Lý Lý quay đầu lại nhìn thái thấy cái bụng to của Thái Mẫn Đức đang dẫn
Thái lão tam đi tới, hai người chắp tay chào Tần phu nhân.
Tần phu nhân khẽ gật đầu, cũng không nói gì.
Thái Mẫn Đức biết Tần phu nhân vẫn luôn để bụng những gì trước kia lão đã làm cho nên cũng không để ý.
Lý Kỳ cười nói:
- Viên ngoại nói sai rồi, tiền là chuyện nhỏ nhưng vấn đề là ngay cả một cọng lông cũng không thấy mà phải bỏ ra mấy trăm đồng, thế mà mà bảo mở tiệc sao, là ăn cướp thì có.
Thái Mẫn Đức cười nói:
- Thái mỗ thì lại nghĩ nó rất bình thường, có 180 món ăn mặc cho mọi
người thưởng thức, nếu Vương lầu không thu tiền, vậy thì có lẽ lúc chúng ta đến đã chen chúc nhau không thể vào được rồi.
Điều này cũng đúng, nhưng ngoài miệng Lý Kỳ vẫn không chịu thua nói:
- Nhưng dù gì chúng tôi cũng là khách bọn họ mời đến, làm gì có lý bắt khách phải trả tiền. Thôi đi, đợi lát nữa tôi sẽ đòi lại.
Tần phu nhân nói:
- Ngươi đừng có gây chuyện.
Lý Kỳ cười nói:
- Phu nhân yên tâm, tôi không lỗ mãng như vậy đâu. Nhưng cô sẽ thấy, Túy Tiên Cư chúng ta nhất định sẽ là người thắng trong cuộc thi ẩm thực
này.
Lúc mọi người đang nói chuyện phiếm thì bỗng nhiên có 7-8 người ở phía
đối diện đi tới, đúng là Trương Xuân Nhi, Vương viên ngoại và đám chưởng quầy của một vài tửu lâu.
- Tần phu nhân, Kim Đao Trù Vương đại giá quang lâm, thật vinh hạnh cho tiểu điếm. Vương mỗ không tiếp đón từ xa, xin thứ tội.
Vương viên ngoại hướng về Tần phu nhân, Lý Kỳ cười chắp tay nói, nhìn cũng biết hôm nay ông ta rất vui vẻ.
Tiểu nhân đắc chí, Lý Kỳ vừa định nói thì đã bị Tần phu nhân giành mất:
- Không dám, không dám, được Vương viên ngoại mời là vinh hạnh cho chúng ta rồi.
Lý Kỳ còn không biết suy tính trong lòng Tần phu nhân hay sao, hắn khẽ mỉm cười im cũng im lặng không nói gì.
- Đâu có, đâu có.
Vương viên ngoại cười ha ha liếc nhìn Lý Kỳ, ánh mắt của ông ta có vẻ giận dữ, nhưng vẫn vừa cười vừa nói:
- Bây giờ buổi tiệc còn chưa bắt đầu. Tần phu nhân, Lý sư phó, không ngại thì lên lầu nghỉ ngơi một chút đi.
Tần phu nhân cũng không thích đứng ở chỗ này liền gật dầu nói:
- Vậy xin đa tạ ý tốt cảu viên ngoại.
- Mời!
- Làm phiền rồi.
Lúc này, trong đại sảnh đang có rất nhiều người chú ý đến đại mỹ nhân
vừa mới đến. Cho dù là Tần phu nhân đã dùng vải lụa xanh che mặt nhưng
sức hấp dẫn vẫn không vì thế mà giảm đi. Mọi người đều xì xào bàn luận.
- Phu nhân của Túy Tiên Cư này đúng là đẹp như tiên.
- Hôm nay mới hiểu, năm đó nàng vẫn còn chưa làm vợ người ta nhưng bất
kể mỹ mạo hay tài danh đều không hề thua kém Lý nương tử - tài nữ đệ
nhất Đông Kinh.
- Vậy thì đã sao, bây giờ không phải đã thành quả phụ rồi sao?
- Ôi, họ Tần kia cũng không may mắn chút nào, cưới được kiều thê như vậy mà lại phải chết sớm.
......
Lý Kỳ nghe thấy những lời đồn nhảm này trong lòng hắn cũng hiểu vì sao
Tần phu nhân lại không muốn ra cửa. Hắn thở dài, chợt bên cạnh có người
nói:
- Không biết vì sao Lý sư phó lại thở dài?
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, thấy là Trương Xuân Nhi, hắn nói:
- Haiii, đừng nói nữa. Vừa rồi trước khi đi có ra nhà xí, không cẩn thận làm rơi mất mấy trăm đồng xuống dưới đó, hài.
Trương Xuân Nhi sửng sốt, lập tức kịp phản ứng biết là hắn đang ám chí đến chuyện phí vào cửa liền nói:
- Hôm nay, Lý sư phó đi vào đấu kim, chỉ mấy trăm đồng thôi, nhắc đến làm gì.
- Cũng đúng, coi như để góp quỹ thiên nhiên đi.
Lý Kỳ gật gật đầu cười nói:
- Không biết hôm nay Trương nương tử chuẩn bị món ngon gì? Tôi rất chờ mong đấy.
Trương Xuân Nhi lắc đầu nói:
- Lý sư phó không tham gia, ta cũng không muốn đến cảnh náo nhiệt này.
Lý Kỳ cười nói:
- Trương nương tử thực sự coi trọng Lý mỗ vậy sao?
Trương Xuân Nhi cười ha ha nói:
- Thử hỏi ai dám coi thường đại danh đỉnh đỉnh Kim Đao Trù Vương. Nhưng
Trương Xuân Nhi lại nghĩ kiến càng lay cây cổ thụ một chút, muốn tỷ thí
với Lý sư phó một lần.
Cô muốn đấu với ta? Nhưng ta lại không muốn đấu với cô đấy. Lý Kỳ cười nói:
- Trương nương tử thật biết nói đùa, thực ra chúng ta vẫn luôn tỷ thí mà. Ta cảm thấy khách hàng đánh giá mới là thật nhất.
Trương Xuân Nhi lắc đầu nói:
- Khách hàng đánh giá chỉ ở một phương diện thôi, khi thức ăn làm đến
một cảnh giới, bọn họ cũng nếm không ra đâu. Chỉ có thể căn cứ vào khẩu
vị của cá nhân để phán đoán mới là công bằng nhất. Giống như món Khai
thủy tung điệp kia của Lý sư phó có mấy người nếm ra mùi vị chứ. Ta nghĩ người như Thái Thái sư mới có thể đánh giá được công bằng nhất.
Lý Kỳ nói cho có lệ:
- Trương nương tử nói cũng có lý, nhưng thời gian này sợ là không thể, để mấy năm nữa đi.
Trương Xuân Nhi nghe nói như thế vẻ mặt liền giận dữ. Nàng nghĩ là Lý Kỳ coi thường tài nấu nướng của mình cho nên mới muốn để cho mình luyện
thêm mấy năm nữa. Nhưng căn bản là nàng không biết Lý Kỳ không muốn so
bì với nàng. Nàng cười ngoài mặt nói:
- Được rồi, ta còn có chút việc xin đi trước.
- Được.
Lý Kỳ và Tần phu nhân đi theo Vương viên ngoại đến tầng hai, lúc đang
chuẩn bị đi lên tầng ba thì bỗng có một người đàn ông đi tới hỏi Tần phu nhân:
- Xin hỏi vị này chính là thiên kim của Công bộ Vương Thị Lang?
Tần phu nhân quay đầu lại nhìn bỗng gieo lên:
- Trịnh nhị ca!
Trong giọng nói còn có niềm vui bất ngờ.
Lần đầu tiên Lý Kỳ nhìn thấy Tần phu nhân kích động như vậy. Ngay cả lúc trước khi lần đầu tiên Tần phu nhân nhìn thấy hắn bảnh bao cũng rất
bình thản. Hắn liền liếc nhìn người đàn ông kia một cái, người này
khoảng 30 tuổi, cao khoảng 1m75, mặc áo bào xanh. Nhìn phong trần, tao
nhã cũng có phong độ lắm.
Người đàn ông kia cười ha ha nói:
- Tam nương, quả nhiên là muội, nhiều năm không gặp từ khi chúng ta chi tay rồi.
Đầu tiên là Tần phu nhân thi lễ rồi hỏi:
- Nhị ca, huynh về từ khi nào vậy?
Người đàn ông kia nói:
- Mới được mấy ngày, đang định đi tìm muội thì không ngờ hôm nay lại gặp muội ở đây.
Tần phu nhân cười nói:
- Không ngờ được thời gian qua đi cảnh vật cũng thay đổi. Nhị ca vẫn yêu ẩm thực. Không biết hôm nay Nhị ca chuẩn bị món ngon gì?
Người đàn ông kia cười ha ha nói:
- Không ngờ thời gian qua đi, cảnh vật thay đổi. Tam nương muội vẫn thần cơ diệu toán như vậy, chẳng giấu được muội chuyện gì. Hôm nay, ta có
chuẩn bị món mì Vân Anh năm đó ông nội ta đã làm.
Mì Vân Anh? Lý Kỳ cả kinh thầm nghĩ, lẽ nào ông nội người này chính là người sáng tạo ra mì Vân Anh sao?
Tần phu nhân ồ lên một tiếng vui sướng nói:
- Vậy thì hội ẩm thực này người đứng đầu còn không phải Nhị ca thì còn là ai nữa?
Phu nhân cô cũng đề cao người khác quá đấy. Chúng ta là đại biểu đi tham dự đó nha, mì ăn liền của ông đây cũng chưa chắc đã thua mỳ Vân Anh
đâu? Lý Kỳ nghe thấy thế liền bất mãn.
Người đàn ông kia lắc lắc đầu nói:
- Hôm nay ta chỉ làm món đó thôi chứ không tranh giành gì cả.
Thực ra ngươi rõ ràng đến là để tranh giành mà! Lý Kỳ phủi miệng khinh thường.
Tần phu nhân cười cười, chợt nhớ ra còn có rất nhiều người đang đứng ở đây, nàng đỏ mặt lên giơ tay ra nói:
- Nhị ca đi đường xa đến, tiểu muội không phải là chủ, hôm nay mượn chỗ của Vương viên ngoại để tiếp đón tẩy trần cho Nhị ca.
- Vậy nếu Nhị ca từ chối là bất kính rồi.
Vương viên ngoại cười ha ha nói:
- Mời hai quý khách lên lầu.
- Đa tạ!
Mấy người liền đi lên tầng ba.
Mã Kiều thấy Lý Kỳ đứng tại chỗ bất động liền đi tới nhỏ giọng nói:
- Phó soái, chúng ta có đi không?
Lý Lỳ lườm y một cái nói:
- Chúng ta đi làm gì? quấy rầy nhân tình ôn chuyện cũ của người ta. Ngươi theo ta lâu như vậy rồi sao có thế mà cũng không hiểu?
Nói xong hắn liền xoay người đi xuống lầu.
Tình nhân cũ? Mã Kiều ngây cả người, cười cười rồi đi theo Lý Kỳ xuống lầu.
Đi xuống tầng dưới, Lý Kỳ thấy Thái Mẫn Đức đang ngồi một mình ở bàn
liền cười thầm, lão cáo già này thật đáng thương, sao lại cô đơn vậy
chứ. Hắn đi đối diện với Thái Mẫn Đức cười nói:
- Viên ngoại, ở đây nhiều người như vậy sao đến một người bạn nói chuyện mà ông cũng không có, lúc nào cũng cô đơn, thê lương quá.
Thái Mẫn Đức nghe thấy vậy vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Công tử không phải cũng đang như thế sao?
Lý Kỳ nói:
- Ta sao có thể giống ông được. Ta còn có phu nhân đi cùng, ông không
thấy sao. Chỉ có điều vừa rồi phu nhân gặp một người bạn cũ lâu ngày
không gặp, cho nên ta không muốn quấy rầy bọn họ mà thôi.
Thái Mẫn Đức cười nói:
- Ta nhìn thấy rồi. Trịnh gia Trịnh Lang à?
Lý Kỳ thấy lạ nói:
- Hả? Hình như viên ngoại biết người đó?
- Tần phu nhân còn chưa nói với ngươi sao?
- Ta chưa hỏi.
Lý Kỳ nói chưa hỏi với chưa nói nhưng thực ra hai ý này là giống nhau.
Thái Mẫn Đức cười lắc đầu nói:
- Người kia tên là Trịnh Dật, trong nhà đứng thứ hai. Ông nội của y là
Trịnh Văn Bảo, trước kia là người Nam Đương, là con cháu nhà tướng. Sau
khi nam Đường diệt vong ông ta lại đảm nhiệm chức Bộ binh Viên ngoại
lang của triều đình. Nghe nói người này văn thao vũ lược. Hơn nữa tay
nghề đầu bếp rất giỏi, mì Vân Anh của ông ta từng được Thái Tông hoàng
đế khen thưởng. Trước kia Trịnh Nhị Lang này cũng là một đại tài tử ở
kinh thành. Lúc đó mặc dù ta ở phủ Thái sư nhưng cũng nghe được không ít sự tích về y. Thơ, từ hội họa, thiên văn địa lý...tinh thông mọi thứ,
còn về ẩm thực tay nghề đầu bếp y còn hơn ông nội mình một bậc, còn gấp
Tống Ngọc Thần cả trăm lần. Nhưng sau đó lại nghe nói triều đình muốn
gọi y làm quan nhưng y không muốn lại muốn về quê.
Có cá tính vậy sao? Lý Kỳ nói:
- Vậy viên ngoại có biết vì sao phu nhân nhà ta lại quen biết y không?
- Ta làm sao mà biết được, lúc đầu ta chỉ là một đầu bếp mà thôi.
Thái Mẫn Đức lắc đầu nói tiếp:
- Nhưng ta nghe nói lúc trước Tần phu nhân là đại tài nữ. Về phương diện tài hoa chỉ có Lý nương tử là có thể sánh ngang. Tài nữ, tài tử đều là
con cháu nhà quan, quen nhau cũng không có gì là lạ.
- Điều này cũng đúng.
Lý Kỳ gật gật đầu nói.
Lúc này có một người đi tới đưa cho mỗi người một mảnh trúc nói:
- Hai vị quý khách, đợi lát nữa buổi tiệc bắt đầu, nếu hai vị cảm thấy
món nào ngon nhất thì hắn dùng mảnh trúc này treo ở dưới đồ ăn tới là
được...
Lý Kỳ ha ha nói:
- Thú vị lắm, được rồi ta biết rồi.
Một lát sau, bỗng trong đại sảnh có một mùi hương bay tới mọi người vừa ngửi đã giật mình.
Chỉ thấy một đám phục vụ mang đồ ăn ra xung quanh. Bọn họ bày hết đồ ăn lên bàn.
Vương viên ngoại đứng ở trước một cái bàn dài nói lời dạo đầu đầy cảm kích rồi nói một câu “buổi tiệc bắt đầu” khá xuôi tai.
Mọi người đều vây lại về phía bàn dài.
Lý Kỳ và Thái Mẫn cũng đi lên phía trước, thấy toàn là đồ ăn tinh mỹ đặt thành hình tròn trên cái bàn dài khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Mọi người nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy liền hô to chuyến này đi quả
không uổng. Lại nghe nói đây chỉ là những món đầu tiên, chờ thêm lát nữa sẽ có những món thứ hai, ai nấy đều mừng như điên, đáng để chi ra 200
đồng kia.
- Công tử muốn nếm món nào trước?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Ta đến Đông Kinh chưa lâu, cũng không hiểu rõ lắm về mấy món này. Kính xin viên ngoại ra tay chỉ dẫn.
- Được rồi.
Thái Mẫn Đức nhìn qua một lượt bỗng chỉ một món về phía bên trái nói:
- Hân Nhạc lầu làm món “nhũ dê” khai vị vậy thì không còn gì tốt hơn được nữa.
- Vậy thì nếm thử đi.
Hai người đi đến trước món ăn kia. Lý Kỳ đưa một miếng thịt dê vào miệng cẩn thận nhai một lúc rồi nuốt vào. Hắn gật gù khen:
- Viên ngoại giới thiệu quả nhiên là không sai. Món nhũ dê này ngon
miệng lắm, mùi thơm đậm, thịt trơn mềm, món ngon, lát nữa phải ăn nhiềm
thêm.
Thái Mẫn Đức cười ha ha nói:
- Ăn mãi mà không chán, Thái mỗ rất thích.
Lý Kỳ cười không nói gì, thầm nghĩ nhũ dê này quý như vậy lại mang đến
đây ăn không phải là lãng phí sao? Cho dù là khách ăn có cảm thấy ngon
thì có mấy người có thể ăn chứ? Đi dọc bàn, bỗng nhìn thấy một mân cơm
nắm. Cơm nắm này nhỏ hơn bình thường rất nhiều, nó có màu đo đỏ giống
như hoa anh đào. Hắn lại nhìn thấy tấm biển viết tên món ăn là “Hội tiên lầu anh đào tất la”. Lúc Lý Kỳ đọc sách dạy nấu ăn thời cổ có biết món
“Tất la” này chính là chưng cơm anh đào. Cầm nắm cơm nên bỏ thẳng vào
miệng cảm giác hạt cơm xôm xốp, nhai kỹ có hương vị rất đặc biệt. Hắn
thở dài nói:
- Đáng tiếc là món điểm tâm này không được truyền cho đời sau.
Thái Mẫn Đức ngạc nhiên nói:
- Công tử nói gì vậy?
Lý Kỳ hơi nao nao cười nói:
- Ta nói món điểm tâm này rất ngon, không ngại viên ngoại có thể nếm thử.
Thái Mẫn Đức cười nói:
- Thái mỗ nếm rồi, công tử có biết món điểm tâm này làm thế nào không?
Lý Kỳ nói:
- Lúc ta mới nếm phát hiện ra hạt cơm vẫn dính chút vỏ anh đào, cho nên
chắc là để cả quả anh đào hấp với lồng cơm. Đợi nhiệt độ cao, quả anh
đào nở bung, nước của nó sẽ thấm vào gạo. Hơn nữa nếu đun lấy nước quả
anh đào trước, sau đó mới đổ nước đó vào nấu cơm thì hạt cơm sẽ không
thể hấp thụ được hết chỗ nước đó. Nói tóm lại là đổ nước không bằng bỏ
cả quả anh đào vào một mẻ, nếu không thì cơm sao có thể trong veo như
vậy.
Thái Mẫn Đức khen:
- Công tử đúng là quan sát rất tỉ mỉ. Thực ra ta cũng hiểu cách này
nhưng làm thử rất nhiều lần rồi mà vẫn không có được hương vị như vậy.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không phải là ta nếm không ra mà lúc thả quả anh đào vào, thả nhiều
hay ít để thế nào để có được hương vị như thế này mới là quan trọng.
Hai người tiếp tục nói cái gì mà rửa cua, lọc nước, đốt da heo, dùng tro bếp hun món ăn... Nhưng những món ăn đầu tiên này đa số dều là những
người dân bình thường cũng có thể ăn được. Vì vậy chưa có món ăn nào
khiến Lý Kỳ hết sức hài lòng, mảnh trúc vẫn còn nằm trong tay hắn.
Bỗng nhiên có một công tử đi tới chắp tay với Lý Kỳ nói:
- Lý sư phó, đằng kia có một món ăn, nếu như ngươi không đi nhìn thì chúng ta cũng không dám ăn.
Lý Kỳ biết công tử này, anh ta là khách quen của Túy Tiên Cư, hắn tò mò hỏi:
- Món gì vậy?
- Cá nóc!
Lý Kỳ kinh ngạc hô lên:
- Cái gì?