Lý Kỳ nhìn thấy bộ mặt đau khổ của đám người Phác Trí Nghiêm thì cười
thầm trong bụng: đến tìm ta mà nhờ vả ư, mấy người tìm nhầm chỗ rồi, ta
đây từ trước đến giờ đều nhận lễ chứ chưa giúp ai bao giờ, huống hồ hiện tạ ta đây không có chút thực lực gì. Có thể nói là ngoài chuyện ở Long
Vệ Quân thì ta một chút quyền lực cũng không có. Tuy là nghĩ vậy nhưng
ngoài mặt Lý Kỳ vẫn cố tỏ ra vẻ nghi ngờ mà hỏi: - Có chuyện gì à? Phác
đặc sứ, tại hạ vừa nói sai chuyện gì hay sao?
Phác Trí Khiêm nghe thấy Lý Kỳ hỏi như vậy thì lập tức cuống quýt lắc
đầu, cười gượng và nói: - Không có, hoàn toàn không có, thực ra thì
những lời Quan Yến Sử vừa nói cũng chính là những gì tôi mong muốn. Vừa
dứt lời, y liền quay sang nói với Tiểu Ngọc: - Vị cô nương này, phiền cô lấy giúp cho bốn huynh đệ chúng tôi mỗi người một tấm.
Tiểu Ngọc thấy bọn họ nghĩ một đằng làm một nẻo, thiếu chút nữa là họ
cười thành tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Lý đại ca đúng là quá xấu xa
rồi, nhưng vẫn mím môi, gật đầu nói: - Xin mấy vị khách quan đợi trong
ít phút, tôi sẽ đem mang lên ngay.
"Tiểu Bổng tử, mẹ ngươi mà chạy đến đây, nếu mà không cho người một trận thì người cũng phải biết xấu hổ mà đi ra chứ", nghĩ đến đây Lý Kỳ liền
cười ha ha nói vấy bọn họ: - Mấy vị đây đúng là rất hào sảng, tại hạ và
mấy vị chưa bao giờ gặp mặt nhưng mới đây mà đã thân rồi, tại hạ xin
kính mấy vị một ly.
Nói xong hắn liền rót cho mình một ly trà sữa, sau đó lại rót thêm một ly thứ hai.
Lần trước tại bữa yến tiệc trong cung, Phác Trí Khiêm đã biết được rằng
Lý Kỳ không thể uống rượu, cho nên hành động vừa rồi của Lý Kỳ cũng
không làm y ngạc nhiên, thản nhiên nâng chén rượu lên và nói: - Không
dám, không dám, Quan Yến Sử là người tuổi trẻ tài cao, tuy còn trẻ mà đã được làm quan tứ phẩm, lại được hoàng thượng hết mực sủng ái, tôi đây
từ lâu đã rất ngưỡng mộ ngài rồi, chén này phải là huynh đệ tôi mời ngài mới đúng.
"Trời ơi, không phải chỉ là uống rượu thôi sao, sao phải khoa trương như vậy chứ, ta đây chỉ muốn họ uống thêm một chút rượu mà thôi, uống hết
lại gọi" Lý kỳ cảm thấy có chút khó hiểu nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ cười nói: - Giống nhau cả mà thôi, giống nhau cả mà thôi.
Bốn người cùng nâng chén, một hơi uống cạn ly rượu.
Lúc này, rượu gọi thêm cũng đã được mang lên, và cùng ngay lúc đó Tiểu
Ngọc cũng đã mang thẻ thành viên tới nơi. Tổng cộng là hai trăm bốn mươi văn quan, chỉ khi nhìn thấy Bùi Văn Thanh lôi từ trong ngực ra một thỏi vàng thì nàng mới đưa những tấm thẻ cho mấy người kia.
Tiểu Bổng Tử này đúng là người có tiền mà, vừa mới vung tay ra là đã có
vàng rồi, Lý Kỳ nhìn thấy thỏi vàng kia thì nụ cười của hắn lại càng
thâm sâu khó lường.
Phác Trí Khiêm bắt gặp ánh mắt thấy vàng là sáng lên của Lý Kỳ thì nghĩ
thầm: thương nhân cuối cùng thì vẫn chỉ là thương nhân mà thôi, không
thể nào thoát khỏi ma lực của đồng tiền, nhưng những điều này đối với ta mà nói, thì đúng là một chuyện tốt, nghĩ vậy nên y lớn tiếng cười nói: - Quan Yến Sử chính là hồng nhân trong mắt Hoàng Thượng, có thể kết bằng
hữu với ngài, thì đúng là phúc phận của chúng tôi, nào chúng tội xin
kính Quan Yến Sử một ly nữa.
thật là đúng ý ta mà, dù sao thì Lý kỳ ta đây cũng chỉ là uống trà ,
ngay lập tức hắn xua xua tay và nói : - Phác đặc sứ quá lời rồi, cái gì
mà là tâm phúc của Hoàng Thượng, chỉ là tại hạ may mắn nhận được hoàng
ân bao la của Thánh Thượng nên mới có được chỗ đúng của ngày hôm nay,
chứ thực ra Lý Kỳ tôi đây chẳng có bản lĩnh gì, ngoài việc có thể làm
được mấy món ăn hợp khẩu vị của Hoàng Thượng. À, mà có điều mấy vị đây
chưa biết, Hoàng thượng hôm nay không được ăn đồ do tại hạ nấu, thì ngay cả cơm cũng không muốn ăn. Mà thôi, nào, nào chúng ta cùng nâng ly,
nâng ly.
Đám người Phác Trí Khiêm cùng cạn chén nhưng trong lòng lại cảm thấy vô
cùng kinh ngạc: "cái gì mà không ăn được đồ của tôi thì đến cơm cũng
không muốn ăn, như vậy mà còn nói không phải là tâm phúc của Hoàng
Thượng sao?xem ra hôm nay đến đây không uổng phí rồi."
Lý Kỳ liếc nhanh bọn họ một cái, cười thầm : " thế nào, đã thấy sự lợi
hại của ta chưa? Còn không mau đem lễ vật của các ngươi ra đây, ta đây
còn nhiều việc phải làm lắm đó!"
Sau khi ba người Phác Trí Khiêm trao đổi với nhau bằng ánh mắt, thì Phác Trí Khiêm là người lên tiếng trước: - Kỳ thực chúng tôi dự định qua hai ngày nữa mới đến quý phủ để chúc tết Quan yến Sử, thật là không ngờ hôm nay lại có diễm phúc gặp ngài ở đây, đúng là chúng ta có duyên phận mà, chỗ tôi đây vừa hay lại có mấy món đặc sản mang từ đất nước chúng tôi,
chỉ là chút quà mọn, hi vọng Quan Yến Sử không chê, ngày khác huynh đệ
chúng tôi nhất định sẽ hậu lễ ngài.
Trong lúc Phác Trí Khiêm thưa chuyện, thì tên hộ vệ kia đã dặt một chiếc tay nải khá nặng lên chính giữa bàn trà, sau đó thì mở ra, bên tróng
chiếc tay nải đó có hơn mười chiếc hộp dài.
Lý Kỳ trợn tròn mắt, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng: "trong chiếc túi kia,
lão tử còn tưởng là vài trăm cân vàng chứ, định chơi ta sao?"
Hiểu được ánh mắt của chủ nhân. Tên hộ vệ kia vội mở một chiếc hộp dài
ra, Lý Kỳ chỉ thấy một vật đó gì khá dài, màu đỏ nâu, da khá nhẵn, lại
còn có hai chân thì phải.
Mịe. Đây chính là hồng sâm cực phẩm? lớn như vậy sao? Ta đây đúng là lần đầu trong đời được nhìn thấy nó, mấy tên này nhất định sẽ không lấy đồ
giả để tặng ta đâu, nhìn qua là biết không thể nào rồi. Mấy cây hồng sâm này nhất định là được trồng và chăm sóc một cách tự nhiên nhất, hơn nữa mang nhiều như thế này, thì rất đáng để ta bận tâm đây. Hai mắt của Lý
Kỳ sáng rực lên, không giấu được sự kinh ngạc nên hắn vội vàng hỏi: -
Không biết đây là cực phẩm gì vậy? Nói xong hắn bỗng ngừng lại, rồi đột
ngột nói: - Quả nhân sâm?
Phác Trí Khiêm nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sự vui sướng của Lý Kỳ thì
tưởng rằng hắn đã biết món quà này là gì, nhưng sau khi nghe hắn hỏi lại thì không thể không kinh ngạc mà thốt lên: - Quả nhân sâm, quả nhân sâm nào?
Lý Kỳ vội nói luôn: - Tại hạ đã từng nghe ông nội của phụ thân ta nói
qua, trên đỉnh cao của chiếc thang trời có cây Linh Căn, hay thường gọi
là Thảo Hoàn Đơn. Bởi vì loại quả này có hình dạng rất giống với hình
dạng của con người, nên được mọi người gọi là quả nhân sâm. Tục truyền
rằng cây này ba nghìn năm mới ra hoa, ba nghìn năm sau mới kết quả, lại
thêm ba nghìn năm nữa quả mói chín, nếu ai mà có duyên, chỉ cần ngửi một cái là sức lực tăng gấp trăm lần, à... mà hình như cũng không phải,
phải là có thể sống được ba trăm sáu mươi tuổi, ăn được một miếng có thể sống được bốn mươi bảy ngàn năm.
- Bốn mươi bảy ngàn năm? Đám người Phác Trí Khiêm sau khi nghe xong đều há hốc mồn kinh ngạc.
Lý Kỳ cố tỏ ra vẻ ngạc nhiên và nói: - Thế những thứ kia không phải là quả nhân sâm hay sao?
Phác Trí Khiêm ngẩn người ra, mắng thầm: " nếu mà ta có thứ quả đó, còn
phải đến tìm ngươi hay sao?", rồi vội vàng lắc đầu giải thích: - Không
phải, Quan Yến Sử ngài hiểu nhầm rồi. những thứ này đều là loại nhân sâm thượng hạng của đất nước chúng tôi, mặc dù không có được công dụng thần kỳ như loại quả nhân sâm của quý quốc như ngài vừa nói, nhưng cũng có
thể kéo dài tuổi thọ, đại bổ nguyên khí, bổ dưỡng sinh lực, khi mệt
nhọc, ra mồ hôi uống vào thì cực kỳ hiệu nghiệm.
"Theo như ngươi nói, thì như kiểu ta đây sinh sau ngươi chín trăm năm
vậy, chẳng lẽ ta lại không biết đây là nhâm sâm Cao Ly", rồi Lý Kỳ vội
"ồ" lên một tiếng và nói: - Nhân sâm? Nhân sâm này theo như lời ngài nói thì đúng là thần dược, chẳng khác gì tiên đơn vậy, xem ra mấy thứ này
nhất định là rất quý giá rồi, đã quý giá như vậy thì ta đây không thể
nào mà nhận lễ được.
Phác Trí Khiêm sửng sốt khi nghe thấy lời từ chối của Lý Kỳ, liền vội
vàng xua tay và nói: - Không quý giá, một chút cũng không có, những thứ
này ở nước chúng tôi có rất nhiều, đây chỉ là chút lễ mọn, vẫn hi vọng
ngài nhận giúp, để chúng tôi đỡ áy náy.
" Khắp nơi đều có? Người định lừa ai vậy? Nhân sâm Cao Ly yêu cầu điều
kiện thiên nhiên rất cao, hơn nữa khả năng chống chọi với thiên nhiên
rất kém, chỉ cần một làn gió nhẹ cũng đủ khiến cho cây bị lay gốc, chứ
đùng nói đến những điều kiện khắc nghiệt khác." Vì đang diễn kịch nên Lý Kỳ cố gắng hoàn thành nốt vở kịch này, hắn gãi gãi cằm, nói một cách hồ đồ nhất có thể: - Nếu đã như vậy, vậy nó đáng giá bao nhiêu tiền?
- À, khoảng một xâu tiền một cây.
Phác Trì Khiêm sau một hồi suy nghĩ mới đưa ra câu trả lời này, trong
lòng hắn lại nghĩ: " Hắn ta là một đầu bếp, hoặc là không biết tí gì về
báu vật này nhưng khi nghe mình giới thiệu về hiệu quả của nó thì cũng
phải đoán được giá trị của nó chứ?"
- Một xâu tiền, như vậy cũng xem là rẻ rồi. Tuy là lúc này Lý Kỳ đang
vui như mở cờ trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn nói rất nghiêm túc: - Phác
đặc sứ đã có lòng như vậy dù tại hạ có ý muốn từ chối e rằng mấy vị đây
sẽ không đồng ý, nhưng chắc các vị đều rõ, tôi nổi tiếng là người thành
thật, làm quan luôn chính trực thanh liêm, không yêu thích những thứ tầm thường, nhìn các vị làm như vậy tôi thấy cũng hay, tôi thấy mấy cây
nhân sâm này cũng không phải là đắt, chỉ cần bỏ một chút tiền ra là có
thể mua được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, mà ở đây có bao nhiêu vậy,
chờ tôi đếm đã, một cây, hai cây... tổng cộng có mười tám cây, thêm cả
tiền lộ phí nữa là hai mươi xâu tiền, không biết ý mấy vị đây như thế
nào?
" Hai mươi xâu tiền? Ngay cả một sợi râu ngươi cũng không mua được đâu,
lại còn nói không ham của rẻ, ngươi đúng là kẻ tiểu nhân tham lam nhất
mà ta từng gặp", lúc này đây trong lòng của Phác Trí Khiêm đang nổi sóng ầm ầm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chẳng qua là hắn đang cố tìm một cái lý
do thích hợp để nhận được những cây hồng sâm này mà thôi, nên ngay lập
tức y gật đầu cười tán thành: - Được, cứ làm theo ý kiến của Quan Yến Sử đi.
Lý kỳ tự nhủ với lòng: "chưa từng gặp người nào ngốc nghếch như mấy gười này", rồi kêu người mang tiền đến và đem những cây hồng sâm Cao Ly kia
đi.
Lễ vật đã được đi, cũng là lúc hắn phải đi, Lý Kỳ đứng dậy, chỉnh lại y phục rồi cười nói:
- Mấy vị đây nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đây xin cáo từ trước.
Những lời này vừa nói xong thì đám người ngốc nghếch Phác Trí Khiêm vọi
vã thưa: - Quan Yến Sử xin dừng bước, kỳ thực...kỳ thực tại hạ đang có
việc muốn nhờ ngài giúp.
- Hả? chuyện gì? Lý Kỳ kinh ngạc thốt lên, trong lòng thầm nghĩ: "dù gì
thì mình cũng đang rảnh rỗi, ngồi nghe họ nói một chút cũng không việc
gì, còn giúp hay không giúp thì ta tính sau."
- Quan Yến Sử xin mời ngồi.
Lý Kỳ gật đầu, đa tạ rồi ngồi xuống.
Phác Trí Khiêm lần này không dám nói vòng vo nữa, y sợ Lý Kỳ lại phủi
mông mà đi như vừa nãy nên nói thẳng vào vấn đề chính: - Kỳ thực kỳ thực chuyện là như thế này, tôi muốn Quan Yến Sử giúp tôi gặp gỡ một người.
- Ai ?
Phác Trí Khiêm dè dặt nói: Hoàng Thượng của quý quốc.
Lý Kỳ chau mày, tức giận quát lớn: - Phác đặc sứ, người đang đùa ta hay sao?
Phác Trí Khiêm vội vã hỏi : - Quan Yến Sử hà cớ nói vậy? ta đây làm gì có ý đó.
Lý Kỳ nói: - Ngài thân là đặc sứ nước Cao Ly, đến Đại Tống ta không phải là gặp hoàng thượng hay sao? Hơn nữa trong bữa tiệc Nguyên Đán của
triều đình, ngài không phải là đã gặp hoàng thượng rồi hay sao? Nay ngài đến tìm ta, nhờ ta chuyện này, không phải bỡn cợt ta thì là gì?
- Quan Yến Sử ngài hiểu nhầm rồi.
Phác Trí Khiêm vừa nói xong liền thở dài một cái: - Đúng vây, trong bữa
tiệc Nguyên Đán của triều đình ta đã ở đó, nhưng ta đã đợi một ngày rồi
mà vẫn chưa được Hoàng Thượng của quý quốc triệu kiến. chúng tôi đây
cũng đã tặng lễ vật cho Lương thái úy, nhưng đến khi chúng tôi xin được
diện kiến Hoàng Thượng thì lại bị khước từ, hẹn lần sau.
- Là như vậy à. Lý Kỳ lại chau mày một cái và nói: - Không rõ Phác đặc
sứ có việc gì gấp mà lại muốn gặp hoàng thượng gấp đến như vậy? Đương
nhiên là ngài có thể không nói, chỉ là tôi thuận miệng nói vậy thôi.
Phác Trí Khiêm e dè đáp: - Cũng không phải là chuyện gì to tát đến mức
không thể nói ra, và cũng chẳng phải là bí mật gì cả. Dừng lại một chút, rồi y nói tiếp: - Chuyện là như thế này, năm nay nước chúng tôi và bộ
lạc Nữ Chân, à phải là nước chúng tôi và Kim quốc có một chút hiểu lầm,
dẫn đến việc hai nước xảy ra tranh chấp. Hiện tại quân vương nước chúng
tôi muốn cùng Kim Quốc hóa thù thành bạn, nhưng lại chưa tìm được một lý do thích hợp, gần đây nghe tin quý quốc và Kim Quốc có quan hệ rất hòa
hảo, hơn nữa quý quốc lại là đại quốc của Trung Nguyên, lời nói đương
nhiên là có trọng lượng nên quốc vương chúng tôi hi vọng quý quốc có thể là người hòa giải, giúp nước chúng tôi và Kim quốc nối lại tình bạn lúc xưa, tránh sau này nhân dân bách tính phải chịu cảnh lầm than.
Lý Kỳ nghe tới đây thì đã hình dung ra mọi chuyện rồi, tuy là hắn không
rõ Cao Ly và Kim Quốc đã xảy ra mâu thuẫn, xung đột gì nhưng hắn cũng
biết rằng Cao Ly và Nữ Chân đều giáp Liêu Đông, hai bên khó mà tránh
khỏi những xung đột nhỏ.
Nói như vậy nghĩa là khi bộ lạc Nữ Chân khi còn dưới sự thống trị của
nhà Liêu, Cao Ly nhất định là thường xuyên ức hiếp bọn họ, nhưng hiện
giờ Nữ Chân ngày càng mạnh lên, gần như đã tiêu diệt Liêu Quốc, cho nên
Cao Ly sợ Nữ Chân sau này sẽ tìm bọn họ báo thù xưa, cho nên mới muốn
tìm người giải hòa. Nhưng bọn họ đâu biết rằng Đại Tống bây giờ đến
chuyện của nhà mình còn lo không nổi làm sao mà có thể giúp được bọn họ
cơ chứ. Ngộ nhỡ sau này, Cao Ly vần bình an vô sự còn Đại Tống thì lại
mất đi nửa giang sơn, như vậy chẳng phải là ông trời trêu người.