Bắc Tống Phong Lưu

Chương 2160: Chương 2160: Tìm kiếm cơm trưa




- Tam nương, sớm biết rằng cô sẽ chờ ta, ta mới không chạy vội vã như vậy đâu.

Lý Kỳ tiến vào xe ngựa, thở gấp nói.

Tần phu nhân ngồi trong xe ngựa khẽ hừ nhẹ nói:

- Ai chờ ngươi chứ, nếu không phải phu xe kia không chịu đi, ta đã sớm trở về rồi.

- Phải không?

Lý Kỳ lập tức quay đầu nói:

- Phu xe.

- Có tiểu nhân.

- Ngươi làm rất tốt.

Lý Kỳ hào sảng nói:

- Ngươi đợi lát nữa đi Túy Tiên Cư lĩnh một tấm thẻ hội viên, dẫn già trẻ cả nhà xả láng một chút, ngươi yên tâm, Vương gia nếu đuổi ngươi đi, ngươi liền tới Túy Tiên Cư ta, ta cam đoan ngươi bữa bữa có thịt, nằm lĩnh tiền công.

- Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.

Ngoài cửa, phu xe nghe vậy thì hưng phấn không thôi, liên tục nói lời cảm tạ.

Lý Kỳ đắc ý trừng mắt nhìn về hướng Tần phu nhân.

- Đức hạnh!

Tần phu nhân mấp máy môi, nói:

- Hiện tại có thể đi được chưa?

- Đương nhiên, đương nhiên, trở về đi.

- Vâng.

Xe ngựa bắt đầu chậm rãi chuyển động, dưới sự khích lệ bằng tiền vàng của Lý Kỳ, xe ngựa chạy vô cùng ổn định, tuyệt không xóc nảy.

Lý Kỳ cầm lấy chén trà uống một ngụm vào, nói:

- Tam nương, cô cũng thật là --- a? Cô nhìn ta như vậy làm gì? A -- ồ, không phải là ta lại cầm nhầm chén trà chứ? Xem ra đúng là thật nha, thật sự là quá--- không may mắn rồi, nếu không cô cứ uống chén trà của ta đi, kỳ thật chuyện này cô cũng không có thể trách ta, nếu mới vừa rồi cô không vội mà đi, ta cũng sẽ không khát như vậy, ta không khát như vậy, thì sẽ không vội vã giải khát như vậy, ta không vội vã giải khát như vậy, thì cũng sẽ không cầm nhầm chén trà, cô nói có phải là ý này không.

Tần phu nhân buồn bực nói không ra lời, dứt khoát không nói nữa, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Lý Kỳ lại cầm chén trà của Tần phu nhân uống mấy ngụm nữa vào, nói:

- Tam nương.

- Ừ?

- Chậc chậc, không thể tưởng được cô ẩn núp đích thực đủ sâu, trên đời này người có thể lừa được ta không nhiều lắm, nhưng cô tuyệt đối là một người.

Tần phu nhân vừa nhíu mày ngài, nói:

- Ta lừa ngươi khi nào hả?

Lý Kỳ tức giận nói:

- Chính là mới vừa rồi kia nha. Hoá ra cô còn biết chơi đánh đu, hơn nữa lay động tốt như vậy, cho dù lại cho ta tới một lần, ta cũng không thể ngờ được.

Tần phu nhân thản nhiên nói:

- Chuyện này có cái gì đáng nói, phàm là nữ tử Đại Tống ta hơn phân nửa đều biết chơi đánh đu, là ngươi kiến thức nông cạn thôi, hơn nữa trước kia ngươi cũng chưa từng hỏi qua ta, làm sao có thể nói là lừa.

- Đúng, ta thừa nhận ta kiến thức nông cạn rồi.

Lý Kỳ bĩu môi, lại hiếu kỳ nói:

- Vậy cô còn biết những thứ gì nữa?

Tần phu nhân nói:

- Biết cái gì?

- Chính là một loại vận động cùng loại với nhảy dây này.

- Ta tại sao phải nói cho ngươi biết.

- Cô người này cũng quá keo kiệt rồi. Nói không chừng chúng ta có rất nhiều sở thích giống nhau.

- Không có khả năng.

- Vì sao không có khả năng?

- Ngươi nhát như chuột.

- Ách. . . Vẫn là câu cách ngôn kia, quen thuộc thì quen thuộc, cô còn như vậy, ta cũng vẫn kiện cô tội phỉ báng.

Lý Kỳ mặt già đỏ lên, nói:

- Mới vừa rồi ta cũng rất muốn đi lên, nhưng cô cũng thấy đấy, là những người đó liều chết ngăn cản ta, ta cũng rất bất đắc dĩ nha, con vịt đến miệng rồi lại bay đi mất.

- Ngươi mới là vịt.

Tần phu nhân và Lý Kỳ giao lưu nhiều rồi, lối suy nghĩ cũng trở nên nhanh nhẹn hơn.

Lý Kỳ cười hì hì nói:

- Ta nếu là con vịt trong miệng cô, đánh chết ta cũng không bay nha.

Không thể vô sỉ như vậy chứ. Tần phu nhân nghe vậy vừa bực mình vừa buồn cười, hừ nói:

- Nơi này cũng chỉ có hai người chúng ta, ngươi còn giả bộ cái gì.

- Ta đây là vì thiên hạ dân chúng mà suy nghĩ, còn phải giả bộ sao?

Lý Kỳ đương nhiên sẽ không thừa nhận, dù sao việc này vừa rồi cũng không có chứng cớ mà.

Tần phu nhân xì nói:

- Vô sỉ.

Lý Kỳ dõng dạc nói:

- Vì thiên hạ dân chúng, vô sỉ một phen, lại có ngại gì.

Tần phu nhân thì hoàn toàn không nói gì. Nàng biết rằng việc này mặc kệ nàng nói như thế nào, Lý Kỳ há mồm nhất định là thiên hạ dân chúng.

Bỗng nhiên, nghe được ngoài cửa sổ lại có bé con reo lên:

- Ta bắt được rồi. Ta bắt được rồi.

- Oa! một con thật lớn a!

...

Lý Kỳ nghe vậy thì tò mò, xốc lên mảnh vải cửa xe để nhìn, hoá ra bọn họ đã đi tới bên cạnh một khu ruộng hoang, chỉ thấy bảy tám em bé đang cong lưng ở bên trong ruộng mặt đào lấy mấy thứ gì đó, mới đầu Lý Kỳ xem còn không hiểu, một lát sau, hắn mới hiểu được, hoá ra vài bé con này là đang đào cá chạch.

Ở thời cổ đại này không phải mỗi người đều có thịt để ăn, trẻ nhỏ dĩ nhiên muốn ăn tanh, nhưng là bọn họ không có tiền mua thịt, chỉ có thể dựa vào chính mình nghĩ biện pháp, lớn hơn một chút, thì sẽ lên núi săn thú, nhỏ hơn một chút cũng chỉ có thể đi tới các dòng suối nhỏ đánh chút tôm cá cua các loại để cho đỡ thèm, hay hoặc là xuống ruộng bắt cá chạch, lươn.

Trong mắt Lý Kỳ đột nhiên sáng ngời, dò hỏi:

- Mã Kiều, hiện tại là giờ nào rồi?

- Đã sắp đến giữa trưa rồi.

- Vậy sao?

Lý Kỳ đột nhiên nói:

- Dừng xe, dừng xe.

Sau khi xe dừng lại, Tần phu nhân hiếu kỳ nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Phu nhân, cô đói bụng chưa?

Nguyên bản Tần phu nhân cũng không cảm thấy đói, nhưng vừa nghe Lý Kỳ nói như vậy, đột nhiên cảm thấy đói bụng, thành thực nói:

- Thật ra cũng có đói một chút.

Cuộc sống của nàng rất là có quy luật, ba bữa cơm nhất định phải vô cùng đúng giờ, phải biết rằng buổi sáng nàng vừa bay lượn một phen trên không trung, làm cho hiện tại trong bụng nàng vô cùng đói khát, nàng không có phát giác đó chỉ là bởi vì nàng bị Lý Kỳ làm cho tức no rồi.

Lý Kỳ cười nói:

- Hôm nay cô có lộc ăn rồi, đi đi đi, xuống xe.

- Làm gì?

- Cô xuống dưới trước rồi nói sau a!

Lý Kỳ nói xong liền chuẩn bị đi kéo tay Tần phu nhân.

Tần phu nhân khẩn trương rút tay lại, nói:

- Tự ta có chân.

Trong lòng nàng cũng hết sức tò mò, dù sao nàng cũng là một con người, là con người thì không thể ngăn cản sự hấp dẫn đối với mỹ vị của Lý Kỳ, liền theo chân Lý Kỳ xuống xe ngựa, trước mặt toàn bộ đều là ruộng hoang, tầm nhìn vô cùng trống trải, một ánh mắt là có thể nhìn đi thật xa, thật là vui vẻ thoải mái a!

Tần phu nhân khe khẽthở hắt ra, vừa quay đầu, đã thấy Lý Kỳ đã ngồi ở mảnh ruộng bên cạnh, vội vội vàng vàng cởi giày, sợ tới mức lui một bước nhỏ, nói:

- Ngươi đây là đang làm gì đó?

- À? Yên tâm, không phải phi lễ cô.

Lý Kỳ nhanh chóng bỏ giày tất ra, lại cuốn ống tay áo, ống quần lên, rồi nói với Tần phu nhân:

- Cô còn đứng ngây đó làm gì, nhanh cởi quần áo, ồ không, cởi giày nha.

- Cởi giày làm gì?

- Tìm kiếm cơm trưa.

Lý Kỳ nhìn một khối ruộng hoang rộng lớn phía trước, trên mặt tràn đầy thần sắc hưng phấn, loại thần sắc này thường xuyên xuất hiện ở trên mặt tiểu Lục tử, là một loại khát vọng đối với mỹ thực, ai nói Kim Đao Trù Vương thì không tham ăn chứ.

Tần phu nhân nhìn ruộng hoang. Hiếu kỳ nói:

- Tìm kiếm cơm trưa?

Mã Kiều tiến lên đây nói:

- Xu Mật Sứ là muốn đào cá chạch.

- Bingo.

- Đào cá chạch?

Tần phu nhân ngẩn người, nói:

- Vậy các ngươi đi đào là được, ta đứng ở chỗ này chờ các ngươi.

Lý Kỳ liếc trắng mắt nói:

- Vậy làm sao có thể được, cơm trưa này cũng không phải là một ta ăn, mỗi người đều phải xuất lực, như vậy mới công bằng a! Phu xe, cô cũng cùng đi hỗ trợ đi.

- Được.

Tần phu nhân lắc đầu liên tục nói:

- Ta --- ta vừa rồi không có nói muốn ăn, ta --- ta có thể trở về rồi lại ăn.

Lý Kỳ nói:

- Còn có một đoạn đường rất dài, cô trở về ăn cơm tối sao.

Tần phu nhân vẫn còn lắc đầu nói:

- Cơm tối thì cơm tối, ta sẽ không đi nổi điên với ngươi đâu.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Tam nương. Chưa chắc chỉ có cô là được chiều chuộng, chúng ta đều là cha mẹ sinh ra đấy.

- Đây không phải là vấn đề chiều chuộng, này --- này bên mặt trong ruộng bẩn như vậy, hơn nữa lại có rất nhiều sâu, ta mới không xuống đâu, ngươi không cần khuyên ta, ta dù thế nào cũng sẽ không đi xuống đấy.

Tần phu nhân e ngại nói.

Lý Kỳ thở dài, nói:

- Được rồi, được rồi. Cô cứ ở nơi này đợi đi, ôi, nữ nhân a.

- Như thế là tốt nhất.

Tần phu nhân nghe vậy thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Nàng vừa dứt lời, Lý Kỳ đột nhiên giữ chặt tay nàng. Nhảy xuống.

- A ---!

Tần phu nhân kinh sợ kêu một tiếng, bởi vì chuẩn bị không đủ, mà bên trong ruộng lại khá trơn, lúc nàng rơi xuống đất. Dưới chân vừa trượt, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, may mắn được Lý Kỳ đỡ nàng.

- Lý Kỳ!

Lấy lại tinh thần, Tần phu nhân giãy mạnh ra. Gần muốn rít gào nhìn Lý Kỳ.

Nhưng Lý sư phó cũng chỉ hì hì cười, nói:

- Cô xem, kỳ thật muốn bước ra một bước này cũng không phải rẩt khó.

Tần phu nhân trừng hai mắt, xoay người liền chuẩn bị đi lên.

Lý Kỳ đột nhiên chỉ tay xuống mặt ruộng, nói:

- Rắn a!

- A ---!

Tần phu nhân kinh sợ kêu một tiếng, nhanh chóng trở lại bên người Lý Kỳ, nhắm hai mắt, run giọng nói:

- Ngươi còn không mau đuổi rắn đi.

Lý Kỳ buồn bực nói:

- Cô bám ta nhanh như vậy, ta đi đuổi như thế nào a, kỳ thật cô có thể dùng vuốt ve.

Trong lòng âm thầm buồn rầu, thế này mà vẫn không dọa cho nàng nhào vào ôm lấy, thật sự là thất bại.

Tần phu nhân chậm rãi mở hai mắt ra, giờ mới ý thức được hai tay mình đang nắm chặt hai vai của Lý Kỳ, khẩn trương buông tay ra, ánh mắt khiếp đảm liếc chung quanh, ở đâu có con rắn nào, nhất thời kịp phản ứng, nói:

- Ngươi --- ngươi gạt ta hả.

Lý Kỳ mặt không đổi sắc nói:

- Tuyệt đối không có, chỉ có điều con rắn kia đã bị ta dùng ánh mắt dọa đi rồi.

Đang lừa dối ai vậy.

Tần phu nhân tức giận đùng đùng liền chuẩn bị đi lên.

Lý Kỳ đôi mắt vừa chuyển, ngăn đón ở trước mặt nàng, cười hì hì nói:

- Tam nương, phần chứng từ kia hẳn là vẫn còn chưa bị xé đâu.

- Sắp rồi.

Tần phu nhân đang nổi nóng, lạnh lùng trả về hai chữ.

Lý Kỳ sửng sốt một lát, nói:

- Vậy nếu không có xé, như vậy đi, chúng ta sẽ đánh cuộc một lần, nếu hôm nay cô có thể đào được một con lươn, ta liền thực hiện trương chứng từ kia.

Như thế khiến Tần phu nhân có chút động tâm, dù sao Lý Kỳ cùng nương nàng liên kết, vậy thì thật là làm cho người ta vô cùng đau đầu, nhưng nàng vừa nghĩ tới cá chạch kia, trong lòng liền vô cùng ghê tởm, nói:

- Ta mới không cùng ngươi đánh bạc.

Như vậy mà cũng không lừa gạt được cô, xem ra chỉ có thể bức ta sử xuất tuyệt chiêu. Lý Kỳ nói:

- Tam nương, nếu như cô ở đi lên phía trước một bước, ta liền ôm cô lăn vài vòng ở bên trong ruộng này đấy.

Tần phu nhân sợ tới mức đem chân thu hồi lại, căm tức nhìn Lý Kỳ nói:

- Ngươi dám.

- Vậy cô liền thử nhìn một chút.

Lý Kỳ như cười như không nói.

- Ngươi --- ngươi vô sỉ.

- Ít nhất ta không có vô sỉ đến nông nỗi bức lương dân làm kỹ nữ, cô hẳn nên cảm thấy may mắn mới phải.

- Ngươi khinh người quá đáng.

- Làm quan người nào không khinh người quá đáng, bao gồm cả Vương thúc thúc ở trong đó.

- Ngươi --- ngươi không biết xấu hổ.

- Bụng đều đói thành như vậy rồi, còn cần mặt mũi, cô nấu cơm cho ta ăn a.

- Ngươi ---!

Tần phu nhân vểnh lên ngón trỏ thon dài, run rẩy chỉ vào Lý Kỳ, tức giận đến mức thở không ra hơi, hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Lý Kỳ cười khổ nói:

- Không phải là xuống ruộng thôi sao, cần phải tức giận đến như vậy hay không, ta làm như thể chỉ là hy vọng công bình một chút, không đạo lý cô từ nhỏ liền ngồi chờ ăn, ta phải mệt sống mệt chết làm việc.

- Ta không ăn chung quy là được rồi chứ.

- Cái này thì càng không được rồi, ta đã hứa với Vương di là phải chiếu cố cô kỹ lưỡng, cô đói bụng hỏng rồi, ta không giao được nha.

Lúc này, Mã Kiều đã đi tới, nói:

- Phu nhân, kỳ thật đào cá chạch rất thú vị, cũng không phải quá khó.

Lý Kỳ thấy thằng nhãi này cũng đem tất, giày đều cởi, ồ lên một tiếng, nói:

- Cao thủ cũng biết đào cá chạch?

Mã Kiều nhẹ nhàng cười, nói:

- Đương nhiên, phàm là bản lĩnh cầu sinh đều là bẩm sinh của ta đấy.

Mặc dù là y đang cười nói, nhưng cũng nói hết những chua xót trước đây của y.

Lý Kỳ nói:

- Ta cũng cao thủ đào cá chạch, dám chiến một trận hay không.

Mã Kiều cực kỳ thẳng thắn nói:

- Ngươi nhất định phải thua.

Kinh như vậy? Lý Kỳ nói:

- Vậy được, ta cùng Tam nương một bên, ngươi và phu xe một bên.

Mã Kiều thản nhiên nói:

- Vẫn là ba người các ngươi một bên đi, bằng không cuộc tỷ thí này sẽ rất không thú vị.

- Thật hay giả vậy?

Lý Kỳ hồ nghi đánh giá Mã Kiều, biết thằng nhãi này không phải đang nói phét, nói:

- Cũng được---.

- Không được.

Tần phu nhân gấp đến độ nhảy lên rồi.

Lý Kỳ nói:

- Vậy cô hãy cùng Mã Kiều một bên đi.

Giờ cứng rắn không được, Tần phu nhân đành phải dùng mềm, mắt đỏ lên đầy vẻ khẩn cầu nói:

- Lý Kỳ, khi ta van ngươi đấy được không, việc này ta thực làm không nổi.

Ơ, quăng cả mị nhãn rồi cơ đấy, vì để cho cô ném thêm vài cái, ta chỉ có thể tâm địa cứng rắn chút nữa thôi. Lý Kỳ cười nói:

- Cô làm được mà.

Tần phu nhân sắp khóc rồi, nhưng nàng lại không dám đi, Lý Kỳ này là một người điên, trời biết hắn có thể ôm nàng ở trong này lăn hơn mấy vòng hay không, nói:

- Này --- nơi này quá bẩn mà.

- Hoá ra cô là sợ bẩn nha, nói sớm đi, ta có biện pháp.

- Ngươi có biện pháp? Cái gì --- biện pháp gì?

- Cô chờ đã.

Lý Kỳ đột nhiên cúi người, tay vét lên một nắm bùn, lại đứng dậy, không hề có dấu hiệu báo trước sờ soạng vào mặt Tần phu nhân, hì hì cười nói:

- Cô xem, vậy không phải được rồi sao, cô hiện tại cũng không có sạch sẽ bao nhiêu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.