Tần Cối nói:
- Lý viện trưởng chớ không phải ý chỉ những Tiến sĩ trổ hết tài năng trong khoa khảo là những người không quan trọng đấy chứ? Nếu như ta không nhớ lầm, Lý viện trưởng cũng xuất thân từ Tiến sĩ đấy.
Mao Thư đột nhiên đứng ra nói:
- Lời nói của Lý viện trưởng cũng không phải có ý đó, Lý viện trưởng chỉ nói khoa khảo không thể vẫn luôn không thay đổi được, như vậy đối với chính khoa khảo cũng không phải là chuyện tốt.
- Ta đúng là có ý này.
Lý Cương cười gật đầu, nói tiếp:
- Lúc trước khi Xu Mật Sứ đề nghị thành lập Lập Pháp Viện đã từng nói rằng, luật pháp phải cùng bước tiến với thời đại, kỳ thật đạo trị quốc chính là đi ngược với dòng chảy, không tiến lên thì là lùi bước, nếu như cứ một mực bảo thủ không chịu thay đổi, đổi được cũng chỉ là không ngừng lui bước, muốn mạnh hơn, điều tiên là phải thay đổi, hiện giờ Đại Tống ta có thể chỉ trong vài năm mà khôi phục lại cường thịnh như trong năm Hi Ninh, thậm chí còn càng ngày càng mạnh, là dựa điều gì, đơn giản chính là cải cách, nhưng mà, tất cả chế độ đều đang thay đổi, duy chỉ có khoa khảo là không thay đổi, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Mao Thư nói:
- Bẩm báo Hoàng thượng, hiện giờ Lập Pháp Viện vừa mới thành lập không lâu, có nhu cầu cấp bách về nhân tài, nhưng ở trong khoa khảo chưa có tri thức về luật pháp, cứ tiếp tục thế này, đối với sự phát triển của Lập Pháp Viện là cực kỳ bất lợi, cho nên vi thần khẩn cầu Hoàng thượng ở trong khoa khảo gia nhập tri thức về luật học, cầu mong chân chính đạt tới lấy pháp luật trị quốc.
Nói đến đây, ai cũng hiểu rồi, chuyện này bây giờ không còn đơn giản là đấu tranh chính trị nữa, là sự tranh chấp giữa Nho – Pháp. Lý Cương cùng Mao Thư tuy đều xuất thân là Nho sinh, nhưng hai người bọn họ một người là viện trưởng của Lập Pháp Viện, một người là viện trưởng của Tư Pháp Viện, nếu như bọn họ muốn cam đoan quyền lợi của chính mình, vậy thì khẳng định phải chuyển sang đầu nhập vào Pháp gia, nếu vẫn cứ độc tôn Nho thuật, như vậy thì địa vị của Lập Pháp Viện và Tư Pháp Viện sẽ biến thành không hề quan trọng gì. Nhưng một khi Pháp gia được đi lên, mỗi người đều tôn sùng lấy pháp luật trị quốc, vậy thì địa vị của hai viện này khẳng định cũng là nước lên thì thuyền lên.
Đây cũng là một khoản mục dễ tính toán thôi, hai người bọn họ không có đạo lý không nhận ra.
Triệu Giai nhẹ nhàng gật đầu, hiện giờ sự xuất hiện của Lập Pháp Viện giúp y rất nhiều việc. Y đã nếm đến ngon ngọt, một khi đã như vậy thì không có khả năng không hoàn thiện Lập Pháp Viện, như vậy thì gia nhập tri thức luật học trong khoa khảo là việc phải làm, phải biết rằng y còn đang tính toán phổ cập luật pháp, biên soạn bộ luật cơ bản của quốc gia, thì càng thêm cần nhân tài ở phương diện này.
Cái gật đầu này của y, khiến cho Tần Cối chảy cả mồ hôi, trong lòng không ngừng hối hận. Y còn thật sự không ngờ là chỉ vì việc từ chức của một tên thợ thủ công lại dẫn phát đến vấn đề lớn như vậy, chuyện cho tới bây giờ, y xem như kịp phản ứng, biết chuyện này mười phần là do Lý Kỳ âm thầm thao túng đấy, việc này kỳ thật đều không cần phải nghĩ, bởi vì này toàn bộ đều là kiểu góp lời của Lý Kỳ.
Đương nhiên, y cũng biết, Lý Cương, Mao Thư không cần thiết là đã thông đồng tốt với Lý Kỳ, hơn phân nửa vẫn là Lý Cương, Mao Thư tận dụng mọi thứ, muốn bắt chuyến xe đi nhờ. Bởi vì việc này đối với bọn họ đích xác là một chuyện tốt.
Nhưng mà, hiện tại Tần Cối mới tỉnh ngộ thì đã muộn rồi.
Bạch Thiển Dạ đột nhiên đứng ra nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, Thương vụ cục và Lập Pháp Viện cũng có vấn đề giống như vậy. Từ khi Thương vụ cục thành lập đến nay đã được nhiều năm rồi, nhưng quan viên của Thương vụ cục tám phần đều là chọn ra từ trong thương nhân, những thương nhân này tuy rằng tinh thông đạo lý kinh thương, nhưng lại khuyết thiếu nhận thức đối với đại cục, lợi ích của quốc gia hoàn toàn khác với lợi ích của thương nhân đấy, hơn nữa, gần đây sự vụ của Thương vụ cục càng ngày càng nhiều, mà lần trước lại sai không ít quan viên đến Nam Ngô và Đại Lý, khiến cho nhân sự ở Thương vụ cục như trứng chọi đá, cửa ải cuối năm lần này, Thương vụ cục có không ít quan viên vì vất vả lâu ngày tích thành tật, hiện giờ đều ở nhà tĩnh dưỡng.
Tần Cối chất vấn:
- Nếu thiếu người, thì tại sao cô không thuyết minh với Lại bộ, để phái thêm nhân thủ đến.
Bạch Thiển Dạ nói:
- Ta đã từng đi Lại bộ xin qua rồi, mà quan sai của Lại bộ cũng đã tiến đến, nhưng vấn đề là, người do Lại bộ điều tới chỉ biết đến tứ thư ngũ kinh, có một số người xem không hiểu cả những giấy tờ cơ bản nhất, số tài khoản thì chỉ cần kém một chữ, cũng có khả năng tạo thành tổn thất rất lớn rồi, phần tội này thì Thiếu tể ngươi tới chịu hay sao?
Bạch Thiển Dạ cùng Tần Cối là đối thủ cũ rồi, nếu bắt đầu nói thì cho dù là cây kim với cọng râu thôi cũng không ai chịu nhường nhau cả.
Tần Cối bởi vì đã bị Lý Kỳ làm cho rồi loạn đầu trận tuyến, thế cho nên bị Bạch Thiển Dạ nói cho á khẩu không trả lời được.
Lý Kỳ thấy vậy cười thầm, Tiểu Tần nha, ngươi thế này thì đã tính gì, ta mỗi ngày ở nhà đều đã bị vị mỹ nữ kia áp chế, hiện tại đi trên đường ngay cả liếc nhìn mỹ nữ nhiều mấy lần đều có thể toát ra cả người mồ hôi lạnh.
Bạch Thiển Dạ cũng không có thừa thắng xông lên, chỉ tiếp tục nói:
- Hiện giờ nhân tài đa số là tuyển từ khoa cử, không hiểu biết nhiều lắm với phương diện kinh tế, chỉ biết tính toán vài khoản mục vô cùng đơn giản, hơn nữa bọn họ lại dốt đặc cán mai về buôn bán trong dân gian, mà chức trách chủ yếu của Thương vụ cục chính là nhằm vào những vụ mua bán trong dân gian, ta sao lại dám loạn dùng người được, chỉ có thể để bọn họ làm từ thấp nhất làm nên, chậm rãi bồi dưỡng, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, vì vậy mấy ngày trước đây Thương vụ cục đã bắt đầu tuyển người từ bên ngoài rồi, thậm chí còn chạy tới Học viện Thái sư tuyển người, vi thần có phụ thánh ân.
Hồ Nghĩa hừ nói:
- Đây chỉ là lời nói một phía của cô, có bằng chứng gì, ai cũng biết quan hệ giữa Lý gia của các người cùng Học viện Thái sư cũng không phải là ít, trong việc này có mưu mẹo hay không chỉ sợ cũng mình cô tự biết.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Hồ thượng thư, ngươi chính là chứng minh tốt nhất a!
Này đều ức hiếp đến trên đầu Lý gia rồi, người gia chủ như Lý Kỳ sao có thể khoanh tay đứng nhìn được.
Hồ Nghĩa vừa thấy Lý Kỳ đã chột dạ ngay, kích động bảo:
- Ngươi cũng đừng có vu khống ta.
- Làm sao có thể làm vậy được.
Lý Kỳ cười dài nói:
- Hồ thượng thư quý vi Hộ bộ Thượng thư, đối phương diện kinh tế hẳn là hiểu rõ vô cùng, như vậy đi, ta tùy tiện đưa ra một vấn đề kinh tế, Hồ thượng thư nếu như có thể trả lời được, vậy thì chứng tỏ lời của Kinh tế sử có sai, nếu như không trả lời được ----.
Hắn còn chưa nói hết lời, Tần Cối đã chen ngang:
- Lần so sánh này của Xu Mật Sứ cũng không ổn lắm, Hộ bộ và Thương vụ cục vẫn luôn người ai việc ấy làm, chính vụ cần xử lý hoàn thành cũng khác nhau, nếu như vơ đũa cả nắm thì là không công bằng, ta nghĩ luận phương diện kinh tế, cho dù là Tam Ti Sứ cũng không phải là đối thủ của Xu Mật Sứ và Kinh tế sử đâu.
----------oOo----------