Bắc Tống Phong Lưu

Chương 932: Chương 932: Vừa đấm vừa xoa(1)




Chiết Khả Tồn nói:

- Hả? Không biết tại sao lại nói vậy?

Ông ta là tử địch của Tây Hạ, tuy rằng nhiều lần đánh bại quân Tây Hạ, nhưng bản thân mình cũng có không ít thân nhân chết trong tay quân Tây Hạ, cho nên lời nói ra cũng khá hung hăn.

Lý Kỳ thấy Lý Sát Nhĩ ngoài miệng còn chưa chịu thừa nhận thất bại, cũng không ngăn cản Chiết Khả Tồn, ung dung thảnh thơi nhấp một ngụm trà không có mùi vị gì cả kia.

Lý Sát Nhĩ nói:

- Các vị diễn tập gì đó ở biên cảnh Tây Hạ ta, hơn nữa không chỉ một ngày hai ngày, nếu chẳng may có hiểu lầm gì đó, dẫn đến phát sinh thị phi không cần thiết, vậyđều không tốt cho song phương chúng ta nha.

Chiết Khả Tồn nói:

- Chúng ta diễn tập ngay trên quốc thổ của mình, lẽ nào còn phải được Tây Hạ các vị đồng ý? Thật là buồn cười.

- Ta không nói phải được chúng ta đồng ý, nếu chẳng may các vị không cẩn thận vượt qua biên giới

Chiết Khả Tồn không đợi Lý Sát Nhĩ nói xong liền nói:

- Bây giờ chẳng phải còn chưa vượt qua ư.

Lý Kỳ đột nhiên nói:

- Việc này thì xin Vương gia yên tâm, quân đội Đại Tống ta vẫn luôn tuân thủ kỷluật, không giống như một vài loại tạp quân khác, nếu có binh lính nào của quân ta vượt qua biên giới, đương nhiên mặc cho các vị xử lý, không cần bẩm báo. Chúng ta vẫn luôn làm như vậy. Nếu binh lính nước khác không thông báo trước mà tiến vào lãnh thổ Đại Tống ta, chúng ta nhất định giết không tha, không chút lưu tình.

Lý Sát Nhĩ liếc nhìn Lý Kỳ, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, ha ha nói:

- Có những lời này của Kim Đao Trù Vương, ta nghĩ Tây Hạ chúng ta biết nên làm thế nào rồi?

Hù ta? Hứ! Vậy ngươi đã tìm sai đối tượng rồi, Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Đúng rồi, Vương gia đột nhiên đến đây, không biết có gì chỉ giáo.

Lý Sát Nhĩ nói ngay vào điểm chính:

- Ta muốn đòi lại một vạn tính mạng vô tội của Tây Hạ ta từ các vị.Chỉ bằng ngươi? Lý Kỳ ra vẻ kinh ngạc nói:

- Cái gì? Một vạn tính mạng vô tội? Tuy rằng gần đây ta đã không ăn mặn lâu rồi, nhưng hoàn toàn không sát sinh nha?

Nói xong hắn lại chỉ đám người Nhạc Phi nói:

- Này này này, đám người các ngươi có lén trộm gà heo của Vương gia người ta không nha!

Vừa nói ra lời này, toàn bộ mọi người đều yên lặng cúi đầu, thân hình không ngừng run rẩy.

Nhạc Phi cố nén cười, ra sức lắc đầu, nhưng y không dám mở miệng nói chuyện, sợ rằng sẽ bật cười.

Lý Sát Nhĩ bị Lý Kỳ đùa giỡn một phen, cả giận nói:- Ta nói là một vạn mạng người.

- Một vạn mạng người?

Lý Kỳ hoảng sợ nói:

- Vương gia, ngài đừng dọa ta nha. Bình thường ta cũng có giết súc sinh, nhưng không giết người nha, chứ đừng nói là một vạn mạng người. Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy đâu. Vương gia nói lung tung sẽ tạo nên ảnh hưởng tồi tệ hơn cả thứ dân nói lung tung đó.

Lý Sát Nhĩ nghiến răng nghiếm lợi nói:

- Chuyện lớn như vậy, sao ta có thể nói loạn. Mấy ngày trước, một vạn nhân mã của quân ta trên đường đi qua phụ cận thôn Đào đột nhiên bị phục kích. Quân ta không được chuẩn bị đầy đủ, thế nên toàn quân bị diệt. Không chỉ như vậy, những tên tặc nhân đáng giận kia còn chất đống thi thể binh Tây Hạ chúng ta lên rồi châmlửa đốt.

- Ôi.

Lý Kỳ kinh sợ kêu lên một tiếng.

Lý Sát Nhĩ bị dọa đến sững người, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ vỗ đùi nói:

- Không ngờ tặc nhân hiện nay lại có đạo nghĩa như vậy, còn giúp kẻ địch hỏa táng nữa, thật quá thiện lương mà.

Phụt!Chủng Sư Đạo trực tiếp phun ngụm trà vừa uống ra ngoài, co giật khóe miệng, thản nhiên nói:

- Xin lỗi, trà này thật sự khó uống quá.

Lý Sát Nhĩ lạnh lùng nói:

- Nhưng theo người của ta nói, đây là do quân Tống các vị làm.

Lý Kỳ ồ một tiếng, dò hỏi mọi người:

- Gần đây các ngươi có ai ra ngoài săn thú không. Chuyệnchuyện này có phải các ngươi làm không?

Nhạc Phi nói:

- Mấy ngày trước chúng mạt tướng đích thật có tiêu diệt một đội quân có ý đồ xâm lấn Đại Tống ta ở phụ cận thôn Đào.- Đúng vậy, suýt chút ta quên, ta nói chứ Vương gia, quân đội các vị sao lại chạy tới Đại Tống ta chứ.

Lý Kỳ hỏi.

Lý Sát Nhĩ nói:

- Cái gì Đại Tống các ngươi chứ, ở đó vốn dĩ là lãnh thổ của Tây Hạ ta.

- Không phải đâu.

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Chẳng lẽ Vương gia uống trà mà cũng say sao, mấy câu mê sảng vậy mà cũng nói ra được.

Chiết Khả Tồn hừ lạnh nói:

- Vương gia ngài thật sự mở to mắt mà đặt điều mà. Trong phạm vi hai trăm dặmLan Châu là lãnh thổ của Đại Tống chúng ta!

Lý Sát Nhĩ cười lạnh nói:

- Tây Hạ chúng ta chưa từng thừa nhận Lan Châu này là của các vị. Các vị đừng quên nơi đó là do các vị cướp đoạt được từ tay chúng ta.

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Nói như vậy, Tây Hạ các vị trước kia cũng từng thuộc về Đại Tống ta, vậy Đại Tống chúng ta chẳng phải có thể đi ngang qua Tây Hạ các vị. Đừng nói những chuyện không liên quan với ta.

Lý Sát Nhĩ nói:

- Vậy thì nói thế nào. Song phương chúng ta có tranh chấp ở vùng địa khu này, quân ta mượn đường hành quân, có gì là không được chứ. Các vị vô cớ công kíchquân ta, chẳng lẽ các ngươi có lý.

Lý Kỳ hừ nói:

- Ai nói có tranh chấp gì đó với các vị chứ, Lan Châu này thuộc về Đại Tống ta, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Đội quân các vị quy mô một vạn người, trong tình huống không có thông báo trước lại vụng trộm lẻn vào Đại Tống ta, hơn nữa cách Lan Châu không tới trăm dặm, ta làm sao biết các vị tới đây làm gì? Lúc nãy ta đã nói rồi, phàm là kẻ xâm nhập Đại Tống ta đều giết sạch không ta. Là các vị không nói quy củ trước, vậy đừng trách chúng ta vô tình. Còn nữa, quân Tây Hạ các vị tụ tập mười vạn nhân mã ở biên cảnh, đừng có nói với ta các vị đến đó ngắm cảnh đấy!

- Các vị có thể diễn tập ở biên cảnh, chúng ta đóng quân ở đâu, chẳng lẽ phải thông báo với các vị sao.- Đương nhiên không cần. Nhưng các vị cũng đừng có vượt qua biên giới, đây là ranh giới của chúng ta đấy.

- Nói vậy là các vị dự định khai chiến với Tây Hạ ta?

Lý Kỳ nghiêm túc nói:

- Nói đến như vậy rồi, Vương gia, trước hết ta đặt quan hệ giữa hai chúng ta qua một bên. Chúng ta cứ nói trắng ra đi. Các vị có ý định gì chúng ta rõ ràng vô cùng. Hừ, chỉ một Tri phủ nho nhỏ, các vị cho rằng ông ta có thể lên trời xuống đất sao, không ngại nói cho các vị biết, người đó đã nằm trong tầm khống chế của chúng ta từ lâu rồi, trước lúc ông ta chết cũng đã nói hết kế hoạch của các vị cho chúng ta biết. Ngài có thể phủ nhận, không sao cả, ta cũng không muốn vì một Tri phủ nho nhỏ mà phá hủy quan hệ hai nước chúng ta, nhưng nếu các vị thật sự đến, chúng ta cũng tuyệt đối không sợ. Vừa hay vũ khí kiểu mới chúng ta vừa nghiên cứu ra cũng chưa tìmđược đối tượng thí nghiệm đây.

Nói xong hắn nặng nề thở dài một hơi nói:

- Không gạt Vương gia, thật ra chỉ dựa vào điểm này, chúng ta đã có đầy đủ lý do xuất binh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.