- Ha ha, thật sự thú vị nha.
Lý Kỳ núp trên tường thành nhìn ánh lửa nơi cầu Bạch Hổ xa xa, không kìm được mà bật cười ha ha.
Nhạc Phi đứng ở đầu cầu hô lên:
- Đối diện là Ngưu tướng quân sao?
Đối diện lại vang lên thanh âm thô lỗ:
- NhạcNhạc tướng quân?
Hai người chạm trán nhau giữa cầu, thật sự là mắt to trừng mắt nhỏ mà. Nếu là một đôi tình lữ thì còn có thể nói được, nửa đêm lén lút hẹn nhau trên cầu, lãng mạnđến thế nào nha. Đáng tiếc bây giờ là hai đại nam nhân, không thể cảm nhận được sự lãng mạn, ngược lại còn có mùi vị tình cảm đồng tính nồng đậm nữa.
- Sao ngươi lại tới đây?
Hai người đồng thời hỏi.
Hai người sửng sốt, lại đồng thanh nói:
- Ta tới cứu viện cho các ngươi nha!
Vừa dứt lời, mặt hai người nhất thời xám như tro tàn, một lần nữa ăn ý nói:
- Chúng ta trúng kế rồi.
Phó tướng bên cạnh Nhạc Phi kia cũng phản ứng lại, vội vàng nói:- Nhị vị tướng quân, chúng ta nhanh chóng quay về cứu viện đi.
Nói tới đây, bản thân gã cũng ngây ngẩn cả người, nói:
- Không biết đối phương rốt cuộc là tấn công hướng nào.
- Nếu ta đoán không sai, Đội đen hẳn là đồng thời tiến công hai mặt.
Nhạc Phi lắc đầu, nói với Ngưu Cao:
- Ngươi mang theo bao nhiêu nhân mã?
- Hai vạn. Còn ngươi?
- Ta cũng thế.
Nhạc Phi thở dài, nói:
- Nếu là chiến tranh thật, tướng sĩ tiền phương đang ra sức chém giết, có sẽ vẫn đến kịp. Nhưng đây là diễn tập, trong vòng nửa canh giờ, binh lực của đối phương đãhơn chúng ta gấp mấy lần, hơn nữa chiến thuật của bọn họ cũng đã thành công rồi. Theo quy định thì chúng ta thua rồi.
Ngưu Cao ảo não vỗ đùi, căm giận bất bình nói:
- Chiêu này của Chủng công thật không hiền hậu mà, không ngờ phái do thám giả đến dẫn chúng ta mắc mưu. Chúng ta là Cấm quân, phương pháp huấn luyện đều như nhau, mọi người hiểu rõ lẫn nhau, tùy tiện mặc một bộ quân phục đến, thì có thể lấy giả làm thật rồi. Nếu là chiến tranh thật sự, chúng ta sao có thể mắc mưu, do thám giả kia làm sao có thể trà trộn vào được chứ.
Hiển nhiên, bên phía Ngưu Cao cũng có người thông báo nói đại quân Đội đen đi về phía tây. Hai tên do thám này đều do Chủng Sư Đạo sắp xếp. Mục đích của ông ta là mượn sông Kim Thủy để ngăn cách liên hệ giữa hai phía tây, bắc, đồng thời chia binh hai đường, lại dùng do thám giả mê hoặc đối phương. Sau đó nhằm vào sựchênh lệch thời gian, thừa lúc đối phương thay phiên thì đột nhiên xuất binh công phá phòng tuyến suy yếu của đối phương.
Nhạc Phi lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Lúc trước Bộ soái đã nói rõ, bất luận chiêu nào cũng có thể sử dụng, lần này là do kinh nghiệm giữ thành của chúng ta không đủ. Đối phương đột nhiên tiến công đã làm chúng ta hoảng hồn, vậy nên đã để đối phương có dịp thừa cơ. Nếu thật sự muốn trách thì chỉ trách cầu quân dụng trên sông Kim Thủy thật sự quá ít. Chúng ta đi từ phía tây sang phía bắc thì phải đi đường vòng, thật là không có lý mà. Nếu không phải như vậy thì đối phương dám làm thế sao. Giả sử kẻ địch thật sự xâm phạm, thì con sông này chắc chắn sẽ gây phiền toái không nhỏ cho chúng ta.
Y càng nói càng tức giận. Cách thua này thực là nghẹn khuất mà, hoàn toàn là tự mình tạo ra, bởi vì trên sông Kim Thủy căn bản không có bất kỳ công trình phòngngự nào. Không chỉ không có, mà ngược lại còn giống như là mở rộng cửa lớn cho kẻ địch vậy, bất kỳ một đội thuyền nào cũng đều có thể xâm nhập bất kỳ lúc nào, mà phòng ngự đường sông chẳng phải được xây dựng trong ngày một ngày hai, bọn họ đã làm được tốt nhất, nhưng chỉ dựa vào con người thì sao có thể phòng thủ cả một con sông chứ.
Ngưu Cao lại nói:
- Việc này đều do Điện soái quá bảo thủ, nếu chúng ta có một chi đội ở bên ngoài, thì hiện tại chúng ta lập tức quay về phòng thủ, nói không chừng có thể chuyển bại thành thắng.
Nhạc Phi thở dài:
- Việc đã đến nước này, có nói cũng vô dụng.Đúng lúc này một đội nhân mã đi đến, cất cao giọng nói:
- Nhị vị tướng quân, Đội đen đã công hãm phòng thủ phía tây, phía bắc, diễn tập kết thúc ở đây, Bộ soái lệnh cho nhị vị tướng quân lập tức về doanh trại.
Hai người Nhạc Phi, Ngưu Cao đưa mắt nhìn nhau rồi ủ rũ lên ngựa, đi về đại bản doanh.
Chính giữa doanh trại là một trướng bồng lớn nhất, đám người Lý Kỳ, Chủng Sư Đạo, Hà Quán đều đã ở đó, nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn khác nhau.
Khi Nhạc Phi, Ngưu Cao tiến vào thì ôm quyền nói:
- Mạt tướng tham kiến Bộ soái.Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Nhị vị tướng quân, phong cảnh ở cầu Bạch Hổ đẹp chứ?
Câu này thật đả thương người mà.
Một đám tướng lĩnh Nhạc Phiên, Hà Xung đều cúi đầu cười trộm, còn đội trắng thì vẻ mặt đều không phục.
Nhạc Phi, Ngưu Cao đều cúi đầu, sao còn dám lên tiếng.
Lý Kỳ dựng thẳng hai ngón tay lên, nói:
- Hai người, chỉ vì hai người nói cùng một câu nói dối mà các ngươi đã trở nên không còn kết cấu gì nữa, các ngươi bảo ta nên nói gì mới được đây?Hà Quán không phục nói:
- Bộ soái, cũng không thể nói như vậy. Nếu đây là chiến tranh thật, thì hai gã do thám sao có thể lừa gạt được chứ.
Chủng Sư Đạo gật đầu nói:
- Điện soái nói không sai, lão phu đích thực đã giở thủ đoạn.
Lý Kỳ nhấc tay nói:
- Chủng công quá khiêm nhường. Quy củ trên chiến trường là kẻ thắng làm vua, không nói đạo lý. Diễn tập là thực chiến, thực chiến là diễn tập, Đội đen có thể bắt được lỗ hổng này chính là có bản lĩnh. Bởi vì lỗ hổng này đối với đội trắng các ngươi mà nói là có tồn tại. Lần này chỉ có thể trách các ngươi chuẩn bị không đủ thôi.
Nhạc Phi, Ngưu Cao cùng nói:- Bộ soái giáo huấn rất đúng, mạt tướng thua tâm phục khẩu phục.
Hà Quán nghe xong vô cùng không vui, nhưng cũng không tiện lên tiếng. Một là Lý Kỳ đại diện cho Cao Cầu, hai là đối phương là Chủng Sư Đạo, thực lực mạnh hơn gã rất nhiều, chỉ là gã bất mãn với cách làm của ông ta thôi.
Chủng Sư Đạo liếc Hà Quán, cười ha ha nói:
- Thật ra phải nói là lão phu cũng chỉ giành được thắng lợi theo quy tắc thôi. Nếu đây là chiến tranh thật sự, chúng ta không thể nhanh chóng công phá phòng tuyến của đội trắng như vậy được. Bọn Ngưu Cao, Nhạc Phi còn có cơ hội quay về cứu viện, thắng bại còn chưa thể biết được. Hơn nữa, theo sự quan sát mấy ngày nay của ta, bố phòng của đội trắng cũng chặt chẽ chu đáo, không cho chúng ta bất cứ cơ hội nào.- Ha ha.
Ngoài trướng vải đột nhiên vang lên một tiếng cười sang sảng, nói:
- Chủng lão tướng quân không cần khiêm tốn.
Mọi người sửng sốt, vội vàng đứng dậy ra ngoài.
Chỉ thấy một đoàn người đang đi vào từ ngoài trướng, chính là Tống Huy Tông, bên cạnh còn có Đồng Quán và Cao Cầu.
- Vi thần tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Lý Kỳ nhìn thấy Cao Cầu thì thầm mắng trong lòng, được nha, ta gọi ông đến thì không đến, hóa ra là đi cùng Hoàng thượng, nếu là lão tửlão tử cũng sẽ chọn nhưvậy.
Tống Huy Tông vội vàng tiến lên đỡ lấy Chủng Sư đạo, nói:
- Lão tướng quân mau miễn lễ, miễn lễ.
Thật ra ông ta trước nay luôn vô cùng kính trọng Chủng Sư Đạo. Lúc trước cũng là ông ta chỉ đích danh muốn đề cử Chủng Sư Đạo, chỉ đáng tiếc sau đó lại khéo quá hóa vụng, Chủng Sư Đạo bị đám người Đồng Quán, Vương Phủ xa lánh, cuối cùng rơi vào kết cục phải quy ẩn. Nhưng dù vậy, ông ta cũng không định tội Chủng Sư Đạo, hơn nữa còn ban cho một hư chức.
Chủng Sư Đạo thụ sủng nhược kinh, vái dài nói:
- Đa tạ Hoàng thượng.
Tống Huy Tông ha ha nói:- Lão tướng quân dụng binh như thần, trẫm nhìn xem cũng thấy thỏa mãn cực kỳ nha.
- Hoàng thượng quá khen, vi thần thật hổ thẹn.
Tống Huy Tông cười lắc đầu, lại nói với đám người Lý Kỳ:
- Các ngươi cũng miễn lễ đi.
- Tạ ơn Hoàng thượng.
Mọi người lại ngồi xuống.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói:
- Hoàng thượng, sao người lại đến đây?Tống Huy Tông tức giận trừng hắn, nói:
- Thử hỏi trong thiên hạ có ai lo lắng cho việc phòng ngự Kinh sư hơn trẫm chứ. Mấy ngày nay trẫm đều vô cùng quan tâm cho lần diễn tập này.
Đùa sao, ngươi thực hiện diễn tập ở Kinh sư, ông ta có thể không quan tâm sao. Nếu không nắm chắc tuyệt đối, thì sao có thể phê chuẩn chứ. Chẳng qua là ông ta cũng muốn xem thử phòng thủ Kinh sư rốt cuộc là thế nào, vì vậy vẫn luôn âm thầm giám thị thôi.
Điều nàythật là có lắm người nha! Lý Kỳ nghĩ một đằng nói một nẻo:
- Nào có, nào có.
Tống Huy Tông cười nói:
- Có điều, diễn tập lần này của Tam nha đích thật có ý nghĩa quan trọng, trẫm vôcùng tán thành chuyện này.