao lâu sau, bình rượu đã khô cong, chẳng còn một giọt nào.
Uống xong, y đem bình rượu trả lại cho tên lính kia, chẳng nói chẳng rằng đi lên giữa võ đài.
Nhìn qua thì y cũng đẹp trai và phong độ, nhưng rốt cuộc chẳng ai biết là y đang làm gì.
Ngay đến cả Lý Kỳ nhìn cũng không hiểu. Tuy nói Mã Kiều thích rượu,
nhưng cũng không đến nỗi y thích đến phát nghiện. Lúc này y đột nhiên
trở nên như vậy, thật sự làm người ta khó hiểu.
Không biết có phải là Mã Kiều muốn học Quan Vũ, uống rượu để trảm Hoa
Hùng hay không, ra điều trong vòng ba chiêu có thể hạ tên mập này, nhưng y nghĩ hôm nay trời lại không lạnh, vậy làm sao mà hâm rượu đây, vì vậy y lấy rượu ra uống trước rồi. Cũng chính vì vậy nên mới khiến cho Lý Kỳ phải đoán già đoán non.
Mọi người đều nói cao thủ cô đơn, nhưng cao thủ cô đơn đâu có nghĩa là
không có ai địch lại được. Nói chính xác ra thì cao thủ cô đơn là kẻ
không ai có thể hiểu rõ được y. Mã Kiều chính là kẻ khắc họa sống động
nhất cho hình tượng đó.
Hoàn Nhan Tông Vọng chỉ thấy kẻ Nam triều này thật là cổ quái, thầm nghĩ sẽ cho Mã Kiều phải nôn toàn bộ rượu ra. Nghĩ xong bèn hướng ánh mắt
tới tên mập và khẽ gật đầu.
Tên mập ngoan ngoãn thi lễ một cái rồi mới đi vào trong sân. Đối mặt với Mã Kiều gã hai tay ôm ngực rồi tủm tỉm nhìn Mã Kiều cười.
Mã Kiều lại còn híp mắt, ngơ ngác nhìn gã.
Một cơn gió lạnh thổi qua, không khí thật kỳ dị.
Sau khi một tiếng chuông vang lên, cuộc tỉ thí bắt đầu.
Mã Kiều giơ một ngón tay ra ngoắc ngoắc, ra điều đối thủ hãy tấn công trước.
Tên mập kia lắc lắc đầu, vời vời tay về phía y, khuôn mặt lộ vẻ chế giễu đối thủ như kiểu mẹ gọi con trai, hãy đến với vòng tay của mẹ nào.
Thế nhưng tay của tên mập này còn chưa kịp hạ xuống, Mã Kiều đã thình
lình ra đòn. Như một bóng ma xuất hiện trước mặt của tên mập, nhanh như
điện, hai tay Mã Kiều chụp lấy ngực của tên mập.
Chợt nghe một tiếng thét vang trời, thanh âm làm người nghe chói tai.
Chỉ thấy tên mập vẫn đang ung dung bình tĩnh, vẻ mặt dữ tợn, tay phải đột nhiên đánh về phía Mã Kiều.
Nhưng, đã quá muộn.
Người của Mã Kiều đều đã quen thuộc và biết rằng Mã Kiều quyết không để cho đối thủ có được lợi thế.
Mã Kiều đột nhiên vươn đôi tay như gọng kìm sắt, bắt lấy tay phải của
đối thủ. Mười đầu ngón tay của Mã Kiều bấm chặt vào lớp mỡ dày trên tay
đối thủ, lực đánh thật lớn khiến máu túa ra. Không đợi tên mập kịp phản
ứng, Mã Kiều nhanh như cắt xoay người, lưng tựa vào lưng đối thủ rồi hét lên một tiếng quật tên mập gần một trăm năm mươi cân văng ra xa.
Một tiếng ầm vang lên, bụi đất bốc lên mù mịt.
Một chiêu đã hạ được đối thủ.
Cả hội trường kinh ngạc đến ngây người, bởi đơn giản toàn bộ sự việc
diễn ra quá nhanh. Bọn họ có lẽ phải được xem lại một lần nữa mới có thể biết được chuyện gì vừa mới xảy ra.
Mã Kiều tiến lên phía trước hai bước, cúi đầu. Tên mập thì vẫn nằm dúm
dó rên rỉ, một lúc sau y mới thản nhiên nói: - Ta thật ghét nụ cười của
nhà ngươi, a, vẫn còn đám lông của nhà ngươi này.
Mười ngón tay xòe ra, vài chiếc lông còn dính màu đỏ của máu chậm rãi bay xuống mặt tên mập.
Nói xong, Mã Kiều bước thẳng qua người tên mập, y cũng không đi tới chỗ của Lý Kỳ mà bước thẳng tới chiếc vạc lớn trước mặt.
Ánh mắt mọi người không tự chủ được, hướng theo bước đi y.
Kỳ thực Mã Kiều chỉ muốn rửa tay mà thôi, y là kẻ ưa sạch sẽ mà.
Mẹ kiếp! Định đóng phim sao, cũng đẹp trai suất sắc lắm rồi. Lý Kỳ đi tới chỗ Mã Kiều nói: - Mã Kiều, tuyệt lắm.
Mã Kiều mặt hếch lên, thầm nói: - Bây giờ thì biết đến khen ngợi ta rồi
à, vừa nãy không phải ngươi cũng giống như mọi người, đều nghĩ là ta sẽ
thua thằng mập kia sao? y chả thèm đáp lễ Lý Kỳ, không nói không rằng
đứng ở đằng sau, dường như tất cả mọi chuyện vừa rồi đều chả có lien
quan đến y.
Xấu hổ, thật sự là xấu hổ vô cùng.
Lý Kỳ ngượng ngùng đưa tay xuống, sự vui mừng nhất thời như khiến hắn lơ đãng và thầm mắng,
Con mẹ ngươi, thật là không nể nang gì tình huynh đệ nha, xem như là ta nhẫn nhịn cho ngươi được quyền lên mặt đó.
Nhưng tiếng rủa của hắn mọi người đều đã phản ứng lại.
Người bên Tống đều vỗ tay ủng hộ, ngược lại, người bên Kim ai cũng lộ vẻ mặt xấu hổ.
Cảnh tượng này so với trước lúc tỉ thí thật là tương phản.
Hoàn Nhan Thịnh bỗng nhiên cười ha hả, vỗ tay nói: - Vị dũng sĩ này thật là chân nhân bất lộ tướng, làm ta được mở rộng tầm mắt. Tốt, tốt, tốt
lắm, người đâu, thưởng rượu.
Tiếng "dũng sĩ" này nghe ra có vẻ là thực lòng thán phục.
Có rượu uống, đương nhiên Mã Kiều đời nào mà cự tuyệt. Nhận lấy một vò
rượu ngon, y phá lệ đáp lời tạ ơn, rồi trốn ra sau uống một mình.
Tửu lượng tốt, thân thủ cao, đến cả bọn người Kim cũng phải tán dương Mã Kiều, dù sao thì bọn chúng cũng là những kẻ thích dùng vũ lực.
Hoàn Nhan Tông Vọng cảm thấy thất vọng vì thua trước một trận, trong
lòng bắt đầu cảm thấy sốt ruột, nếu như đến ngay cả kẻ này đấu với người Tống còn thua thì sau này y không biết sẽ phải dẫn binh thế nào đây. Y
nhìn hai tên cận vệ bên cạnh rồi gật đầu, lệnh cho chúng khiêng tên mập
kia xuống khỏi võ đài.
Khi hai gã cận vệ tiến tới, chỉ nhìn thấy trên ngực tên mập có hai vết
lõm sâu, máu đỏ tươi rỉ ra, nhìn như một bông hoa, tuy nhiên không làm
cho người ta nhìn thấy đẹp mà chỉ toát lên một vẻ rợn người. Hai tên cận vệ liếc mắt nhìn nhau, song không khỏi nghĩ tới Mã Kiều. Cả hai tên
cùng thầm nghĩ, tên Mã Kiều nhìn hiền lành ôn hòa, nhưng thật không ngờ
ra tay lại độc như vậy.
Bọn chúng đâu có ngờ rằng, đơn giản là Mã Kiều trước kia thường xuyên bị sự phụ của mình bắt lên núi bắt thú, hơn nữa trong nhà còn nuôi một con hổ lớn, công phu của y cũng chính là nhờ những cuộc săn bắt và vật lộn
với dã thú mà luyện ra được. Như vậy tên mập sao có thể đấu lại cho
được.
Sau khi hai tên này đưa gã mập xuống để chữa trị. Hoàn Nhan Tông Vọng
nghĩ, phải nhanh lấy lại thể diện mới được bèn hỏi: - Trận này ai lên
đấu?
Triệu Giai đứng ra nói: - Tại hạ kém cỏi, ở trận này do Tiểu Vương ta xin được lĩnh giáo tài bắn cung của nhị Thái Tử.
Khí phách của y khiến Hoàn Nhan Thịnh có chút kinh ngạc.
Hoàn Nhan Tông Vọng híp mắt nói: - Tam vương tử muốn cùng ta tỉ thí?
- Đúng vậy. Triệu Giai nói: - Không biết tiểu vương có được vinh dự này không?
Hoàn Nhan Tông Vọng bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, bỗng quát
to một tiếng : - Được. Lấy cung ra đây, Hoàn Nhan Tông Vọng ta sẽ lĩnh
giáo tài bắn cung của Tam Vương Tử.
Triệu Giai không dự đoán được sẽ có tình huống này nên không có mang
cung tên đến, tuy nhiên Hoàn Nhan Tông Vọng không không muốn cuộc tỉ thí bị gián đoàn bèn sai người đưa ra các loại cung tên tốt nhất để Triệu
Giai lựa chọn.
Triệu Giai chọn cho mình một bộ cung tên phù hợp.
Hoàn Nhan Tông Vọng cho hai tên lính mang bia bắn tên ra rồi cười nói: - Tam vương tử, bia kia chính là cái chết. Thường bia chỉ để luyện tập,
nếu tỉ thí vậy thì thực chẳng thú vị gì.
Triệu Giai nói; - Không biết Nhị Thái Tử định tỉ thí thế nào?
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Như vậy đi, chúng ta bỏ bia đi, sau đó cưỡi
ngựa chạy từ hướng bắc tới nam, mỗi người ba mũi tên, nếu ai bắn trúng
đối phương trước thì coi như người đó thắng, ngươi thấy sao?
Lời vừa dứt, Triệu Lương Tự vội đứng ra nói: - Không thể, Không thể, như vậy nguy hiểm quá
Hoàn Nhan Thịnh cũng hiểu được có chút gì đó không ổn bèn nói với Hoàng Nhan Tông Vọng: - Tông Vọng, hay là cứ bắn bia đi.
Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu nói: - Được Tuy nhiên lại nhếch mép cười ra điều khinh thị.
Triệu Giai thầm nghĩ, ta và ngươi đều là Vương tử, chẳng lẽ ta lại phải
nhún nhà ngươi chắc? Ngươi hết lần này đến lần khác xem thường ta rồi
bèn nói: - Khoan đã, ta cảm thấy Nhị Thái Tử nói không sai, ta cũng đồng ý với lời của y.
Triệu Lương Tự cuống quýt nói: - Điện hạ.
Triệu Giai trầm giọng nói: - Ta đã quyết rồi.
Triệu Lương Tự trong lòng rối bời, muốn tìm Lý Kỳ tới khuyên Triệu Giai nhưng Lý Kỳ đã sớm trốn mất rồi.
Hoàn Nhan Tông Vọng dũng cảm cười, nói: - Được, có thể làm đối thủ của
Tam Vương Tử tỉ thí một phen như vậy, ta thật cảm thấy vinh hạnh.
Triệu Giai cười nói: - Ta cũng cảm thấy như vậy đó.
Hoàn Nhan Thịnh đối với Hoàn Nhan Tông Vọng có thể nói là rất được tín
nhiệm. Y sợ Hoàn Nhan Tông Vọng làm bị thương Triệu Giai, vì dù sao đối
phương cũng là một hoàng tử. Nhưng Triệu Giai cũng cố ý như vậy thì y
không có cách nào để ngăn cản cả.
Hai người chuẩn bị một chút rồi cưỡi ngựa, mỗi người mỗi hướng cách xa nhau ước chừng ba mươi thước.
Tiếng chuông vang lên, lập tức hai người cùng cưỡi ngựa phi tới.
Xung quanh võ đài, binh lính giơ binh khí hò hét cổ vũ.
Vừa mới bắt đầu nên cả hai chưa rút tên mà cùng quan sát đối phương của
mình. Chỉ một lát sau, hai người đã tới gần giữa sân, Triệu Giai dường
như không nén được giận giữ, đầu như bốc hỏa, cảm giác này làm hắn thật
khó chịu bèn rút tên nhắm Hoàng Nhan Tông Vọng bắn tới tấp.
Ngay khi Triệu Giai bắn tên, Hoàng Nhan Tông Vọng cũng bắn mũi tên của
mình. Động tác của y thật linh hoạt, mặc dù y động thủ có chút muộn hơn
so với Triệu Giai nhưng cũng gần như là cùng một thời điểm, tốc độ cực
nhanh làm cho người ta không thể theo kịp.
Viu.viu.
Nhạc Phi và Mã Kiều đều thốt lên: - Hỏng rồi.
Trong chốc lát, Lý Kỳ suýt nữa không mở miệng ra được, chỉ nhìn thấy
người Hoàn Nhan Tông Vọng cúi về phía trước, mũi tên của Triệu Giai sượt qua trên đầu, còn mũi tên của y lại xuyên vào đùi ngựa dưới chỗ Triệu
Giai ngồi.
- Hí
Con Ngựa của Triệu Giai hai chân trước chồm lên cao, điều này diễn ra
trong nháy mắt, thật quá nhanh do đó Triệu Giai hai tay không bắt được
cương ngựa, y cuống quýt bắt lấy dây cương. Nhưng không đợi y kịp khống
chế lại ngựa của mình, bỗng nhiên y cảm thấy hơi thở của mình đột nhiên
lạnh như băng và khiến y cảm thấy thật khó thở.
Y quay lại nhìn và hiểu ra rằng đây là cảm giác của người sắp bị tử thương.
- Giết.
Một mũi tên không mũi cắm trên búi tóc của Triệu Giai.