- Đa tạ đại nhân đã khoản đãi thịnh tình, hạ quan xin cáo từ.
- Đi thong thả, đi thong thả.
- Đại nhân, hẹn ngày gặp lại.
- Hẹn ngày gặp lại.
Sau khi cơm nước no nê, Lý Kỳ tiễn những tri châu này ra ngoài lầu, mọi người từ biệt hắn.
Lúc Triệu Minh Thành chuẩn bị đi, Lý Kỳ bỗng nhiên nói: - Triệu tri châu không phải là chuẩn bị đi đến Tần phủ đón lệnh phu nhân sao?
Hắn không đợi cho Triệu Minh Thành đáp lời mà nói: - Đúng lúc, ta cũng
phải về Tần phủ, nếu Triệu tri châu không ngại thì chúng ta cùng đi.
Triệu Minh Thành sửng sốt một lúc lâu mới gật đầu.
Hai người đi bộ về phía Tần phủ.
Lý Kỳ cười nói: - Từ trước đến nay tại hạ rất ngưỡng mộ tài học của Triệu tri châu, hôm nay được gặp quả là danh bất hư truyền.
Triệu Minh Thành khiêm tốn nói: - Kinh Tế Sử quá khen rồi, tại hạ hổ thẹn không dám nhận.
Lý Kỳ cười ha ha rồi đột nhiên nói: - Không biết Triệu tri châu có định về kinh làm quan không?
Lúc này Triệu Minh Thành sửng sốt, trầm ngâm một lúc rồi nói: - Tạm thời thì chưa có dự định như vậy.
Lý Kỳ ừ một tiếng rồi nói: - Vậy à, bên ngoài tuy không sầm uất bằng
kinh thành nhưng tự do tự đại, không phải đấu tranh phiền lòng như trong chốn kinh thành. Nhưng Triệu tri châu, nếu sau này có suy nghĩ đó đừng
ngại nói cho ta biết, ta sẽ giúp đỡ.
Lúc này hắn tung cành cây ô-liu về phía Triệu Minh Thành, trước hết đúng là hắn muốn Lý Thanh Chiếu ở kinh thành; tiếp theo đúng là bây giờ hắn
đang cần dùng người, tuy Tần Cối rất có năng lực nhưng dã tâm của y cũng không nhỏ, cho nên hắn còn cần một người để cân bằng với Tần Cối, có lẽ Triệu Minh Thành chưa phải là thí sinh tốt nhất nhưng thử cũng không
sao.
Tuy nhiên, hắn sở dĩ chưa cưỡng cầu cũng hoàn toàn là vì vẫn chưa thể
khẳng định được năng lực của Triệu Minh Thành. Ngoài ra, hắn cũng biết
tình hình trước mắt của mình nhìn thì dù là rộng mở nhưng thực ra là bốn bề đón địch, hắn cũng sợ làm liên lụy đến vợ chồng Triệu Minh Thành,
khiến bọn lại lâm vào bi kịch của Nguyên Hữu đảng tịch, vì vậy Triệu
Minh Thành đã từ chối khéo, hắn cũng tỏ ra rất hiểu.
Triệu Minh Thành khẽ vuốt cằm nói: - Chắc chắn, chắc chắn rồi.
Lý Kỳ lại nói:
- Đúng rồi, không biết Triệu tri châu định lúc nào khởi hành?
Triệu Minh Thành nói: - Hai ngày sau.
Lý Kỳ thốt lên: - Nhanh vậy sao?
Triệu Minh Thành gật đầu lập tức nói: - Xin Kinh Tế Sử cứ yên tâm,
chuyết kinh đã đồng ý với ngươi rồi. Hơn nữa cũng không dám dấu trong đó cũng có mong muốn của hạ quan, còn về phần những cổ họa Kim Thạch của
Vận Vương điện hạ, bản "Kim Thạch Lục" đó đúng là do hạ quan sáng tác,
có bổ sung rất hay, Kinh Tế Sử coi như đã giúp hạ quan một việc lớn rồi.
"Kim Thạch Lục" này chính là sáng tác tâm huyết của Triệu Minh Thành,
cũng là tác phẩm mà y luôn tự hào, y còn coi trọng nó hơn cả mạng sống
của mình.
- Ặc, ý của ngươi là lệnh phu nhân không quay về cùng ngươi?
- Đúng vậy, ta và chuyết kinh đã thương lượng xong rồi, ta về Lai Châu
trước, nàng ở lại chép xong Kim Thạch Cổ rồi quay về sau. Thực ra, nếu
hạ quan không có chuyện công thì hạ quan cũng không muốn đi. Triệu Minh
Thành nói với vẻ mặt tiếc hận, giọng điệu rất chân thành. Kim Thạch
chính là thứ cả đời y yêu nhất, đối diện với bảo bối mà Triệu Giai lấy
ra thực sự y không nỡ bỏ.
Lý Kỳ cũng đã từng nghe Trần đại nương nói qua, thực ra Triệu Minh Thành thường xuyên hộ tống Lý Thanh Chiếu đi Tần phủ giám định là thưởng thức những kim thạch , tranh cổ. Chẳng qua là hắn bận bịu, đầu óc choáng
váng nên chưa từng đụng phải, trong lòng hắn vui vẻ vội nói: - Vậy thì
rất cảm ơn, nhắc đến thật hổ thẹn. Ta xuất thân là đầu bếp, nói về tổ
yến, bào ngư thì chỉ cần liếc mắt là ta phân biệt được tốt, xấu. Nhưng
thứ này thực sự là ta không hiểu gì cả, nếu không phải người kia là Vận
Vương điện hạ, chắc chắn là ta sẽ không nhận. Phu nhân và Thất nương nhà ta tuy có hiểu một chút nhưng so với lệnh phu nhân thì vẫn chưa bằng,
nói tóm lại là đa tạ, đa tạ!
Triệu Minh Thành cười nói: - Khách sáo rồi, phải là ta nói lời cảm ơn mới đúng chứ.
Lúc nói chuyện, hai người đã đi đến trước đại môn Tần phủ vừa chuẩn bị
vào cửa thì chợt nghe thấy két một tiếng. Cửa từ trong mở ra chỉ thấy Lý Thanh Chiếu và Tần phu nhân đi từ trong ra.
- Phu quân?
Lý Thanh Chiếu vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Triệu Minh Thành liền kinh ngạc rồi vui mừng nói: - Sao chàng lại đến đây?
Triệu Minh Thành khẽ cười nói: - Ta và Kinh Tế Sử vừa mới nói xong chuyện công rồi cùng đến đây tiện đón nàng về luôn.
Lúc này Lý Thanh Chiếu mới chú ý đến Lý Kỳ, khẽ vuốt cằm.
Lý Kỳ gật đầu cười.
Triệu Minh Thành và Tần phi nhân cùng thi lễ với nhau.
Bỗng Triệu Minh Thành nhìn thấy Lý Thanh Chiếu ôm một quyển tranh nói: - Đây là gì vậy?
- Ồ. Thiếp đang định nói với chàng chuyện này, còn đây là Tuyết Trúc Đồ của Từ Hi.
Triệu Minh Thành vừa nghe thấy vậy liền mừng rỡ vội giơ tay ra: - Mau đưa ra xem nào.
Nhưng y vừa dứt lời thì bỗng nhiên nhớ ra Lý Kỳ đang ở bên cạnh họ, không nhịn nổi liền quay đầu đi cười ngượng ngùng.
Tần phu nhân cười nói: - Ở đây tối lửa tắt đèn, Triệu tiểu tướng công nếu muốn xem e rằng cũng phải đợi đến lúc về mới xem được.
Nàng quen vợ chồng Triệu Minh Thành từ nhỏ, cũng coi như bạn cũ.
Triệu Minh Thành ha ha nói: - Tam nương nói đúng, tại ta nóng vội quá.
Lý Thanh Chiếu liền nói với Lý Kỳ: - Đúng rồi, Lý Kỳ, ta có thể mượn bức tranh này một đêm, sáng mai trả được không?
Đương nhiên là Lý Kỳ biết nàng ta muốn cho Triệu Minh Thành xem, hắn
cười nói: - Đương nhiên là được rồi, chỉ cần không làm hỏng thì mượn bao lâu cũng được.
Triệu Minh Thành vội chắp tay cười nói: - Vậy đa tạ Kinh Tế Sử.
- Khách sáo, khách sáo rồi!
Bốn người nói đôi câu chuyện phiếm rồi hai vợ chồng Triệu Minh Thành liền cáo từ.
Lý Kỳ và Tần phu nhân đứng ở trước cửa nhìn vợ chồng họ đi dần vào trong đêm tối.
Tình yêu đắm say chẳng qua chỉ có trong tiểu thuyết, chỉ có giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn mới là tình yêu chân chính. Lý Kỳ thầm cảm thán rồi
bỗng liếc mắt nhìn Tần phu nhân cười ha hả nói: - Phu nhân, phu nhân
không cần phải hâm mộ, thực ra hạnh phúc tương cứu trong lúc hoạn nạn
người cũng có mà.
- Ai nói là ta hâm mộ? Tần phu nhân nghiêm mặt, hừ một tiếng rồi xoay người đi vào trong: - Đại nương mau đóng cửa lại.
Lý Kỳ căng thẳng vội vàng chạy tới nói: - Khoan đã, khoan đã, bổn đại nhân còn chưa vào, phu nhân người quá độc ác đấy!
Ngày hôm sau.
Ngày Pizza mà mọi người chờ đợi cuối cùng cũng đến. Đối với Túy Thiên Cư mà nói, hôm nay cũng là ngày khai trương tiệm bánh ngọt, cho nên Lý Kỳ
đã dậy từ sáng sớm thay quần áo sạch sẽ.
Đi vào tiền sảnh thì thấy Tần phu nhân, Ngô Phúc Vinh, Bạch Thiển Dạ, Qúy Hồng Nô và tiểu Ngọc đã đến đông đủ.
Sau khi Bạch Thiển Dạ oán giận một tiếng thì mọi người liền xuất phát.
Còn chưa đi ra cửa chính bỗng Ngô Phúc Vinh liếc nhìn Lý Kỳ, hắn sửng sốt đi đến bên nói nhỏ: - Chuyện gì vậy?
Ngô Phúc Vinh nói nhỏ: - Lúc trước, A Nam có nói với lão hủ hình như trong quán rượu có nội tặc.
Lý Kỳ nhướn mày nói: - Nội tặc? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
- Chuyện là như vậy, theo như A Nam nói đã nhiều ngày qua rượu trong hầm không hề tăng, hình như có người trộm rượu.
- Có chuyện này sao? bị trộm tổng cộng bao nhiêu?
- Cũng không nhiều lắm ước tính ban đầu thì khoảng 10 xâu tiền.
- Ít vậy sao?
-Ừ.
Lý Kỳ nhướn mày, lẽ nào là kẻ điên kia? Ừ, chắc không sai, cừ thật, lão
tử cho ngươi ăn ở mà ngươi lại đi trộm rượu của lão tử, ngươi thật là
độc ác. Hắn nói: - Việc này bọn Thất nương có biết không?
Ngô Phúc Vinh lắc đầu.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Rất tốt, tạm thời đừng để các nàng biết chuyện này. Lát nữa chú nói với A Nam đừng đánh động chuyện này, để qua ít hôm nữa, ta sẽ đích thân xử lý.
Ngô Phúc Vinh sửng sốt lòng đầy nghi ngờ nhưng không muốn hỏi Lý Kỳ nhiều.
Đi đến ngoài phòng, mấy phu nhân lên xe ngựa của Bạch Thiển Dạ, còn Lý
Kỳ thì chọn cưỡi ngựa. Bây giờ hắn đã hiểu tầm quan trọng của ngựa với
mình, ít nhất thì cũng khiến hắn chạy nhanh hơn một chút.
Lý Kỳ ngồi trên lưng ngựa, thấy Mã Kiều mặc một bộ đồ màu xanh nhạt mới
tinh ở đó cười ngây ngô hắn cũng cười nói: - Ơ, Mã Kiều, bộ đồ mới của
ngươi đẹp đấy.
- Vậy sao?
Mã Kiều cười ha hả ngồi trên lưng ngựa khoe khoang nói: - Đây là Nhuận Nhi làm cho ta đấy, ngươi đừng để ý.
Lý Kỳ ngạc nhiên nói: - Sao ta phải để ý?
Mặt của Mã Kiều như cái bao nói: - Bình thường ta không cướp những gì
nổi bật của ngươi, vì thế vẫn luôn cố tình chọn những bộ đồ cũ để mặc,
nhưng hôm nay ta không thể để sư muội mất mặt được, thật là có lỗi.
Ta đây cao to, đẹp trai, nhà giàu, ngoài thằng Triệu Giai kia ra có ai
có thể đi cùng ta chứ? Không tự thấy hổ thẹn sao? Lý Kỳ thực sự bị tên
này làm cho tức giận, hắn cắn răng cười nói: - Không sao, không sao hôm
nay là ngày của ngươi, cho dù người khác bảo ta làm hộ vệ cho ngươi ta
cũng không để ý đâu.
Mã Kiều mừng rỡ nói: - Thật sao? ôi da, vừa rồi tata còn lo không biết ngươi có bắt ta về thay quần áo không nữa?
- Vậy sao? ngươi lo thừa rồi. Lý Kỳ tức giận lườm Mã Kiều lại nói: - Đúng rồi, sư phụ của ngươi hôm nay có đi không.
Mã Kiều vừa nghe thấy vậy đã tức giận nói: - Nếu ông ta dám đi, thế nào ta cũng ném ông ta xuống sông.
- Ngươi có bản lĩnh này sao?
- Đương nhiên là ta sẽ chuốc rượu ông ta trước.
- Đây là cách hay. Lý Kỳ cười ha ha rồi nói: - Vậy đã mấy ngày ngươi chưa gặp sư phụ rồi?
Mã Kiều lắc đầu nói: - Ông ta đâu dám gặp ta, nhưng thực ra ông ta lại thường xuyên đi tìm sư muội, thật là quá ghê tởm.
Dấm chua này nên ăn, Lý Kỳ cười nói: - Yên tâm đi, ta tin là sớm muộn gì sư phụ ngươi cũng sẽ có ngày phải hối cải làm người mới thôi.
Mã Kiều hừ nói: - Ông ta 10 năm như 1 ngày, sửa thế nào được?
- Sự do người mà ra. Lý Kỳ nhếch mép cười.
Mọi người đi vào tiệm bánh ngọt, thì thấy người đã đứng đầu bên ngoài,
Trịnh Dật, đám Thái Mẫn Đức, người nào cũng chỉ trỏ. Lúc đầu ăn pizza
liên tiếp 7 ngày, bọn họ ăn đến phát nôn nhưng bây giờ cách 1 năm rồi
bọn họ lại rất nhớ hương vị này. Ngoài ra Lý Kỳ cũng đã sớm quảng cáo
rầm rộ về bánh ngọt, quảng cáo không biết là tốn bao nhiêu nhưng có thể
nói là vạn người chờ mong.
- Nhuận Nhi muội muội, Lỗ nương tử chúc mừng!
- Sư muội, chúc mừng, chúc mừng!
- Cảm ơn!
Tuy tiệm bánh ngọt này vẫn thuộc về Túy Tiên Cư nhưng đối với Lỗ Mỹ Mỹ
và Trương Nhuận nó là một dấu ấn đáng nhớ. Vì vậy Bạch Thiển Dạ hay Tần
phu nhân cũng thực lòng chúc mừng cho họ.
Lý Kỳ cười nói: - Làm rất tốt.
- Ôi, Lý Kỳ, sao bây giờ mới đến?
Chợt nghe thấy có tiếng trách móc, chỉ thẩy Cao Nha Nội nhô đầu ra nói
với Lý Kỳ tỏ vẻ không hài lòng. Đám người đứng phía sau y còn có Hồng
Thiên Cửu và một thiếu phụ xinh đẹp khác.
Ta đến lúc nào thì liên quan gì đến ngươi. Lý Kỳ tức giận nói:
- Nha Nội, tiệm bánh này còn chưa khai trương người ta đều đứng bên ngoài ngươi chạy vào làm gì?
Cao Nha Nội hừ nói: - Ta không phải là người ngoài nhưng Nhuận Nhi là
muội muội kết nghĩa của ta, đương nhiên là ta phải đứng cùng chỗ với
muội muội kết nghĩa rồi.
- Ta thật hối hận đã để Nhuận Nhi làm muội muội kết nghĩa của ngươi.
Lý Kỳ đảo cặp mắt trắng dã lại nhỏ giọng nói: - Ôi, cô gái này là ai?
Đám người Hồng Thiên Cửu vừa nghe thấy vậy liền thở dài ngồi một bên.
Thấy cảnh này Lý Kỳ không khỏi sửng sốt.
Cao Nha Nội trừng hai mắt lên ha hả nói: - Nàng ấy chính là tiểu nương tử mà lần trước ta đã nói với ngươi đấy.
- Hả? Là vợ của người bán hàng rong kia?
- Vợ trước, vợ trước! Cao Nha Nội vội vàng sửa lại cách nói của Lý Kỳ rồi lại nói: - Ngươi thấy thế nào?
Chẳng trách vừa rồi bọn Tiểu Cửu lại ngồi sang một bên, chắc chắc là tên này đã khoe khoang gì rồi, thật đúng là tên cầm thú. Lý Kỳ nhìn người
thiếu phụ này thấy dánh người đầy đặn, khá xinh đẹp đúng với khẩu vị của tên cầm thú này. Hắn khẽ mỉm cười coi như chào hỏi rồi lại cúi đầu nói
nhỏ với Cao Nha Nội: - Đẹp lắm, nhưng không ngờ là ngươi lại đi lấy một
người đã từng xuất giá, sau này phải đối xử tốt với người ta.
Cao Nha Nội cảm giác sự tôn nghiêm của mình đã bị Lý Kỳ giày xéo, y hừ
nói: - Việc này ta còn cần ngươi dạy ta sao? đúng là không biết cái gì.
Ông thành tâm khuyên bảo mà mày lại bảo ông không biết cái gì, đúng là
đồ không biết gì, Lý Kỳ tức giận nói: - Vậy ta không nói nữa.
Hồng Thiên Cửu reo lên: - Lý đại ca, hai người nói xong chưa, mau bắt đầu đi, chúng ta sắp chết đói rồi.
- Tiểu tử ngươi lại không ăn sáng phải không?
Hồng Thiên Cửu gật đầu.
Lý Kỳ chỉ chỉ vào Hồng Thiên Cửu nói: - Sử dụng ảo giác mùi vị là được, dùng nhiều phải cẩn thận bệnh dạ dày của cậu đấy.
Hồng Thiên Cửu nói: - Ta đã dùng rất ít rồi, trừ phi huynh mở tiệm bánh ngọt này.
Lúc này, Bạch Thiển Dạ bỗng đi tới nói: - Đại ca, giờ lành đã đến đến lúc cắt băng rồi.
Việc kinh doanh không sợ nổi tiếng, càng chấn động càng tốt, cắt băng nhất định phải làm.
Lý Kỳ nói: - Muội đại diện cho Túy Tiên Cư là được rồi.
Bạch Thiển Dạ ừ một tiếng không có bất kỳ môt ý kiến gì.
Vốn dĩ lần cắt băng này là kế hoạch của 5 người, Trương Nhuận Nhi, Lỗ Mỹ Mỹ, Bạch Thiển Dạ, Tần phu nhân và Lý Kỳ.
Nhưng Lý Kỳ và Tần phu nhân không muốn đi nên đổi thành 3 người, không
ngờ tên Cao Nha Nội lại mặt dày nói là ca ca kết nghĩa của Nhuận Nhi cho nên nhất định y phải tham gia, không còn cách nào khác Lý Kỳ đành phải
để y tham gia.
Lần này quá được rồi, Mã Kiều cũng bắt đầu hưng phấn nhưng lần này chưa
cần Lý Kỳ phải ra tay, Lỗ Mỹ Mỹ đã lập tức bóp chết suy nghĩ của y lúc
còn ở trong trứng nước.
Sau mộ hồi đau buồn thúc dục.
Một nam ba nữ đứng trên bục, khiến Cao Nha Nội đủ nổi bật mới cắt băng đỏ trong tay.
Chỉ một chốc tiếng pháo đã nổ giòn tan.
Khách tràn đến như nước lũ lao vào trong, chỉ một chốc họ đã ngồi đầy bên trong ăn ngấu nghiến.
Mọi người đều tập trung nhìn vào cánh cửa đằng sau quầy.
Chỉ một lát sau, thấy 3 người mang ra một miếng bánh pizza lớn để trên
bàn. Nhưng thấy đường kính của miếng bánh kia dài khoảng 1 thước, màu
sắc trên bánh sặc sỡ, mùi sữa thơm hòa quện vào một mùi nồng đậm phả vào mặt, có thể nói rất đẹp làm say lòng người.
Mùi vị quen thuộc khiến mọi người ngây ngất.