Những người ngồi ở đây dù là đầy bụng kinh luân, nhưng trước mặt Vô Tướng, không tránh khỏi đều có vẻ nghèo khó. Họ vắt óc suy nghĩ vẫn không tìm ra lời hay ý đẹp nào để hình dùng về đạo Vô Tướng này, chỉ có thể gật đầu khen đẹp, nhưng cụ thể thì thế nào là phép đẹp? Họ thực sự không thể nói ra được điều kỳ diệu trong đó.Tống Huy Tông cảm giác không đúng, không khỏi cười lắc đầu, nói:- Lý Kỳ.- Có vi thần.Tống Huy Tông gật đầu cười nói:
- Hôm nay xem như ngươi cho Trẫm thấy thế nào gọi là ếch ngồi đáy giếng. Trước đây, Trẫm vẫn luôn cho rằng Trẫm đã thưởng thức hết những món ngon trong thiên hạ rồi. Nhưng món ngon thiên hạ đều không sánh bằng đạo Vô Tướng này!Lý Kỳ cung kính đáp:
- Xin Hoàng thượng thứ tội, lời Hoàng thượng vi thần không dám gật bừa.Tống Huy Tông ồ lên một tiếng, liền hỏi:
- Còn có món ăn ngon hơn Vô Tướng?Lý Kỳ đáp:
- Đương nhiên là có rồi!
- Món gì?- Chính là Ngũ cốc hoa màu!Mọi người đều sửng sốt, ngũ cốc hoa màu?Tống Huy Tông nhíu mày nói:
- Ngươi đây là đang lấy Trẫm làm trò đùa? Ngũ cốc hoa màu, mệt cho ngươi đã nói ra.Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Vi thần không có gan này, chỉ là vi thần thực sự nghĩ là vậy, chỉ có món ăn không biết chán mới là món ngon nhất. Hoàng thượng, chư vị, mọi người thử nghĩ mà xem, thứ gì mà mọi người ăn hàng ngày mà không cảm thấy chán?Trương Bang Xương cười ha hả nói:
- Nghe ngươi nói như vậy, hình như là có chút ý nghĩa. Ta bình sinh thích ăn dê nhất, nhưng nếu cả tháng liên tục cũng sẽ chán ngấy, chỉ có cơm là ăn hàng ngày, sao mà ăn mãi cũng không thấy chán? Nếu dùng lý này để giám định món ngon hay không, đó quả thực là ngũ cốc hoa màu rồi.Những người khác nghe cũng liên tiếp gật đầu.Thái Du bỗng lên tiếng:
- Cơm vẫn là cơm, sao có thể gọi là đồ ăn được?Hắc. Cái tên này, lão tử không chọc giận ngươi, sao ngươi lại cứ làm khó ta chứ? Lẽ nào là chính khí hạo nhiên chính khí trên người ta khiến gã cảm thấy khó chịu? Ừ, nhất định là như vậy rồi. Lý Kỳ cười nói:
- Dám hỏi Anh Quốc Công, thế nào là món ăn?Thái Du sửng sốt, không biết nên nói thế nào.Lý Kỳ cười nói:
- Đều nói đồ ăn đồ ăn, kỳ thực cơm cũng là món ăn, món ăn cũng là cơm. Ở một số nơi phía bắc, người ở đó không phải ngày ngày ăn thịt mà sống sao, trước mặt Hoàng thượng nói món Vô Tướng này vẫn là tiên lộ nhân gian của trời ban cho. Nhưng vi thần cho rằng, nếu ngũ cốc hoa màu thế gian chúng ta mang tới thiên hạ, cho những thần tiên đó thưởng thức, họ cũng cảm thấy Vô tướng không đáng nhắc tới.Lời này nói rất khí phách!Tống Huy Tông có thể nói là Nhân Vương, nghe Lý Kỳ nói như vậy, cảm thấy mình chẳng khác gì thần tiên, cười ha hả nói:
- Nói rất hay, hay cho câu ngũ cốc hoa màu, thú vị, thú vị.Cao Cầu lắc đầu khẽ cảm thán nói:
- Miệng lưỡi của tên tiểu tử này quả là rất cao, dù thế nào hắn cũng đều có thể khiến cho Hoàng thượng long nhan vui vẻ, ta phục hắn rồi.Bạch Thời Trung bên cạnh cười khổ nói:
- Có nhiều lúc, câu nói này của hắn cũng có thể khiến người ta tức đến chết.Dù đã nhấm nháp xong Vô Tướng rồi, nhưng món ăn này cũng đã khiến cho Tống Huy Tông và các đại thần nhiều hồ nghi, ví dụ như vì sao mà món canh này cũng làm thanh như nước? Hơn nữa, những món ăn này là thế nào?Tất cả mọi thứ đều khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Lý Kỳ biết thì sẽ nói, mà nói thì sẽ nói hết, về bí quyết của món ăn này, quả thực hắn cũng không keo kiệt chút nào. Bởi vì nếu ai học được, đó chỉ có thể nói người này đầu óc thối nát.Những đại thần đó chỉ là nghe được một nửa, cảm thấy đầu óc căng lên, quá phức tạp, quá nhỏ nhặt, quá rườm rà.Cuối cùng Lý Kỳ lại nói là dùng tơ lụa để lọc nước canh cách không để lại dấu vết, cho nước vào, mọi người lại cảm thấu rất kỳ lạ, tiếng tán thưởng không ngớt.Từ sau khi Lý Kỳ phá giải món Vô Tướng này, mọi người bắt đầu thảo luận nhiệt tình.Rõ ràng mà dễ nhìn, Lý Kỳ lại một lần nữa át giọng chủ rồi.Lần này ý của Vô Tướng yến nhằm mục đích mừng công của Đồng Quán, Thái Du, nhưng từ sau khi Lý Kỳ và món Vô Tướng của hắn xuất hiện, mọi người đều dồn hết sự chú ý vào Lý Kỳ, liên tục tán thưởng món ăn tuyệt vời Vô Tướng đó. Còn về phần mừng công, dường như họ sớm đã quên mất rồi.Lý Kỳ mỉm cười ứng phó với mọi người, ánh mắt lại thường để ý tới Thái Du, thấy Thái Du sắc mắt ngày càng khó coi, không khỏi nhủ thầm, khí lượng của người này còn nhỏ hơn Vương Phủ, phải giao hảo với gã ta, tuyệt đối không phải là chuyện dễ.
Nhưng, nếu đối địch với gã ta, ở giữa lại thêm một Thái Kinh nữa, quả thực khiến người ta đau đầu rồi.Sau khi thảo luận một hồi về Vô Tướng, Tống Huy Tông bỗng lên tiếng:
- Lý Kỳ, Trẫm có chuyện dặn dò ngươi. Ngươi chuẩn bị thế nào rồi?Lý Kỳ hơi sững sờ, mới nhớ ra muốn nhảy dựng lên, trong lòng không ngừng kêu khổ. Ngươi quả đúng là khiến ta mệt chết đi được! Ngoài miệng lại nói:
- Chuyện Hoàng thượng dặn dò, vi thần sao dám quên, đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
- Tốt lắm. Ngươi mau đi chuẩn bị đi, Trẫm còn chờ thưởng thức điệu nhảy bớt mỡ của ngươi.
- Vâng.Lý Kỳ chắp tay, lui ra Long Đình Viên.Kỳ thực không cần nói Tống Huy Tông, ngay cả những người còn lại cũng đều rất chờ mong. Lần trước ở phủ Thái sư, Lý Kỳ và Phong Nghi Nô đã nhảy khúc đó, đến giờ khiến cho rất nhiều người đều nhớ rất rõ.Hiện giờ, mỗi món ngon đều đã thưởng thức xong rồi, mọi người đang đứng dậy, trở về ô tiệc tự chọn của mình. Mỗi người đều rất thích món tiệc tự chọn này, nói trắng ra là tiệc tự chọn này đã phát huy được không gian của họ rất lớn.Thái Du thấy có cơ hội, liền đi thẳng tới bên Tống Huy Tông, khom người nịnh nói:
- Hoàng thượng.Tống Huy Tông quay đầu lại, thấy là Thái Du, cười nói:- Trẫm dùng tiệc Vô Tướng này thay ái khánh đón gió tẩy trần, ái khanh có hài lòng không?
- Chuyện này chắc chắn là vi thần tham gia yến tiếc hoàn mỹ nhất rồi, hoàng ân mênh mông, vi thần quả thực là thấy hổ thẹn.Thái Du cảm kích đến rơi nước mắt nói.Tống Huy Tông cười ha hả nói:
- Ngươi lập công lớn như vậy, Trẫm tự nhiên không thể bạc đãi ngươi được.Thái Du lòng đầy vui mừng, cười ha hả nói:
- Hoàng thượng còn nhớ trước khi thần xuất chính đã có yêu cầu nho nhỏ đó không?Tống Huy Tông sửng sốt, hơi nhíu mày, hai mắt chợt lóe lên, khí thế cũng cẩn thận, dù sao cũng là Hoàng thượng, thần mắt đôi khi cũng có thể dọa chết người ta.Thái Du hoảng sợ nói:
- Hoàng thượng đã hiểu lầm rồi, vi thần tuyệt đối không có ý đó. Kỳ thực vi thần có chuyện khác muốn nhờ.Tống Huy Tông giãn mày ra nói:
- Chuyện gì?Lý Kỳ trở lại ngự thiện phòng, nhưng khi vừa vào tới cửa, hắn liền hô lên:- Dựa vào! Ôn dịch tới đây!Chỉ thấy những người nấu ăn đó, chạy đông chạy tây trong ngự thiện phòng, nằm ngủ ngáy o o.
- Lão đệ, ngươi về rồi.Lý Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tả Bá Thanh từ trên lầu đi xuống, liền hỏi:
- Tả đại ca, bọn họ chính là ….?.Tả Bá Thanh cười khổ nói:- Mệt muốn chết rồi, món Vô Tướng này của ngươi có lẽ khiến cho nguyên khí ngự thiện phòng bị tổn thương rồi.
Lý Kỳ nhíu mày, bước lên phía trước, đẩy dựa sát vào người đầu bếp đó đang ngủ, reo lên:- Ái ái ái, tỉnh dậy, tỉnh dậy.Hai tiếng “ta ta” của người đó, ngủ như lợn vậy.
Hắc. ngươi thật đúng là cứng đấy, Lý Kỳ tiện tay lấy chiếc bình ném mạnh xuống đất vỡ tan.Tiếng “bạch” một cái.- Xảy ra chuyện gì?- Thế nào?Những người đầu bếp đó bị đánh thức dậy, kích động nhìn khắp nới, bỗng thấy Lý Kỳ không vui nhìn họ, liền bò lên hành lễ với Lý Kỳ và Tả Bá Thanh.Lý Kỳ trầm giọng nói:- Ta biết mọi người đều rất bận, nhưng bất cứ lý do nào cũng đều không thể là lý do các ngươi ngủ trong bếp. Các ngươi là đầu bếp, không phải là kẻ ăn mày thích ứng với mọi hoàn cảnh, cút hết về ngủ cho ta.Những tên đầu bếp đó sợ đến vã mồ hôi, cuống quýt chạy ra ngoài.Tả Bá Thanh cười nói:- Lý lão đệ, dù ngươi rất ít khi tới ngự thiện phòng, nhưng mọi người đều rất sợ ngươi đấy.- Ta cũng không muốn như vậy, nhưng đầu bếp thì phải giống một đầu bếp.
Nhà bếp này là dùng để nấu ăn, lại không phải dùng để ngủ. Hơn nữa, ở đâu khắp nơi đều là lửa, củi, dầu, ngộ nhỡ không cẩn thận, bốc lửa, làm thế nào? Ta cũng là vì họ mà thôi. Lần sau nếu còn để ta bắt gặp nữa, ta sẽ đuổi họ ra khỏi cung.Rõ ràng, nhân cách thứ hai của Lý Kỳ là chủ đạo tư suy của hắn.Tả Bá Thanh cảm thấy hắn nói cũng có lý, gật đầu, nói:
- Hoàng thượng bên đó thế nào rồi?- Tất cả đều tốt.Lý Kỳ mỉm cười, hỏi:- Hoàng hậu bên đó thế nào?Tả Bá Thanh cười ha hả nói:
- Không ai không khen ngợi, ngay từ ban đầu sau khi thưởng thức món Vô Tướng Hoàng hậu Trịnh có chút phê bình kín đáo, sau đó lại tán thưởng hết lời! Món này của ngươi quả là tuyệt đấy.Lý Kỳ cười cười, bỗng nhiên nghiêm mặt nói:- Tả đại ca, mấy ngày nay những người đó quả thực đều mệt quá rồi. Ngươi có thể thưởng thêm cho họ chút tiền thưởng không? Nếu có khó khăn gì, ta có thể giúp đỡ.Ngụ ý này, đơn giản chính là số tiền này hắn muốn xuất ra.Tả Bá Thanh cười nói:- Chuyện này ngươi yên tâm đi. Hoàng thượng và Hoàng hậu đều hết lời khen ngợi món Vô Tướng này, nhất định sẽ có phong thưởng.- Vậy là tốt rồi.- Đúng rồi, ngươi chẳng phải vẫn phải đi nhảy với Phong Nương Tử sao?- Chết tiệt, suýt chút là quên chuyện này rồi. Ta đi xông nước mát trước, đợi chút nói sau.
Lý Kỳ cũng không muốn mang cơ thể đầy mùi mồ hôi mà đi nhảy Waltz, quá là hôi hám.Tắm qua mùi mô hôi trên người, cũng tẩy đi chút mệt mỏi đó, Lý Kỳ thay bộ trang phục kiểu mới, quần đen áo trắng, giày đen. Đó có lẽ là loại da thật được mua giá thật, kiểu dáng dù đã ra rồi, nhưng mặc lên người không phải rất thoải mái.
Lý Kỳ tới Bắc Tống lâu như vậy, còn thích đôi giày vải nhẹ hơn, kẹp một cái bím tóc là ra ngoài.Chờ hắn vừa tới trước cửa Long Đình Viên, đâm đầu vào mấy người đi tới. Một người đẹp ở giữa đàn ngan, nhưng thấy người đẹp đó mày ngài đến đầu, xiên thoa vàng, lông mày cong hình trăng non, giống như khoảng không sầu thẳm, hai mắt long lanh, môi son răng trắng, da trăng nõn nà, váy lụa tươi thắm, eo nhỏ nhắn duyên dáng, thân người cao ráo thon gọn, lả lướt bay bổng, quả nhiên xinh đẹp quyến rũ, đẹp tuyệt trần!Người tới chính là Phong Nghi Nô.Con gái lớn lên như vậy, quả thực là hại chết những người đàn ông này rồi. Cuối cùng mình đã hiểu Tần phu nhân vì sao lại đóng cửa không ra? Hóa ra là vì tốt cho cánh đàn ông chúng ta.
Lý Kỳ thầm tán dương Tần phu nhân nhân từ thánh thiện! Chờ Phong Nghi Nô đi tới gần, hắn cười ha hả nói:
- Phong Nương Tử, nên giữ vững tinh thần đi, đừng để rơi vào người ta nhé!Người này quả thực là thích chọc giận ta. Phong Nghi Nô thản nhiên nói:
- Cũng vậy, cũng vậy.Hai người sánh đôi vào vườn.Khi đám người mặt người dạ thú đó thấy Phong Nghi Nô tới rồi, liền lộ nguyên hình, hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào Phong Nghi Nô. Phong Nghi Nô hôm nay so với trước đây đã nâng lên một bậc nữa rồi. Dưới sự giúp đỡ của đôi giày cao gót, kết hợp thêm sự ngạo nghễ vốn có, phong phạm thiên hoàng cựu tinh là điều không thể thiếu. Điều này đối với đàn ông mà nói lại là vô cùng chí mạng.Còn Lý Kỳ đứng bên cạnh Phong Nghi Nô, không thể nghi ngờ chính là đối tượng mà mọi người phỉ nhổ, như đang nói, khốn kiếp, buông người con gái đó ra, để ta tới.Lý Kỳ đương nhiên là hiểu ánh mắt của họ, dù sao cũng đồng tính phản nhau, khác tính hít nhau mà.
Trong lòng duy chỉ có nỗi khổ, vì sao không phải là nhảy ở hậu cung?Tống Huy Tông không khỏi ngẩn người. Nếu không phải có Lý Sư Sư mỹ nữ tuyệt sắc này rồi, e là Phong Nghi Nô cũng khó thoát khỏi bàn tay ma quỷ của ông ta! Ông ta chờ lâu như vậy, cũng không muốn chờ thêm nữa.
Chờ sau khi hai người hành lễ xong, liền để họ lập tức bắt đầu.Hai người đi tới giữa, sau khi Lý Kỳ đặt tay sau lưng, hơi khom người đưa một tay ra.Mặc dù rất nhiều người đã biết, Phong Nghi Nô sẽ đặt tay lên, nhưng vẫn không đành lòng nhìn cảnh tàn nhẫn này!Thái Du híp mắt nhìn Phong Nghi Nô. Không những không có bất kỳ đố kỵ nào, ngược lại khóe miệng còn lộ rõ nụ cười đầy dâm đãng.- Hả? Hình như cô đã béo lên nhiều rồi.Tay Lý Kỳ vừa đặt lên eo Phong Nghi Nô, liền buột miệng nói.Nhưng lời nói vừa dứt, mu bàn chân liền thấy đau nhói. Hắn hít một luồng khí lạnh, mặt mũi tái xanh, không xong rồi, quên đi tất bảo vệ rồi, tức giận nhìn Phong Nghi Nô đang muốn đả kích, tiếng nhạc bỗng vang lên.Phong Nghi Nô trượt một cái, quyến rũ cười:
- Ta đã nghĩ thông rồi, nếu sai, dù là ai sai, họ nhất định sẽ cho rằng ngươi sai, cho nên ta không phải sợ.Dựa vào nhau!
Chuyện này nàng đều nghĩ thông rồi? Lý Kỳ tức giận nghiến chặt răng nói:
- Vậy đúng là chúc mừng cô, cuối cùng đã phá bỏ được ranh giới ngực to không não. Ngực to không não?Hai mắt Phong Nghi Nô lóe lên ánh nhìn như lửa đốt, chỉ tiếc là tiết mục Waltz mở màn đã tới rồi, cô không còn cơ hội giẫm chân nữa.- Cái gì? Lại muốn giẫm lên chân ta nữa? Cô giẫm đi, ta cho đấy.Lý Kỳ rất vô sỉ nói, trong lòng cũng thấy ghét vô cùng.Phong Nghi Nô hận là giẫm lên chân quá nhẹ.Ánh nén dập dìu nổi bật dưới chiếc chụp đèn, khiến cho không gian mờ ảo, điều này đối với oan gia kiếp trước thì chỉ có là nhảy múa. Nhưng lần này khác với lần trước ở phủ Thái sư, họ đã chuẩn bị đã lâu rồi, rầm rộ thì rầm rộ, ầm ĩ thì ầm ĩ.
Nhưng sự phối hợp ăn ý của hai người dường như là bẩm sinh vậy.Vũ khúc duyên dáng, nhịp nhàng trong vườn hoa.
Trời sinh nhân vũ mà sinh Phong Nghi Nô với điệu nhảy mềm mại chỉ có Hoàng đế mới có thể nặn ra, vóc dáng thon thả, bước chân nhẹ nhàng, chính là những yếu tố mềm mại, nhẹ nhàng, quay người và xoay tròn thể hiện dược sự trang trọng thanh lịch, phóng khoáng, lại có nhiều tư thế đẹp, tựa như tiên nữ giáng trần. khiến tinh túy của điệu Waltz đã phát huy được tới cực điểm.Nên nhớ, đây là động tác treo bán thủy của Lý Kỳ dạy nàng nhảy. Bây giờ nàng đã vượt qua cả Lý Kỳ rồi. Đó chính là thiên phú, không thể đuổi kịp được.Cũng may cơ thể của Lý Kỳ, tướng mạo cũng không kém hơn nàng, động tác cũng cực kỳ tự nhiên, phóng khoáng, vẻ mặt luôn mỉm cười mê đắm lòng người, trong lòng chỉ hận là không được thưởng thức người đẹp.Một bức tranh tuyệt đẹp, cùng với ánh đèn mờ ảo hiện lên trước mắt hai người, đám người Tống Huy Tông say sưa nhìn như si mê, không hề chớp mắt.