Liên tiếp mấy ngày, Lý Kỳ bận từ sáng đến tối, mỗi ngày đi vào triều sớm, thấy tận mắt chứng nhận Vương Phủ từ cường thịnh hướng dần tới suy bại, đã nhiều ngày, hễ là cái gì có liên quan đến Vương Phủ, Tống Huy Tông đều đứng ở phía đối lập với lão.
Vương Phủ cũng rốt cuộc hiểu rõ, kỳ thật ngày đó Tống Huy Tông chỉ là ẩn nhẫn không phát, chứ không phải là thật sự không thèm để ý, hối hận đến xanh cả ruột rồi, nếu không phải Tống Huy Tông đã ban tên cho con thần khuyển kia, lão thật sự muốn một đao đem cái con gọi là thần khuyển kia đi làm thịt.
Nhưng mà, Chúc Mãng đi không từ giã, cũng làm cho lão cảm thấy sự tình có chút kỳ quái, nhưng lão còn chưa có suy xét đến trên đầu Lý Kỳ, lão cho rằng nếu việc này chính là do con người làm ra, vậy nhất định là Thái Kinh từ giữa làm khó dễ, cũng không phải là lão khinh thường Lý Kỳ, chỉ là bởi vì đã nhiều ngày, vây cánh Thái Kinh đã bắt đầu chuyên đông, hơn nữa vô cùng sinh động, hiển nhiên là sớm có chuẩn bị, mặc dù Lý Kỳ tham dự, thì cũng chỉ là một con cờ của Thái Kinh thôi.
Hiện giờ Vương Phủ đều ở trong sợ hãi mà trải qua mỗi ngày, có câu là người đi trà lạnh, nhưng người này còn chưa đi, trà đã nguội rồi, nguyên bản Vương Phủ muốn dùng hết thảy lực lượng để cứu vãn xu hướng suy tàn, nhưng thu hoạch quá mức bé nhỏ, bởi vì không có người nào nguyện ý để ý đến lão, ngược lại thì ném đá xuống giếng không ít, Lương Sư Thành chính là người đi đầu kia, y đem hết thảy chịu tội, thậm chí ngay cả chim nhỏ mất đi đã lâu đều đẩy lên trên người Vương Phủ.
Thật sự là tường đổ mọi người đẩy thêm, cây đổ bầy khỉ phá tan a.
Hiện tại, chỉ còn thiếu một cái cớ để Tống Huy Tông trừ đi Vương Phủ nữa thôi.
Trên triều đình.
Tống Huy Tông sắc mặt không hài lòng ngồi ở trên ghế rồng, trong điện là một mảnh trang nghiêm, mỗi người đều cúi đầu.
Chu Miễn đột nhiên đứng ra nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần có việc khải tấu.
Vương Phủ vừa thấy được Chu Miễn, trong lòng rùng mình.
Tống Huy Tông trầm giọng nói: - Ái khanh có chuyện gì thượng tấu?
Chu Miễn nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, chuyện là như vầy, vi thần hôm qua sau khi lên triều sớm, trên đường trở về, đột nhiên có một người đi ra kêu oan, sau khi vi thần điều tra rõ, hoá ra người này là tôn tử của Môn hạ Thị Lang Hứa Tương năm xưa, Hứa Duy. Bởi vì người y cáo trạng, địa vị phi phàm, vì vậy vi thần không thể không cẩn thận xử lý, thỉnh cầu Hoàng thượng định đoạt.
Vương Phủ vừa nghe đến cái tên Hứa Tương này, thân mình lắc lư vài cái, suýt nữa té ngã. Hoá ra lúc lão vẫn là học sĩ của Tuyên Hòa điện, liền từng mượn quyền thế của Lương Sư Thành, buộc tội con trai Hứa Phân của Hứa Tương, khiến y bị bãi quan, rồi sau đó lại cướp lấy phủ đệ của Hứa gia. Đều nói giết người không để đầu chỉ xuống đất, nhưng Vương Phủ lại sợ hãi Hứa gia trả thù, dứt khoát ác đến cùng, hãm hại người một nhà, đem người của Hứa gia đều đã đánh vào đại lao.
Coi như là Hoàng Thiên có mắt, lần này Hoàng thượng đại xá thiên hạ, người của Hứa gia cũng liền được thả ra, về phần tại sao lại cùng Chu Miễn đáp lên, vậy không ai có thể biết. Nhưng có thể khẳng định là, cũng không đơn giản như Chu Miễn nói.
Tống Huy Tông hai mắt hướng tới Vương Phủ thoáng nhìn, gặp vẻ mặt kích động này, trong lòng lại tức giận. Nói: - Vậy y cáo trạng người nào?
- Chính là Thái tể Vương Phủ. Chu Miễn duỗi hai tay về phía trước, nói: - Đây là đơn kiện của Hứa Duy.
- Trình lên đến.
- Vâng.
Tống Huy Tông tiếp nhận đơn kiện, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, trên mặt có vẻ càng tức giận. Đột nhiên vỗ đơn kiện xuống bàn một cái, phẫn nộ quát: - Lý nào lại như vậy.
Phịch một tiếng này, trực tiếp khiến Vương Phủ sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất. Khóc hô: - Hoàng thượng, Hoàng thượng, vi thần oan uổng a, đây là có người cố ý thiết kế hãm hại vi thần a.
- Oan uổng?
Tống Huy Tông hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên cầm lấy một xấp tấu chương thật dày trên bàn kia trực tiếp ném vào mặt Vương Phủ, nói: - Vậy những thứ này đều là oan uổng cho ngươi sao?
Một xấp tấu chương kia rơi tung tóe xung quanh Vương Phủ, có cái đã mở ra, nhưng chỉ đôi câu vài lời kia, thấy Vương Phủ đã hết hồn.
Lý Kỳ thấy như vậy, thầm than một tiếng, không thể tưởng được Thái Kinh đã nắm giữ nhiều chứng cớ như vậy, không ngờ có thể chịu đến giờ này ngày này, xem ra lão so với ta còn nhẫn nại một ít.
Tống Huy Tông giận không kềm được nói: - Trẫm tự hỏi cho tới nay không có bạc đãi ngươi, ngươi chính là báo đáp ân tình trẫm như vậy sao? Thật sự là làm cho lòng trẫm lạnh giá, ngươi bảo trẫm khoan thứ ngươi như thế nào.
Vương Phủ biết rằng chính mình đại thế đã mất, vội nói: - Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, vi thần biết tội, vi thần biết tội, kính xin Hoàng thượng xem ở vi thần mấy năm nay ở bên cạnh Hoàng thượng tận tâm tận lực hầu hạ hoàng thượng, tha tội thần một mạng.
Bất kể thế nào nói, Vương Phủ dù sao cùng Tống Huy Tông ở chung đã nhiều năm như vậy, Tống Huy Tông cũng không nhẫn tâm đem đánh nhốt vào thiên lao, đứng dậy, phẩy hoàng bào, nổi giận đùng đùng rời đi, không có trị tội Vương Phủ ngay trước mặt văn võ cả triều, đã xem như Tống Huy Tông khoan thứ lớn nhất đối với Vương Phủ rồi.
- Bãi triều!
Quần thần vẻ mặt khác nhau, nhưng gần như mỗi người đều là vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, mặc kệ Vương Phủ quỳ rạp trên mặt đất, bởi vậy có thể thấy được, Vương Phủ đã khiến cho nhiều người tức giận, cũng là nên lúc rời đi.
- Đại nhân.
Tần Cối thấy Lý Kỳ đi ra, ý cười đầy mặt tiếp đón.
Lý Kỳ ha hả nói: - Lúc này cũng không cần khiêm tốn rồi, ngươi lập tức đi tìm các đồng liêu đi Túy Tiên Cư ăn một bữa, xem như chúc mừng nhiều ngày ác mộng cuối cùng kết thúc, thanh toán tính cho ta.
Tần Cối ôm quyền nói: - Đa tạ đại nhân.
- Ừ. Ngươi đi đi.
- Vâng.
Tần Cối mới vừa đi không đầy một lát, Cao Cầu liền đã đi tới, nhỏ giọng cười nói: - Lý Kỳ, thật sự là chúc mừng, chúc mừng a!
Lý Kỳ biến sắc, bi thương nói: - Thái úy, nhưng đừng chế nhạo hạ quan nữa, ta cùng với Vương tướng tuy có chứa nhiều hiểu lầm, nhưng dù sao cũng là quan đồng liêu, nhìn thấy lão ta rơi xuống hoàn cảnh như thế, cảm thấy không đành nha, ôi.
Dối trá. Cao Cầu lườm hắn một cái, nói:
- Tiểu tử ngươi chớ làm bộ đó với ta, ta vừa mới rõ ràng nghe ngươi nói bảo Tần học chính đi Túy Tiên Cư chúc mừng, ngươi lấy đâu ra khoan dung như vậy, ta thật ra rất hiếu kỳ đấy.
- Thái úy, xin ngươi nhỏ giọng một chút. Lý Kỳ cười ha hả, nói: - Ta đây không phải thấy ở chung quanh còn có nhiều đồng liêu như vậy sao, khiêm tốn, khiêm tốn.
Cao Cầu hừ một tiếng, nhỏ giọng hỏi: - Việc này thật sự không có chút quan hệ nào với ngươi?
Lý Kỳ lắc đầu, chi tiết nói: - Đương nhiên không phải, Vương Phủ nếu thật chính là cái kia cái gì, đối với ta đương nhiên tốt, quan hệ vẫn phải có.
Cao Cầu nói: - Ngươi biết ta hỏi không phải cái này, ta là hỏi hết thảy phát sinh ở Vương phủ ngày đó.
- Này thật không có, ta là vô tội. Lý Kỳ lắc đầu như trống bỏi.
Cao Cầu hồ nghi nhìn hắn một cái, nghĩ thầm rằng, cũng phải, hắn còn trẻ như vậy không có khả năng có thể hiểu ra đạo lý trong này, chẳng lẽ thật sự là Thái sư mưu hoa hay sao?
Lý Kỳ đã quyết định rồi, dù chết cũng sẽ không thừa nhận, tuy rằng hiện giờ đại thế đã định, thừa nhận hay không cũng không phải trọng yếu như vậy nữa rồi. Nhưng nếu để cho người khác biết đây đều là hắn đang âm thầm thao túng, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác có phòng bị đối với hắn, đây cũng không là một chuyện tốt.
Duy nhất khiến Lý Kỳ tiếc nuối đúng là, hắn trước sau vẫn không giấu diếm được Bạch phu nhân, cũng may Bạch phu nhân là mẹ vợ tương lai của hắn.
Ngày đó, chiếu thư đã hạ rồi, Tống Huy Tông cuối cùng là hạ thủ lưu tình, chỉ lệnh cưỡng chế Vương Phủ về hưu, giống như Thái Kinh lúc trước, nhưng bất đồng chính là, Thái Kinh là bị đối thủ đá xuống đài đấy, Tống Huy Tông cũng vì bị bức bách bất đắc dĩ, mới khiến cho Thái Kinh về hưu, nhưng Vương Phủ lại nghịch long lân, đây chính là hai loại tính chất hoàn toàn bất đồng.
Ngắn ngủn mấy ngày, đương triều đệ nhất nhân thiếu chút nữa biến thành tù nhân.
Đây cũng đúng lúc ấn chứng câu nói kia, gần vua như gần cọp a!
Vương Phủ xuống đài, khắp chốn mừng vui, Cao Nha Nội không thể nghi ngờ chính là cái người vui vẻ nhất. Y rốt cục không cần bị Vương Tuyên Ân cưỡi ở trên đầu nữa rồi, không phải ở Phàn Lâu mời khách, chính là ở Túy Tiên Cư mời khách, tiêu tiền như nước. Hàng đêm sênh tiêu, vô cùng sung sướng.
Tuy rằng Lý Kỳ khiến đám người Tần Cối lên giọng một chút, nhưng chính bản thân hắn lại có vẻ vô cùng khiêm tốn, đang trốn trong phòng làm việc. Chuyên tâm xử lý việc kinh doanh.
Đang lúc Lý Kỳ rất nghiêm túc thẩm tra văn kiện, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận xôn xao.
Rất nhanh, cửa liền từ bên ngoài bị người dùng lực đẩy ra đến. Chỉ thấy Triệu Giai mặt đầy tức giận vọt vào, hai mắt trợn tròn nhìn Lý Kỳ.
Mã Kiều theo sau cũng theo tiến vào, nói:
- Bộ Soái ---
Ngươi rốt cuộc đã tới. Lý Kỳ nhấc tay bảo Mã Kiều đi ra ngoài trước, rồi sau đó đứng dậy, đi lên trước, chắp tay cười nói: - Lý Kỳ gặp qua điện hạ.
Bịch.
Triệu Giai đột nhiên chém ra một quyền, trực tiếp đập vào trên mặt Lý Kỳ.
- Ôi.
Một quyền này thật đúng là khiến Lý Kỳ bất ngờ, lảo đảo vài bước, suýt nữa bị đánh ngã xuống đất.
- Bộ Soái.
Mã Kiều nghe được bên trong có người động thủ, khẩn trương tiến vào nhìn lên, thấy Lý Kỳ khóe miệng rướm máu, nhất thời si ngốc, ở trong ấn tượng của y, giao tình của Triệu Giai và Lý Kỳ giống như là huynh đệ vậy, tốt còn chưa đủ, làm sao có thể động thủ.
- A ---!
Theo một tiếng thét kinh hãi, chỉ thấy Tần phu nhân đứng ở trước cửa, che cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt trừng thật to, mỹ nữ chính là mỹ nữ, lúc giơ tay nhấc chân đều tản ra hơi thở mê người.
- Bộ Soái (Lý Kỳ)!
Mã Kiều và Tần phu nhân đồng thời lao đến, Tần phu nhân quan tâm nói: - Ngươi không sao chứ?
Lý Kỳ liếc mắt nhìn Triệu Giai, thấy y hãy còn tức giận nhìn hắn.
Mã Kiều buồn bực nói: - Điện hạ ---!
Lý Kỳ giơ tay lên, thản nhiên nói: - Phu nhân, Mã Kiều, các ngươi đi ra ngoài trước một chút, ta có việc muốn cùng điện hạ trao đổi.
Giờ đã động thủ, còn muốn trao đổi?
Hai người không khỏi sửng sốt.
Lý Kỳ lại nói tiếp: - Phu nhân, phiền toái ngươi trước đi ra bên ngoài ngồi một chút. Mã Kiều, ngươi cũng đi ra ngoài, mặc kệ có động tĩnh gì, không có dặn dò của ta, ai cũng không cho tiến vào, ồ, nhớ kỹ, đừng để cho người khác nghe lén.
Tần phu nhân nghe điều hắn dặn dò, trong lòng ủy khuất muốn chết, ta đây là quan tâm ngươi, ngươi còn coi ta giống như kẻ trộm, thật sự là buồn cười, cũng lười quản, hừ nhẹ một tiếng, liền đi ra ngoài.
Mã Kiều cũng không dám cùng Triệu Giai động thủ, tâm muốn ở lại chỗ này cũng không giúp được Lý Kỳ, nói không chừng còn phải mất mặt. Lên tiếng, liền đi ra ngoài.
Cửa vừa mới đóng xong.
Lý Kỳ học những minh tinh trong phim ảnh, phi thường đẹp trai, phong độ lấy tay chùi miệng, liếc mắt nhìn vết máu đang dính trên tay, nói: - Điện hạ, ngươi ---
Triệu Giai không đợi hắn nói xong, liền chỉ vào hắn phẫn nộ quát: - Ngươi dám nói việc này không liên hệ gì tới ngươi?
Lý Kỳ duỗi tay ra, nói: - Ta không muốn nói chuyện này, việc này đợi nói sau, ta hiện tại có việc càng trọng yếu hơn muốn nói với ngươi.
Triệu Giai theo bản năng nói: - Chuyện gì?
Lý Kỳ lộ ra một nụ cười mỉm tự cho là mê người, nói: - Điện hạ, ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua đạo lý vuốt mặt phải nể mũi ư, lão tử đây là dựa vào khuôn mặt này mà kiếm cơm đấy, ngươi đây không phải phải phá hư bát cơm của ta sao?
Hắn càng nói càng kích động, lời vừa nói dứt, thình lình lại một quyền đánh qua.
Triệu Giai tuyệt đối không nghĩ đến Lý Kỳ cũng dám cùng y động thủ, một quyền này cũng vừa vặn sức mạnh, khóe miệng văng tung tóe, máu tươi nhất thời chảy ra. Triệu Giai đều bất chấp trên mặt đau đớn, vô cùng kinh ngạc nói: - Ngươi --- ngươi lại dám đánh ta?
- Đánh ngươi? Ta còn đá ngươi nữa.
Lý Kỳ lại một cước đá ra, thiếu chút nữa đạp cho Triệu Giai sắp ngất rồi.
Liền trúng hai phát, Triệu Giai giờ cũng thật phát hỏa, cũng khỏi phải nói, nâng quyền vung đi qua.
Bụp!
Triệu Giai chỉ cảm thấy một trận cơn đau ở cánh tay, ngưng mắt nhìn, chỉ thấy Lý Kỳ một tay cầm một cây gậy golf.
Vô sỉ! Quá vô sỉ rồi!
Lý Kỳ cầm gậy golf kiêu ngạo giơ về phía đầu Triệu Giai, tựa như nói, ngươi nha lại đến nha. Hắn biết mình quyền cước không phải là đối thủ của Triệu Giai, không đùa giỡn lừa dối, xác định vững chắc sẽ bị đánh, đánh người vẫn tốt hơn so với bị đánh.
Triệu Giai tức giận đầu choáng não trướng, thuận tay cầm lên vài cái chén trà trên bàn trà ném tới.
Con mẹ nhà nó chứ! Rất hèn hạ đi, mệt ngươi vẫn là Vương tử nha, không ngờ dùng ám khí. Lý Kỳ sắc mặt căng thẳng, khẩn trương bổ nhào về phía bên cạnh, khó khăn lắm mới tránh thoát, còn chờ hắn kịp phản ứng. Chỉ thấy một đạo hắc ảnh đánh tới.
Lý Kỳ tuyệt đối không nghĩ đến Triệu Giai sẽ lấy chính mình làm ám khí mà dùng, không để ý bị bổ nhào xuống đất, vẫn khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến nha, cứ như vậy, ưu thế vũ khí trong tay hắn không còn sót lại chút gì.
Bang bang!
Một giò của Triệu Giai đập vào ngực Lý Kỳ, thiếu chút nữa đánh cho Lý Kỳ tắt thở, tuy nhiên hắn cũng không kém, đầu gối chọc thẳng vào bụng của Triệu Giai, thiếu chút nữa khiến Triệu Giai đoạn tử tuyệt tôn. Hai người đều méo mặt.
Một trận co giật qua đi, hai người bắt đầu ở trên mặt đất quay cuồng đến, quay cuồng đi, quấn triền lấy nhau.
Triệu Giai tuy rằng luyện qua võ. Nhưng cũng chỉ là khoa chân múa tay, không thể so với đám người Lý Kỳ, Nhạc Phi, hai người cũng không có cái chiêu thức gì đáng nói, xoay thành một đoàn. Ngươi một quyền, ta một quyền, chuyên đấm vào mặt nhau. Xem ra hai người bọn họ đều có ý kiến đối với bộ dạng đối phương nha.
Rầm rầm rầm.
- Ôi. Con mẹ ngươi lại đánh vào mặt?
- A! Ngươi không ngờ đánh lỗ mũi của ta.
- Như nhau, như nhau.
Bên trong đánh đập khí thế ngất trời, bên ngoài Mã Kiều nghe thấy thì kinh hồn táng đảm, rất là giãy dụa, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, ta rốt cuộc có nên đi vào hay không?
Lúc này, Tần phu nhân đột nhiên từ phòng họp đi tới, Mã Kiều không đợi Tần phu nhân mở miệng liền nói: - Phu nhân, Bộ Soái đã phân phó rồi, ai cũng không thể tiến vào, ngươi đừng làm khó dễ ta được chứ?
Tần phu nhân khẽ hừ một tiếng, ánh mắt lại liếc về phía văn phòng, đầy mắt đều là lo lắng, nói: - Ai nói cho ngươi biết ta muốn đi vào, việc vớ vẩn như thế, ta mới lười quản, ta chỉ là chuẩn bị đi về.
Mã Kiều thoáng sửng sốt, chỉ tay ra hướng tới phía sau Tần phu nhân, nói: - Phu nhân, thang lầu ở bên kia rồi.
Tần phu nhân nhẹ nhàng a một tiếng, mặt đỏ như máu, hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, cúi đầu, xoay người rất nhanh đi xuống dưới lầu.
Qua ước chừng thời gian uống một chén trà, bên trong rốt cục an tĩnh lại.
Mã Kiều sợ hai người đã đồng quy vu tận, nghĩ thầm rằng, Bộ Soái chỉ là bảo ta đề phòng không cho người khác nghe lén, nhưng không có nói không chuẩn ta nghe lén a. Y vểnh tai dán tại ván cửa nghe xong một hồi, ngầm trộm nghe được truyền đến tiếng hai người thở dốc, lúc này mới hoàn toàn thở phào.
- Ôi, a a -- , điện hạ, xem ngươi nhã nhặn như vậy, xuống tay cũng thật sự là ác độc, kiểu tóc của ta đều bị ngươi quấy rối rồi, ôi. Lý Kỳ ngồi ở trong phòng làm việc của mình, nhìn cái tên mặt mũi bầm dập trong cái gương đồng kia, thê thảm rên rỉ.
- Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta, ta còn muốn hỏi ngươi có phải đàn bà hay không, không ngờ lại dùng móng tay cào ta?
Triệu Giai cũng không tốt hơn chỗ nào, trên mặt xanh một mảng, tím một khối, cái mũi cũng thì đỏ bừng, mặt khác trên cổ còn có ba vết cào làm người ta nhìn thấy ghê người.
Lý Kỳ hừ nói: - Ngươi đây là đang làm nhục trí tuệ của nữ nhân, ai quy định đánh nhau không thể cào người chứ, dễ dùng là được rồi, ta không có cào mặt của ngươi, đã đủ cho ngươi mặt mũi rồi.
Triệu Giai trợn mắt trừng, đe dọa: - Ngươi có biết ngươi phạm vào ngập trời tội lớn rồi hay không, dám động võ đối với bản vương.
Lý Kỳ nói: - Ta đây cũng là không có cách nào, ai đều biết rằng vuốt mặt phải nể mũi, ngươi vừa lên đến liền đấm vào mặt của ta, ta có thể không trả lại sao, ta đây chỉ là dùng tính mạng để bảo vệ mặt của ta, ôi, ôi, coi thấy không, ta nói một cái đều đau chết đi được.
- Ngươi ---.
Triệu Giai hừ thật mạnh một tiếng.
Hai người trầm mặc một trận. Cách nửa ngày, Triệu Giai bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói:
- Ngươi tại sao phải làm tuyệt như vậy?
- Là ngươi động thủ trước được không!
- Ta không phải nói việc này. Triệu Giai nhíu mày nhìn hắn một cái, nói: - Ngươi không cần phủ nhận, tuy rằng trong triều rất nhiều người đều cho rằng chuyện này là Thái sư ở giữa làm khó dễ, nhưng ta biết rằng đây hết thảy đều là ngươi an bài.
Thần như vậy? Lý Kỳ nói: - Ngươi có chứng cớ gì?
Triệu Giai lắc đầu nói: - Chứng cớ thật ra ta không có, nhưng ta hiểu rất rõ ngươi rồi, kế sách bực này cũng chỉ có ngươi có thể nghĩ ra được, Thái sư sẽ không thể nghĩ được việc dùng một con chó đi dẫn Vương Phủ mắc mưu. Nói xong y lại hít một tiếng, nói tiếp: - Kỳ thật ta vẫn luôn hy vọng ngươi và Vương Phủ có thể biến thù thành bạn, nhưng thật không ngờ ân oán của các ngươi lại ngày càng làm sâu sắc, nhưng, ngươi cũng không cần phải làm đến mức một chút đường sống cũng không lưu chứ.
Lý Kỳ cũng không có phủ nhận, nói: - Lúc Vương Phủ lão khinh người quá đáng, tại sao điện hạ không đem lời này nói với lão.
Triệu Giai nói: - Nhưng ta cũng không có thiên hướng lão a!
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Điện hạ, chỉ với tác phong ngang ngược kiêu ngạo vô lý của Vương Phủ kia, cùng với cái tính cách lòng dạ nhỏ mọn kia, cho dù lúc trước không có Vương Tuyên Ân, ta cùng với lão cũng sẽ không thể biến thù thành bạn, về phần giao hảo vậy càng thêm không thể nào.
Triệu Giai vội la lên: - Nhưng nếu như vậy, ta đây liền ---.
Lý Kỳ nói: - Liền cái gì?
Triệu Giai quay đầu, hừ một tiếng.
Lý Kỳ nghiêm túc nói: - Điện hạ, ngươi nếu thật sự cho rằng Vương Phủ sẽ mang đến cái gì cho ngươi, vậy ngươi có thể đã quá ngây thơ rồi, lão kia đều chỉ là vì chính mình, liền cái tính cách hai mặt kia, trở mặt so với giở sách còn nhanh hơn, nhớ rõ ban đầu là Hà Chấp Trung đề cử lão làm quan đấy, nhưng lão vừa chuyển lưng liền thượng tấu buộc tội Hà Chấp Trung, nếu như ngươi nghĩ dựa vào người như thế mà nói, vậy không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào rọ.
- Điều này ta cũng biết. Triệu Giai than nhẹ một tiếng, nói: - Nhưng ta còn có lựa chọn sao?
- Đương nhiên là có, dựa vào Vương Phủ đây chẳng qua là hạ hạ sách.
Triệu Giai vừa nhấc mặt mày, nói: - Lời này ý gì?
Lý Kỳ ngoắc ngón tay.
Triệu Giai tức giận nói: - Ngươi không biết lại đây ngồi sao.
- Ta sợ ngươi đánh ta. Cách một cái bàn nói chuyện, vẫn là ổn thỏa một ít.
- Ngươi cũng biết sợ? Thôi. Thôi, tính ta sợ ngươi rồi.
Triệu Giai ảo não lắc lắc đầu, trên mặt lại đau nhức, nghiêng miệng. Đứng dậy ngồi xuống ghế phía trước bàn làm việc.
Lý Kỳ coi bộ dáng y thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng vừa hơi động, chính hắn cũng đau cái chết khiếp, thực là một đôi huynh không ra huynh, đệ không ra đệ nha. Nhỏ giọng nói: - Điện hạ. Kỳ thật chuyện của Vương Phủ này là dịp tốt để cảnh tỉnh ngươi, thịnh cực tất suy, kỳ thật cho dù ta không ra tay, sớm hay muộn lão cũng sẽ đi tới một bước này, bởi vì lão đã làm cho nhiều người tức giận. Mà ngươi hiện giờ mặc dù rất được Hoàng thượng sủng ái, nhưng thì tính sao, cho nên đại thần đều nhìn chằm chằm vào ngươi, nhất cử nhất động của ngươi, bọn họ đều rõ như lòng bàn tay, chỉ cùng một cái liếc mắt của Vương Phủ, đây đối với ngươi mà nói thật là một chuyện tốt sao?
Triệu Giai cau mày, nói: - Vậy ý của ngươi là gì?
Lý Kỳ tựa lưng vào ghế ngồi nói: - Ý tứ của ta không trọng yếu, trọng yếu ngươi là nghĩ thế nào kia, ngươi là muốn làm Tào Thực, hay là Tào Phi.
Triệu Giai sắc mặt cả kinh, ngơ ngác nhìn Lý Kỳ.
...
Hai canh giờ qua đi.
Mã Kiều tựa vào rào chắn đến sắp ngủ rồi, đột nhiên, cuối cùng cánh cửa từ bên trong mở ra, y khẩn trương tiến lên, tuy nhiên lại nhìn thấy Triệu Giai tức giận từ bên trong đi ra, y quá sợ hãi, chỉ vào mặt Triệu Giai, kinh hô: - Điện hạ, mặt của ngươi thế này là thế nào? Trong lòng lại thầm nói, ngươi cũng quá vô dụng, ngay cả Bộ Soái cũng đánh không lại.
Triệu Giai tay áo rung lên, tức giận hừ một tiếng, nói: - Ngươi hãy đợi mà xem chủ nhân của ngươi chịu chết đi.
Nói xong y liền nổi giận đùng đùng rời khỏi.
Mã Kiều sửng sốt cả nửa ngày, chợt nghe được bên trong truyền đến một tiếng rên rỉ, khẩn trương đi vào, khi thấy gương mặt đó của Lý Kỳ, cả kinh miệng há thật to.
Lý Kỳ khẩn trương nói: - Ngươi nha mau mau đóng cửa lại đi, để cho người khác nhìn thấy, ta còn có mặt mũi gặp người nữa?
Mã Kiều khẩn trương đóng cửa lại, tiến lên dò hỏi: - Bộ Soái, ngươi không sao chứ?
Lý Kỳ giận dữ nói: - Ta có sao hay không, đều viết ở trên mặt, ngươi không biết nhìn sao.
- ... . ! Mã Kiều ngượng ngùng nói: - Bộ Soái, ngươi có bị nặng lắm không? Cuối cùng là chuyện gì xảy ra a?
Lý Kỳ buồn bực nói: - Ta làm sao mà biết, ngươi cũng không phải không nhìn thấy y vừa tới đã giống như con chó điên vậy, con mẹ nó chứ, tướng mạo anh tuấn của lão tử đều bị y làm hỏng rồi, thôi đi, thôi đi, đừng đi để ý đến y, mau mang hai quả trứng gà luộc nóng đến cho ta thoa thoa, đau chết mất.
- Ah.
Mã Kiều vừa mới quay lưng, Lý Kỳ đột nhiên nói: - Đúng rồi, phu nhân bây giờ đang ở đâu?
- Phu nhân đã về rồi.
Lý Kỳ sau khi nghe xong, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng vào lúc này, cửa đột nhiên mở ra, chỉ thấy Tần phu nhân đi đến, chuyện lớn như thế, nàng như thế nào lại yên tâm rời đi, kỳ thật nàng mới vừa rồi luôn luôn ở dưới lầu một, thấy Triệu Giai đi rồi, liền khẩn trương đi lên.
Chết tiệt! Lý Kỳ vội vàng giấu mặt sau đám văn kiện bày ở trên bàn, ấp úng nói: - Phu nhân, ngươi lúc tiến vào tốt xấu cũng phải gõ cửa chứ? Người ta hiện tại không tiện gặp người rồi.
- Ngươi không cần phải trốn, ta đều nhìn thấy. Tần phu nhân buồn bã thở dài, nói: - Ta vừa mới thấy Vận Vương điện hạ nổi giận đùng đùng rời đi, ngươi làm sao lại gây chuyện với y, ngươi và y không phải vẫn rất tốt sao.
Lý Kỳ buồn bực ngẩng mặt, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói:
- Người nào bảo ta gây với y, rõ ràng chính là y chọc ta, hiện giờ ngoại trừ Vương Phủ ra, còn có người nào thảm hại hơn so với ta sao? Kính xin phu nhân đừng nói cho Hồng Nô, miễn cho cô gái nhỏ kia lo lắng.
Tần phu nhân hừ một tiếng nói: - Ngươi cũng biết còn có người quan tâm ngươi, giống như cái dạng này của ngươi bây giờ, ngươi cho là có thể giấu diếm được ai. Thôi, thôi, ta cũng chẳng muốn quản nữa, không, ta căn bản là không quản được, chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi. Mã Kiều, ngươi liền đun chút nước ấm đến đây.
- Còn có trứng gà.
Mã Kiều gật gật đầu, xoay người liền đi ra ngoài.
Lý Kỳ mong đợi nói: - Phu nhân, ngươi giúp ta thoa nha.
Tần phu nhân thản nhiên nói: - Đợi lát nữa ta kêu tiểu Đào giúp ngươi.
Chỉ biết ngươi không tốt như vậy. Lý Kỳ phát huy nguyên vẹn tinh thần a q, nói: - Vậy cũng tốt, dù sao so với kẻ lỗ mãng Mã Kiều kia động thủ thì tốt hơn.
Tần phu nhân nói: - Chút thương ngoài da ấy cũng không khẩn cấp, nhưng Vận Vương bên kia ---?
Lý Kỳ vung tay lên nói: - Yên tâm, không có chuyện gì đâu.
Hai canh giờ về sau, lời nói dối của Lý Kỳ đã vô tình bị vạch trần.
Đang lúc Lý Kỳ còn đang soi gương, bỗng nhiên một đám thị vệ vọt vào, đi đầu đúng là Lương Sư Thành.
- Lý Kỳ, ngươi thật lớn --- a, mặt của ngươi bị làm sao vậy chứ?
Lương Sư Thành vừa mới chuẩn bị khởi binh hỏi tội, chợt thấy bộ dáng Lý Kỳ mặt mũi bầm dập, nhất thời si ngốc.
Lý Kỳ "Kinh ngạc" nói: - Thái úy, ngươi làm sao lại đến đây?
Lương Sư Thành nao nao, nói:
- Lý Kỳ, ngươi có biết ngươi lại chọc vào đại họa rồi hay không, ngươi --- ngươi tại sao có thể ẩu đả với Vận Vương chứ, y chính là Vương tử nha.
Lý Kỳ chỉ mình mặt nói: - Làm ơn, chúng ta chỉ là ẩu đả lẫn nhau, ngươi xem mặt ta này.
- Ẩu đả lẫn nhau đó cũng là lỗi của ngươi, Vận Vương y không vui, ngươi để y đánh hai quyền là xong, vì sao còn muốn trả đòn, giờ tốt lắm, mới vừa rồi Vận Vương đã bẩm báo với Hoàng thượng chuyện ở đây rồi, Hoàng thượng nghe xong, mặt rồng giận dữ, mệnh chúng ta tới bắt ngươi, giao do phủ Khai Phong giam giữ.
- Cái gì?
Lý Kỳ kinh hãi nói:
- Có nghiêm trọng như vậy hay không?
- Ôi. Lương Sư Thành than nhẹ một tiếng, vung tay lên, thị vệ phía sau y tiến lên đây, nói: - Đại nhân, đắc tội.
- Dừng tay, Ai dám động thủ, đừng trách ta không khách khí.
Mã Kiều đột nhiên che ở trước người Lý Kỳ, đoản đao nơi tay, khí thế thực sự là một người trấn ải, vạn người không qua được.
Trong lòng Lý Kỳ rùng mình, quát: - Mã Kiều, ngươi muốn tạo phản sao, còn không mau tránh ra.
- Bộ Soái?
- Nhanh lên tránh ra, ta không có việc gì.
Mã Kiều thấy Lý Kỳ vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng có chút mơ hồ, nhưng y vẫn tương đối tin tưởng Lý Kỳ đấy, nghe hắn nói như vậy, trong lòng biết hắn định có biện pháp, lúc này mới tránh ra.
Lý Kỳ lại hướng tới Lương Sư Thành chắp tay cười nói: - Hạ nhân này của ta là từ trên núi xuống, không hiểu quy củ, Thái úy chớ trách.
Lương Sư Thành ha hả nói: - Không có việc gì, không có việc gì, ngươi hãy cùng chúng ta đi một chuyến đi.
Lý Kỳ nghe giọng điệu hiền lành, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra, biết y vẫn chưa vì chuyện của Vương Phủ mà ghi hận chính mình.
Đúng lúc này, Tần phu nhân đột nhiên đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng hoảng hốt, điều nàng vẫn lo lắng rốt cuộc đã tới, chỉ cảm thấy thiên hạ như sắp sụp đổ xuống rồi vậy, vội hỏi: - Thái úy --
- Chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc. Lương Sư Thành không đợi Tần phu nhân nói cho hết lời, đa căt đưt lời nàng, hô lên: - Dẫn đi.
Lý Kỳ vụng trộm liếc nhìn Tần phu nhân, thấy khuôn mặt vừa phẫn nộ, vừa lo lắng, nhỏ giọng nói: - Phu nhân không cần lo lắng, ta là người mệnh cứng rắn, nhất định có thể gặp dữ hóa lành.
Tần phu nhân lúc này thật sự muốn mắng cho Lý Kỳ một trận té tát, nàng từng nhiều lần khuyên bảo Lý Kỳ, bên ngoài đừng có cùng người làm ác, ít điểm nhuệ khí, nhưng Lý Kỳ chính là không nghe, còn làm trầm trọng thêm, hiện giờ rốt cục nếm đến quả đắng, quay mặt đi, tức giận đến mức không nói được gì, nhưng vẻ lo lắng trong mắt thì không cách nào che dấu.