Bắc Tống Phong Lưu

Chương 920: Chương 920: Viện binh




- Ngươi không có xem phong thư này chứ?

Lý Kỳ bỗng nhiên liếc Cao Nha nội, cẩn thận hỏi.

Cao Nha nội ra sức lắc đầu, nói:

- Không có, Nha nội ta đây sao lại làm việc vô sỉ như vậy chứ.

- Thật sao?

- Đương nhiên là thật!

- Vậy sao ngươi không hỏi ta trong thư viết gì?- Hả? À, thiếu chút nữa ta quên mất, trong thư viết gì? Cha ta có nhắc tới ta không?

- Cha ngươi muốn ngươi ở ngoài cả đời đi, vĩnh viễn cũng đừng về.

- Sao có thể chứ? Cha ta sẽ không vô tình vậy đâu.

Lý Kỳ lắc đầu, nói:

- Thật ra cha ngươi chỉ bảo ta xem trọng ngươi, ngươi về trước đi, ta muốn nghỉ ngơi.

- Sớm vậy mà nghỉ ngơi sao?

- Lão đại, ta không giống như ngươi, ngày mai ta còn có việc làm đó.- À

Cao Nha nội trợn trắng mắt, sau đó liền đi ra ngoài.

Cao Nha nội vừa đi, Lý Kỳ lập tức sai người kêu Mã Kiều đến.

Mã Kiều vừa vào nhà, Lý Kỳ liền nói:

- Đi, đi với ta một chuyến đến ven hồ.

Mã Kiều nhỏ giọng nói:

- Bộ soái, vừa rồi ta đi dạo một vòng bên ngoài, phát hiện bốn phía có không ít mật thám, hình như là người của Chiết Ngạn Chất.

Lý Kỳ sửng sốt, nói:- Vậy thì hỏng bét, ngươi có biện pháp gì thoát khỏi bọn họ không.

Mã Kiều gọn gàng dứt khoát nói:

- Một mình ta đương nhiên không có vấn đề, nhưng mang theo cả ngài, vậy rất khó nha.

- Ta kém cỏi vậy sao?

Mã Kiều cực kỳ nghiêm túc gật đầu.

Không nể mặt vậy sao? Lý Kỳ bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, được rồi, bây giờ ngươi tới đó, nói với Triệu cô nương, nói tất cả đều làm theo kế hoạch.- Chỉ một câu thôi?

- Nếu ngươi chê ít, thì thêm một câu, bảo cô ấy cẩn thận một chút.

- Ừm, ta nhớ rồi.

- À, gọi Tửu quỷ kia tới đây.

Mã Kiều đi không lâu, Tửu Quỷ liền đi vào. Lý Kỳ nói ngay trọng điểm:

- Tửu Quỷ, bây giờ ta có một nhiệm vụ giao cho lão, chỉ cần lão làm xong, ta lập tức cho lão uống Thiên Hạ Vô Song mà lão thích nhất?Tửu Quỷ đầu tiên là vui vẻ, sau đó nói:

- Ngươi lấy đâu ra Thiên Hạ Vô Song?

Lý Kỳ cười nói:

- Ta không có, nhưng bọn Cao Nha nội mang theo không ít đâu, có điều hiện tại toàn bộ đều bị ta tịch thu rồi.

“A a a, sao ta không nghĩ ra chứ!”

Tửu Quỷ ảo não vỗ trán, chợt vội hỏi:

- Nhiệm vụ gì?

Lý Kỳ ghé vào tai lão nhỏ giọng nói vài câu.

- Đơn giản như vậy?- Chỉ đơn giản như vậy!

- Thành giao.

...

Ngày thứ hai. Buổi tối, Lý Kỳ gọi huynh đệ Nhạc Phi và Ngưu Cao vào phòng, nói:

- Các ngươi lập tức dặn dò các huynh đệ, nếu ngày mai lương thực còn chưa đến, ngay trong đêm suốt đêm khởi hành hồi kinh.

- Cái gì?

Ngưu Cao kinh hô một tiếng, nói:- Bộ soái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhạc Phi cau mày nói:

- Bộ soái, hiện giờ lương thực chưa tới, chúng ta làm sao có thể đi chứ.

Lý Kỳ thản nhiên nói:

- Chấp hành mệnh lệnh!

- Tuân mệnh.

- Mau đi đi.

- DạĐang lúc ba người chuẩn bị rời đi, Lý Kỳ bỗng nhiên nói:

- Ngưu Cao, ngươi đợi một lát, ta còn có chuyện dặn dò ngươi.

Ngày thứ bảy, buổi trưa. Chiết Ngạn Chất và Kỷ Mẫn Nhân lại tới huyện nha.

- Bộ soái, đã bảy ngày rồi, nhưng còn chưa thấy lương thực, bây giờ ngài còn gì để nói?

Chiết Ngạn Chất cực kỳ phẫn nộ nói.

Lý Kỳ nói:

- Ta nói là khoảng bảy ngày. Hơn nữa còn chưa đến giữa trưa, ngày mai nhất định sẽ đến.- Ngày mai?

Chiết Ngạn Chất nhíu mày liếc nhìn Lý Kỳ, nói:

- Nếu ngày mai còn không đến, thì làm sao đây?

Lý Kỳ hừ nói:

- Vậy ngài nói làm sao đây? Bây giờ ta thề với trời, ngài tin sao? Ngài đã không tin ta, ta còn có gì để nói chứ?

Chiết Ngạn Chất sửng sốt, có chút lúng túng.

Kỷ Mẫn Nhân vội nói:

- Nhị vị bớt giận trước đi. Bộ soái, thật ra Chiết Tướng quân đây cũng xuất phát từ tấm lòng quan tâm dân chúng thôi. Ngài không biết đâu, hiện giờ rất nhiều dânchúng không có cơm ăn, làm sao còn sức mà làm ruộng chứ.

- Việc này ta biết, ta cũng gấp mà, mấy ngày nay ta cũng đang húp cháo đây, ta cũng đói mà!

Chiết Ngạn Chất bỗng nhiên đứng dậy, nói:

- Không cần nhiều lời, ta sẽ đợi thêm một ngày, nếu lương thực còn không đến, Chiết Ngạn Chất ta dù phải làm ầm ĩ đến tận Kinh thành, cũng muốn hiểu rõ lý do.

Nói xong, y liền xoay người rời đi.

Lý Kỳ vội nói:

- Kỷ Tri phủ, ông nhanh khuyên y đi.- Ôi.

Kỷ Mẫn Nhân bám theo sát gót, nói:

- Chiết Tướng quân, chờ ta một chút!

Đêm đó. Canh ba.

Trong góc tường phía nam huyện nha có ba bóng người đang ngồi, chính là Lý Kỳ, Cao Nha nội và Hồng Thiên Cửu. Lý Kỳ nhìn hai đôi mắt hưng phấn của hai người kia, chỉ biết câm nín, hắn rốt cuộc hiểu, hai tên ngu xuẩn này không phải không sợ hãi, căn bản là không biết cái gì gọi là sợ hãi.

Chợt nghe bên ngoài truyền đến thanh âm của Mã Kiều:

- Bộ soái, các vị có thể ra ngoài.- Lên.

Ba người vội vàng bò lên thang.

Ra đến bên ngoài, Lý Kỳ hỏi:

- Đã giải quyết xong bọn họ.

Mã Kiều chỉ tay về phía gốc cây ven đường, nói:

- Đều nằm ở đó.

Hồng Thiên Cửu hưng phấn nói:

- Mã Kiều, ngươi thật lợi hại.

- Ít nói nhảm, đi nhanh lên thôi.Bốn người vội vội vàng vàng ra khỏi huyện thành, đi tới quân doanh.

Đám tướng lĩnh Nhạc Phi vội vàng nghênh đón. Lý Kỳ hỏi:

- Chuẩn bị xong hết chưa?

Ngưu Cao nói:

- Hồi bẩm Bộ soái, hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng.

Nhạc Phi vẫn có chút do dự, nói:

- Bộ soái, chúng ta thực sự cứ đi như vậy sao?

Lý Kỳ gật gật đầu nói:

- Nhạc Phi, chúng ta rời đi chỉ để giảm bớt xung đột với Chiết gia quân thôi, hơn nữa ta còn phải hồi kinh mang lương thực tới đây.Nhạc Phi gật đầu.

Lý Kỳ nói:

- Được rồi, hành động thôi.

- Dạ

Đám người Lý Kỳ leo lên ngựa, toàn quân lập tức cấp tốc đi về Kinh thành.

Nhưng vừa đi được bốn năm dặm đường, bỗng nhiên ánh lửa bừng lên, chiếu sáng cả bầu trời, bốn phía vang lên tiếng bước chân như sấm.

Chỉ thấy bốn phương tám hướng dày đặc bóng người ập về phía họ như thủy triều, ít nhất cũng có năm ngàn người.Đám người Nhạc Phi, Ngưu Cao gặp nguy không loạn, lập tức bày trận chuẩn bị nghênh địch.

Mà Mã Kiều lại vội vã bảo vệ Lý Kỳ.

Hồng Thiên Cửu, Cao Nha nội khi nào thì gặp trường hợp này chứ, không khỏi đều bị dọa ngây ngẩn cả người.

Lúc này, một vị tướng quân áo bào trắng tay cầm Hồng Anh thương chậm rãi đi đến, cười lạnh nói:

- Bộ soái, muộn như vậy rồi, ngài chuẩn bị đi đâu vậy?

Người đến chính là Chiết Ngạn Chất.Lý Kỳ gượng cười, nói:

- Ồ, là như vậy, ta thấy lương thực còn chưa đến, đang chuẩn bị đi tìm lương thực đây.

- Vậy sao?

Chiết Ngạn Chất há sẽ tin cái cớ hoang đường như vậy, nói:

- Tìm lương thực mà còn phải do Bộ soái tự mình xuất mã sao, còn mang theo nhiều người như vậy nữa.

Lý Kỳ ha hả nói:

- Nhiều người dễ làm việc mà.

Sắc mặt Chiết Ngạn Chất bỗng nhiên lạnh lùng, chỉa trường thương ra, nói:

- Ngươi đừng mơ giấu được ta, ta thấy ngươi và đám tham quan đó là cá mè mộtlứa, uổng công trước kia ta còn vô cùng tin tưởng ngươi. Bây giờ xem ra là ta tin nhầm người, còn có dân chúng Phượng Tường ta cũng tin lầm người.

Lý Kỳ không vui nói:

- Chiết Ngạn Chất, ta phụng hoàng mệnh đến đây, miệng lưỡi ngươi sạch sẽ một chút cho ta, ngươi thức thời thì mau tránh ra.

Chiết Ngạn Chất cười lạnh nói:

- Các ngươi nếu không mang lương thực tới, đừng mong rời đi.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Giỏi cho Chiết Ngạn Chất ngươi, dám bao vây Khâm sai đại thần, chẳng lẽ Chiết gia quân các ngươi đang muốn tạo phản ư?- Ngươi bớt kéo Chiết gia quân vào chuyện này đi. Chiết gia quân nói ra từ miệng các ngươi, là sỉ nhục đối với Chiết Gia Quân chúng ta.

Chiết Ngạn Chất hừ nói:

- Ta lặp lại lần nữa, ta không muốn tạo phản, nhưng nếu các ngươi ép ta, thì đừng trách ta trở mặt vô tình. Ta khuyên các ngươi nên buông vũ khí xuống, thành thật theo ta về, ói hết số lương thực đã tham ô ra đi.

Lý Kỳ thản nhiên nói:

- Nếu ta không buông thì sao? Ta không tin ngươi dám động thủ.

Chiết Ngạn Chất nói:

- Đây là do ngươi ép ta.

Y nói xong thì nâng Hồng Anh thương, những binh lính kia dần dần bắt đầu vây lấy đám người Lý Kỳ. Hiển nhiên Chiết Ngạn Chất không muốn giải quyết bằng vũlực, bằng không đồng loạt tiến lên, bọn Lý Kỳ cũng không còn biện pháp nào.

Không khí ngày càng trở nên căng thẳng, giống như một trận đại chiến sắp nổ ra.

Ngưu Cao vội la lên:

- Bộ soái, chúng ta bảo vệ ngài phá vòng vây thoát ra.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Chờ một chút đã.

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, phía sau bỗng nhiên mơ hồ truyền đến một tràn tiếng vó ngựa dồn dập.

Chiết Ngạn Chất sắc mặt cả kinh, quay đầu nhìn lại.Một lát sau, tiếng vó ngựa ngày càng vang dội, chấn động giống như đất rung núi chuyển.

Khóe miệng Lý Kỳ lộ ra một nụ cười quỷ dị, thì thào lẩm bẩm:

- Triệu Tinh Yến, cô quả nhiên không làm ta thất vọng, thật sự hù chết ta mà.

- Dừng tay, dừng tay cho ta.

Chỉ thấy một đội quân chừng một trăm kỵ binh chạy đến đây, dẫn đầu là một vị chừng ba mươi tuổi, mặc giáp da, cầm Lang Nha bổng trong tay, cũng có thể xưng là anh vũ bất phàm.

- Chủng gia quân.Chiết Ngạn Chất nhìn thấy lá cờ lớn có thêu chữ “Chủng”, không khỏi kinh hô.

Tướng quân kia tiến lên, hét lên:

- Tại hạ Chủng Liệt, Bộ soái có ở đây không, có thể ra gặp mặt không.

Lý Kỳ vội hô:

- Chủng Tướng quân, bổn soái ở trong này.

Chủng Liệt quay đầu, nói với Chiết Ngạn Chất:

- Ngạn Chất, vì sao đệ bao vây Bộ soái, còn không mau lệnh cho người của đệ tránh ra.

Chiết Ngạn Chất nhíu mày, nói:

- Chủng huynh, đệ cũng bất đắc dĩ thôi. Có điều, sao các huynh lại tới đây, đệcũng không nhận được thông báo của các huynh.

Chủng Liệt giận dữ nói:

- Nói hươu nói vượn, đệ có biết bây giờ mình đang làm gì không? Mau thả Bộ soái ra.

Chiết Ngạn Chất nói cho cùng cũng trẻ tuổi sung mãn, nghe thấy giọng điệu cả vú lấp miệng em, cậy già lên mặt này, trong lòng khó chịu, nói:

- Chủng huynh, đây là chuyện của phủ Phượng Tường chúng ta, còn chưa tới phiên Chủng gia quân các huynh quản lý.

Y vừa dứt lời, phía sau bỗng nhiên vang lên một thanh âm già nua mà uy nghiêm mười phần:

- Hiền chất, đã lâu không gặp, không ngờ con đã lớn như vậy rồi, giọng điệuhình như cũng lớn hơn rất nhiều nha.

Chiết Ngạn Chất cả kinh thất sắc, run giọng nói:

- ChủngChủng bá phụ?

Chỉ thấy phía sau đông nghịt người, không có một vạn, cũng có tám ngàn, người dẫn đầu là một vị lão tướng quân tóc trắng xoá, không phải Chủng Sư Đạo thì là ai.

Chiết Ngạn Chất nhìn thấy Chủng Sư Đạo, vội vàng nhảy xuống ngựa, quỳ một chân trên đất nói:

- Chất nhi bái kiến Chủng bá phụ.

Chủng Sư Đạo thở dài:

- Hiền chất, lão phu làm sao cũng không ngờ, cách biệt tám năm, cuối cùng lạigặp mặt con bằng phương thức này, con thật khiến lão phu thất vọng quá.

- Chủng bá phụ, là hắn

Chủng Sư Đạo quát:

- Con còn muốn giảo biện, chẳng lẽ phụ thân con dạy dỗ con như vậy sao? Con có biết bây giờ con đang làm gì không? Bao vây Khâm sai đại thần, con đang muốn tạo phản sao! Con thật sự rất hồ đồ. Con là hậu nhân trung lương, cho dù chịu thiệt thòi lớn thế nào đi nữa, cũng không thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, một đời anh danh của Chiết gia sẽ hủy trên tay của con đó.

Chiết Ngạn Chất cũng không dám tranh luận với Chủng Sư Đạo, mặt đầy mồ hôi, nói:

- Chủng bá phụ dạy dỗ rất đúng, chất nhi biết sai rồi.- Này, Chủng công, Chủng công, ngài đừng tán gẫu nữa, mau cứu bổn soái ra ngoài đi!

Chiết Ngạn Chất nghe thấy giọng của Lý Kỳ, trong lòng giận dữ, thầm mắng, ta thật sự là nhìn lầm người, thằng nhãi này thật sự là một tham quan sợ chết mà.

Tiểu tử này! Khóe miệng Chủng Sư Đạo hiện lên một nụ cười khổ, lại có chút thất vọng liếc nhìn Chiết Ngạn Chất, trầm giọng nói:

- Các tướng sĩ nghe lệnh, lập tức bắt bọn nghịch tặc này về quy án, nếu ai dám phản kháng, giết không tha.

Chiết Ngạn Chất cực kỳ sợ hãi, vội hỏi:

- Chủng bá phụ.Chủng Sư Đạo nhấc tay nói:

- Nhiều lời vô ích, nếu con không muốn người của con hi sinh vô tội, thì mau bảo bọn họ bỏ vũ khí xuống đầu hàng.

- Việc này

Nhưng vào lúc này, phía trước truyền đến một tràn tiếng bước chân hỗn độn, Chủng Sư Đạo ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy một nhóm người chạy về phía này, không khỏi nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.