Yên tĩnh.
Yên tĩnh lạ thường.
Ngay cả tiếng hít thở của mọi người cũng gần như không nghe thấy.
Câu nói của Cao Nha Nội tựa như một viên đạn bắn thẳng vào tế bào nơ ron thần kinh, phá hỏng hệ thần kinh trung ương, khiến tư duy của tất cả
mọi người tạm thời bị tê liệt.
Có một câu không thể không nói, dũng khí của Cao Nha Nội quả là đáng
khen, đương nhiên, khi dũng khí đó bành trướng tới một mức độ nào đó,
thì sẽ biến thành ngu ngốc, hơn nữa còn là loại ngốc thiên bẩm.
Kì lạ. Sao mà bọn họ lại có thể trấn tĩnh như vậy được nhỉ? Ánh mắt Cao
Nha Nội nhìn trái nhìn phải mấy lượt, tâm trạng thấp thỏm, thì thầm bên
tai Hồng Thiên Cửu:
- Tiểu Cửu, có phải ta lại nói sai gì không?
Hồng Thiên Cửu đã sớm biết mục đích của Cao Nha Nội khi đến đây, trong
lòng không hề cảm thấy kinh ngạc, nhíu mày suy ngẫm một hồi rồi khẽ nói:
- Chắc là không.
Gã ngừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Nhưng đệ cũng không chắc lắm, ca ca, huynh vẫn nên ra ám hiệu cho Lý đại ca đi, huynh ấy có nhiều chủ kiến hơn.
Cao Nha Nội buồn bực nói:
- Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng đệ xem hắn kìa, biểu hiện còn thuộc dạng khoa trương nhất đó.
Hồng Thiên Cửu quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Lý Kỳ hai mắt trợn trừng,
miệng há to đến mức có thể nhét cả một quả táo vào, dọa gã giật thót
người. Quả đúng là khoa trương.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ, Tống Huy Tông toàn thân
run rẩy, bầu không khí quỷ dị khiến y cảm thấy cơn gió như mang theo cả
âm khí, thực là dọa người a. Y cố gắng nén cười, nói:
- Khang nhi, ngươi vừa mới nói gì đó?
Nói xong, y thật sự không nhịn nổi nữa, bật cười ha hả.
Tiếng cười của y ngay lập tức giống như một kíp nổ, làm nổ tung cả phòng viện trưởng, mọi người cũng chẳng còn cố kị gì nhiều nữa, phá ra cười.
Lý Kỳ cười thiếu điều chảy cả nước mắt, Nha Nội này thật đúng là cực
phẩm mà.
Thế nhưng lại có một người không hề cười, không những không cười mà còn
như sắp khóc đến nơi. Người này không ai khác chính là Cao Cầu. Ông cảm
thấy hôm nay ắt hẳn là ngày đen tối nhất trong cuộc đời mình, bao nhiêu
mặt mũi đều mất sạch.
Cao Nha Nội cũng là một người tính tình bộc trực, thấy mọi người bật cười, trong lòng hết sức bất mãn, hừ một tiếng nói:
- Việc này có gì đáng cười chứ, không phải chỉ là một thầy giáo thôi sao, ta làm không được sao?
Cao Cầu nghe rõ câu ấy, lập tức nổi trận lôi đình, giơ tay xông tới:
- Nghiệt súc. Vi phụ hôm nay sẽ thay trời hành đạo.
Có thể chọc tức Cao Cầu đến bộ dạng này, e là chỉ có mỗi mình Cao Nha Nội.
- Thái úy, thái úy, bình tĩnh, bình tĩnh một chút.
Đám người Lý Kỳ ở bên cạnh vội vã kéo ông lại, kéo thì kéo vậy chứ miệng vẫn không nhịn nổi bật cười.
Tống Huy Tông nhấc tay lên nói:
- Cao ái khanh, đừng tức giận.
Sau đó lại chỉ vào mọi người nói:
- Không được cười, không được cười. Chúng ta cũng phải nghe xem Khang nhi nói thế nào đã chứ.
Miệng vàng vừa mở, mọi người liền vội vã ngưng bặt, duy chỉ có một mình Tống Huy Tông vẫn còn cười, không thể nhịn nổi.
Không biết làm gương. Ta khinh.
Tống Huy Tông dường như cũng cảm thấy có chút không ổn, liền khẽ đằng hắng một tiếng rồi làm vẻ nghiêm túc nói:
- Khang nhi, trẫm hỏi ngươi. Ngươi nói nghiêm túc thật sao?
- Trước mặt hoàng thượng, điệt nhi không dám có nửa lời gian dối.
Cao Nha Nội gật gật đầu nói. Còn Hồng Thiên Cửu ở bên cạnh lại đảo mắt, bỗng nhiên nhỏ giọng thì thầm mấy câu.
Tống Huy Tông lại không hề chú ý tới động tác nhỏ này của Hồng Thiên Cửu. Y lấy làm hứng thú nói:
- Tốt lắm. Ngươi nói thử lý do cho trẫm nghe xem.
Cao Nha Nội buồn bực nói:
- Bẩm hoàng thượng, điệt nhi không dám nói, dù sao nói ra các vị thúc
thúc bá bá cũng sẽ không đồng ý với điệt nhi, hơn nữa nói không chừng
cha còn đánh con. Điệt nhi vẫn không nên nói thì hơn.
Mí mắt Lý Kỳ không hiểu sao lại giật một cái, bỗng dưng nảy sinh cảm giác e ngại.
Tống Huy Tông khẽ liếc mắt nhìn Cao Cầu. Cao Cầu vội vã chấn chỉnh lại
tâm trạng, thay bằng vẻ mặt tươi cười. Tống Huy Tông lại nói tiếp:
- Khang nhi chớ sợ, chỉ cần con nói có lý, trẫm nhất định sẽ làm chủ thay con.
Hoàng thượng à, ngài đã mắc bẫy của tên tiểu quỷ này rồi. Lý Kỳ định
ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước, nếu chỉ có một mình Cao Nha Nội đến,
thì hắn cũng chẳng có gì phải sợ, nhưng phải biết rằng, hiện giờ còn có
cả gã quân sư quạt mo Hồng Thiên Cửu ở bên cạnh, hai người bọn chúng hợp lại với nhau, cũng có thể coi là hữu dũng hữu mưu, khiến người ta khó
lòng phòng bị. Nếu tứ tiểu công tử tụ họp lại với nhau thì càng khiến
người ta phải e ngại. Bốn người này chẳng làm được gì nhưng nói đến
chuyện phá hoại thì chẳng ai bằng. Trong một thời đại văn chương được
thịnh hành như triều Tống, cũng chỉ có tứ tiểu công tử là dám đối đầu
với toàn bộ tài tử ở Đông kinh, hơn nữa còn nhiều lần chiến thắng. Còn
cả thảm trạng của Hà Thanh mà Lý Kỳ đã tận mắt chứng kiến. Nhớ lại ngày
đó, Hà Thanh và bà nhà hắn đánh nhau ác liệt, hắn đến giờ nghĩ lại vẫn
còn rùng mình.
Trong mắt Cao Nha Nội chợt lóe lên tia vui mừng mà người ngoài khó lòng phát giác, y nói:
- Bẩm hoàng thượng, vậy thì... vậy thì điệt nhi đành phải nói vậy.
- Nói mau, nói mau.
Cao Nha Nội nói:
- Điệt nhi muốn đến đây làm thầy dạy đá cầu.
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lý Kỳ vỗ trán, thôi xong rồi, xong rồi, hai tên nhóc này quả nhiên là đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến đây. Sao lão tử lại quên mất vụ này kia chứ.
Cao Nha Nội trông thấy vẻ mặt của mọi người, tâm trạng vui vẻ, vội vã nói:
- Hoàng thượng, cước pháp của điệt nhi, người cũng biết đấy, có lẽ không bằng người, phụ thân, và cả Lý thúc thúc, Vương thúc thúc, nhưng vẫn
mạnh hơn rất nhiều so với những người khác. Ngay cả những người ở Tề Vân xã cũng không phải là đối thủ của điệt nhi. Những tuyển thủ mà phụ thân phái tới đây, điệt nhi cũng quen biết, hoàn toàn không phải là đối thủ
của điệt nhi. Bọn họ đều có thể đến, vậy ắt hẳn điệt nhi cũng có thể.
Lời này cũng không phải giả, Cao Nha Nội dưới sự dẫn dắt của Cao Cầu, từ nhỏ đã bắt đầu đá cầu, hơn nữa y còn sở hữu tài năng thiên phú di
truyền từ Cao Cầu, ở Đông Kinh cũng có thể xếp vào hạng cao thủ. Đương
nhiên, đây cũng là tài năng duy nhất y có thể trưng ra.
Tống Huy Tông cũng thường xuyên chơi đá cầu cùng Cao Nha Nội, nên dĩ
nhiên biết rõ cước pháp của y. Tống Huy Tông vò đầu, lúng túng nói:
- Khang nhi nói có lý, có lý.
Cao Nha Nội vội hỏi:
- Thế có nghĩa là hoàng thượng đã đồng ý?
- Việc này...
Tống Huy Tông nhìn về phía Thái Kinh, nói:
- Thái ái khanh, khanh cảm thấy thế nào?
Người đã nói vậy rồi, thần còn có thể phản đối sao. Trong lòng Thái Kinh cũng có nỗi khổ khó nói. Tính cách của Cao Nha Nội lão vốn nằm lòng,
muốn an bài cho Ma vương này đến Thái sư học phủ chẳng phải là tự mình
mua dây buộc mình sao. Lão ngại ngùng cười nói:
- Bẩm hoàng thượng, việc này thuộc về phạm vi quản lý của Lý Kỳ.
Chết tiệt. Các ngươi phạm phải tội nghiệt, liền quăng cho ta gánh vác, có lầm không vậy. Lý Kỳ đảo mắt, nói:
- Hoàng thượng đã nói được thì dĩ nhiên là được. Có điều thần thấy Cao
Nha Nội cũng là người vô cùng bận rộn, thế này đi, vừa vặn lớp túc cầu
của chúng thần còn thiếu một người hướng dẫn kỹ thuật. Việc hướng
dẫn kỹ thuật này chính là chuyên dạy cho các học sinh những cước pháp cao siêu. Một tháng dạy một khóa là được rồi.
Hồng Thiên Cửu cau mày, định mở miệng nhắc nhở thì đã nghe thấy Cao Nha Nội cất tiếng:
- Hướng dẫn kỹ thuật, cước pháp cao siêu. Cái này ta thích.
Hồng Thiên Cửu thầm kêu lên một tiếng tiêu rồi, ca ca à, lời của Lý đại
ca, rõ ràng là giới hạn huynh một tháng chỉ được đến một lần. Sao huynh
lại có thể đồng ý được chứ.
Tống Huy Tông vội vã vớ lấy chiếc phao cứu hộ, nói:
- Được. Nếu Khang nhi thích thì cứ thế mà làm.
Cao Cầu nghĩ thầm nhi tử có thể làm được một công việc đàng hoàng nghiêm chỉnh kể cũng không tồi, lập tức chuyển giận thành mừng, quay sang Lý
Kỳ nói:
- Lý Kỳ, ta phó thác tiểu nhi cho ngươi. Ngươi cũng không cần cố kị gì
cả, cần mắng thì cứ mắng, nếu nó không nghe lời, người cứ báo cho ta
biết là được.
Cầu ca à, ông làm thế này cũng thật quá vô sỉ mà, ta vừa nói vậy, người
liền lén quăng cục tai họa này cho ta, người làm ăn rốt cuộc vẫn cứ là
người làm ăn, hiền lành quá là bị ức hiếp ngay. Lý Kỳ gượng gạo gật đầu:
- Nha Nội thông minh tuyệt đỉnh, ngoan ngoãn lanh lợi, hạ quan rất tin tưởng vào cậu ấy.
Cao Nha Nội cười hì hì nói:
- Lý Kỳ nói không sai.
Mọi người lại bật cười ha hả.
Bỗng nhiên, bên ngoài chợt vang lên tiếng chiêng.
Tống Huy Tông dường như bị giật mình, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Kỳ vội nói:
- À, đến giờ học rồi, tiếng chiêng này dùng để nhắc nhở học sinh và giáo viên biết đã đến giờ học.
Tống Huy Tông gật gù, bỗng nhiên tràn đầy hưng phấn nói:
- Trẫm muốn đi xem thử Thái sư học phủ các ngươi dạy học ra sao. Chư vị cũng đi cùng trẫm nào.
- Vâng.
Đoàn người đi ra khỏi phòng viện trưởng, trước tiên là đến lầu dạy học
tổng hợp. Họ lặng lẽ đi ra sau một phòng học, nhìn từ bên ngoài vào chỉ
thấy những người ngồi trong phòng đều là những đứa trẻ chưa đầy tám
tuổi, nam nữ đều có cả. Lúc này, giáo viên đang điểm danh, mỗi khi một
học sinh nào đó báo danh, thầy giáo đều dùng phấn viết lên bảng đen dạy
chúng cách viết tên mình.
Tống Huy Tông đúng là một nhà thư pháp lớn. Y nhìn chằm chằm chữ viết trên bảng tỏ vẻ đăm chiêu, một hồi lâu sau mới nói:
- Phấn viết và bảng đen này đúng là những thứ tốt, nên phân cho các học
viện khác nữa, đặc biệt là Thái học viện cũng nên dùng. Hơn nữa, trẫm
cảm thấy việc dùng loại phấn này dường như sẽ tiềm tàng một loại thư
pháp mới.
Thái Kinh gật gật đầu nói:
- Hoàng thượng nói rất đúng, lão thần kỳ thật cũng có cảm giác này, mấy
ngày trước còn ở nhà luyện viết chữ bằng phấn bảng, nhưng cũng chỉ mới
hơi có chút thành tựu.
Tống Huy Tông nghe Thái Kinh nói vậy, càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng, nói:
- Lý Kỳ, lát nữa ngươi sai người mang phấn viết này vào trong cung, ngoài ra, bảo họ mang thêm cho trẫm một tấm bảng đen nữa.
- Vi thần tuân mệnh.
...
Đoàn người dạo một vòng quanh học viện tổng hợp đều chỉ thấy cảnh điểm
danh, chẳng có gì thú vị bèn đi đến viện kỹ thuật. Họ đi đến trước cửa
sổ bên trái một gian phòng học, chỉ thấy bên trong bày đầy các loại thực vật như nấm, đậu giác, cải xanh, vỏ quýt v.v... Hơn hai mươi học sinh
đều là những đứa trẻ từ mười tuổi trở lên, dùng khăn bịt mắt, luân phiên nhau lên nếm thử từng loại nguyên liệu.
Tống Huy Tông lấy làm hiếu kỳ hỏi:
- Bọn chúng đang làm gì vậy?
Lý Kỳ đáp:
- À, họ đang chọn nhân tài để tuyển vào lớp huấn luyện trù sư.
Vương Phủ hơi tỏ vẻ khinh thường nói:
- Nhân tài? Trù nghệ chẳng phải ai cũng có thể học sao?
Lý Kỳ cười nói:
- Không sai, trù nghệ thì đúng là ai cũng có thể học được, nhưng càng
học sâu càng cần tư chất bẩm sinh. Nếu không thì thế gian này nào phải
chỉ có một Kim đao trù vương.
Tống Huy Tông cười khẽ, nói:
- Nói rất đúng. Thế ngươi bắt bọn chúng bịt mắt nếm thử nguyên liệu để làm gì vậy?
Lý Kỳ đáp:
- Việc này là để kiểm tra khả năng ghi nhớ mùi vị của bọn chúng. Vị giác đối với một trù sư mà nói hết sức quan trọng. Kì thực chúng đã được nếm thử trước một lượt các loại nguyên liệu này, sau đó thần lại bắt chúng
bịt mắt nếm lại lần nữa, xem chúng có thể ghi nhớ được bao nhiêu loại
nguyên liệu. Sau khi làm vậy, những người ưu tú sẽ được qua phía sau
kiểm tra khả năng mài dao, cũng chính là kiểm tra lực tay của chúng.
Người thông qua được cuộc kiểm tra này mới có tư cách vào lớp huấn luyện trù sư. Những người bị đào thải sẽ được đưa đến những lớp huấn luyện
tiến hành kiểm tra năng lực ở các phương diện khác.
Tống Huy Tông kinh ngạc nói:
- Không ngờ học trù nghệ cũng có nhiều rắc rối như vậy.
Lý Kỳ cười nói:
- Bẩm hoàng thượng, Lý Thái Bạch từng nói, trời sinh ta tài tất hữu
dụng. Chẳng ai lại kém cỏi ở tất cả mọi mặt, thể nào cũng có một mặt nào đó là sở trường. Ví như Nha Nội, tuy học hành thua kém người khác nhưng về tư chất đá cầu thì ai cũng rõ như ban ngày. Tương tự, trong thiên hạ này, người đi học nhiều như vậy, nhưng có thể dựa vào việc học hành để
tiến bước trên con đường quan lộ cũng chỉ rải rác được mấy người, ngay
cả những người có thể nuôi sống được bản thân, cũng chỉ là bộ phận thiểu số. Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc họ không nỗ lực, mà chỉ do tư chất của họ trong lĩnh vực này chưa đủ mà thôi.
Tư chất này cũng giống như một cánh cửa vậy, ngươi đã bước không qua thì dù ngươi có nỗ lực cách mấy cũng không thể nào bước qua được, nhưng
không bước qua được cánh cổng này, không đồng nghĩ với việc không thể
bước qua được cánh cổng khác. Một số người làm thơ không hay, nhưng lại
có thiên phú về hội họa, một số người không thể đá cầu, nhưng lại cỡi
ngựa rất cừ, một số người học hành không giỏi, nhưng lại giỏi làm ăn
buôn bán. Ba mươi sáu nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, luôn có một
con đường phù hợp với ngươi. Việc này cũng giống như xây nhà vậy, bất
luận là miếu thờ hay tửu lâu, nền tảng đều giống nhau, biết chữ biết
tính toán chính là nền tảng, về phần xây gì trên đó, thì tùy người mà
khác nhau. Nhưng bất luận xây gì, chắc chắn vẫn là thứ Đại Tống ta cần,
có cầu mới có cung mà.
- Chúng thần làm vậy, đơn giản là cố gắng tránh việc những học sinh này
phải đi đường vòng, từ nhỏ đã dựa vào tư chất của chúng để xác định con
đường của chúng sau này, để chúng có thể phát huy tối đa trong lĩnh vực
sở trường của mình. Việc này bất luận là đối với bản thân chúng, hay đối với Đại Tống ta, đều là chuyện tốt.
Bài thuyết giảng thao thao bất tuyệt của hắn khiến đoàn người Tống Huy
Tông lâm vào trầm tư. Hồi lâu sau, Tống Huy Tông mới khẽ gật đầu nói:
- Không sai, ngươi nói không sai, nhân vô thập toàn, mỗi người đều có
những ưu khuyết điểm riêng. Trẫm là vua một nước, phải biết dùng đúng
người đúng chỗ, đặt mỗi người vào đúng vị trí của họ mới là việc quan
trọng nhất, nếu không sẽ biến khéo thành vụng. Ba mươi sáu nghề, nghề
nào cũng có trạng nguyên, nói hay lắm, nói hay lắm.
Mọi người đồng thanh nói:
- Hoàng thượng thánh minh.
Tống Huy Tông mỉm cười lắc đầu, bỗng nhiên vỗ vai Lý Kỳ, nói:
- Nhưng Lý Kỳ này, ngươi xem lại bản thân mình đi, vừa biết nấu ăn ủ
rượu, vừa biết vẽ tranh hội họa, lại còn có thể may y phục, ngay cả quản lý trường học cũng chẳng làm khó được ngươi, việc này nên giải thích
thế nào?
Lý Kỳ thở dài nói:
- Không giấu gì hoàng thượng, về điểm này, vi thần đã suy nghĩ hàng trăm lần mà vẫn không có lời giải đáp, mãi đến gần đây mới nghĩ thông suốt
mọi việc. Hóa ra trên đời này vẫn có cái gọi là toàn tài.
Tất cả mọi người đều sửng sốt rồi khẽ bật cười.
Tống Huy Tông cười nói:
- Theo trẫm thấy, ưu diểm lớn nhất của ngươi, chính là da mặt dày. Tìm
khắp cả nước, chẳng ai so nổi với ngươi. Đương nhiên, da mặt dày cũng có ưu điểm của nó, đúng như ngươi nói, ba mươi sáu nghề, nghề nào cũng có
trạng nguyên.
Lý Kỳ tỏ vẻ cay đắng, thi lễ rồi trịnh trọng nói:
- Bẩm hoàng thượng, vi thần còn một khuyết điểm như vậy, xin hoàng
thượng hãy thu hồi lại câu nói ban nãy, giúp thần giữ lại khuyết điểm
này, nếu không câu "nhân vô thập toàn" e là phải vứt đi rồi. Vi thần
khấu tạ long ân.
Tống Huy Tông giật giật khóe miệng mấy cái, cố nén cười nói:
- Được. Trẫm vì muốn giữ lại câu "nhân vô thập toàn" này mà thu hồi lại câu nói ban nãy.