Tuy rằng ngày mai mới là Tứ Quốc Yến, nhưng buổi chiều hôm nay, đầu bếp
các nước lại muốn vào cung chuẩn bị, cũng có thể nói là thích ứng nơi
chốn, ở điểm này Lý Kỳ cảm thấy rất không sai, quen thuộc nơi chốn đối
với đầu bếp mà nói cũng là một việc vô cùng quan trọng.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lý Kỳ liền dẫn hai đồ đệ xuất phát trong tiếng lải nhải của Tần phu nhân. Bởi vì nguyên liệu cần dùng, Tả Bá Thanh sớm giúp bọn hắn chuẩn bị xong, mà cá nóc bởi vì độc tính quá mạnh, không
được lưu giữ trong cung, phải ngày mai khi tỷ thí mới đưa vào. Cho nên
Lý Kỳ bọn họ đều quần áo nhẹ xuất phát, đây là ưu thế sân nhà.
Đi ước chừng nửa canh giờ là tới phía nam hoàng cung Đại Khánh Môn. Sau khi Lý Kỳ từ trên xe xuống, quay sang nói với Mã Kiều:
- Mã Kiều, ngươi phải nhớ kỹ, ngày mai nhất định phải đúng giờ đem cá nóc đưa tới, ta sẽ cho người ở trong này tiếp ứng ngươi.
Mã Kiều ừ một tiếng, nói:
- Ta biết rồi.
- Vậy được. Ngươi đi về trước đi.
- Đại Trụ ca, chúng ta rốt cục được vào cung rồi.
- Thật sự là không thể tin được.
Ngô Tiểu Lục và Trần Đại Trụ ngẩng đầu nhìn cửa chính uy nghiêm hùng vĩ
kia, thanh âm đều đang run rẩy. Đây chính là bọn họ nằm mơ cũng không
nghĩ đến.
Lý Kỳ liếc mắt với hai người, lắc đầu, nói:
- Đừng xem nữa, đi nhanh đi. Hai người các ngươi theo sát một chút, cẩn
thận bị người ta bắt đi làm tiểu thái giám đấy, tuy nhiên nói gì thì
nói, hai người các ngươi nhìn bề ngoài cũng rất giống tiểu thái giám,
nhớ kỹ đây chính là một lối ra nha.
Thái giám? Hai người vừa nghe sợ tới mức mặt tái rồi, khẩn trương một
trái một phải theo sát phía sau Lý Kỳ, chỉ thiếu chút nữa nắm lấy góc áo của hắn rồi.
- Ty chức tham kiến Quan Yến Sử.
Cấm vệ ở cửa thấy Lý Kỳ đến, khẩn trương thi lễ.
Lý Kỳ ừ một tiếng, cầm lệnh bài, nói:
- Bản quan phụng mệnh tiến cung tham gia Tứ Quốc Yến, hai vị này là trợ thủ của ta.
Vừa dứt lời, một tiểu thái giám đã đi tới. khom người về Lý Kỳ nói:
- Lý đại nhân, Hoàng thượng mệnh tiểu nhân ở đây cung kính đợi đại nhân
tới, giờ dẫn đại nhân đến Sùng Chính Điện gặp Hoàng thượng.
Chết tiệt! Phải dùng tới gấp như vậy sao. Lý Kỳ chỉ vào hai đồ đệ nói:
- Hai người bọn họ làm sao bây giờ?
- Đại nhân xin yên tâm, chúng tôi sẽ phái người mời nhị vị tiểu sư phụ đến ngự thiện phòng nghỉ ngơi.
- Vậy được.
Lý Kỳ gật gật đầu, nói với Ngô Tiểu Lục bọn họ:
- Ta đi trước gặp Hoàng thượng, các ngươi tự chú ý một chút.
Ngô Tiểu Lục vẻ mặt đưa đám nói:
- Lý ca, đệ có thể cùng đi với huynh không.
- Ngươi nói đi?
- Ah. Vậy huynh nhớ sớm một chút tới tìm chúng tôi nhé.
- Được rồi, ngươi nhiều lời vô ích quá.
Lý Kỳ tức giận lườm y một cái, rồi theo tiểu thái giám đi vào. Ngô Tiểu
Lục và Trần Đại Trụ thì theo chân hai tiểu thái giám đi hướng bên kia.
Đi tới trước cửa Sùng Chính Điện. Sau khi đợi tiểu thái giám đi vào
thông báo, Lý Kỳ mới đi vào. Chỉ thấy Tống Huy Tông ngồi ở trên ghế
rồng, Lương Sư Thành còn cung kính đứng một bên, ngoài ra bên cạnh còn
đứng một vài thị nữ.
- Vi thần Lý Kỳ tham kiến Hoàng thượng.
- Miễn lễ.
Tống Huy Tông khẽ mỉm cười, nói:
- Lý Kỳ, ngươi chuẩn bị như thế nào rồi?
Lý Kỳ đáp:
- Được Hoàng thượng quan tâm, hết thảy đều đã chuẩn bị ổn thoả.
Tống Huy Tông cười gật gật đầu, nói:
- Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi.
Dừng một chút, y lại nói:
- Trẫm hai ngày trước nghe Cao ái khanh nói, cuối cùng ngươi quyết định
dùng cá nóc kịch độc để làm món ăn, không biết có việc này không?
Kỳ thật ngày hôm trước Cao Cầu cũng đã nói cho Lý Kỳ là Hoàng thượng bằng lòng cho hắn dùng cá nóc nấu ăn rồi, hắn gật đầu nói:
- Vâng.
Tống Huy Tông có chút kỳ vọng nói:
- Trẫm đã sớm nghe nói cá nóc vô cùng ngon, chỉ tiếc trẫm phải e dè an
nguy thiên hạ không thể nếm. Hiện giờ ngươi đã tuyệt đối nắm chắc, trẫm
có thể được thưởng thức món cá nóc tuyệt hảo làm cho người ta tình
nguyện liều chết mà nếm rồi. Ngươi cứ việc làm, trẫm nhất định ủng hộ
ngươi.
“Không dám thì nói không dám, nói cái gì phải e dè an nguy thiên hạ. Thật là vô sỉ đấy.”
Lý Kỳ hành lễ nói:
- Vi thần đa tạ Hoàng thượng ủng hộ.
Tống Huy Tông ừ một tiếng, nghiêm mặt nói:
- Lý Kỳ, lúc này đây trẫm quyết không cho phép thất bại, ngươi nhất định phải thắng.
Lý Kỳ tự tin nói:
- Hoàng thượng xin yên tâm, vi thần nhất định tận sức giành thắng lợi.
Tống Huy Tông cực kỳ vui mừng, nói:
- Tốt. Hay cho câu tận sức giành thắng lợi, trẫm tin tưởng ngươi.
***********
Lý Kỳ sau khi cho Tống Huy Tông uống thuốc an thần, liền đi tới ngự
thiện phòng, vừa mới đi vào, hắn liền trợn tròn mắt, chỉ thấy Ngô Tiểu
Lục và Trần Đại Trụ mỗi người đang cầm một khay điểm tâm ăn đầy miệng
như hai dân tỵ nạn bị chết đói, thật sự là mất mặt quá. Hai người thấy
sắc mặt Lý Kỳ không hài lòng, khẩn trương buông chén đĩa xuống.
Tả Bá Thanh mặt mỉm cười chạy ra đón chào, hai người hàn huyên một lát. Tả Bá Thanh giơ tay ra hiệu nói:
- Lý lão đệ, huynh bây giờ liền dẫn đệ đi đến nơi ngày mai tổ chức yến hội xem một chút.
- Vậy làm phiền Tả đại ca rồi.
Lý Kỳ vừa chắp tay, sau đó hướng sang hai đồ đệ, nói:
- Hai người các ngươi có cần bưng chén đĩa đi theo không?
- Không cần, không cần.
Hai người lắc đầu như trống bỏi.
Tả Bá Thanh cười ha ha nói:
- Không sao không sao, bình thường khi ta đi Túy Tiên Cư, hai vị tiểu sư phụ đều đối với Tả mỗ luôn thịnh tình khoản đãi, hiện giờ bọn họ thật
vất vả tới một lần, huynh đâyl à tổng quản ngự thiện phòng dĩ nhiên phải mời lại tận tình. Mời.
- Mời.
Lý Kỳ lại trừng mắt nhìn bọn họ, mới cùng Tả Bá Thanh đi ra ngoài. Ngô
Tiểu Lục và Trần Đại Trụ cũng khẩn trương đi theo ra ngoài.
Trên đường, Tả Bá Thanh cười nói:
- Lý lão đệ, đệ thật sự là kẻ tài cao gan cũng lớn nha, dám dùng cá nóc để làm đồ ăn.
Lý Kỳ cười nói:
- Đâu có, đâu có, đây đều là phúc của cha đệ, là người dạy đệ làm thế nào trừ đi độc tố cá nóc đấy.
- Lệnh tôn có tay nghề làm bếp, thật là khiến người thán phục nha!
Tả Bá Thanh thở dài, đảo mắt, cười nói:
- Lý lão đệ, không nói gạt ngươi, kỳ thật huynh trước kia đối với cá nóc cũng có từng nghiên cứu, nhưng đáng tiếc vẫn chưa tìm được cách chế
biến, cái này thật là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời Tả mỗ.
“Mịa! Ngươi muốn học trộm cứ việc nói thẳng đi, còn giả bộ với ta, thật sự là quá ấu trĩ đấy.”
Lý Kỳ cười nói:
- Tả đại ca, kỳ thật chế biến cá nóc không coi là chuyện gì, nếu như
huynh muốn học, Lý Kỳ tự nhiên nghe theo, tuy nhiên đệ cảm thấy cá nóc
này tuyệt đối không thích hợp xuất hiện ở ngự thiện phòng, thậm chí toàn bộ đại nội, đây cũng là nguyên nhân vì sao đệ hiện tại chưa đem cá nóc
vào cung, bởi vì một khi lỡ tay, hậu quả cũng không phải là đệ và huynh
hai người có thể gánh vác được, hơn nữa ngự thiện phòng người lại nhiều, rất khó chiếu cố chu toàn.
Tả Bá Thanh thoáng gật đầu. Nói:
- Lý lão đệ nói có lý, như vậy đi, đợi sau khi vị trí tổng quản này làm
xong, đến lúc đó Lý lão đệ nhất định phải chỉ điểm huynh mấy chiêu.
Lý Kỳ cười nói:
- Nhất định, nhất định.
Khi nói chuyện, hai người tới trước cửa một đường hình quạt, trên cửa có treo một tấm biển, trên đó viết ba chữ "Long đình viên".
- Đây là nơi ngày mai tổ chức yến hội.
Tả Bá Thanh duỗi tay ra, lại nói:
- Trước kia cũng là ở Cảnh Phúc Điện, lúc này đây Hoàng thượng có thể là vì đệ mới dời yến hội đến đây.
- Vì đệ? Có ý tứ gì?
- Đệ đi vào là biết.
Mấy người vào bên trong vườn, cảnh tượng bên trong khiến người ta xem mà khen ngợi không ngừng, kiến trúc tinh xảo và bố cục chặt chẽ, khắp nơi
là cây hòe già trăm tuổi, mặt đất đều dùng đá cuội màu khảm ghép thành
các loại hoa văn tượng trưng, đan xen khắp nơi, muôn màu muôn vẻ. Hòn
non bộ xây bằng thạch mỹ đầy khí phách, tựa như tự nhiên, bậc thang uốn
lượn. Bồn hoa cọc cảnh, ở giữa một hồ nhân tạo nhỏ, tuy nhiên đã kết
băng rồi, Đông Tây Nam Bắc chia ra dựng đứng một tòa đình đài hình dạng
không đồng nhất. Tận cùng bên trong một tòa lầu cao ba tầng, lầu các và
bốn đình đài dùng hành lang hợp lại.
Xem lại, giống như một cự long uốn lượn, khí thế hào hùng.
Xây dựng khéo léo, đều làm người ta kinh ngạc.
Đáng tiếc duy nhất chính là, hôm nay là mùa đông, rất nhiều bồn hoa cũng đã héo tàn rồi. Nếu là mùa xuân, khẳng định sẽ là cảnh sắc tuyệt đẹp.
- Oa! Thật là đẹp!
Ngô Tiểu Lục và Trần Đại Trụ tất cả đồng thanh khen ngợi.
Lý Kỳ hơi ngẩn ra, tay chỉ tới hồ ở giữa, cười nói:
- Tả đại ca nói chính là hồ nhỏ kia đúng không.
Tả Bá Thanh cười ha hả, vuốt vuốt chòm râu, nói:
- Đúng vậy, vốn là nơi này nước vẫn chưa kết đông, là Hoàng thượng cố ý vì đệ mà làm đấy.
Lý Kỳ vốn là muốn chuẩn bị một khối lớn băng, nhưng hắn không nghĩ Tống
Huy Tông sẽ vì một món ăn mà bỏ ra tiền vốn lớn như thế, hơi trầm ngâm
một chút rồi cũng hiểu rõ ra, hiện giờ Đại Tống đang cùng Đại Kim nghiên cứu thảo luận vấn đề Yến Vân. Món ăn chính là bày ở trước mặt ba nước
còn lại, tuyên thệ chủ quyền của mình, có thể nói là vừa đúng lúc, vừa
đúng thời cơ. Nói:
- Ân của Hoàng ân mênh mông, Lý Kỳ thật sự là hổ thẹn không dám nhận.
Tả Bá Thanh cười ha hả, nói:
- Mời.
- Mời.
Lý Kỳ đông nhìn, tây nhìn, chỉ vào ngọn núi giả nói:
- Tảng đá kia thật sự là có tính nghệ thuật, Tả đại ca, mua cái này chỗ
nào, ngày khác đệ cũng mua hai khối để trong hậu viện nhà của đệ, thứ
nhất có thể tăng cảnh, thứ hai còn có thể nuôi dưỡng vài con khỉ và thứ
gì đó.
Tả Bá Thanh ngượng ngùng nói:
- Lý lão đệ, cái này đều là đá hoa cương mà Hoàng thượng yêu thích nhất, riêng một khối này, chỉ sợ phải cần mấy ngàn quan nha.
Lý Kỳ quá sợ hãi, hôn quân này thật đúng là xa xỉ, một tảng đá hoa mấy
ngàn quan, nơi này nhiều tảng đá như vậy. Hắn không dám tiếp tục nghĩ,
nói:
- Vậy hay là miễn đi, tiền này mua cho đệ bánh bao ăn cũng có thể ăn cả cuộc đời rồi.
- Lời này đệ cũng chớ nói lung tung, Hoàng thượng nghe được sẽ mất hứng đấy.
Tả Bá Thanh khoát tay, không dám tiếp tục cái đề tài này lần nữa, dùng ngón tay chỉ bốn tòa đình đài nói:
- Bốn tòa đình đài này hiện giờ đổi thành bốn phòng bếp nhỏ, cung cấp
nơi cho mọi người ngày mai nấu ăn. Mà Hoàng thượng và những đại thần
khác, cùng với sứ thần ba nước còn lại sẽ ở trong long đình nhấm nháp mỹ thực các ngươi.
Lý Kỳ thoáng gật đầu, nói:
- Đệ ở tòa đình đài nào?
- Ở tòa mặt đông, đi, huynh bây giờ dẫn đệ đi xem.
- Đa tạ.
Mấy người tới mặt đông tòa đình đài bát giác, đình đài hoàng gia đương
nhiên lớn hơn rất nhiều so với phía ngoài, nhìn ít nhất cũng có ba mươi
mét vuông, bên trong bố trí hai nhà bếp, ba cái bàn dài, bên ngoài còn
có một phòng bếp chuẩn bị vật phẩm.
Lý Kỳ cẩn thận kiểm tra một lần mỗi vật phẩm bên trong. Ngô Tiểu Lục bỗng nhiên nói:
- Lý ca, Bếp lò không đủ nha.
Lý Kỳ ừ một tiếng.
Tả Bá Thanh cười nói:
- Cái này đơn giản, đệ còn cần bao nhiêu?
Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Đệ còn cần ba cái bếp lò.
Tả Bá Thanh kinh ngạc nói:
- Còn cần ba cái bếp lò? Đệ muốn nhiều bếp lò như vậy làm gì?
Lý Kỳ nói:
- Món ăn cuối cùng của đệ tổng cộng có một trăm lẻ tám trình tự làm
việc, nếu là chỉ có hai bếp lò..., chỉ sợ sẽ mất rất nhiều thời gian,
cho nên ít nhất cần năm bếp lò. Mặt khác, đệ còn hy vọng ở bên kia,
Nói xong tay hắn hướng tới đình đài bên trái dưới mái hiên chỉ, nói:
- Lại bày lên trên một lò lửa lớn và một chiếc bàn dài, đệ phải mượn nơi này xử lý chất thải cá nóc.
Tả Bá Thanh có chút thất thần rồi, run giọng nói:
- Đệ nói một món đồ ăn tổng cộng có một trăm lẻ tám trình tự làm việc?
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Đúng vậy, đệ tổng cộng chuẩn bị mười hai con cá nóc, mà mỗi một vị trí trên mình cá nóc đều được tách ra xử lý, cho nên trình tự làm việc hết
sức phức tạp.
Một món dùng mười hai con cá nóc, một trăm lẻ tám trình tự làm việc, Tả
Bá Thanh không tự chủ lại nghĩ tới đạo "Vô tướng" kia, trên trán đã chảy mồ hôi ròng ròng, suy nghĩ một chút đều cảm thấy mệt mỏi. Gật đầu nói:
- Đệ yên tâm, huynh chút nữa kêu người giúp đệ chuẩn bị.
Đúng lúc này, bỗng nhiên từ bên ngoài tiến vào một nhóm lớn người đến.
Tả Bá Thanh ngẩng đầu nhìn lên, nói:
- Bọn họ chính là đối thủ đệ lần này gặp.
"Ah." Lý Kỳ đưa mắt nhìn lại, một lát, mới nói:
- Hình thức cũng quá xấu à nha.