Dương Tái Hưng lúc này đã nóng máu sôi sục, con ngươi đen nhánh chảy ra sát khí, hô lớn:
- Cung thủ.
Một trăm cung thủ cùng đáp lại, lập tức thành thạo vừa lên ngựa vừa cài tên lên dây cung.
Dương Tái Hưng cũng không nói nhiều lời, giục ngựa chạy như bay về phía trước.
Trong chớp mắt đã tới gần.
Chỉ thấy vài tên tướng quân của kẻ thù đã chỉ bảo binh lính bày trận nghênh địch, tuy rằng bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng sẽ gặp được kẻ địch ở đây, nhưng nhìn thấy đối phương toàn là kỵ binh, biết là không thể chạy thoát được nên chỉ có thể chiến đấu một trận thôi,
Chỉ thấy phía trước toàn bộ là binh lính dùng lá chắn để yểm bộ cho binh lính dùng thương phía sau.
Dương Tái Hưng thấy vậy, khóe miệng hơi lộ ra chút ý cười khinh thường.
Sưu sưu sưu sưu!
Đợi đến lúc tiến vào tầm ngắm của cung thủ thì chỉ thấy một trận tên bay đầy trời bắn về phía giữa trận của địch nhân.
Uy lực của tiêu thương mặc dù lớn, nhưng hoàn toàn là dựa vào lực cánh tay ném ra, tầm bắn tương đối ngắn, đây chính là điểm yếu khi bọn họ đối mặt với cung thủ, vì vậy mới phải an bài tấm chắn để bảo hộ.
Không thể không nói, đội quân này hàng ngày rèn luyện chiến đấu phi thường tốt, đối mặt với tên bay đầy trời mà cũng không bị loạn chút nào, hơi hơi giơ tấm chắn lên.
Nghe được những thanh âm “đương đương đương đương”
Trong mười tên thì có chín tên bị cản lại, tướng lĩnh quân địch mừng rỡ, y biết rằng bắn từng lượt một thì trung gian phải chờ một thời gian ngắn, chỉ bằng tốc độ xung phong của bọn Dương Tái Hưng thì căn bản không có khả năng bắn lượt thứ hai được.
Mà lúc này bọn Dương Tái Hưng cũng tiến nhập tầm ngắm của tiêu thương, đang lúc y chuẩn bị ra lệnh cho binh lính ném mạnh đoản thương thì chợt nghe giữa trận vang lên thanh âm “rầm rầm rầm”, còn chưa kịp chờ bọn họ phản ứng thì từng trận khói trắng đã đột ngột bốc lên từ mặt đất, tản ra tràn ngập trận địa.
Khụ khụ khụ.
Phấn vôi?
Quá ti bỉ, không ngờ dùng cả tà thuật giang hồ này đến trên chiến trường.
Trong lòng tướng sĩ Nam Ngô chửi ầm lên rằng quân Tống vô sỉ.
Phía trước đều phòng thủ hoàn mỹ như thế, mắt thấy địch nhân đã là miếng thịt trên thớt rồi, nào biết mũi tên còn mang theo khói nữa, binh lính Nam Ngô cảm thấy trở tay không kịp, cũng bởi vậy mà bỏ lỡ thời cơ tiến công tốt nhất.
Giữa lúc điện quang hỏa thạch này, Dương Tái Hưng tiên phong xung lên, vọt tới trước mặt quân địch, y không phải là Thống soái, cũng có thói quen xông lên đầu tiên. Nhưng là nếu thường cùng Dương Tái Hưng đi đánh giặc, mặc kệ cuộc chiến có bất lợi đến cỡ nào thì sĩ khí nhất định cũng sẽ không bị hạ xuống thấp.
Nếu như Lý Kỳ dựa vào tài ăn nói không ai sánh kịp để ủng hộ binh lính, vậy thì Dương Tái Hưng chỉ cần múa nhẹ trường thương, đã hơn hẳn ngàn vạn lần những lời nói như vậy.
Hí ---!
Dựa theo những tiếng ngựa hí, binh sĩ bên trong khói trắng hốt hoảng nhìn thấy một con ngựa trắng nhảy dựng lên một phát, vượt qua binh sĩ cầm tấm chắn phía trước. Vị tướng quân mặc bộ giáp đen ngồi trên ngựa cầm cây trường thương to lớn, hét to một tiếng, thanh âm như tiếng sấm, cây thương như tia chớp trên bay không trung lưu lại một đạo hào quang đẹp mắt.
- A ---!
Chỉ thấy một vị tướng của địch nhân kêu thảm một tiếng, BA~ một tiếng, bộ giáp trước ngực đã vỡ toang, máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ cả khôi giáp màu đen của vị tướng quân này.
Dương Tái Hưng ngửi thấy mùi máu tươi, giống như được bơm máu gà vậy (giống như tiêm thuốc kích thích), quay ngựa lại, trường thương quét qua.
Chỉ là đằng thuẫn (lá chắn bằng cây mây) thì sao có thể ngăn được người thần lực trời sinh như Dương Tái Hưng được.
Chỉ thấy bốn gã binh lính cầm đằng thuẫn đã bị phá thuẫn, người chết bay ra ngoài.
- A ---!
Lại có một gã tướng địch nâng đao chém lại đây.
Dương Tái Hưng liếc mắt thoáng nhìn, sắc mặt lạnh như ma, trường thương bị đưa đến sau lưng, phóng ngựa đón nhận, trong nháy mắt lúc đao hạ xuống, y nghiêm người tránh thoát, cánh tay dài duỗi ra, chặn ngang ôm lấy đối phương, gào to một tiếng, một cánh tay khác chém ra.
Tên tướng địch này cũng có dáng người khôi ngô, ít nhất cũng phải một trăm sáu mươi cân (một cân = 0,5 kg), nhưng mà ở trong tay Dương Tái Hưng cũng chỉ như một con lợn sữa nhỏ bị thương, tùy tay bị vứt ra bên ngoài.
Xì xì!
Chỉ thấy mấy cây đoản thương nguyên bản nhằm về phía Dương Tái Hưng bắn trúng vào thân thể vị tướng địch này.
Gần như là trong nháy mắt, Dương Tái Hưng đã liên tiếp chém hai gã chủ tướng của đối phương, áo giáp màu đen đối lập với ngựa trắng đứng trong trận địa của địch nhân, ở giữa con đường rộng lớn đã có xu thế vạn người cũng không địch nổi.
Năm trăm dũng sĩ nhìn thấy chủ tướng của mình uy mãnh như vậy, thì sĩ khí đại chấn, trong lúc phất cờ hò reo đã kíp đuổi tới.
Rầm rầm rầm!
Chỉ thấy trong phạm vi mười thước lấy Dương Tái Hưng làm trung tâm đã bị trống rỗng trong nháy mắt, giống như là một luống sóng xung kích lớn mạnh đánh bay binh tướng quân địch.
Đám kỵ binh này vọt lên tạo uy lực khá là mạnh mẽ, đụng tới quân Nam Ngô đều là thất điên bát đảo, năm trăm dũng sĩ, quơ trường thương hoặc là đại đao, tung hoành từ giữa trận địa của kẻ thù, không cần đợi một lúc, đã đánh chết mấy trăm tên quân địch rồi.
Trong lúc nhất thời thây ngã khắp đồng, máu chảy thành sông.
Trường thương của Dương Tái Hưng chớp động hai bên trái phải, trong mắt chỉ có kẻ thù, một đường đánh tới phía trước, giống như đi ở chỗ không người vậy, mặc dù là Triệu Tử Long lúc này cũng e rằng chỉ được như vậy thôi.
Cũng may là năm trăm tên lính theo tới gần như đều là thân binh của y, biết rõ tính cánh của y, tên này một khi giết người thì cái gì cũng quên hết, cho nên có một ít người gắt gao bảo hộ bên cạnh y.
Sao lại không có ai thế nhỉ?
Nửa canh giờ trôi qua, Dương Tái Hưng đột nhiên phát hiện phía trước không còn ai, không khỏi sửng sốt, trong lòng rất mất mát, nhìn lại, phát hiện địch nhân đều ở phía sau y.
Hóa ra vị sát thần này đã giết thông một con đường giữa đội quân ba nghìn người, một đám binh sĩ ở bên cạnh y đều bắt đầu mở to miệng vội vàng hít thở, có thể sống sót thật sự là không dễ dàng a.
Dương Tái Hưng xoay ngươi một cách tự nhiên phóng khoáng, hưng phấn nói:
- Chư vị huynh đệ, còn lại cứ theo ta giết là được.
Y vốn có xuất thân giặc cỏ, dù đã ở trong quân đội không ít năm nhưng trên người loại cảm giác ân oán phân minh thì thủy chung không thể tận trừ được.
Không phải đâu, tốt xấu gì thì ngài cũng phải cho chúng ta thở một hơi đã chứ!
Những binh lính kia mệt đến sắp khóc rồi, nhưng cũng không có cách nào khác được, ai khiến cho bọn họ gặp được một vị sát nhân cuồng ma chứ, chỉ có thể giữ vững tinh thần đi theo Dương Tái Hưng một lần nữa giết vào trong trận đánh thôi.
- Giết a!
Binh lính của Nam Ngô cũng không chú ý tới Dương Tái Hưng giết thông một đường ra ngoài, đặc biệt là binh lính phía trước, nghe thấy mặt sau lại hô lên “giết”, thì thật sự là bị hù cho vỡ cả mật.
----------oOo----------