Bắc Tống Phong Lưu

Chương 903: Chương 903: Từ đầu đến cuối (2)




Một vị đại nương bỗng lên tiếng:

- Đại nhân, Chiết tướng quân làm như vậy tất cả đều là vì chúng tôi. Nếu ngài muốn phạt thì phạt chúng tôi đi.

- Đúng vậy! Nếu muốn phạt thì phạt chúng tôi đi!

.

Tình cảm của những người dân này bỗng bắt đầu kích động lên.

Lý Kỳ không phải là dầu muối, liền nói:- Ta vẫn là nói câu đó, chờ sau khi tra rõ thị phi, ta tự sẽ cho các vị một câu trả lời thỏa đáng. Bây giờ xin các vị hãy lui hết đi.

Những huyện dân đó dường như không thể tin được Lý Kỳ, liền liếc nhìn Chiết Ngạn Chất và Kỷ Mẫn Nhân, thấy hai người họ đều gật đầu, lúc này mới nhường đường.

- Bộ soái, mời.

- Mời.

Do vì những người dân này đã trở về, Lý Kỳ vì không muốn gây khókhăn cho họ, chỉ dẫn theo Mã Kiều, Nhạc Phi vào thành, những người còn lại đều chờ lệnh ở ngoài thành.

Hành động này cũng khiến Chiết Ngạn Chất và người dân tăng không ít thiện cảm với Lý Kỳ.

Tới nha huyện, Lý Kỳ đường nhiên là ngồi ở ghế chủ tọa, Chiết Ngạn Chất và Kỷ Mẫn Nhân lần lượt ngồi hai bên trái phải hắn. Còn đám người Nhạc Phi thì ngồi ở sau cùng.

Lý Kỳ lên tiếng:

- Chiết tướng quân, mười vị huynh đệ đó của ta hiện vẫn ổn chứ?Chiết Ngạn Chất có chút hối lỗi nói:

- Ta đã cho ngươi đi thả họ ra rồi.

- Hình như không chỉ là bọn họ đâu.

Chiết Ngạn Chất sửng sốt, liền nói:

- Không sai, ngoài họ ra, chúng ta còn bắt được ba nhóm người, tổng cộng là 56 người.

- Vậy ngươi có biết họ là người của ai không?

- Theo như họ nói, họ đều là người do Hoàng thượng sai tới.Lý Kỳ vỗ tay trào phúng nói:

- Vậy lá gan của ngươi cũng thật không nhỏ chút nào, thậm chí ngay cả người của Hoàng thượng cũng dám bắt lại, khâm phục, khâm phục!

Kỷ Mẫn Nhân liền nói:

- Bộ soái xin bớt giận, Chiết tướng quân làm như vậy cũng là không tự chủ được.

- Nói như vậy, ngươi cũng biết?

Lý Kỳ nói.

Kỷ Mẫn Nhân nói:- Vâng, kỳ thực chính là tại hạ dẫn họ đi tìm Chiết tướng quân. Nhưng, những người đó vừa nghe thấy Chiết tướng quân vận chuyển quân lương đi rồi, liền một mực nói Chiết gia quân muốn mưu đồ tạo phản. Còn nói phải lập tức quay về bẩm báo lên Hoàng thượng. Cho nên Chiết tướng quân mới làm ra hạ sách này.

Ừ. Khẩu khí này rất giống mới người bên cạnh Hoàng thượng, ai ai cũng đều là đầu người óc lợn, cũng tốt, để họ ở đây chịu khổ rồi tính. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài:

- Được rồi, bây giờ là lúc các ngươi giải thích xem.

Hắn chuyển đề tài, đơn giản chính là không muốn để những người này nói ra quá sớm, dùng mông nghĩ cũng có thể biết những người nàymột khi thả ra, gặp cấm quân tới, chắc chắn sẽ gây chuyện lớn, tới khi đó hắn lại càng đau đầu hơn. Nhưng nếu nói tiếp, chắc chắn chính là muốn Chiết Ngạn Chất thả người ra, đơn giản là không nhắc tới nó nữa, coi như làm gì cũng không biết.

Chiết Ngạn Chất đương nhiên là hiểu điều này, trong lòng thầm cảm kích Lý Kỳ, nhìn Kỷ Mẫn Nhân nói:

- Kỷ Tri phủ, hay là ông nói đi.

Kỷ Mẫn Nhân thở dài nói:

- Chuyện này là bắt đầu từ nạn đói năm ngoái. Năm ngoái Phượng Tường phủ ta bị đại nạn, liên tiếp gặp nạn úng và nạn hạn hán. Ngườidân không hề thu hoạch được lương thực, mà những địa chủ, tài chủ đó thấy thế liền sợ các hương thân cướp lương thực của họ, liền mang theo lương thực và tiền bỏ đi. Chuyện này quả là họa vô đơn trí, do đó ta lập tức dâng tấu lên triều đình, hy vọng triều đình có thể phát lương thực cứu thiên tai.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Chuyện này ta biết, triều đình đã cấp cho các ngươi tổng cộng mười vạn thạch lương thực. Lẽ nào vẫn không đủ?

Kỷ Mẫn Nhân cười khổ nói:

- Nếu thực sự có mười vạn thạch, vậy thì tốt quá rồi. Nói là nói mườivạn thạch, nhưng lương thực tới Phượng Tường phủ này thực sự mới có bốn vạn thạch, bên trong còn trộn lẫn không ít cỏ tạp, đá. Tính ra cũng chỉ tới hai vạn thạch, chút lương thực này sao mà ăn đủ được?

- Cái gì? Mới mới hai vạn thạch?

Lý Kỳ kinh ngạc nói, thầm nghĩ, đồ chó hoang, những tên tham quan đó cũng quá là độc ác, đã tham là tham tới tám vạn thạch, còn không muốn cho người ta sống nữa sao.

Kỷ Mẫn Nhân nói:

- Kỷ mỗ tuyệt đối không dám nói ngoa nửa lời.Chiết Ngạn Chất nói:

- Điểm này ta có thể làm chứng cho Kỷ Tri phủ. Kỷ Tri phủ làm quan hơn 10 năm ở Phượng Tường phủ, cần mẫn chăm chỉ, không hề oán hận, được người dân địa phương ái mộ, đó là vị quan tốt khó mà gặp được. Ban đầu Kỷ Tri phủ đã bán hết gia tài đi, cùng bà con đồng cam cộng khổ, nhưng cũng chỉ chống đỡ được tới cuối năm.

- Hả?

Lý Kỳ nghe xong không khỏi kính trọng Kỷ Mẫn Nhân.

Chiết Ngạn Chất càng nói càng tức giận, kích động nói:

- Chiết gia quân chúng ta đời đời vì nước chiến đấu sa trường, bảo vệđất nước, mở rộng bờ cõi, không lời oán hận. Nhưng triều đình lại đối xử với chúng ta như vậy, để cho người thân của chúng ta sống chết không lo, thử hỏi trong hoàn cảnh này chúng ta sao còn có thể yên tâm ra trận đánh giặc? Triều đình làm như vậy thực sự là quá khiến ta chán ghét. Ta vì được triều đình xem trọng, mới đưa ra kế hạ sách này, đánh cướp quân lương của mình, hy vọng triều đình có thể phái người tới. Nhưng không ngờ, người mà triều đình phái tới không hề hỏi han tới người dân Phượng Tường phủ, chỉ muốn lấy người ra hỏi tội, trở về lập công. Điều này khiến ta quá thất vọng, mới bắt họ lại. Nhưng, chuyện này không liên quan tới Kỷ Tri phủ, đều là một mình ta làm.

- Hóa ra là là vậy!Lý Kỳ gật đầu.

Kỷ Mẫn Nhân nói:

- Chiết tướng quân, bây giờ nói những điều này cũng đã muộn rồi. Kỷ mỗ ta cũng không phải là loại người ham sống sợ chết. Hơn nữa, chuyện gấp như vậy, nếu giải quyết vấn đề cái ăn cho các hương thân, nếu để các hương thân vượt qua được cửa ải này, Kỷ mộ ta dù có phải vứt bỏ chức quan này cũng không hề oán hận.

- Ngươi nói cũng có lý.

Lý Kỳ gật đầu, bỗng trợn mắt lên, nói:

- Không đúng rồi, vô cớ chiếm mất tám vạn thạch lương thực sao cácngươi không báo ngay chuyện này lên triều đình?

Kỷ Mẫn Nhân và Chiết Ngạn Chất khong khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Kỷ Mẫn Nhân có chút không biết nên nói thế nào, liền nói:

- Không thể chứ, từ cuối năm ngoái tới đầu năm nay ta liên tiếp dâng lên ba đạo tấu chương, nhưng đến nay vẫn không có hồi âm.

- Hả?

Lý Kỳ sửng sốt, nói:

- Chuyện này kỳ lạ thật. Hoàng thượng không nhận được tấu chương của ngươi! Trong triều cũng không ai biết chuyện này.- Cái gì? Không không nhận được?

Kỷ Mẫn Nhân kinh ngạc thất sắc.

Chiết Ngạn Chất cũng mờ mịt, nói:

- Chuyện chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Đau đầu!

Lý Kỳ cảm thấy đầu óc căng lên.

Lý Kỳ vốn cho rằng lúc này cũng đã hiểu được chân tướng sự việc, nhưng không ngờ sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện lại khó càngthêm khó. Chân tướng cách hắn càng ngày càng xa. Mặt khác, người liên quan tới dường như cũng ngày càng nhiều.

Mười vạn thạch lương thực biến thành hai vạn thạch. Sự chênh lệch này quả thực không phải lớn bình thường, mà tấu chương của Kỷ Mẫn Nhân lại như đá ném xuống biển. Rõ ràng là có người tham ô lương thực giúp nạn thiên tai, nhưng trong triều có người có được khả năng lớn như vậy có được mấy người chứ? Chỉ một bàn tay cũng đủ đếm rồi.

Trong đầu Lý Kỳ căng lên vì suy nghĩ, sắc mặt ngày càng trầm trọng. Những người này đều không phải dễ chọc đến. Một khi xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, như vậy hắn có lẽ cũng không thể may mắn thoátkhỏi. Đây vẫn chỉ là điều tiếp theo, quan trọng là hiện tại hắn còn được dựa vào một số người trong đó. Xuất phát từ đại cục, hắn tuyệt đối không động tới những người đó được!

Tra? Hay là không tra? Tra thế nào?

Rõ ràng, Lý Kỳ lại một lần nữa bị rơi vào cảnh lưỡng nan.

Nhạc Phi bỗng lên tiếng:

- Bộ soái, trong chuyện này nhất định là có người tham ô quân lương. Điều này ở Đại Tống ta đã không phải là lần đầu tiên rồi.Đây đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Nhưng lời này được nói ra từ miệng Nhạc Phi, đó cũng là trong tình trong lý. Dù sao trong mắt y không thể chứa nổi một hạt cát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.