Đêm nay, trận chiến bảo vệ Khai Phong đang nổ ra toàn diện.
Có thể nói đâu đâu cũng đang tác chiến.
Bốn lộ đại quân của Lưu Ngạn Tông, thần tốc dũng mãnh vô đối, thế như chẻ tre, lần lượt phá vỡ các phòng tuyến bên ngoài của quân Tống, trực tiếp uy hiếp Phong Khâu Môn.
Tuy rằng cánh quân này của gã chỉ là nghi binh, nhưng thực là hư, hư là thực, cho nên gã buộc phải quét sạch phòng tuyến bên ngoài, một khi chiến cục có thay đổi, gã cũng có thể ung dung lui binh.
Bốn lộ đại quân của Lưu Ngạn Tông vào trong chiến xa trận doanh của quân Tống, sử dụng chiến thuật đánh vu hồi nhỏ, chạy tới chạy lui liên tục, trái đánh một lúc, phải đánh một lúc, dàn hàng ngang đánh trực diện, gặp chiến hào, thành lũy thì đi vòng qua, có bản lĩnh thì các ngươi cứ đào lấy một đường hào dài mấy ngàn dặm đi, hoặc xây thành lũy vây kín thành Khai Phong xem, thế thì xem như các ngươi giỏi, dù sao thì ta cũng đâu có cắm đầu cắm cổ mà đánh, ta sẽ chọn người mà đánh, ta không đánh thẳng vào tuyến phòng ngự cố định của các ngươi.
Do quân Tống không thủ trên tường thành, nên phòng tuyến kéo rất dài, khó tránh không lộ sơ hở, kiểu gì cũng có một hai điểm phòng thủ yếu kém. Quân Kim đầu tiên là chạy qua chạy lại thăm dò, sau đó chọn những điểm yếu kém tấn công, lấy đông đánh ít, nếu ở đâu đánh không được, lập tức rút chạy, vòng một vòng rồi quay lại. Ngươi phái người chi viện điểm này, ta đánh điểm kia, quân Tống liên tục giằng co với quân Kim binh lực giảm xuống, đây không phải là đội quân một hai ngàn người, mà là một vạn đại quân, dù chỉ là quấy rối thôi, cũng đã đánh cho quân Tống không còn cơ hội trở tay.
Điều này không phải là do quân Tống bất tài, thực sự là không còn cách nào nữa, đầu đuôi khó bọc lót cho nhau. Đối phương lại không đánh thật, chỉ đánh một lúc, được lợi một tí, liền lập tức rút lui. Ngươi đuổi thì không kịp, còn chưa kịp định thần, thì lại có đội quân khác đánh tới, chiếm được tí ưu thế, sau đó lại rút. Đó chính là ưu thế của kỵ binh, cũng là yếu điểm chí mạng của Lý Kỳ khi không thủ tường thành.
Quân Tống mệt mỏi với việc di chuyển, cứ như là như đâu đâu cũng có quân Kim vậy, chạy cũng chẳng có đâu mà chạy, toàn bộ hệ thống phòng tuyến dần dần sụp đổ.
Tướng giữ Phong Khâu Môn cũng chính là Tất Trạm – người khi xưa trấn thủ Tây Thủy Kiều. Khi đó đúng là giật lại được tính mệnh từ trong tay quân Kim, Lý Kỳ thấy y cũng giỏi, nên cắt cử y trấn thủ Phong Khâu Môn.
Tất Trạm thấy cứ đánh mãi như vậy cũng không phải là cách, bởi vì cơ bản là không thể đuổi kịp quân Kim. Nhúm kỵ binh của y nếu đuổi theo khác nào là tự tìm cái chết, thế nên nhanh chóng thu hẹp phòng tuyến, rút toàn bộ quân về trước Khâu Phong Môn bảy tám dặm.
Nhưng đúng lúc này, Hoàn Nhan Tông Vọng cho người truyền tin, lệnh cho Lưu Ngạn Tông lập tức toàn lực công phá Khâu Phong Môn, bởi vì chủ lực quân Tống dường như đều tập trung tại đồi Mưu Đà, đa số là bộ binh và chiến xa, một chốc một lát không thể nào mà kịp ứng cứu, còn gã cũng đang thống lĩnh chủ lực tấn công sang hướng này.
Lưu Ngạn Tông nghe xong biết là đồi Mưu Đà chắc chắn chưa hạ được, lập tức hạ mệnh lệnh điều chỉnh trận hình, tấn công mạnh Phong Khâu Môn. Bốn lộ đại quân lập tức hợp binh thành hai lộ, đang tấn công theo hàng ngang chuyển sang hàng dọc, công phá Phong Khâu Môn.
Bởi vì cấm quân tinh nhuệ đều đang ở đồi Mưu Đà, do đó, quân Tống ở trước Phong Khâu Môn đa số đều là binh lính tuyến hai, hơn nữa quân số cũng không nhiều, tuy không ít hơn quân Kim, nhưng nếu binh lực không nhiều gấp đôi hoặc gấp vài lần quân Kim, thì ngươi vẫn là yếu thế, phải biết rằng đồi Mưu Đà sở dĩ còn thủ được, đều là nhờ đánh đống người ra đó.
Tất Trạm không dám xuất binh nghênh chiến, chỉ liên tục co cụm phòng thủ, chỉ huy quân sĩ ngắm bắn quân địch.
Từng trận mưa tên dày đặc bắn về phía quân Kim, lạnh lùng bắn từng kẻ địch ngã ngựa.
Bởi vì đêm tối, ngươi không thể ngắm kỹ, chỉ còn cách dựa vào mưa tên dày đặc đánh chặn kẻ thù, nhưng quân Kim cũng đâu có ngốc đi tập trung lại thành đám cho ngươi bắn, mà toàn bộ phân tán ra, cố gắng vòng ra phía sau quân Tống, tấn công từ bốn phương tám hướng, tuy sẽ có tổn thất, nhưng không đến nỗi chí mạng, hơn nữa công kích của quân Kim thực sự rất nhanh, chỉ sau ba bốn loạt mưa tên, chúng đã xông đến trước trận tiền quân Tống.
Kỵ binh trong lính phòng thủ của Phong Khâu Môn ít đến đáng thương, chiến xa cũng ít, đại đa số là bộ binh và thương thủ, còn có cung thủ, trận này biết này thì đánh làm sao? Nhưng Lý Kỳ đã hạ mệnh lệnh, chỉ được phép xuất thành nghênh chiến, tuyệtđối không được chạy vào trong thành, nếu không, binh sĩ trên tường thành sẽ trực tiếp bắn hạ. Tướng giữ thành Tất Trạm không còn cách nào khác, tiến lui đều chết, chỉ có thể liều chiết xông lên chém giết quân địch thôi, đổi một mạng là không lỗ, đổi hai mạng là lời, giơ cao đại đao nói:
- Các huynh đệ, cùng ta quyết chiến đến cùng, bảo vệ kinh thành, giết hết bọn chó Kim.
- Quyết chiến đến cùng, bảo vệ kinh thành.
Tướng sĩ coi chết như không, cùng nhau hét lớn. Cung thủ vừa rút vừa bắn, còn bộ binh thì lăm lăm binh khí xông lên giết giặc.
Từng trận mưa tên vẫn yểm trợ cho bộ binh xông lên tấn công.
Quân Kim thấy đối phương toàn là bộ binh, nên coi như con mồi đi săn, cứ vậy xông thẳng tới.
Đợi đến khi quân Kim tới gần, từ hai bên doanh trại quân Tống hai đội quân xông ra đánh úp, trên tay mỗi người đều mang câu liêm dài, soạt, soạt, soạt, toàn bộ đều đâm sâu vào đùi ngựa, đâm rồi rút, chiến mã lập tức khụy ngã, bộ binh từ sau xông lên, trước tiên là chặt đùi ngựa, đầu ngựa.
Xoẹt!
Tất Trạm một đao lấy đầu một tên lính Kim làm gương cho binh sĩ, hét to nói:
- Các huynh đệ, cùng ta xông lên!
Phập!
Một mũi tên bắn lén, trúng ngay vai phải của y.
Y rút tên ra, vẫn cao giọng thét lớn:
- Xông lên!
Binh sĩ thấy chủ tướng dũng mãnh như vậy, lũ lượt thề chết xông theo, hoàn toàn không thèm để ý đến tính mạng, cứ vậy xông lên.
- Á!
Một binh sĩ mình trúng ba mũi tên, tính mạng như chỉ mành treo chuông, nhưng y vẫn dốc chút hơi tàn, bật cao xô ngã một tên lính Kim, rồi há miệng cắn lấy cổ kẻ địch.
Hự!
Gần như cùng lúc, một thanh loan đao đâm đâm ra từ sau lưng y, nhưng y không kêu một tiếng, miệng vẫn cắn chặt cổ đối phương, tên lính Kim kia ra sức giãy dụa, nhưng cuối cùng cũng chút hơi tàn, cùng với y đồng quy vu tận.
Cảnh tượng chiến đấu quên mình đó đã lan truyền sang cả quân Tống ở xung quanh, người người đều chém giết đỏ cả mắt, ngươi chém ta một đao, ta có chết cũng phải chém lại ngươi được một đao, ngươi lấy ngựa lao vào ta, ta dù không cắn được ngươi, cũng phải cắn lấy một miếng thịt từ chiến mã của ngươi.
Đây có thật là quân đội tuyến hai của quân Tống không?
Quân Kim thấy quân Tống đều như phát điên, cứ liều mạng lao vào chúng, càng đánh càng đáng sợ.
Do Tất Trạm chiến đấu đẫm máu, đã đánh lùi được đợt công kích thứ nhất của quân Kim, điều này quả thực là không thể tưởng tượng được, tuy tổn thất nặng nề, nhưng cũng đâu còn cách nào khác.
Đúng là nhà dột lại gặp mưa dầm cả đêm, viện binh của mình còn chưa tới, thì viện binh của địch lại đã tới nơi, bốn bề đột nhiên vọng lại tiếng vó ngựa, tiếp đến là gào thét vang trời.
Hoàn Nhan Tông Vọng dẫn quân chủ lực đuổi đến. Kỳ thực, đêm nay khi đánh đồi Mưu Đà, Hoàn Nhan Tông Vọng cơ bản không có ý định quyết chiến, gã chỉ muốn thăm dò chủ lực quân Tống ngươi có phải tập trung tại đồi Mưu Đà không thôi. Nếu không có, thì ta sẽ không khách sáo nữa, lập tức đánh lấy đồi Mưu Đà, còn nếu như vẫn còn tập hợp ở đồi Mưu Đà, thì ngươi cứ ở đó mà chơi, ta chả thèm đánh với ngươi nữa.
Vừa rồi, gã thấy chủ lực quân Tống đều tập trung ở đồi Mưu Đà, thế là lập tức hạ lệnh chuyển hướng tấn công phía bắc.