Tả Bá Thanh thấy bộ dạng thành khẩn thề thốt của Lý Kỳ liền không khỏi lấy làm hiếu kì:
- Lý lão đệ, lẽ nào đệ đã nắm chắc phần thắng?
Lý Kỳ cười khẽ, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Tả đại ca, huynh có từng nghe qua "mùi vị trong tưởng tượng" chưa?
- Mùi vị trong tưởng tượng?
Tả Bá Thanh lẩm bẩm, lắc đầu nói:
- Lời này của đệ là có ý gì?
Lý Kỳ chậm rãi trả lời:
- Nhớ trước đây, phụ thân đệ đã từng nói, một trù sư khi nấu ăn đạt đến
một cảnh giới nhất định, có thể tưởng tượng ra được mùi vị. Trước đây
chúng ta nấu ăn, đều phải nghĩ trước nên dùng nguyên liệu gì, sau đó
luyện tập nhiều lần, không ngừng thử nghiệm, không ngừng tìm tòi, không
ngừng cải biến, nhưng cứ như thế, chúng ta luôn phải chạy theo mùi vị
món ăn, dở chỗ nào đắp vào chỗ đó, nhưng trong lòng từ đầu đến cuối lại
không có một mục tiêu nhất định. Điều này cũng giống như vẽ tranh vậy,
có câu "núi sông trong lòng, xanh đỏ dưới ngòi bút", nếu huynh đứng giữa sông suối, chiếu theo đó mà vẽ, thì huynh sẽ vĩnh viễn bị giới hạn
trong khung cảnh đó, không cách nào đột phá được. Bức tranh của huynh
chẳng qua cũng chỉ là một bức họa sông suối mà thôi, thiếu mất tính nghệ thuật. Nhưng nếu là một họa gia đẳng cấp như Trương đại học sĩ, dù ngồi nhà vẫn có thể vẽ ra cảnh sắc núi sông mỹ lệ, hơn nữa ông còn vẽ ra
được những thứ muốn biểu đạt trong lòng.
- Nấu ăn cũng vậy, nghĩ đến mùi vị trước rồi mới đi chế biến, so với
cách vừa làm vừa tìm tòi, cách trước rõ ràng là cao minh hơn một bậc, vì không có mùi vị nào có thể ngon hơn mùi vị trong tưởng tượng. Đương
nhiên, điều kiện tiên quyết là huynh nhất định phải có kinh nghiệm phong phú, hiểu biết tường tận về mùi vị của từng loại thực phẩm, mới có thể
làm được điều này.
Ngô Tiểu Lục và Trần Đại Trụ nghe xong, vẻ mặt trở nên hoang mang. Hiển
nhiên là với năng lực của họ, chẳng thể nào hiểu nổi những lời này của
Lý Kỳ.
Tả Bá Thanh nhíu chặt lông mày, cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi nói:
- Kiến giải độc đáo này của phụ thân đệ, thật khiến Tả mỗ được mở rộng
tầm mắt. Nói vậy, chắc đệ đã tưởng tượng ra được mùi vị của món thứ ba
rồi.
Lý Kỳ thoáng lộ vẻ kiêu ngạo, cười nói:
- Trước đây đệ vẫn chưa hiểu được ý của phụ thân, mãi đến lúc làm món
này mới ngộ ra được đạo lý trong đó. Nói ra cũng thật nực cười, kì thực
tất thảy đều nhờ hoàn cảnh ép buộc mà ra, vì lúc đó đệ không có đủ
nguyên liệu để ra sức luyện tập, đệ chỉ có duy nhất một cơ hội, nên chỉ
có thể nghĩ ra mùi vị trước, lập thực đơn, rồi mới đi thực hiện. Đến bây giờ, đệ cũng chỉ mới làm món đó có một lần.
Tả Bá Thanh nghe xong, trong lòng càng thêm kì vọng, hận không thể ngay lập tức kéo Lý Kỳ đi làm món đó.
Lúc này, một cung nữ gõ cửa tiến vào nói:
- Bẩm đại nhân, nước đã sôi rồi ạ.
- Được lắm.
Lý Kỳ đột nhiên đứng dậy mang giày vào rồi đi ra bên ngoài, từ xa vọng đến giọng nói của hắn.
- À đúng rồi. Gọi hai cung nữ lại giúp ta xoa bóp. Mà nhớ kỹ, diện mạo
không được xấu quá, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc ta phát huy năng
lực.
Người này chính là Lý Kỳ ban nãy đó sao? Ba người Tả Bá Thanh, Ngô Tiểu Lục, Trần Đại Trụ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt phức tạp.
Lý Kỳ ngâm mình tắm rửa dưới sự hầu hạ của hai cung nữ thông minh lanh
lợi, sau đó lại trở về phòng nghỉ ngơi một lúc, ăn ít trái cây, bổ sung
thể lực. Trong lúc này, hai cánh tay hắn vẫn đang đắm chìm trong sự săn
sóc dịu dàng, thoải mái không nói nên lời.
Trong tứ quốc yến, món cuối cùng này chính là món quan trọng nhất trong
những món quan trọng. Bất luận thắng thua trước mắt đã định hay chưa,
đều không ảnh hưởng đến sự kỳ vọng của mọi người vào món cuối cùng này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, màn đêm dần dần buông xuống, Long Đình Viên lúc này đã được thắp đèn đuốc sáng trưng, rạng rỡ như giữa ban ngày.
Thùng thùng thùng.
Chỉ thấy từ phía Đông đột nhiên xuất hiện rất nhiều cấm quân bao vây lấy đình đài, nội trong phạm vi hai mươi dặm đến một con kiến cũng không
chui lọt, cứ cho là một con gián muốn đi qua cũng phải bị hỏi thăm đến
mười tám lượt.
Trong đình đài có hai táo đài, trên hành lang còn có ba bếp lò lớn.
Ngoài ra, dưới mái hiên ở bên trái đình đài, còn có một lò lửa lớn, bên
cạnh lò lửa có kê một chiếc bàn dài, trên bàn được phủ bằng hoàng bố,
trên tấm hoàng bố có đặt một cái kéo và mấy cái bát lớn.
Phía bên phải đình đài, Ngô Tiểu Lục và Trần Đại Trụ đang ngồi xổm bên
một cái hố vừa mới đào để rửa cá nóc. Trước đó không lâu, Mã Kiều đã đem tặng cá nóc, trong số 12 con cá nóc ở đây có bảy con là cá nóc vây đỏ
Đông Phương, giá trị dinh dưỡng cực cao, ba con là cá nóc sọc vân Đông
Phương, hai con là sọc ngầm Đông Phương, sáu con cá đực, sáu con cá mái.
Ba thầy trò Long Giang ở phía đối diện trông thấy tất cả, đều cảm thấy
vô cùng hiếu kỳ. Trong đó, vị tiểu sư phụ nhỏ nhất lên tiếng hỏi:
- Sư phụ, họ đang làm gì vậy?
Long Giang mỉm cười khinh thường, hừ nói:
- Lòe thiên hạ mà thôi, nấu ăn đâu phải dựa vào lượng người đông.
Ngừng lại trong giây lát, ông ta lại hỏi:
- Đào huyệt xong chưa?
- Xong rồi ạ!
- Ừm. Chúng ta bắt đầu thôi.
...
- Ây da. Đã bắt đầu rồi sao?
Lý Kỳ ung dung đến trễ, trông thấy những ngự trù còn lại đều đã tề tựu
đông đủ, khẽ lẩm bẩm, đưa hột trái cây trong tay cho một tiểu cung nữ
bên cạnh, cười nói:
- Tặng ngươi làm kỉ niệm.
Tiểu cung nữ đó nhìn hột trái cây trong tay, muốn khóc mà không có nước mắt. Có kiểu tặng quà như ngài sao!
- Lý ca.
- Rửa sạch hết chưa?
- Đã rửa sạch hết mười hai con cá nóc rồi ạ.
- Bắt đầu thôi.
- Tay huynh đã khỏi chưa?
Lý Kỳ làm một động tác thể dục vô cùng khoa trương, đắc ý cười nói:
- Xem ra tên ngự y kia thật sự chẳng phải chỉ nhờ vào quan hệ mà được tiến cung.
Trần Đại Trụ và Ngô Tiểu Lục, đều thở dài nhẹ nhõm. Món này cho dù hai
người họ muốn làm thay thì cũng chẳng có gan làm. Hai người nói với Lý
Kỳ mấy câu rồi tách ra đi đến trước hai chiếc bàn, xử lý những nguyên
vật liệu cần thiết.
Lý Kỳ cẩn thận kiểm tra dụng cụ một lượt, sau đó mới mang tạp dề, đeo
bao tay vào, đi đến trước chiếc bàn dài kê bên lò lửa, đặt một con cá
nóc vây đỏ Đông Phương xuống bàn, hắn dùng kéo thành thục mổ bụng cá ra, moi lấy nội tạng, giữ gan lườn lại, bỏ mắt và mang cá, lột da, toàn bộ
động tác thuần thục tựa như nước chảy mây trôi, không chút ngập ngừng,
có thể thấy tay phải của hắn đã hoàn toàn lành lặn.
Xử lý xong một con cá nóc, Lý Kỳ liền để những thứ cần dùng vào trong
bát, những thứ không cần thì sau khi cẩn thận kiểm tra xong, trực tiếp
dùng khăn trải bàn gói lại, ngay cả kéo cũng để trong đó, ném tất cả vào lò thiêu hủy. Tiếp đó lại đeo một găng tay mới vào, sau đó lại lập tức
thay một đôi găng tay khác.
Nữ tì ở bên cạnh bận bịu trải tấm hoàng bố khác đã sớm được chuẩn bị
sẵn, nấu nước khử độc cho dao và chén bát, đặt từng cái xuống bàn.
Cách làm này quả thật là vô cùng lãng phí, nhưng được cái tiện lợi, có
thể giúp Lý Kỳ tiết kiệm không ít thời gian. Dù sao ở đây cũng có đến
hai mươi con cá nóc, đương nhiên, điều quan trọng nhất là hắn không cần
phải trả tiền.
Bên trong lầu các, Đoàn Chính Văn đứng trước cửa sổ, chợt thấy thị vệ
đứng đầy xung quanh lầu các phía đông, không khỏi lấy làm hiếu kì thốt
lên:
- Bên đó sao lại có nhiều thị vệ như thế?
Thái Kinh bật cười ha hả:
- Đó là vì Lý Kỳ đang chế biến cá nóc, trong phương pháp chế biến cá
nóc, quy tắc đầu tiên là không được làm ồn, tránh khiến người chế biến
cá nóc bị phân tâm, vậy nên hoàng thượng mới phái người đến canh gác cho hắn.
Đoàn Chính Văn cả kinh nói:
- Thái sư, lẽ nào món thứ ba của Lý Kỳ chính là cá nóc?
Thái Kinh cười cười gật đầu.
Đoàn Chính Văn ồ lên:
- Hạ quan biết rồi, người mà trước đây thái sư nói có thể nấu cá nóc mà không chứa kịch độc, ắt hẳn là Lý Kỳ.
Thái Kinh cười nói:
- Ngoại trừ hắn ra, còn có thể là ai nữa chứ.
Vương Phủ vốn dĩ chậm hiểu, thấp giọng nói:
- Gã Lý Kỳ này làm việc ngày càng càn rỡ. Cá nóc có kịch độc, thiên hạ
ai lại không biết, hắn sao lại có thể mang thứ độc vật ấy dâng cho hoàng thượng?
Thái Kinh cười cười liếc mắt nhìn y không nói gì.
- Ài.
Tống Huy Tông phẩy tay nói:
- Chuyện này trẫm biết từ trước rồi. Chính trẫm đã ân chuẩn cho hắn làm thế.
Vương Phủ ngẩn người một lúc rồi nói:
- Nhưng hoàng thượng, người là cửu ngũ chí tôn. Sao lại có thể mạo hiểm tính mạng đi ăn cá nóc được ạ.
Thái Kinh cười nói:
- Vương thừa tướng chớ có lo lắng, Lý Kỳ hắn đã dám nấu, đương nhiên đã
hoàn toàn nắm vững cách làm, không giấu gì chư vị, kì thực lão phu và
thái úy đã nếm thử cá nóc do hắn làm rồi.
Cao Cầu gật đầu:
- Đúng vậy, thịt cá nóc đích thực là mĩ vị.
Thái Kinh trái một câu cách làm cá nóc, phải một câu cách làm cá nóc,
thực khiến Đoàn Chính Văn trong lòng ngứa ngáy. Y bèn hướng về phía Tống Huy Tông chắp tay nói:
- Bệ hạ, thần muốn đi xem để mở mang tầm mắt về cách chế biến cá nóc, không biết liệu có được không?
Tống Huy Tông bật cười ha hả, nói:
- Trẫm cũng đang có ý đó, chư vị ái khanh cũng cùng đi với trẫm xem xem Lý Kỳ nấu cá nóc thế nào.
- Vâng.
Tống Huy Tông dẫn đầu đông đảo quan lại quần thần đi xuống dưới lầu.
Thị vệ canh giữ trông thấy Tống Huy Tông đến đang định hành lễ thì Tống
Huy Tông vội phẩy tay ngăn lại, quay về phía chúng nhân nói khẽ:
- Chúng ta đứng đây xem, tránh làm phiền đến hắn.
Hột Thạch Liệt Bột Hách trông thấy tất cả cảnh này, có chút buồn bực.
Không phải chỉ là nấu ăn thôi sao, hà cớ gì lại tựa như đi đánh trận thế này. Đợi lát nữa ta nếm thử xem rốt cuộc là món gì mà lại giống như một trận chiến lớn như vậy.
Lý Sát Nhĩ thấy Lý Kỳ ném bao hoàng bố vào lò thiêu, hiếu kì hỏi:
- Ơ? Hắn đang làm gì vậy?
Thái Kinh liền giải thích:
- Hắn đang thiêu hủy nội tạng có chứa chất độc của cá nóc, những thứ này dù chỉ một chút thôi cũng đủ lấy mạng người, vậy nên nhất định phải
chôn bỏ hoặc thiêu hủy.
Mọi người gật gù, trong lòng vừa sợ hãi vừa mơ hồ có chút kì vọng.
Đoàn Chính Văn trông thấy năm lò lửa đặt trong đình đài, một cái phía
trên để vỉ hấp, một cái phía trên nồi hấp cách thủy, ba cái còn lại phía trên đặt nồi lớn, còn ba thầy trò Lý Kỳ mỗi người đứng trước một cái
bàn, không hề tương tác gì với nhau, rốt cuộc là ba người làm một món,
hay là ba người làm ba món vậy. Y bèn hỏi:
- Nấu cá nóc nhất định phải có nhiều bếp lò vậy sao?
Thái Kinh khẽ lắc đầu:
- Việc này thì lão phu cũng không biết. Lúc lão phu và Cao thái úy thấy hắn nấu nướng, cũng chỉ dùng một bếp lửa mà thôi.
Chúng nhân đều là lần đầu chứng kiến cách làm cá nóc, trong lòng đều cảm thấy vô cùng tò mò, nhưng không dám tiến lên trước hỏi han, chỉ đành
đứng tại chỗ quan sát.
Qua một lúc sau, Lý Kỳ đột nhiên lại ném một bao hoàng bố vào trong lò
lửa, lấy ra một đôi găng tay, thay chiếc tạp dề khác, vứt toàn bộ vào lò thiêu, sau đó cầm một cái bát đi đến bên cạnh chiếc bàn trong cùng bên
trái.
- Oẳng oẳng oẳng.
Lúc này, phía đối diện chợt vang lên tiếng chó sủa, chúng nhân lần theo
âm thanh nhìn qua, loáng thoáng trông thấy mấy thị vệ dắt bốn con chó
đến dưới một gốc cây, sau đó cột chúng vào thân cây.
Lý Sát Nhĩ hiếu kì hỏi:
- Con chó này dùng để làm gì vậy?
Lương Sư Thành mỉm cười nịnh nọt:
- Đây là ý tưởng do hoàng thượng nghĩ ra. Theo lời Lý Kỳ nói, lúc mời
khách dùng cá nóc, tự mình phải nếm trước, hoàng thượng cho rằng như thế quá mạo hiểm, bèn sai người dắt mấy con chó đến, để chúng nếm thử
trước, như thế an toàn hơn.
- Hoàng thượng thánh minh.
Tất cả mọi người đồng thanh khẽ hô lên.
- Các khanh quá lời rồi.
Tống Huy Tông xua xua tay, nhưng vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Chúng nhân đứng nhìn một hồi rồi quay trở về lầu các. Một lúc sau, Cao
Bình mang món ngon sau cùng của y đến. Đây chính là trận quyết chiến sau cùng.
Mọi người lúc trông thấy món ăn của y đều lập tức kinh ngạc kêu lên:
- Lợn sữa quay!