Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1969: Chương 1969: Ta vốn thuần khiết(2)




….

Sau một khắc đồng hồ (15 phút), Lý Kỳ đi ra từ trong phòng tắm, khẩn trương hít sâu hai cái, nghẹn thế này thật là vất vả.

- Huynh tắm xong rồi đấy hả.

Đi vào trong phòng, chỉ thấy Triệu Tinh Yến ngồi trên ghế cười dài nhìn hắn, trong lời nói còn mang theo vài phần ý tứ bỡn cợt.

Lý Kỳ cười dâm nói:

- Đa tạ ý tốt của muội, lần này tắm thật sự là thoải mái lắm, tư vị kia, chậc chậc, thoải mái hưởng thụ khó mà tả hết được nha.

- Khách khí, khách khí.

Triệu Tinh Yến cười khẽ nói, không tỏ ra buồn phiền chút nào cả.

Xem ra nàng cho rằng ta có sắc tâm nhưng không có sắc đảm nha, Lý Kỳ ta chưa từng bị người xem thường qua như thế, thật sự là khiến ta tức chết mất. Lý Kỳ tức sắp phát điên rồi, hôm này ta cũng không tin là ta không chinh phục được muội, hắn cười ha ha nói:

- Đâu có, đâu có, muội giúp người đạt thành tâm nguyện như thế, nếu như ngay cả một lời cảm tạ cũng không nói, vậy thì cũng quá không hiểu được phải cảm ơn rồi.

Hắn vừa nói, vừa đi hướng chỗ của Triệu Tinh Yến đang ngồi.

- Ai ôi!!!

Hắn đột nhiên “ai ôi” một tiếng, thân thể liền ngã về phía trước, mắt thấy lập tức sẽ ngã xuống mặt đất.

Triệu Tinh Yến sắc mặt căng thẳng, theo bản năng tiến lên trước một bước đỡ lấy hắn, nhưng vừa chạm vào Lý Kỳ, nàng đã thầm nhủ một tiếng, không xong, trúng kế rồi.

Lý Kỳ mạnh mẽ ôm lấy nàng, nhanh như chớt nhắm ngay đôi môi khêu gợi kia, ấn môi mình lên.

Lúc này thật sự là quá đột nhiên, Triệu Tinh Yến tuyệt đối không ngờ Lý Kỳ sẽ dùng một chiêu như vậy, hai mắt trợn to, trong đầu ầm vang một tiếng. Chỉ cảm thấy trái tim đều sắp nhảy ra ngoài mất.

Lý Kỳ vừa mới hôn đến môi Triệu Tinh Yến, đã lập tức cảm giác hương thơm nhập mũi, nhất thời dục hỏa đốt người, đem tâm tư trả thù nén xuống. Theo bản năng hắn đã nghĩ đi tìm cội nguồn của hương thơm.

Triệu Tinh Yến chợt cảm thấy một vật thể không rõ cạy ra đôi môi của mình, đột nhiên bừng tỉnh, liều chết giằng co. Mặc dù nàng biết võ công, nhưng lần này Lý Kỳ đã làm đầy đủ chuẩn bị, dùng hết khí lực toàn thân ôm lấy nàng, chết sống cũng không chịu buông ra.

Triệu Tinh Yến từ chối một hồi, đột nhiên kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, thầm nghĩ, hắn là phu quân của ta đấy! Trong lòng nàng mềm nhũn, thôi, thôi, cứ mặc hắn đi thôi.

Nàng vừa buông lỏng khẩu khí, lập tức khiến cho Lý Kỳ thừa cơ mà vào, lưỡi to lửa nóng chui vào trong, liều mạng mút lấy nước miếng thơm ngọt ngào, từ trong mắt đều có thể nhìn ra được dục hỏa của hắn.

Tuy rằng đây không phải tư vị hôn môi mà Triệu Tinh Yến đã thử qua, kia chỉ là thoáng chạm môi thôi, không kịch liệt như hiện giờ, nàng chỉ cảm thấy cả người nóng lên, đầu óc cũng trở nên có chút chậm chạp, nhịn không được nhắm mắt lại, cái lưỡi thơm ngát ngây ngốc đáp lại, đột nhiên một bàn tay to đặt lên bầu ngực sữa của nàng, nhẹ nhàng nắm chặt, nàng thở gấp một tiếng, nhưng ngay lập tức tỉnh táo lại, đẩy mạnh Lý Kỳ ra.

Lý Kỳ đã hoàn toàn tập trung tinh thần, hai tay sớm đã buông ra, Triệu Tinh Yến không chỉ thoải mái đẩy ra được Lý Kỳ, còn suýt chút nữa thì quăng hắn ngã đến tứ chi chổng lên trời, trong lòng hắn âm thầm hối hận, chết tiệt, không nên lòng tham quá mức, cái tay phải chán ghét này, ai cho ngươi sờ loạn chứ, phạt ngươi một tháng không được sờ nữ nhân, giờ không còn gì để sờ nữa rồi.

Đồng thời trong lòng hắn lại hồi tưởng lại cảm giác tuyệt vời vừa rồi, chậc chậc, thật sự là không sờ thì không biết, vừa sờ vào đã phải giật mình, không ngờ rằng của muội ấy lại lớn như vậy, được rồi, được rồi, xem tại ngươi coi như cũng có đột phá, giảm hình phạt xuống còn nửa tháng, không cho phép kháng cáo lên trên nữa nha.

Triệu Tinh Yến giãy giụa thoát ra, nàng vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt tuyệt mỹ đỏ lên như máu, lại thấy Lý Kỳ ở ngay chỗ này say mê nhìn bàn tay gây án kia, nàng giơ tay, thẹn quá hóa giận quát:

- Ta giết huynh.

- Shit!

Lý Kỳ nhấc tay, sợ tới mức ướt đẫm mồ hôi, nữ nhân này nếu thật sự phát điên thì hắn cũng không ngăn được, linh cơ vừa động, hắn hất đầu nói:

- Muội muốn giết thì cứ giết đi, ta sẽ không nhíu mày chút nào cả, nhưng ta chính là phu quân của muội, nếu như muội không giết, thì thành thành thật thật đi ấm giường cho ta, chẳng lẽ ta hôn môi thê tử của chính mình thì có tội sao? Thật sự là nực cười.

Triệu Tinh Yến nghe vậy sửng sốt, ngươi vừa hôn vừa sờ, lại còn nói như vậy nữa, thật sự là rất ức hiếp người, hai vai nàng dựng thẳng lên, nước mắt đột nhiên đảo quanh trong hốc mắt.

Lý Kỳ không thể nhìn nổi nhất là cảnh nữ nhân khóc lóc, hắn vội nói:

- Tốt lắm, tốt lắm, muội dừng khống nữa, ta biết vừa rồi ta có thô bạo một chút, ta đã khắc sâu nhận thức đến sai lầm của mình rồi, van cầu muội đấy, đừng khóc nữa, đa đáp ứng muội, sẽ không để cho muội phải khóc mà, ta là quan to nhất phẩm đấy, muội không thể biến ta thành người không giữ lời a, bằng không thì lấy gì để kẻ dưới phục tùng đây, ta thật ra thì không sao hết, nhưng muội có biết, hiện tại ta phải gánh vác xã tắc Đại Tống, uy tín là vô cùng trọng yếu đấy, muội cho dù không suy nghĩ cho ta thì cũng phải suy nghĩ cho Đại Tống chứ.

Triệu Tinh Yến nghe hắn giải thích vớ vẩn, thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, cắn môi nói:

- Huynh thật cho rằng cái mồm này của huynh là vô năng sao?

- Có phải vô năng hay không thì vừa rồi muội hẳn là hiểu rất rõ.

Lý Kỳ nhỏ giọng nói thầm.

- Huynh ---.

Lửa giận của Triệu Tinh Yến lại vọt lên.

Lý Kỳ lập tức nói:

- Nếu như muội thật sự muốn đánh ta mấy cái mới hả giận, vậy thì muội đánh luôn đi, đầu tiên phải nói trước, không cho đánh vào mặt, ta còn phải dựa vào cái mặt này để kiếm cơm ăn đấy.

- Được, đây chính là do huynh nói.

Triệu Tinh Yến lại giơ tay lên, Lý Kỳ khẩn trương nhảy về phía sau nói:

- Mẹ kiếp! Muội đánh tha thật đấy a! Ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi mà.

- Chỉ biết huynh không có can đảm thế mà.

Sự can đảm có thể dùng làm cơm ăn không, thật là, Lý Kỳ thấy Triệu Tinh Yến đã dần dần tỉnh táo lại rồi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cười hì hì, lại tới gần, kéo lấy tay Triệu Tinh Yến.

Triệu Tinh Yến vung tay lên, nói:

- Đừng chạm vào ta.

Lý Kỳ lại nắm chặt lấy tay Triệu Tinh Yến, nói:

- Điều đó không có khả năng, thứ nhất, ta không phải là người mù, thứ hai, ta không phải là thái giám, để một thê tử băng tuyết thông minh, khuynh quốc khuynh thành thế này ở bên cạnh mà không chạm vào thì ta đây không phải tự làm khổ sao, muội đi ra ngoài hỏi một chút, nhìn xem có nam nhân bình thường nào mà lại không chạm vào thê tử của mình không, nếu có thì muội bắt gã đến đây cho ta, mẹ kiếp, nhất định là ở bên ngoài có nữ nhân khác, ta thế nào cũng phải giáo huấn ngoan ngoãn lại cái tên phụ lòng ấy. Kỳ thật muội hoàn toàn hiểu lầm ta rồi, vừa rồi ta chỉ là muốn chứng minh một chút mình là một nam nhân chuyên tình thôi, những thứ hấp dẫn bên ngoài kia, căn bản không đủ để cho ta mất đi trinh tiết được, muội nhìn ta vừa rồi đều khát khao như vậy, chỉ biết rằng ta ở trong phòng thắm thật sự chỉ là xoa bóp lưng thuần khiết mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.