Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1808: Chương 1808: Tình hình quân địch.(2)




Nhưng bất kể thế nào, do sách lược tuyên truyền cường độ cao của Lý Kỳ mà ở địa khu Lưỡng Quảng đã lấy được thành công từ trước đến nay chưa từng có, mở ra một chương mới cho địa khu Lưỡng Quảng, khiến cho mọ người đều tăng vọt sự nhiệt tình, phi thường hoan nghênh đại biểu triều đình là Lý Kỳ đến.

Tuy rằng nơi này dân phong dũng mãnh, nhưng bọn họ kỳ thật cũng phi thường thuần phác, bọn họ đã khổ quen rồi, thật sự không dám có yêu cầu xa vời nhiều lắm, cho tới bây giờ Lý Kỳ tuy rằng vẫn chỉ thực hiện giai đoạn tuyên truyền, chưa có gì đẩy mạnh thực chất cả, nhưng dẫn chúng Lưỡng Quảng cũng đã thấy rất đủ rồi. Điều này rất giống với một cô nhi bị vứt bỏ đột nhiên được mẫu thân ôm ấp vậy, cảm giác là đủ loại cảm giác lẫn lộn, không nói ra được là chua xót đắng cay hay là hạnh phúc càng nhiều.

Giữa một loạt những hoạt động này, Đỗ Minh rốt cục cũng giống một Tri phủ rồi. Danh vọng cũng theo đó nước lên thì giường cũng lên cao, ở vùng Ấp Châu này gần như mỗi người đều nhận biết một vị Tri phủ kỳ thật đã ở trong này làm mười năm rồi.

Cùng lúc đó, Nhạc Phi, Hàn Thế Trung cũng đã hợp nhất được các lực lượng vũ trang địa phương ở Ấp Châu và Khâm Châu, cùng ở trong quân thực hiện phương pháp huấn luyện một đối một, tuy rằng thời gian cấp bách, nhưng là bọn họ vẫn kiên trì mỗi một người lính đều phải luyện tập nghiêm khắc. Cho nên, mỗi ngày sáng sớm, trong thành Ấp Châu đều có thể tùy ý nhìn thấy từng nhóm binh lính nghiêm túc nện bước trên đường phố.

Tuy rằng tiếng bước chân vô cùng lớn, nhưng lại khiến cho dân chúng địa phương cảm thấy an toàn, cho nhên có rất nhiều dân chúng đều rời giường rất sớm, mục đích là muốn nhìn những binh lính này hành quân như thế nào.

Về phần lương thảo, do Triệu Tinh Yến toàn quyền phụ trách, một khi hợp nhất xong thì Nhạc Phi sẽ suất lĩnh đại quân xuất chinh. Cũng may việc này đều chuẩn bị đã hơn một năm rồi, cho nên lương thảo tập kết phi thường nhanh chóng, trung gian cũng không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, ngược lại là bên dược liệu còn cần một ít thời gian nữa.



Sau khi Ngưu Cao lĩnh binh ra khỏi Ấp Châu thì ngay lập tức dẫn một vạn đại quân đến Tư Minh Châu, Tư Minh Châu này chính là các huyện Ninh Minh ở Quảng Tây ngày sau. Hiện giờ do Ấp Châu quản hạt, là một cứ điểm quân sự trọng yếu ở chỗ giao giới giữa Đại Tống và Nam Ngô, từ đây lùi về phía sau chính là Quảng Nguyên Châu đã từng thuộc về Đại Tống.

Bởi vì trước kia Đại Tống chỉ quản lý qua loa với nơi này, làm cho bên giới phòng thủ chỗ này phi thường bạc nhược, bằng không cường đạo Nam Ngô cũng sẽ không thường xuyên tác loạn ở biên giới được, đừng nhìn Ngưu Cao là một người tam đại ngũ thô, nhưng tâm tư của y cũng phi thường tinh tế đấy, y sợ lúc đi trên đường gặp phải mai phục nên vì thế liền mệnh lệnh cho Dương Tái Hưng, La Phong dẫn năm trăm kỵ binh, đi nhanh một chút, đi phía trước tìm hiểu, bởi vì địa khu này rất ít kỵ binh, hầu như đều là bộ binh, cho nên mặc dù Dương Tái Hưng gặp phải kẻ thù thì cũng có thể dựa vào ưu thế cưỡi ngựa của kỵ binh thoát khỏi bị người truy kích.

Không dừng vó ngựa chạy mấy ngày đương, rốt cục thì Dương Tái Hưng cũng dẫn năm trăm kỵ binh đến được cảnh nội của Tư Minh Châu, dọc theo đường đi cũng không gặp phải trở ngại gì, coi như là thuận buồm xuôi gió xuôi dòng.

- Báo ---!

Khi Dương Tái Hưng bước vào Tư Minh Châu chưa tới một canh giờ, một kỵ binh bay nhanh chạy tới.

- Xuyyyyyy ---!

Dương Tái Hưng nhướn mày, ngừng lại.

Tên thám tử kia đi tới trước mặt, ôm quyền báo:

- Khởi bẩm tướng quân, ta chờ ở phụ cận Quảng Nguyên Châu đã phát hiện hướng đi của quân địch, sáng sớm hôm qua, từ Quảng Nguyên Châu đột nhiên đi ra một đội quân hướng thẳng đến Đại Tống ta.

Dương Tái Hưng nhướn mày trợn mắt, hỏi:

- Cái gì? Bọn họ còn dám đi ra ứng chiến?

Thám tử kia lắc đầu nói:

- Điều này thì ty chức không biết được, ty chức vẫn giám thị chặt chẽ đội quân này, thẳng đến lúc bọn họ bước vào biên giới của Đại Tống ta, ty chức mới chạy tới hồi báo với tướng quân.

- Đối phương có bao nhiêu người?

- Khoảng ba nghìn người, chủ yếu là bộ binh.

La Phong đứng ở một bên hoang mang nói:

- Kỳ quái! Theo phương hướng của Nam Ngô thì bọn họ hẳn là biết được hướng đi của quân ta, nếu như bọn họ muốn tiên phát chế nhân thì cũng không nên chỉ phái ra ba nghìn bộ binh thôi, đây không phải là đi tìm chết sao.

- Trong việc này khẳng định có âm mưu gì.

Dương Tái Hưng duỗi tay ra, nói:

- Mang bản đồ ra đây.

Rất nhanh, một vị phó quan đã đưa bản đồ lên, Dương Tái Hưng cầm bản đồ nhìn nhìn, bỗng nhiên dùng tay chỉ vào một chỗ hỏi:

- Đây là địa phương nào?

La Phong là người địa phương sinh trưởng ở Ấp Châu cho nên phi thường quen thuộc địa hình, đây cũng là lý do Ngưu Cao khiến cho y cùng đi với Dương Tái Hưng, y nghiêng đầu nhìn nhìn, nói:

- Chỗ này là trại Thái Bình, ở chỗ biên giới giữa hai nước, chính là con đường phải đi qua để tới Quảng Nguyên Châu, nơi này địa hình hiểm yếu, dễ thủ khó công, chính là một chỗ quân trại.

- Quân trại?

Tái Hưng cau mày, suy tư một phen, hỏi:

- Trước mắt trại Thái Bình này có bao nhiêu người gác?

La Phong có chút chần chờ, lúng túng trả lời:

- Không rõ lắm, cùng lắm là mấy trăm người đi.

Bởi vì đám cường đạo Nam Ngô hàng năm ở trong này tác loạn, mà lực lượng vũ trang địa phương cũng không có đủ hậu thuẫn để ủng hộ, vì vậy đều kính nhi viễn chi với cường đạo Nam Ngô, làm cho phòng thủ nơi này phi thường hư không, mà bọn Nhạc Phi vì để cho kế hoạch của chính mình không dễ dàng bại lộ nên cũng không tăng binh ở biên giới, cho nên lúc này phòng thủ ở tiền tuyến phi thường hư không, La Phong nói là mấy trăm người, có quỷ mới biết được mấy trăm người này đang làm gì, nói không chừng lại là một đám sơn dã thôn phu ấy chứ.

- Mấy trăm người?

Dương Tái Hưng trầm ngâm một lát, nói:

- Ta nghĩ ta biết được mục đích của địch quân là gì rồi.

La Phong vội hỏi:

- Là gì?

Dương Tái Hưng nói:

- Đối phương nhất định là nghĩ muốn lấy phòng thủ thay cho tấn công, tiên phát chế nhân cướp lấy trại Thái Bình, dựa vào địa hình trại Thái Bình trì hoãn tốc độ tiến quân của quân ta, để đợi viện quân của mình đến.

La phong kêu một tiếng, mói:

- Tướng quân, vậy cũng không ổn, lúc này phòng thủ ở trại Thái Bình phi thường suy yếu, hơn nữa trại Thái Bình còn có được nguồn nước, nếu như trại Thái Bình bị địch nhân khống chế, vậy thì sẽ rất bất lợi đối với quân ta.

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.