Mọi người đều đứng dậy, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh, không ngừng nuốt nước bọt.
Đây có phải là chiếc bánh ngon nhất thiên hạ hay không, vẫn chưa biết được. Nhưng tuyệt đối là cái bánh lớn nhất thiên hạ.
Bạch Thiển Dạ ngồi trên lầu ba, nhìn thấy cái bánh này, trong lòng không khỏi nghĩ tới ‘Mặt Mày Hớn Hở’. Còn chưa ăn, trong lòng đã cảm thấy ngọt ngào, mỉm cười nhìn Lý Kỳ.
- Lý…Lý Kỳ, đây là bánh à?
Cao nha nội lao tới, miệng chữ O hỏi.
Đúng là đồ nhà quê.
Lý Kỳ mỉm cười gật đầu, sau đó bảo mấy người Ngô Tiểu Lục đặt chiếc bánh ở giữa mặt bàn. Rồi chắp tay hướng mọi người nói:
- Cảm tạ các vị đã ưu ái trong suốt thời gian qua. Hôm nay tiểu điếm giới thiệu một loại bánh mới, có tên là Bánh Pizza. Phu nhân nhà ta đặc biệt yêu thích loại bánh này. Cho nên liền chọn ngày hôm nay là ngày Bánh Pizza. Bởi vì là ngày đầu tiên, cho nên tiểu điếm sẽ bán Bánh Pizza liên tục bảy ngày. Tuy nhiên mọi người yên tâm, mỗi ngày sẽ có một hương vị khác nhau, không ngày nào giống nhau. Mà qua một tuần này, muốn ăn Bánh Pizza, vậy thì phải đợi ngày này sang năm. Nếu các vị thích ăn, ngàn vạn lần đừng bỏ qua cơ hội.
- Ngày Pizza, thú [CHARGE=3]vị, thú vị.
Hồng Thiên Cửu mặt mày hớn hở, gật đầu nói.
Lý Kỳ nhìn quét qua mọi người, thấy trên mặt bọn họ đều lộ vẻ tham ăn, căn bản không liên tưởng tới việc xảy ra ở ngõ Giết Heo có liên quan gì tới Túy Tiên Cư. Lập tức nháy mắt ra hiệu cho mấy người Ngô Tiểu Lục. Rồi hắn lấy một con dao nhỏ để cắt bánh.
Lại nghe Lý Kỳ nói:
- Phu nhân nhà ta vì báo đáp sự yêu mến của các vị với Túy Tiên Cư, cho nên đã cung cấp miễn phí chiếc bánh này cho mọi người nhấm nháp. Mời mọi người thoải mái nếm thử.
Từng miếng Pizza hình tam giác để vào trong đĩa, rồi sau đó do tiểu nhị bưng tới thực khách.
Hồng Thiên Cửu và Cao nha nội vừa nhận được bánh, liền nhét vào trong miệng, vẻ mặt hưởng thử. Trong nháy mắt hai người đã xơi hết miếng bánh, lại vội vàng đoạt thêm hai phần từ trong tay Ngô Tiểu Lục.
Triệu Uẩn ăn xong, cũng thỏa mãn gật đầu:
- Bên ngoài xốp, bên trong mềm, còn có mùi táo tây, thông hương, mứt hoa quả, ngon hơn những thứ bánh khác rất nhiều.
- Tất nhiên, dù Lý Kỳ người này có hơi phiền nhiễu, nhưng trù nghệ không thể chê.
Cao nha nội đầy miệng Piazza, nói mơ hồ không rõ.
Mà các thực khách khác đều rất thỏa mãn, gật đầu tán thưởng. Chỉ là số lượng quá ít, ăn chưa đã nghiền. Mà chiếc bánh kia đã chia hết sạch rồi.
Đúng lúc này, đám tiểu nhị liền chia nhau giới thiệu cho thực khách hai loại Pizza mà Lý Kỳ làm ngày hôm nay.
Mọi người vừa nghe, không nói hai lời, gọi mỗi loại một phần.
Cơ hồ không có bàn nào là không gọi.
Mà bàn của Cao nha nội, gọi mỗi loại hai phần, ăn trước đã ghiền rồi nói sau.
Triệu Uẩn thấy vậy, cười khổ lắc đầu, nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi:
- Ủa, Lý huynh đi đầu rồi?
- Đúng vậy, vừa rồi còn thấy Lý đại ca ở đây mà.
Hồng Thiên Cửu cũng kinh ngạc.
Chợt nghe thấy trên lầu hai vang lên một tiếng Kịch.
Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy Lý Kỳ đứng trước một cái bàn dài trên lầu hai. Một tay cầm một khối gỗ, một tay cầm một cái quạt lông ngỗng, tạo hình rất hiên ngang.
Hồng Thiên Cửu sững sờ hỏi:
- Lý đại ca, huynh đứng cao như vậy làm gì?
Mịa, thế này mà cao à?
Lý Kỳ tức giận suýt nữa ném cái thước gõ về phía Hồng Thiên Cửu. Hắn ho nhẹ một tiếng, chậm rãi hát lên:
- Trường Giang cuồn cuộn về đông. Bao nhiêu thế hệ anh hùng cuốn trôi. Đúng sai phải trái cũng rồi. Non xanh còn đó, mấy hồi tà dương. Ngư tiều tóc bạc trên sông. Quen nhìn thu nguyệt xuân phong xoay vòng. Gặp nhau rượu đục vui cùng. Xưa nay bao chuyện, ung dung luận đàm.
(Bài Lâm Giang Tiên của Dương Thận thời nhà Minh)
Một khúc hát xong..
“ Xưa nay bao chuyện, ung dung luận đàm”
Bạch Thiển Dạ dựa ở lan can lầu ba, si ngốc nhìn Lý Kỳ, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng.
Thực khách dưới lầu cũng choáng váng.
- Hay, Lý huynhh hát hay lắm, hay cho một câu ‘Non xanh còn đó, mấy hồi tà dương’
Triệu Uẩn phản ứng đầu tiên, liền đứng dậy vỗ tay khen, vẻ mặt hào khí mười phần.
Mọi người cũng tỉnh ngộ, đều vỗ tay khen hay.
Hồng Thiên Cửu càng nhảy lên ghế, lớn tiếng hét lên:
- Hay, Lý đại ca hát thật dễ nghe, lại hát thêm một lần.
- Ừ, Lý Kỳ, đây là bài hát Hồng nương tử dạy ngươi à?
Cao nha nội vẻ mặt ngạc nhiên.
Dm, thằng nhãi này lúc nào cũng nghĩ tới Hồng Nô. Xem ra sau này phải đề phòng mới được.
Lý Kỳ bất động thanh sắc, quét mắt nhìn mọi người, trong lòng nhạc nở hoa. Quả nhiên không hổ là nằm trong bốn tác phẩm lớn. Vừa mới mở đầu, đã khơi dậy lòng hào hứng của mọi người rồi. Ha ha, xem ra bước thứ hai của mình đi đúng rồi.
Mọi người lại ồn ào muốn Lý Kỳ hát lại một lần. Vừa nãy Lý Kỳ nói hát là hát, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng.
Đồ mồ hôi! Lão tử cũng rỗi hơi như vậy.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói:
- Phàm thế cuộc trong thiên hạ, chia rồi lại hợp, hợp rồi lại chia. Tỷ như nhà Châu mất vận, bảy nước phân tranh, sau đó nhà Tần lại gồm thâu về một mối. Rồi khi nhà Tần bị diệt vong, để cho Hán, Sở tranh hùng, và cuối cùng Hán đã diệt Sở để thu về một mối…..
Làm một thanh niên lứa tuổi 8x, khi còn bé, Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thủy Hử truyện, Tây Du Ký chính là người bạn thân nhất. Đọc một lần, lại đọc lại lần nữa, yêu thích không buông tay. Mặc dù Lý Kỳ không thể đọc làu làu từng chữ, nhưng một số tình tiết kinh điển vẫn có thể há mồm nói ra.
Mọi người thấy Lý Kỳ không phải hát, mà là kể chuyện xưa, nhưng càng nghe càng nhập thần. .Cuối cùng chỉ lại thanh âm của Lý Kỳ vang lên.
Tam Quốc Diễn Nghĩa không hổ là tiểu thuyết kinh điển, các tình tiết kéo dài không dứt, càng về sau càng đặc sắc.
Bắt đầu từ hội đào viên tam anh kết nghĩa, mọi người tiến nhập trạng thái, tâm tình cũng kích thích theo chuyện xưa. Khi Lý Kỳ nói tới Tào Mạnh Đức hiến bảo kiếm, mọi người đều rất khẩn trương.
Lại nghe Lý Kỳ kể Quan Vân Trường chém Hoa Hùng, mọi người liền vỗ tay ủng hộ. Hồng Thiên Cửu lập tức coi Quan Vân Trượng là thần tượng của mình, khuôn mặt trắng nõn kích động không thôi.
Mà ngay cả Ngô Phúc Vinh cũng rời khỏi quầy hàng, đứng dưới lầu nghe.
Một số thực khách vừa vào, thấy không có tiểu nhị nào đi lên đón chào, vừa định chuẩn bị theo thói quen kêu gọi, đã bị vô số ánh mắt trừng trở về, xám xịt tự tìm bàn lớn ngồi xuống. Không tới một lúc, cũng nghe nhập thần.
Hiện tại cả Túy Tiên Cư, chỉ có mỗi Lý Kỳ là thanh tỉnh nhất. Hắn một bên nhìn sắc trời, một bên tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía:
- Có câu rằng nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố. Người này dũng mãnh thiện chiến, đầu đội kim quan, mặc bào gấm trăm hoa lồng giáp đường nghê, lưng thắt bảo đới Ti loan, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, cưỡi thần mã Xích Thố. Dùng lực lượng một người, đại chiến trăm hiệp với ba anh em Lưu, Quan, Trương, mà không rơi vào thế hạ phong. Nhưng đúng vào lúc đó…
Cạch một tiếng.
Lý Kỳ đập thước gõ xuống, uống một ngụm nước trà, mới nói:
- Muốn biết về sau thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.