Không chỉ thù dai, mà còn nhớ rất tốt.
Nói chung là không quản tốt hay xấu, Quý Vũ Thời sẽ ghi nhớ hết toàn bộ.
“Vậy cám ơn nhiều.” Tống Tình Lam chế giễu, một lần nữa nhét bàn tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay Quý Vũ Thời: “Chúng ta đi thôi.”
Ngón tay Quý Vũ Thời thon dài tinh tế, nhiệt độ có hơi lạnh.
Cảm giác rất giống như khí chất của cậu mang tới cho người khác, nhạt nhẽo lãnh đạm, giống như có làm thế nào cũng không nóng lên được.
Thế nhưng ở chung rồi sẽ biết, Quý Vũ Thời giống như nước suối mát lành trong núi, sạch sẽ tinh khiết, tâm tư vừa nhìn đã biết, cực kỳ dễ ở chung.
Hai người theo dấu bánh xe kéo lúc hái dây leo tiến tới trước.
Lúc này nhịp bước của Quý Vũ Thời lại càng chậm rãi hơn, hơn nữa vì từ trường cùng lực hút mà mỗi bước chân lại càng nặng nề hơn.
Chỉ một chốc sau đó, Quý Vũ Thời đã cảm nhận được bàn tay nhỏ bé trong tay mình ướt mồ hôi.
Cậu cũng cảm giác được bước đi của Tống Tình Lam rất khó khăn----- so với người lớn, thể lực của đứa nhỏ kém hơn rất nhiều, cậu đã quên mất điều này.
Cậu cúi đầu hỏi: “Tống đội, hay là để tôi ôm anh đi?”
Tống Tình Lam bước đi rất khó khăn, đôi giày quá lớn vắt vẻo trên chân, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng: “Không cần đâu, tôi tự đi được.”
Quý Vũ Thời khó hiểu hỏi: “Nhưng vừa nãy bọn anh quay lại nhanh như vậy, là Lý Thuần ôm anh à?”
Tống Tình Lam im lặng chống đỡ: “...”
Quý Vũ Thời khom người muốn ôm, nào ngờ Tống Tình Lam đột nhiên nhảy phốc qua một bên né tránh.
Chỉ thấy Tống Tình Lam chỉ phía trước, hiếm khi không nhìn thấy bản tính thành niên trầm ổn, thay vào đó là giọng trẻ con trong trẻo cao vút: “Đã nói không cần là không cần mà, đã sắp tới rồi! Quý cố vấn, cậu kéo tôi đi là được rồi!”
Tống Tình Lam nói không sai, rất nhanh bọn họ đã đi tới chỗ thu thập dây leo.
Xe đẩy vẫn còn đậu ở đây, bên trong chứa đầy hoa huỳnh quang, chờ chuyển tới rừng mưa.
Trên mặt đất còn rơi vãi vài nhánh hoa huỳnh quang chưa kịp bỏ vào xe, có thể là do Lý Thuần vẫn chưa kịp bỏ vào.
Ngoại trừ những thứ này, nơi này chẳng còn già nữa.
Quý Vũ Thời hỏi: “Tống đội, anh bị trượt lộn mèo ở đây à?”
“Đúng vậy.” Thấy Quý Vũ Thời muốn đi tới, Tống Tình Lam kéo tay áo cậu, nhíu mày: “Đừng đi qua đó.”
Biết đối phương lo lắng mình sẽ bị tình trạng tương tự, Quý Vũ Thời chỉ phía trước hỏi: “Nơi đó có hiện tượng kính tượng như bên thành thị cùng rừng mưa không?”
Phía trước xe đẩy có một đoạn dốc nhỏ, bên ngoài dốc là một mảnh tối mờ, không tính là quá tối, khá tương tự với lộ trình với lúc bọn họ đi tới rừng mưa.
Hướng này không phải lần đầu tiên Tống Tình Lam đi, thế nhưng lúc kiểm tra tình huống phụ cận khoang thuyền vũ trụ thì không phát hiện điều gì ở nơi này, vì thế bản thân anh cũng không biết vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy.
Dáng người nhỏ xíu xiu, thế nhưng giọng nói của Tống Tình Lam thì lại rất trầm ổn: “Không có, lúc trượt xuống không phát hiện gì cả, nhưng lúc đứng dậy thì thành thế này rồi.”
Là nguyên nhân gì làm thời gian xảy ra biến đổi trên người Tống Tình Lam?
Thông minh như Quý Vũ Thời cũng cảm thấy cục rối rắm ngày một lớn, trong nhiệm vụ hình thức Chaos, trong kẽ hở này, tất cả tựa hồ không thể dùng phương thức bình thường để lý giải.
“Tôi có thể biến trở lại như cũ không?”
Quý Vũ Thời quay đầu, nhìn thấy trên gương mặt ngây ngô của đối phương không hề xuất hiện biểu tình khiếp sợ, chỉ có chút phiền toái mơ hồ mà thôi.
Tống Tình Lam sắp xếp tình tự của mình rất tốt, cho dù đang phải lo nghĩ vì nó.
Bất kỳ người nào đang ở trong hoàn cảnh khó khăn như vậy cũng đều lo nghĩ, trong những nhiệm vụ trước, Tống Tình Lam chính là sự tồn tại của sức chiến đấu tối cao. Mặc dù anh không có tư duy logich mạnh mẽ cùng năng lực thấy qua là không quên, thế nhưng khả năng lĩnh ngộ cùng chấp hành của anh có thể phụ trợ rất lớn cho Quý Vũ Thời, có thể tạo thành sự phối hợp cực kỳ hoàn mỹ.
“Nếu không được thì thật sự phải tới rừng mưa ở vài chục năm rồi.” Tống Tình Lam nói: “Phải phiền mọi người chờ tôi một chút, nếu buồn chán quá thì cứ tới thành thị chờ vài tiếng rồi gặp lại nhau.”
Thành thị có tốc độ thời gian trôi cực nhanh.
Khoang thuyền vũ trụ có tốc độ bình thường.
Rừng mưa sống một ngày bằng một năm.
Quý Vũ Thời đột nhiên bắt được điểm mấu chốt, mở miệng nói: “Tống đội, phương hướng của chúng ta tựa hồ đã sai rồi.”
Tống Tình Lam kéo cổ áo bông đang không ngừng trượt xuống: “Hướng nào?”
“Không, là hướng của tôi sai rồi mới đúng.” Quý Vũ Thời nói: “Vì sao chỉ có phụ cận khoang thuyền vũ trụ là có tốc độ thời gian trôi bình thường, nhiệm vụ chúng ta không phải không liên quan tới tốc độ thời gian trôi, trước đó anh đã cho tôi gợi ý rất tốt. Là tự tôi tìm nhầm phương hướng, giống như nghịch lý con quạ vậy.”
Nghịch lý con quạ.
Giả thuyết rằng tất cả quạ đen đều có màu đen, lại quan sát ngàn vạn con quạ đen phát hiện chúng nó đều là màu đen thì độ tín nhiệm cho thuyết pháp tất cả quạ đều màu đen sẽ được nâng lên cao hơn. Vì vậy logich tất cả quạ đều có màu đen cùng thứ không phải màu đen không phải quạ đen là tương đương nhau, một khi quan sát một thứ không phải màu đen thì lập tức tin tưởng thuyết pháp tất cả quạ đen đều có màu đen mà không hề nghi ngờ.
Nó có khác biệt rất lớn về tư duy logich cùng cảm thụ trực quan.
Trên xe đẩy chất đầy dây leo cùng hoa huỳnh quang, ánh sáng chiếu sáng gương mặt bọn họ.
Quý Vũ Thời nói: “Chúng ta cho rằng phụ cận khoang thuyền vũ trụ sáng, sau khi đi qua vùng tối thì tốc độ thời gian bắt đầu dị thường, cũng xuất hiện thế giới kính tượng, hết thảy đều vì trong bóng tối không có nguồn sáng đặc thù, điểm này đã làm chúng ta đi sai hướng. Kỳ thật rất đơn giản, chân chính có vấn đề chính là nguồn sáng đặc thù này.”
Tống Tình Lam hỏi: “Là số hoa này?”
“Đúng vậy.” Quý Vũ Thời nói: “Nơi chúng ta ở bây giờ thay vì nói là khe hở của vũ trụ song song thì không bằng nói là kẽ hở thời gian, đồng thời cũng là lỗ thủng thời gian.”
“Thời gian vốn vận hành rất bình ổn lại hoàn mỹ trọn vẹn, chỉ là một khái niện không thể tiếp xúc, không thể sờ. Thế nhưng đột nhiên có một ngày nhân loại phát hiện quy luật hoạt động của nó, bắt đầu có xuyên việt giả, bọn họ từ điểm A xuyên tới điểm B, để lại vết tích trong quy trình vận hành hoàn mỹ đó. Mà mỗi vết tích đó sẽ nở thành một đóa hoa nhỏ.”
Quý Vũ Thời nhặt một đóa hoa huỳnh quang, đặt trong tay quan sát lằn vân trên cánh hoa trong suốt.
Tống Tình Lam có dự cảm mạnh liệt rằng nhiệm vụ của bọn họ đã sắp hoàn thành.
Quý Vũ Thời nói: “Đương nhiên, hoa có khả năng chỉ là một hình thái của những dấu vết này. Những dấu vết này ngày càng nhiều, chậm rãi tạo thành khe hở thời gian, biến thành lỗ thủng rồi nhiễu loạn trật tự vốn có. Những dấu vết này ở trong khe hở cùng thời gian vốn hư vô phát ra phản ứng chiết xạ thành dáng dấp của những thế giới khác, hoặc là đảo lộn trên dưới trái phải, tạo thành thế giới kính tượng.”
“Mà mục đích của chúng ta căn bản không phải trồng số hoa này mà là diệt trừ nó.” Tống Tình Lam hiểu ra, gương mặt thanh tú nhỏ nhắn lộ ra chút khinh thường: “Hệ thống này, thật sự tuyên bố nhiệm vụ theo ý nghĩa mặt chữ.”
Chữa trị thời gian.
Diệt trừ những dấu vết này, đóng khe nứt này lại, như vậy lỗ thủng cũng không còn tồn tại nữa.
Quý Vũ Thời ném đóa hoa đi: “Vừa nãy lúc anh trượt xuống dốc ngã vào chỗ tối, góc độ vừa vặn bị thời gian chiết xạ lên thân thể nên dẫn tới hiện tượng đảo ngược. Cho nên trong một khoảnh cách rất ngắn mà chỉ có mình anh phát sinh biến hóa, Lý Thuần lại không. Bất quá nếu như tôi không phân tích sai, chờ chúng ta chữa trị xong, khe hở biến mất, thời gian lại hoàn hảo như lúc ban đầu, hết thảy những thứ bị chiết xạ có lưu lại dấu vết đều quay trở về hình dáng ban đầu, khi đó anh cũng sẽ biến trở lại. Chúng ta cũng giống như chưa từng xuất hiện ở đây mà quay trở về vị trí vốn có.”
Tỷ như, một lần nữa quay trở lại khoang thuyền con nhộng đang trên đường chuyển tiếp.
Nhiệm vụ lần này thật sự rất đơn giản.
Tống Tình Lam nhướng mày: “Vậy tôi có tính là trong họa có phúc không?”
Quý Vũ Thời nói: “Đối với chúng ta thì là vậy, mà đối với bọn họ thì không biết thế nào.”
Bọn họ?
Tống Tình Lam hỏi: “Cậu nói người râu ria với Tạ Tư An à?”
Quý Vũ Thời lắc đầu, giọng nói lạnh băng: “Là hết thảy những người từng tới nơi này.”
*
Quý Vũ Thời dựa vào ưu thế chân dài, không nói không rằng ôm bạn nhỏ đặt lên xe đẩy đã dọn dẹp sạch sẽ, trong quá trình này một chiếc giày bị rơi mất, Quý Vũ Thời nhặt nó lên đưa qua cho Tống Tình Lam: “Bạn nhỏ, mang giày vào nào.”
Tống Tình Lam: “...”
Người bị thu nhỏ thật tức giận.
Quý Vũ Thời chợt nhớ tới Tống Tình Lam của tiểu đội 6.
Ở căn cứ Kim Ô số 2, Tống Tình Lam đó vác thần miên trên vai xuất hiện như một vị thần từ trên trời giáng xuống. Anh đạp trên xe không gian, thần thái phấn chấn, băng đạn năng lượng màu đỏ lóe sáng, ba phát pháo năng lượng bắn nát con nhện tang thi khổng lồ, biết rõ kết cục khi ra tay sẽ thế nào nhưng vẫn dẫn dắt đồng đội dũng mãnh tiến tới.
Lúc này đây, không chỉ không giúp đỡ đẩy xe mà đang ngồi trong xe đẩy ôm lấy chiếc giày của mình.
Quý Vũ Thời đẩy xe quay trở về: “Nhỏ đi là cảm giác thế nào?”
Tống Tình Lam bé xíu lộ ra bóng lưng quật cường: “Chính là so với thu nhỏ thì càng muốn đi đánh tang thi hơn. Ngay cả đánh nhện thợ săn nâu cũng được.”
Quý Vũ Thời nói: “Bạn nhỏ như Tống đội, thấy giáo thật sự rất đau đầu a.”
“Cũng đúng, lúc tôi còn bé quả thật không nghe lời.” Tống Tình Lam thừa nhận, đồng thời quay đầu liếc nhìn Quý Vũ Thời, gương mặt nhỏ nhắn đầy buồn bực: “Rõ ràng vậy sao?”
Quý cố vấn làm sao biết.
Đang nói chuyện thì tiếng nổ chấn động truyền tới.
Bên núi rác lại có thứ gì đó bị hút tới.
Hai người liền thay đổi phương hướng đi về phía núi rác, lần này nhặt được hai đồng đội thong dong tới muộn, Thang Kỳ cùng Thang Nhạc.
Đang khổ não xem làm thế nào kéo người về thì Lý Thuần dẫn Chu Minh Hiên đi tới: “Tống đội! Quý cố vấn!”
Sau khi tỉnh lại, tinh thần Chu Minh Hiên cực kỳ hoạt bát, nhìn thấy Tống Tình Lam trong xe đẩy, ánh mắt ti hí trợn lên thật to: “Thật, thật sự nhỏ đi à?!”
Tống Tình Lam còn chưa lên tiếng, Chu Minh Hiên đã nhéo mặt anh một cái: “Đệt! Có chút dễ thương a!”
Tống Tình Lam: “...”
Bây giờ nhảy xuống đá Chu Minh Hiên một cú còn kịp không?
Chu Minh Hiên trêu chọc xong thì một tây khiêng Thang Nhạc, tay kia dùng thông tấn khí chụp ảnh: “Phải lưu lại mới được! Lỡ như không thể biến trở lại thì từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ bắt đầu ghi lại lịch sử trưởng thành của Tống đội trưởng a, ha ha ha ha ha!!!”
Quý Vũ Thời không đành lòng nhắc thở, có lưu lại cũng vô ích, tất cả đều sẽ biến mất.
Thang Nhạc chúi đầu xuống đất, dạ dày bị bả vai Chu Minh Hiên đỉnh tới muốn ói, lúc mở mắt ra thì sợ tới tỉnh táo hẳn: “?”
Chỉ có Thang Kỳ vẫn còn hôn mê hoàn toàn không hay biết chuyện đội trưởng biến hóa, không khó tưởng tượng phản ứng của cậu ta khi tỉnh lại.
Này quả thực là pháp trường hành hình Tống Tình Lam, xem vẻ mặt thì rất có thể đã mắng chửi cả trăm câu thô tục trong lòng.
Sáu người của đội bảy Thiên Khung đã tề tụ, chỉ còn thiếu Đoàn Văn.
Người râu ria nhìn thấy khoang thuyền xuất hiện nhiều người như vậy thì gấp rút ôm đồ hộp vào lòng, không cho ai đụng vào. Nhất là Tạ Tư An, đừng hòng mơ tưởng lấy được, cho dù chỉ là một lon đậu khắc mông.
Mọi người nghe Quý Vũ Thời phân tích xong thì lộ ra biểu tình ngộ ra.
Tạ Tư An hỏi: “Quý cố vấn, dựa theo phân tích của cậu, nếu khe hở này được chữa trị, tất cả mọi người chúng ta sẽ trở về thời điểm trước khi bị hút vào, như vậy nhóm đồng đội của tôi có phải cũng sẽ trở lại không?”
Vấn đề này Quý Vũ Thời cùng Tống Tình Lam đã thảo luận qua, liền gật đầu nói: “Theo lý thuyết thì có lẽ vậy.”
Trong đội mười hai Thiên Khung, Tạ Tư An cũng đảm nhiệm vị trí quan sát viên.
Đối với sự kiện phát sinh lần này, mức độ nhạy cảm của hắn cũng rất cao: “Như vậy không phải sẽ sản sinh ra rất nhiều nghịch lý à?”
Hiện giờ Lý Thuần cứ nghe bọn họ nói nghịch lý này nghịch lý kia là lại đau đầu, chỉ muốn chờ nghe kết quả chứ không muốn tham gia quá trình đặt câu hỏi.
Cũng may Chu Minh Hiên đã hỏi thay: “Nghịch lý gì?”
Tạ Tư An nói: “Tỷ như, sau khi A bị hút tới nơi này, thời kỳ của A vẫn tiếp tục phát triển, những thứ phát sinh hoàn toàn không liên quan gì với A. Mà sau khi khe hở thời gian được chữa trị, tất cả sẽ khôi phục nguyên dạng, A sẽ quay trở về thời kỳ của mình, như vậy tất cả những sự việc phát sinh sẽ thay đổi. Như vậy thì những thứ đã chân thật phát sinh kia đi nơi nào? Đó chính là nghịch lý.”
Thang Kỳ cùng Thang Nhạc đều đã tỉnh lại.
Thang Nhạc tựa vào vai anh trai mình, cặp song sinh giống nhau như đúc làm người râu ria nhìn bọn họ thật lâu, cố gắng phân biệt là ai với ai.
Thang Nhạc nói: “Vấn đề tôi biết, là bao trùm vô hạn.”
Giống như vòng tròn của đội bảy Thiên Khung Vậy, từ một điểm rồi kéo dài vô hạn, bao trùm hết những điểm khác.
Đối với chuyện này bọn họ đã quá quen rồi.
Tạ Tư an tới từ mười lăm năm trước, thời điểm đó hệ thống Thương Khung cùng tri thức của cục quản lý thời không kém hơn bây giờ rất hiều, vì thế có chút khó hiểu với cách nói của lối tư duy mở của Thang Nhạc.
“Hết thảy liên quan với A sẽ bị sự trở về của A bao trùm, tất cả mọi thứ từng xảy ra ở thời kỳ của A đều bị sửa lại.”
Giọng trẻ con truyền tới.
Mọi người quay lại, nhìn thấy Tống Tình Lam đang ăn một lon trái cây đóng hộp.
Người râu ria: “???”
Hắn đã giấu hết rồi mà?
“Một ví dụ đơn giản, tỷ như sau khi A biến mất sẽ được xử lý là mất tích, người nhà của A sẽ nhận được một khoảng tiền trợ cấp để trị bệnh, thế nhưng nếu A trở về thì người đó có lẽ sẽ mất đi cơ hội, vận mệnh sẽ bị sửa đổi, qua đời.” Tống Tình Lam còn nhỏ nhưng lực tay rất lớn, vừa nói vừa mở thêm một lon thịt hộp đưa cho Quý Vũ Thời.
Quý Vũ Thời: “...”
Tống Tình Lam ngồi trên ghế sô pha, một chân gập lại, một chân khác vì không thể chạm đất mà lơ lửng, anh nói tiếp: “Còn một khả năng khác là vì A quay trở về nên sản sinh ra một tuyết thời gian mới, tuyến thời gian cũ sẽ có kết cục như vốn có, hai tuyến thời gian này.... sẽ song song với nhau.”
Thế giới song song.
Tạ Tư An lập tức hiểu.
Nói vậy, A rốt cuộc có tính là trở về thế giới chân chính thuộc về mình không?
Hắn chìm vào suy tư.
Quý Vũ Thời cúi đầu nhìn lon đồ hộp, trả lại nó cho Tống Tình Lam: “Tống đội, nghe nói bạn nhỏ phải ăn nhiều thịt vào mới cao lên được.”
Tống Tình Lam nói: “Tôi ăn đã đủ rồi.”
Người râu ria nhìn bọn họ đẩy tới đẩy lui lon đồ hộp: “Suo wu la la wu.”
Mọi người đều cho rằng người râu ria đang mắng người, bất mãn chuyện bọn họ ăn đồ hộp của mình, nào ngờ người râu ria lại đưa qua một hộp nữa cho Quý Vũ Thời, còn cằn nhằn không thôi, ý tứ cư nhiên là bảo bọn họ mỗi người ăn một hộp.
Tống Tình Lam có chút ngạc nhiên, nâng cằm nhàn nhã đặt câu hỏi: “Quý cố vấn, hắn đang nói cái gì vậy?”
“Kỳ thực, tôi nghe cũng không hiểu, đó là ngôn ngữ gần như đã biết mất rồi.”
Quý Vũ Thời đặt hộp thịt hộp trong tay xuống, cũng không có ý tứ muốn ăn, đổi mới đề tài nói: “Thời gian gấp rút, hệ thống ngôn ngữ của hắn lại khá phức tạp nên có rất nhiều từ tôi vẫn chưa hiểu. Tôi đang nghĩ xem nên làm thế nào giải thích chuyện mà hắn gặp phải sau đó.”
Quý Vũ Thời đã rất lợi hại.
Lý Thuần cùng người râu ria tiếp xúc thời gian dài nhất, đến bây giờ cũng chỉ hiểu được mỗi một câu: An fa la ha gen he.
Nó có nghĩa mắng chửi thô tục như khốn khiếp, chó đẻ, tạp chủng này nọ.
Quý Vũ Thời nói: “PU-18 của bọn họ đã hủy diệt trước PU-31, mười mấy năm trước đội bọn họ khởi động khoang thuyền vũ trụ, dự tính đi tới một thuộc địa mới. Nếu như tất cả hồi phục như cũ, bọn họ quay trở lại năm đó nhưng nơi bọn họ muốn tới có còn tồn tại hay không thì không biết được.”
Quý Vũ Thời ngồi trên tấm thảm trước sô pha, rõ ràng đang nói chuyện người khác nhưng đôi tai ẩn sau lớp tóc đen lại đỏ ửng.
Góc độ của Tống Tình Lam bản nhỏ ở phía sau vừa vặn phát hiện, anh vô thức dùng ngón tay chạm một cái.
Nóng.
Quý Vũ Thời quay đầu: “?”
Không biết có phải vì là bản nhi đồng hay không, biểu tình trên mặt Tống Tình Lam lúc này làm Quý Vũ Thời không phân rõ được.
Lúc này chỉ nghe Tạ Tư An nói: “Có lẽ muốn đi tới nơi nào không còn quá quan trọng nữa, quan trọng là... có cơ hội gặp lại đồng đội một lần nữa.”
Thấy mọi người đều nhìn mình, Tạ Tư An có chút xúc động nói: “Không quản tốt xấu thế nào, ít ra bọn họ vẫn có quyền sống tiếp.”
Thời gian là chứng minh duy nhất cho sự tồn tại.
Một lần nữa có thời gian, thì một lần nữa có thể tồn tại trên thế giới này.
“Ầm-----”
Tiếng nổ truyền tới.
Tia sáng trắng lóe bên ngoài cửa sổ nhỏ hình tròn, khoang thuyền vũ trụ khẽ chấn động.
Đợi đến khi chấn động ngừng lại, Tống Tình Lam lên tiếng, tiếng nói non nớt ẩn ẩn mang theo khí thế thường ngày: “Nghe động tĩnh thì rất có khí thế của lão Đoạn. Tất cả mọi người đều đã ăn uống no đủ nghỉ ngơi tốt, nhiệm vụ chính thức từ trồng hoa trồng chuyển thành diệt cỏ. Phần nhiệm vụ cao cấp của Thiên Khung nói không chừng đã có thể lập tức tiến hành.”
[end 36]