Không thể phủ nhận, Ngô Tiểu Lục đích thật là một đầu bếp thiên phú,
nhưng nấu canh hoa Hiên không phải là món ngon thông thường, trình độ
của y còn kém xa, ngay cả khi là hậu thế, chưa có năm sáu năm công lực
hầm canh, muốn làm ra một món canh hoa Hiên chính tông, điều này quả
thật là chuyện hoang đường.
Lý Kỳ vừa không ngừng thay khăn nóng đắp trên bả vai phải vừa giám sát
Ngô Tiểu Lục, món canh hoa Hiên so với món trước cần cầu kỳ hơn, trình
tự các công đoạn nhiều hơn ba lần, ngoài nguyên liệu ra, Lý Kỳ còn thêm
các nguyên liệu quý như bào ngư, vây cá, những nguyên liệu này đều vô
cùng khó xử lý, điều này có thể nhìn ra ở những giọt mồ hôi trên mặt Ngô Tiểu Lục .
Sau khi Ngô Tiểu Lục cho thịt nhung hươu vào trong nồi, nhìn xong liền chuẩn bị một miếng vải thưa, nói:
- Lý huynh, miếng vải thưa dùng làm gì?
Lý Kỳ giật mình nhìn y một lát, thở dài nói:
- Thôi đi, bước này không cần làm nữa.
Dùng miếng vải thưa này kỳ thực là vì Lý Kỳ muốn theo đuổi sự hoàn mỹ
mới thêm vào, cũng là mới nghĩ ra mấy ngày trước, lúc huấn luyện trước
đây chưa từng dùng qua, hắn đương nhiên là nắm chắc, nhưng nếu Ngô Tiểu
Lục dùng, thì đó chính là vẽ vời vô ích rồi, đơn giản bớt đi, để tránh
phiền phức
- Vâng.
Ngô Tiểu Lục không dám hỏi nhiều, tiếp tục rửa sạch cặn.
- Làm tốt lắm
Lý Kỳ khẽ mỉm cười, sau đó ngồi tựa vào thành lan can, nhìn chằm chằm
vào lò lửa, thay bọn họ xem độ lửa, tiện thể gọi một thái giám lại, bảo
ông ấy chuẩn bị một ít trái cây, ích lợi của trái cây đối với cơ thể mệt mỏi là vô cùng lớn.
Rất nhanh, tên thái giám kia liền bưng một mâm lớn đựng trái cây đến.
Lý Kỳ cũng không khách sáo, bê mâm trái cây vào lòng bắt đầu ăn. Cái
khác không nói, nhưng dáng vẻ này còn rất giống Ngô Tiểu Lục.
Ngô Tiểu Lục không biết vấn đề này. Thấy Lý Kỳ ăn như vậy, nghĩ thầm
rằng, xem ra Lý huynh rất là tin tưởng ta. Đột nhiên niềm tin tăng lên
gấp bội, dường như toàn thân tràn đầy sinh lực, làm cật lực.
Bất giác, hai canh giờ đã trôi qua.
Canh cũng nấu xong, Lý Kỳ múc một muỗng nhỏ để nếm thử, trong lòng đánh
giá là trình độ Ngô Tiểu Lục đã phát huy vượt xa. Khẽ mỉm cười nói:
- Làm rất tốt
Ngô Tiểu Lục mừng rỡ, ha hả cười một cách ngây ngô
Tiếp theo là bước cuối cùng, đúc bắp cải, cũng là khâu quan trọng nhất, bắp cải không đúc đúng, mọi thứ coi như uổng công.
- Đúc tốt vào, đệ xem đệ kìa. Ngay cả bắp cải cũng chưa đụng đến, nhất định phải đổ từ đỉnh bắp cải xuống mới được, biết không?
- Lý huynh, huynh đừng trách đệ, bắp cải này quá nhỏ, rất khó mà đúc chính xác được à.
- Đệ thật ngốc quá, đúc không chuẩn không biết để thấp một chút à. Đệ
không phải đang biểu diễn, cái vá cầm cao như vậy để làm gì?
- Ả ? Nhưng trước đây đệ thấy huynh đều là đúc như vậy mà.
- Vậy đệ cũng đã thấy qua ta làm cá nóc sao, đệ có bản lĩnh tự nấu xem, để xem đệ có chết hay không.
Ngô Tiểu Lục hoàn toàn hiểu rõ, vốn dĩ trước đây Lý Kỳ làm như vậy đều là vì đùa giỡn. Kỳ thực không có tác dụng.
************
Trong lầu vẫn cười nói như cũ, mọi người vẫn còn đắm chìm trong món ăn
Thập lục châu Yến Vân của Lý Kỳ vừa rồi. Suy cho cùng bên trong món ăn
có quá nhiều thứ đáng để nghiên cứu và thảo luận. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những người ngồi ở đây tuy đều là các nhà nghệ thuật kêu ngạo
nhất Bắc Tống, nhưng ngay cả quang học họ cũng không hiểu, làm sao có
thể hiểu tường tận đạo lý trong đó.
Ngay lúc này, thái giám thông báo, bốn vị Ngự trù (từ để gọi đầu bếp của hoàng cung) đã đứng đợi sẵn bên ngoài.
Mọi người phấn chấn, Tống Huy Tông vội vung tay nói:
- Mau truyền
Chỉ chốc lát sau, bốn vị Ngự trù cùng với bốn trợ thủ của mình bưng món canh đã chế biến xong bước vào.
Người đầu tiên mở tấm khăn che ra là Ngự trù Cao Bình của nước Đại Lý.
Khi ông ấy mở tấm khăn che ra, toàn bộ những người có mặt ở đó đều xôn xao. Mà ngay cả đám người của Lý Kỳ cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Thì ra là đồ đặt trong khay không phải là cái chén, mà là một quả cam màu vàng cam, đặc điểm duy nhất chính là quả cam khá lớn.
Việc này cũng quá là qua loa đi.
Tống Huy Tông khẽ cau mày, nói:
- Cao sư phụ, ngài bưng một mâm cam đến làm gì?
Cao Bằng chắp tay nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, đây là món canh cua hương cam mà tiểu nhân mới ủ.
Thái Kinh vừa nghe từ “Cua” , mắt chợt lóe lên, nói:
- Ngươi nói đây là món làm từ cua hay sao?
Cao Bằng gật đầu nói:
- Nguyên liệu chủ yếu là thịt cua.
Tống Huy Tông chỉ tay, nói:
- Nhưng đây rõ ràng chính là trái cam mà, trẫm vẫn chưa đến mức ngay cả cái này cũng nhìn nhầm.
Những người còn lại đều gật đầu.
Cao Bình đáp:
- Kỳ thực tiểu nhân chỉ dùng trái cam làm đạo cụ, phần lớn ruột cam đều
bỏ đi, chỉ giữ lại một ít nước, lại đem trộn với các nguyên liệu như
thịt cua, mỡ xắt hạt lựu, củ năng xắt hạt thêm hỗn hợp trứng gà, gừng,
vị rượu, thêm ruột cam, bỏ vào chảo nóng xào chín, tiếp theo đặt vào
trong trái cam, bỏ vào lồng hấp chưng một lát là được.
Nói xong ông ta liền thò tay đặt lên đỉnh nắp cam, nhẹ nhàng giở ra, hóa ra một khối bên trên đó chỉ là sự bao phủ bởi vỏ cam.
Lý Kỳ thầm nghĩ, oa! Nhà ngươi không phải là đang làm quả hạt cam chứ.
Tống Huy Tông rất là rối, vuốt vuốt chòm râu, ha hả cười nói:
- Đây quả là rất ly kỳ. Vậy mau dâng lên đây đi.
- Vâng.
Các vị cung nữ lập tức tiến lên trình cho chư vị một quả cam.
Tống Huy Tông nhìn vào bên trong là món canh cua sền sệt, trong màu vàng mang sắc trắng, màu sắc tươi tắn, hơn nữa hương vị đó có chút đặc biệt, rất là mê người, khiến người ta chỉ muốn nếm ngay.
Thái Kinh thật là một người trung thành với các món cua, nhưng từ khi
các món ăn của ông ấy do Lý Kỳ nấu, thì rất ít ăn cua, hôm nay có thể
phụng mệnh hoàng đế làm việc, ông ấy có thể không sợ Lý Kỳ nữa, vội nếm
một ngụm nhỏ, chậc chậc vài cái, dường như chưa đủ nghiền, lại tiếp tục
ăn thêm ba ngụm nữa, nói:
- Thơm mát ngọt miệng, không chứa nhiều dầu, mùi vị rất là độc đáo, chặc chặc, không thể ngờ, ruột cam và thịt cua trộn với nhau, không ngờ lại
có mùi vị như vậy, không tệ, quả là rất ngon.
Tống Huy Tông cũng khẽ gật đầu, rất là hài lòng nói:
- Chưa nói đến hương vị như thế nào, riêng sự sáng tạo này là có chút
quan niệm nghệ thuật, ăn món canh cua hương cam này, khiến trẫm lập tức
nghĩ đến thế giới thu vàng, trên cây treo đầy những trái cam ánh vàng
rực rỡ. Trẫm rất thích món ăn này.
Tả Bá Thanh nói:
- Hoàng thượng nói rất đúng, cách làm món ăn này đơn giản, hay ở chỗ
sáng tạo độc đáo, và còn mùi vị cũng có thể xem là mùi vị độc nhất, thật là hiếm thấy.
Rất nhanh, món canh cua hương cam này đều nhận được sự tán thưởng của mọi người.
Món ăn này làm náo động cả một sảnh đường. Mọi người đối với món ăn tiếp theo càng tăng thêm sự kỳ vọng.
Người thứ hai là Ngự trù Tây Hạ, Quách Thiên. Ông ta bước lên trước một bước, hành lễ nói:
- Món ăn hôm nay của tiểu nhân có tên gọi là canh chay Thái Cực.
Nói xong ông ta liền mở tấm khăn trùm ra, nhưng thấy bên dưới tấm khăn
trùm là một cái tô, đồ trưng bày trong tô là cách bày trí đồ ăn kiểu
Thái Cực, nữa trắng, nữa xanh.
Món thứ nhất tên gọi Tam Thanh, món thứ hai tên Thái Cực, xem ra sách
lược hôm nay của ông ấy đã đầu tư vào trong món ăn rất công phu.
Lần này Tống Huy Tông chưa nhổ thức ăn ra nữa, ngược lại nét mặt lộ vẻ vui mừng. Cười lớn nói:
- Tốt, cái tên đặt rất hay. Cách trình bày của món ăn này cũng rất đẹp mắt.
Quách Thiên vừa nghe xong, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Cho xin đi. Tên này hay chỗ nào, không phải chính là một cái Thái Cực
sao, lại bình thường quá. Lý Kỳ mở mắt liếc một cái, đối với thái độ của tín đồ đạo giáo cung kính chân thành này của Tống Huy Tông rất là bất
mãn.
Trong những đại thần này, mười người có tám chín người đều là tín đồ đạo giáo, cho nên thấy được món ăn này, đều cảm thấy có một cảm giác thân
thiết.
Hiển nhiên. Sự tâng bốc Quách Thiên lần này cuối cùng là đã đánh vào tập quán.
Nhưng sự biểu hiện của Hột Thạch Liệt Bột Hách ngược lại rất là bình
thản, ông ấy vừa nghe đến từ “ Chay”, ngay cả suy nghĩ cầm đũa cũng chưa có, ông ta luôn cho rằng món ăn thanh đạm này đều là ngựa mới ăn, loài
người cao quý, đương nhiên phải ăn thịt.
Các cung nữ bước lên, lấy một phần của hai bên trắng xanh bỏ vào trong chén, sau đó lại dâng lên cho mọi người.
Tống Huy Tông chia ra nếm thử, nói:
- Đây có phải là dùng đậu hủ và rau mây làm ra không?
Quách Thiên nói:
- Đúng vậy
Đoàn Chính Văn gật gật đầu nói:
- Sự thanh khiết ngọt thanh của cây mây, lại hòa với sự trơn mềm của đậu hủ thật ngon miệng , vừa tĩnh vừa động, đều đã thể hiện đầy đủ sự tinh
túy của canh chay, tốt. Tốt
Tả Bá Thanh tán dương nói:
- Thứ đáng quý khó hơn là, nguyên liệu sử dụng của món ăn này đều vô
cùng phổ biến, nhưng ngược lại vị thanh đạm không bị mất đi sự tươi
ngon, tất cả những thứ này đều là do tài nghệ của sư phụ Quách.
Mọi người nghe xong, cũng đều liên tiếp gật đầu.
Lý Bang Ngạn đột nhiên hỏi:
- Nhưng món ăn này tại sao phải gọi là canh chay Thái Cực? Chẳng lẽ cũng là bởi vì hình Thái cực này sao?
Vấn đề này mặc dù có sự nghi ngờ không đủ chứng cứ, nhưng nghệ thuật gia ấy ư, ăn cái gì đều hy vọng có thể ăn được một ít ngụ ý, điều này vẫn
có thể lý giải.
Trong mắt Quách Thiên hiện lên một tia sáng vui mừng, nói:
- Trắng là dương, động; xanh là âm, tĩnh. Hai con cá Thái Cực đầu đuôi
đụng vào nhau, âm dương tương hợp, vạn vật sinh sôi không ngừng. Mắt cá
mang ý đôi mắt tinh tường, mà mắt con cá màu xanh có màu trắng, mắt con
cá màu trắng có màu xanh, cũng phù hợp trong âm có dương, trong dương có âm, giảm cái này tăng cái kia, hết cùng lại thông. Tiểu nhân hy vọng
các nước giống như món ăn này, hòa thuận với nhau, trăm họ an cư lạc
nghiệp.
Ôi chao! Điều này cũng có thể sao? Ngươi nói khoác quá, ngươi rõ ràng đi làm đạo sĩ được rồi, làm một đầu bếp. Xem ra Lão Tử cũng phải đi thuộc
làu làu Đạo Đức Kinh rồi, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Tống Huy Tông vỗ bàn một cái, hô to nói:
- Hay cho ý hết cùng lại thông, nói rất hay.
Lý Sát Nhĩ cũng nhịn không được nữa đưa hai ánh mắt tán dương.
Hột Thạch Liệt Bột Hách vừa lau mồ hôi, thầm nghĩ, xem ra không phải
người Nam triều biết xảo ngôn, người Tây Hạ này e rằng cũng là hơn như
vậy.
Hai món ăn trước mặt đều nhận được sự đánh giá cao như vậy, nhưng Long
Giang dường như không có chút lo lắng, tiến lên trước một bước, hành lễ
nói:
- Món ăn tiểu nhân nấu hôm nay là canh cá
Canh cá, hai từ vô cùng đơn giản, không có bất kỳ đồ trang trí nào, cách thức món ăn cũng quá bình thường, đúng thật là một chén canh cá tầm
thường không có gì lạ, chẳng qua trong chén toàn là các sợi nhỏ.
Mọi người liếc mắt nhìn, cũng không nhìn ra có gì đặc biệt.
Nhưng, sau khi mọi người nếm thử, trên mặt đều xuất hiện cùng một nét mặt, đó chính là sự hoài niệm.
- Mùi vị này rất quen thuộc a.
Có mấy người đồng thanh nói.
Thái Kinh say mê nói:
- Nhớ lúc lão thần từng đi du ngoạn ở Hàn Châu, từng nếm qua món canh cá địa phương do một ngư dân làm, hương vị đó và món ăn này hơi giống
nhau, vô cùng ngon.
Tống Huy Tông nếm thử một miếng, hỏi:
- Long sư phụ, món ăn này của ngươi làm như thế nào?
Long Giang gật đầu, nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, món ăn này của tiểu nhân kỳ thực không có bí quyết gì,
nguyên liệu phối hợp cũng chỉ là dùng những nguyên liệu phổ biến như
măng, nấm hương, hành lá, gừng, chỉ có cá mè là vừa câu từ sông lên, hơn nữa nước dùng cũng là lấy từ chỗ câu cá, tiểu nhân chỉ là muốn làm một
món canh cá nguyên vị nguyên chất.
Thái Kinh gật đầu nói:
- Thì ra là thế, thì ra là thế.
Tống Huy Tông tỉ mỉ nếm thêm một lần nữa, thở dài nói:
- Giản dị tự nhiên, hương vị thuần chính.
Cách thức đơn giản, tên gọi đơn giản, Tống Huy Tông cũng đánh giá bằng
tám chữ đơn giản, nhưng lại nói ra chỗ tinh túy của món ăn này.
Những người còn lại không có nhiều lời, chỉ là thưởng thức món ăn này một cách tỉ mỉ.
Long Giang thấy vậy, trong mắt ánh lên một sự vui sướng.
Kế tiếp là món canh hoa Hiên cao quý của Lý Kỳ, sự thần kỳ của món ăn
này sớm đã lan truyền, cho nên cũng không cần giới thiệu lại nữa, thương hiệu hàng hóa ư, quốc gia miễn kiểm tra sản phẩm, trực tiếp bắt đầu ăn
là được rồi.
Nhưng sau khi mọi người nếm qua, biểu hiện trên khuôn mặt đều rất phức
tạp, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết muốn biểu đạt cái gì, khung cảnh trở nên yên tỉnh trong chốc lát.