[cáo] tên thụ là Quý Vũ Thời, nghĩa là ngày mưa, tên công là Tống Tình Lam, nghĩa là ngày nắng, tên truyện là Bạc Vụ, nghĩa là sương mù =))) tức là sương mù tới thì công thụ gặp nhau, cũng tả về nội dung truyện, hết thảy đều nằm trong sương mù cần từ từ tìm hiểu khám phá. Có tình tiết lặp lại, xoay vòng, cho nên cáo sẽ làm 1 bảng note nội dung các chap truyện để mn dễ quay lại tìm kiếm khi muốn hén, chúc mọi người đọc truyện vui:3 ahihi à, truyện có dùng nhiều từ hán việt, nếu mn k hiểu thì comt, cáo và các Reader # sẽ giải thích ^^
***
Tháng 12 năm 1396 tinh nguyên, tuyết đầu mùa.
Đoàn tàu lửa màu xanh vượt núi băng đèo hệt như một con rồng lướt trên mặt đất.
Bông tuyết bay lượn ào ào ngoài cửa sổ, thành trấn dần dần trở nên rõ ràng hơn trong quang cảnh hẻo lánh trong tầm mắt, toa tàu vang lên giọng nữ không quá ngọt ngào: “Các vị hành khách thân mến, đã đến huyện Hoa Đông, các vị hành khách cần xuống tài xin hãy mang theo hành lý của mình, đừng chen lấn đùn đẩy, lần lượt xuống tàu.”
Theo tốc độ dần dần giảm xuống, người trẻ tuổi ở trong góc vẫn luôn trầm mê với chiếc máy chơi game cầm tay rốt cuộc ngẩng đầu.
Dọc theo con đường từ trạm đầu tiên tới huyện Hoa Đông, người trẻ tuổi đã chơi xếp gạch tới hơn 40 vạn điểm, thao tác gạch rơi xuống nhanh tới mức làm người ta líu lưỡi, tựa hồ trò chơi giải trí cực kỳ phổ biến với mọi người ở trong tay cậu trai này sẽ vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Nghe thấy tiếng thông báo, thanh niên nhìn lướt ra ngoài cửa sổ một khoảng ngắn ngủi rồi lại cúi đầu, màn hình đã xuất hiện chữ “GAME OVER“.
“Ầy!” Vị hành khách ngồi cạnh vẫn luôn chú ý tới màn hình game của thanh niên theo phản xạ có điều kiện thở dài: “Thật đáng tiếc.”
Chơi tới điểm số này lại để thua nhưng thanh niên thoạt nhìn không có chút luyến tiếc nào, chỉ tắt máy chơi game rồi thuận tay cất vào ba lô.
Vị khách kia nhịn không được hỏi: “Chàng trai, điểm số cao nhất cậu từng đạt được là bao nhiêu? Cậu chơi lợi hại như vậy nói không chừng có thể phá kỉ lục a.”
Tướng mạo của thanh niên rất bình thường, thế nhưng đôi mắt trắng đen rõ ràng, đặc biệt tinh khiết: “Cũng cỡ vừa nãy.”
Vị khách kia tiếc nuối: “Tôi thấy vừa nãy nếu cậu không dừng lại thì nói không chừng đã không dừng lại ở điểm số đó rồi!”
Thanh niên không phải loại hình thích tám chuyện, nghe vậy liền đứng dậy chuẩn bị xuống xe, chỉ thản nhiên nói: “Không có thời gian.”
Thanh niên rời khỏi chỗ ngồi, đeo ba lô đi theo dòng người di chuyển về phía cửa.
Hành khách trong xe tới từ đủ miền nam bắc, các cuộc trò chuyện giết thời gian có đủ loại khẩu âm, có chút ầm ĩ. Dọc một đường này thanh niên vẫn luôn an tĩnh ngồi trong góc, nhóm người mặc đồ trí thức kia lên tàu từ huyện Hoa Nam, lúc này đang tụ chung một chỗ nhỏ giọng thảo luận về một bản vẽ đặt trên bàn. Một người trung niên có gương mặt tròn trịa trong nhóm nhíu mày, có thể nhìn ra ông là người lãnh đạo trong nhóm.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của thanh niên, vị lãnh đạo kia cảnh giác ngẩng đầu, thế nhưng lúc này thanh niên đã xuống xe.
Thanh niên mặc một bộ đồ vải bông màu đen ở trên người, đeo một chiếc ba lô kiểu dáng cực kỳ bình thường, bóng lưng cao gầy đặc biệt bắt mắt.
Cậu ta đứng ở ban công một chút rồi không hề có cảm giác tồn tại biến mất trong dòng người.
Nếu người trên xe lửa nhớ tới người trẻ tuổi này thì sẽ phát hiện mình căn bản ngay cả tướng mạo của cậu ta cũng không nhớ được.
*
Tinh nguyên năm 1456.
[1456.5.13 14:36:40]
Hình chiếu hệ thồng xuất hiện tọa độ không gian, tinh thần mọi người chấn động: “Đã trở lại! Chuẩn bị tiếp nối!”
Ba giây sau, khoang thuyền con nhộng mang theo Quý Vũ Thời mặc quần áo bông màu đen phong cách thập niên chín mươi xuất hiện trên đài truyền tống.
Cánh tay cơ khí kiểm tra đo lường xuyên việt giả lập tức đưa dịch dinh dưỡng tới, sau khi xuyên thời không cơ thể sẽ bị mất nước nghiêm trọng, cần phải bổ sung gấp các loại dinh dưỡng.
Quý Vũ Thời nhấn nút an toàn, ném ba lô của mình ra ngoài, sau đó tiếp nhận dịch dinh dưỡng uống vài ngụm.
Gương mặt bình thường không có chút bắt mắt dần dần tan rã, lộ ra gương mặt nguyên bản có chút tái nhợt.
[Chúc mừng ngài đã hoàn thành tích lũy 89 nhiệm vụ cấp B, cấp bậc được đánh giá: Hai sao.]
Quý Vũ Thời liếc nhìn màn hình trong suốt, không có chút biểu cảm rời khỏi khoang con nhộng.
Cậu trước nay vẫn không thích nói nhiều, trực tiếp dùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng thuật lại: “Chuẩn bị ghi chép nhiệm vụ, sự kiện Nham Tước năm 1396, nhân vật mục tiêu lên tàu ở huyện Hoa Nam vào ngày 13 tháng 12 đến huyện Hoa Đông, số tàu X168, có bốn người đồng hành, đều là người đứng đầu trong sự kiện Nham Tước, độ sai lệch rất lớn với ghi chép lịch sử, kiến nghị chỉnh sửa.”
Một tổ viên ghi chép lại.
Bất chấp việc Quý Vũ Thời vẫn chưa kịp lấy hơi, sự tình vừa mới làm xong đã có tổ viên tiến tới nói: “Quý lão sư, Lâm bộ trưởng đang chờ ngài ở bên ngoài.”
Quý Vũ Thời đỡ trán, chuyện này so với di chứng xuyên thời không lại càng làm cậu đau đầu hơn: “Lại nữa sao?”
Tổ viên dở khóc dở cười: “Biết ngài sẽ trở lại lúc này, ngài ấy đã thủ sẵn nửa tiếng rồi.”
Quý Vũ Thời tới phòng thay quần áo, bộ trưởng phân bộ Ninh thành quả niên hạ giá chờ cậu ở bên ngoài.
“Tiểu Quý!” Lâm bộ trưởng cười híp mắt đi tới vỗ vai cậu: “Chúc mừng a! Lại hoàn thành một nhiệm vụ, cách mục tiêu gần thêm một bước!”
Quý Vũ Thời lịch sự trả lời: “Cám ơn Lâm bộ trưởng.”
Lâm bộ trưởng nói thẳng chủ đề: “Người trẻ tuổi, có tiền đồ! Thế nào? Nghĩ kỹ chuyện tới Giang thành tiếp viện chưa?!”
Quý Vũ Thời: “Lần trước tôi đã nói với ngài là không đi rồi.”
Nụ cười trên mặt Lâm bộ trưởng vẫn không thay đổi: “Ai nha, người trẻ tuổi sao lại nhỏ mọn như vậy chứ? Cậu biết mà, ba cái lời đồn đó truyền tới truyền lui thì nội dung cũng tam sao thất bổn, cậu đừng có vì ba cái lời đồn nhảm nhí đó mà làm chậm trễ tiền đồ của mình a.”
Quý Vũ Thời bình bĩnh nói: “Không ai giúp tôi cho mèo ăn.”
Trải qua mấy trăm năm nhưng bản tính thích hút mèo của người hiện đại vẫn không hề thay đổi, Quý Vũ Thời là người trẻ tuổi độc thân, trong nhà nuôi tới ba con mèo.
Mọi người trong tổ hóng chuyện bên kia thầm nghĩ, lý do của Quý lão sư đúng là quá chính đáng, cự tuyệt quá hay!
Khó trách người ta oán giận, thật sự là phân bộ bên Giang thành quá khi dễ người mà!
Cùng là phân bộ quản lý hệ thống thời gian Thiên Khung, thế nhưng phương diện quản lý của Giang thành cùng Ninh thành hoàn toàn bất đồng.
Giang thành phụ trách phá vỡ các vụ phạm tội hoặc tai nạn có khả năng phát sinh trong tương lai, được xưng là “thủ hộ giả”, có thể áp dụng các thủ đoạn chiến đoán cực đoan để bóp chết thảm họa từ trong trứng nước.
Ninh thành thì phụ chép ghi chép các sự kiện lịch sử lớn nhỏ, bọn họ được xưng là “ký lục giả“.
Ý là ghi chép lịch sử, tuyệt đối không ra tay can thiệp, thậm chí cũng không cần mang theo súng ống.
Một tuần trước một thành viên thủ hộ giả phụ trách quan sát của một đội nào đó ở phân bộ Giang thành đã bị trọng thương khi làm nhiệm vụ, vừa vặn đội chuẩn bị có nhiệm vụ mới, lúc này liền thiếu mất một đội viên trọng yếu.
Làm việc trong hệ thống Thiên Khung thường là đèn nhà ai nấy sáng, các đội không thể lập đưa người hỗ trợ, muốn tạm thời tìm người có thể đảm nhiệm phương diện quan sát viên gần như là chuyện không có khả năng. Lúc này có một vị lão đại nghĩ tới, nói bên phân bộ Ninh thành có người có thể mượn tạm, vì thế liền phát lệnh, muốn điều người đến Giang thành.
Quý Vũ Thời tiếng tăm lừng lẫy trong Thiên Khung, có không ít tin đồn.
Đồn rằng Quý Vũ Thời trí nhớ siêu quần, là một con mọt sách ham học hỏi, đã là thời nào rồi mà trong nhà bốn mặt tường đều chất đầy sách bằng giấy, hỗn loạn tới mức ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Đồn rằng Quý Vũ Thời dáng dấp đào hoa, tay trói gà không chặt, đường đường là đại nam nhân mà ngay cả nắp chai nước cũng không vặn nổi.
Đồn rằng Quý Vũ Thời rất nhát gan, buổi tối không dám một mình qua đêm trong bộ, đến mức được đãi ngộ đặc biệt, cả phân bộ Ninh thành chỉ có một mình Quý Vũ Thời trước giờ không làm đêm.
...
Đủ loại lời đồn.
Cho nên vị đội trưởng cần người của phân bộ Giang thành không vui, lập tức cự tuyệt ở ngay trước mặt mọi người: “Cái quái gì vậy, cấp trên có thể điều một người có thể đánh đấm tới được không? Anh em bọn tôi phải đi bán mạng, không có cần thiên tài bác học hiểu biết sóng lượng tử!”
Lời này nhanh chóng xuyên qua ngàn dặm tới tai Quý Vũ Thời.
Thế là Quý Vũ Thời cũng đáp lại lệnh điều chuyển, biểu thị: Không đi.
Lãnh đạo gấp đến mức giống như kiến bò trên chảo nóng.
Lâm bộ trưởng thực mạnh mẽ nói: “Ầy, không phải chỉ là ba con mèo thôi sao? Mang tới bộ đi, người trong bộ giúp cậu uy! Một ngày ba bữa cá khô, thay đổi chủng loại không trùng lặp!”
Đám người ở phía sau: “???”
Quý Vũ Thời: “Tôi không quen thủy thổ.”
Lâm bộ trưởng: “Tôi sẽ an bài một xe không gian đặc sản Ninh thành cho cậu! Muốn cái gì có cái đó!”
Quý Vũ Thời: “Tôi sợ người lạ.”
Lâm bộ trưởng: “Cậu chỉ cần để ý tới nhiệm vụ, không cần tốn tâm tư không cần thiết để tìm hiểu cái đám mù chữ khinh người kia!”
Cánh môi mỏng của Quý Vũ Thời khẽ giật giật: “Tôi đồng tính luyến ái.”
Đám người phía sau: “!!!”
Lâm bộ trưởng giống như bị sét đánh: “Tiểu Quý, Tiểu Quý cậu...”
Quý Vũ Thời bình tĩnh không biến sắc quăng ra đại chiêu: “Đi tới nơi có tỷ lệ nam tính mạnh như vậy, tôi sợ không khống chế được cảm xúc, phát triển ra quan hệ không mong muốn, phá hư hoàn cảnh hài hòa của phân bộ Giang thành.”
Không đợi lãnh đạo khuyên nữa, Quý Vũ Thời ngoan tâm tuyệt tình gật đầu với đối phương rồi có chút ngoan ngoãn xoay người rời đi.
Ẩn đi khí thế vừa nãy.
Nào ngờ Lâm bộ trưởng lại lên tiếng: “Tiểu, Tiểu Quý a.”
Đối phương dù sao cũng là lãnh đạo của ông, là lão hữu của cha ông.
Quý Vũ Thời không thể làm gì khác hơn là dừng chân lại, có chút bất đắc dĩ: “Bộ trưởng.”
Sắc mặc Lâm bộ trưởng có chút dị thường, nhưng không hổ là lão lãnh đạo đã trải qua không ít giông bão, lúc này đã khôi phục phong phạm, thang thương nói: “Vậy thì tốt rồi, điểm này lại càng không cần lo lắng, vị Tống đội trưởng kia... đặc biệt chán ghét đồng tính, với lại.... cả đội bọn họ đều vậy.”
Quý Vũ Thời: “...”
*
Quý Vũ Thời Ninh thành tới.
Tin tức này nhanh chóng truyền khắp nội bộ phân bộ Giang thành, gây ra một trận xôn xao.
Trong sân huấn luyện toàn tức, đội viên của đội đương sự biểu thị khá khẩn trương.
“Tới thật à?! Tâm lý tốt thật a!”
“Tới thật! Vừa nãy tôi thấy ở xa xa rồi, lớn lên rất đẹp mắt, gương mặt kia khí chất kia cứ hệt như đi đóng phim vậy.”
Mọi người nhìn nhau, kết quả thật sự tới một cái gối thêu hoa.
Đội viên nhỏ tuổi nhất trong đội an ủi: “Ai nha không sao đâu mà, có đám bọn mình đánh là được rồi. Chỉ cần khi đó che chở một chút, lúc về có thể báo cáo kết quả công việc.”
“Mấy lời này bớt nói trước mặt Tống đội đi, em quên vụ lão Vu rồi à?”
“Người này có thể giống lão Vu sao?”
“Lão Vu tốt xấu gì cũng được đặc huấn.”
Quan sát viên lão Vu của đội bị thương nặng, bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện.
“Cái kia, không cần quá bi quan, không phải mấy anh nói à, người này ít nhất lớn lên cũng rất dễ nhìn, bình thường nhìn cũng thuận mắt một chút, cũng coi là có ưu điểm đi?”
“Ưu điểm con mẹ nhà hắn ý, em có biết vì sao đột nhiên hắn lại tới đội chúng ta không?”
“Bởi vì theo đội chúng ta hoàn thành nhiệm vụ cấp A để dễ tăng cấp bậc?”
“Cái rắm.” Có người tức giận chen vào: “Nói hắn không có sức chiến đấu, hắn không tới, nói hắn là gối thêu hoa, hắn không tới, nói toàn đội chúng ta ghét đồng tính, hắn liền tới. Cái người này không biết là muốn battle chính diện với chúng ta hay là muốn chứng minh mị lực bản thân nữa!”
Mọi người hít một ngụm khí lạnh.
Nhao nhao hú hét “đệt đệt đệt“.
Đối với đám tay đấm thẳng tính bọn họ, đội viên sắp tới tựa hồ là một con mãnh thú.
Một người đầu đinh mắt nhỏ sầu lo nói: “Tiêu rồi, người như vậy không chọc được đâu, lỡ như thích tui thì phải làm sao? Nhà tui con một suốt ba đời a....”
Vừa dứt lời, ót nam đầu đinh đã bị đập một cú trời giáng.
Chỉ nghe giọng nam quen thuộc vang lên ở phía sau: “Sáng nay ra cửa lại quên soi gương à?”
Nam nhân trẻ tuổi gương mặt tuấn mỹ bước vào phòng huấn luyện, mày dài tận phần tóc mai, khí chất bén nhọn như đao phong được tôi tuyện qua nước đá.
Vóc dáng người này rất cao, đồng phục tác chiến thuần đen bó sát đường nét hoàn mỹ của thân thể, cộng thêm đôi chân dài nhanh nhẹn, trời sinh làm người ta cảm thấy áp bách khó có thể xem thường.
Nam đầu đinh ôm đầu, vẻ mặt cầu xin: “Tống đội.”
Mọi người cười vang.
Ánh mắt Tống Tình Lam dò xét đảo một vòng, con ngươi đen như hồ nước băng giá lại không chút che giấu phỉ khí.
Anh mở miệng lần nữa, có chút miễn cưỡng: “Người ở đâu?”
*
[1]