Gió lạnh thổi quét mảnh đất lớn này, quất vào mặt người, liền giống như bị đao cắt, cảm thấy đau đớn không ngừng, điều này cũng biểu thị mùa đông đã đến rồi.
Nhưng đối với Triệu Giai hôm nay mà nói, gió lạnh thấu xương giống như gió xuân ấm áp, làm y không ngừng mong muốn đắm chìm trong "Xuân phong", vì thế hôm nay sáng sớm y đã vội vàng từ trên giường bò dậy, dẫn văn võ bá quan ra cung.
Thành Biện Lương Đông kinh, ngoài Chu Tước môn.
Từng dãy đại nội cấm quân sắp hàng chỉnh tề, đao thương sáng loáng như tuyết, trong gió rét, lạnh lùng, ánh hàn lóng lánh, văn võ cả triều đang mặc quan phục, xếp thành hàng mà đứng, Triệu Giai ở giữa lại đầu đội kim quan, đang mặc long bào có khảm bì giáp, cưỡi trên tuấn mã thượng cấp, ngoài đẹp trai chính là vẻ oai vệ, chỉ thấy ánh mắt y cùng với đại thần liên can đều là đang vọng về phương xa.
Một lát sau, cuối phương xa vẫn còn không có một chút động tĩnh nào, nhưng gió lạnh lại thổi càng thêm mãnh liệt rồi, không ít đại thần đều lạnh đến run rẩy cả người, tuy nhiên không người nào dám lộn xộn, duy chỉ có Triệu Giai và Tần Cối không có biểu hiện ra chút nào vẻ không kiên nhẫn, Triệu Giai và những người khác đợi chờ ngày này đến rất là vất vả, làm sao còn có thể so đo khắc này, ngược lại y vô cùng hưởng thụ thời khắc này, còn Tần Cối thì, bất luận thế cục thế nào, ánh mắt của y vĩnh viễn đều là thâm thúy như vậy, không có ai biết tâm tình của y lúc này là như thế nào.
Thời gian một nén nhang lại trôi qua, chợt nghe phương xa có tiếng vó ngựa truyền đến.
- Rốt cuộc tới rồi.
Triệu Giai nhẹ nhàng thở hắt ra.
Chỉ chốc lát sau, tiếng vó ngựa càng phát ra trấn động, trong gió lạnh xuất hiện một bóng đen, dần dần, bóng đen trở nên rõ ràng, một gương mặt quen thuộc hiện ra trong tầm mắt của mọi người, đương nhiên, người gây ấn tượng kia chính là vị nam tử tuấn tú .
Người này vừa xuất hiện, cả triều văn võ sắc mặt khác nhau, không khí dần dần trở nên quỷ dị.
Biện Lương! Ta Hồ Hán Tam rốt cục đã trở lại.
Lý Kỳ dẫn hai vạn đại quân đi vào cửa thành, rất xa một mắt quét qua, khóe miệng lộ ra một chút ý cười như có như không.
- Giá!
Triệu Giai sớm đã khẩn cấp, nhẹ hô một tiếng. Hai chân một kẹp, cưỡi ngựa lên trước.
Rắc...rắc....
Đợi khi Triệu Giai đi vào trước mặt các tướng sĩ, nghe được thanh âm khôi giáp rung động, Lý Kỳ và đám tướng sĩ Nhạc Phi từ ngựa nhảy xuống, hành đại lễ nói:
- Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Bá bá bá!
Hai vạn binh lính nhất tề chào theo kiểu nhà binh.
- Ái khanh mau mau đứng lên.
Triệu Giai vội vàng nhảy xuống ngựa, nâng Lý Kỳ dậy, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói:
- Ngươi thật là làm cho trẫm đợi lâu quá đó
Lý Kỳ ngượng ngùng đáp:
- Thật là có lỗi, thần ở Hàng Châu và những nơi khác nên chậm trễ mấy ngày.
Triệu Giai mắt cười thoáng nhìn, không có nhiều lời. Lại hướng đám người Nhạc Phi nói:
- Chư vị ái khanh mau mau xin đứng lên.
Nói xong, y lại hướng tới các tướng sĩ vẫy vẫy tay, cất cao giọng nói:
- Các dũng sĩ của trẫm, các ngươi vất vả rồi, các ngươi đều là dũng sĩ Đại Tống ta, trẫm vì các ngươi mà cảm thấy kiêu ngạo, trẫm còn muốn nói một tiếng cám ơn với các ngươi, là các ngươi khiến trẫm cảm thấy làm Hoàng đế của Đại Tống mà cảm thấy kiêu ngạo, là các ngươi khiến trẫm cảm thấy Đại Tống có thể cải tạo huy hoàng. Tất cả mọi điều các ngươi làm, trẫm đem khắc trong tâm khảm.
Hoàng thượng vừa mở miệng, sĩ khí của những binh sĩ liền dâng lên cao.
- Rống!
Bọn lính giơ cao binh khí, liên tục hô to nói:
- Hoàng thượng vạn tuế. Đại Tống vạn tuế.
Lại trò cũ, một chút ý mới đều không có.
Trong lòng Lý Kỳ thầm than một tiếng, không để ý tới Triệu Giai, tùy ý y làm gì. Ánh mắt ở trong quần thần tìm tòi, rất nhanh liền đã tập trung vào một bóng dáng khá là yếu nhược, vui sướng cười . Liên tục trừng hai mắt.
Trong mắt của Bạch Thiển Dạ đối diện kỳ thật sớm đã chỉ còn lại có ái lang rồi, có thể thấy được Lý Kỳ không ngờ lại dưới cả triều văn võ bao gồm trước mặt Hoàng thượng đưa tình với nàng, không khỏi xấu hổ mặt nóng lên, con ngươi nghiêng mắt nhìn trái phải, sợ bị người phát hiện.
Đang lúc Lý Kỳ một lòng vồ vập nhìn trên người của Bạch Thiển Dạ, chợt thấy tay bị người dùng lực nắm, giật minh tới mức thiếu chút nữa không có rút đao, vẫn may Triệu Giai đúng lúc cất cao giọng nói:
- Ái khanh mở mang bờ cõi cho Đại Tống ta, cúc cung tận tụy, trẫm có thần tử như ngươi vậy, là phúc khí của trẫm, cũng là phúc khí của Đại Tống ta, trẫm đã chuẩn bị thịnh yến ở trong cung , vì ái khanh đón gió tẩy trần, ái khanh hãy theo trẫm đang vào thành đi.
Nói xong trên tay y đột nhiên thêm vài phần lực đạo, lại thấp giọng nói:
- Tiểu tử ngươi thật sự là có gan, trẫm còn ở đây, ngươi liền nháy mắt ra hiệu với Kinh Tế Sử, ngươi là cố tình muốn chọc giận chết trẫm sao.
Mới vừa rồi khi y khen ngợi tam quân, mỗi người đều đang chăm chú lắng nghe, riêng một người Lý Kỳ nơi đó khoe khoang, y đều ám chỉ vài lần, nhưng Lý Kỳ căn bản cũng không có đem y để vào mắt, tức giận đến mức y thật muốn một đao kết thúc thằng nhãi này.
Lý Kỳ không hiểu sao có một loại cảm giác bị bắt gian, thấp giọng nói:
- Thật hư hỏng, thật hư hỏng, nhất thời không kìm lòng nổi, kính xin Hoàng thượng tha thứ.
Nghĩ thầm rằng, ta với vợ của ta đưa tình, ngươi ở đây ghen ăn tức ở quái gì, làm như bạn bè vậy, có cần phải như vậy không.
Sau đó hắn đột nhiên hành lễ nói:
- Mời Hoàng thượng.
Không để lại dấu vết thoát ra ra ma trảo của Triệu Giai, lại nhỏ giọng nói:
- Hoàng thượng chẳng lẽ quên, lúc trước thái thượng hoàng cũng là nắm Đồng Quán như vậy đấy, thần cũng không phải là thái giám, không thói quen này.
Triệu Giai hồi tưởng lại một màn kia, thật là có chút giống, chỉ cảm thấy có chút ghê tởm, sắc mặt hơi hiển thị xấu hổ, thấp giọng phun ra hai chữ đến:
- Đi thôi.
Hai người sóng vai đi vào trong thành, đây đối với thần tử mà nói thật vinh quang lớn lao.
Tiếng pháo nổ vang lên, tiếng trống lại nổ.
Đội danh dự ở phía trước mở đường, thổi và nhảy nhót, đi vào bên trong thành, khung cảnh thật là đồ sộ, mấy vạn vạn dân chúng vây xem ở bên đường, cũng là vừa múa vừa hát, ca tụng Hoàng đế, ca tụng Đại Tống, náo nhiệt biết bao.
Lý Kỳ cảm giác chính mình có chút giống như đi trên thảm đỏ, nhỏ giọng nói:
- Hoàng thượng, thật không phải là thần già mồm cãi láo, chỉ có điều thần khiêm tốn đã quen, thật sự là không thích khung cảnh này.
Kỳ thật hắn mới đầu còn chuẩn bị vụng trộm vào thành, là Triệu Giai hạ mệnh không cho hắn làm như vậy, lúc này đây nhất định phải làm ra một ít động tĩnh, dù sao đây là bút phong công lao sự nghiệp to lớn đầu tiên của hắn từ trước tới nay, hơn nữa phần công lao này quá lớn, nếu không giúp mình tuyên truyền một chút, vậy thì thật là quá ngu xuẩn, kẻ ngu cũng không làm ra việc này.
Triệu Giai nói:
- Không giấu ngươi, kỳ thật trẫm cũng không phải rất thích.