“Mọi người có nhớ khe nứt màu đen ở bên cạnh tinh cầu PU-31 mà chúng ta đã thấy trên màn hình toàn tức ở Kim Ô số 2 không?” Quý Vũ Thời hỏi.
Trong khoang vũ trụ, ba người ngồi thành vòng tròn ở trên chiếu.
Người râu ria không hiểu bọn họ đang nói gì nên tập trung phân loại chỉnh lý vật tư mình vừa nhặt về, hắn đã sớm quen với cuộc sống như vậy rồi.
Lý Thuận nhớ lại, gật đầu.
Kỳ thực cậu vẫn không hiểu vì sao khe hở lại có năng lượng cường đại để PU-31 không ngừng hấp thu, thế nhưng vấn đề về thời gian cùng năng lượng vụ trụ này, chỉ sợ ngay cả các nhà khoa học gia hàng đầu địa cầu cũng không thể nghiên cứu triệt để bí ẩn này.
Không hiểu thì không cần phải nghĩ nữa.
Tống Tình Lam tiếp lời Quý Vũ Thời: “Chính là khe hở của vũ trụ song song à?”
“Uhm.” Quý Vũ Thời nói: “Về phần khe hở này, chúng ta đều biết PU-31 ở ngay bên cạnh nó, tất cả năng lượng cũng tới từ nó. Sau khi chúng ta tắt toàn bộ thiết bị chuyển hóa năng lượng thì ảnh hưởng động năng của PU-31 lập tức mất căng bằng, sau đó bắt đầu bị hệ thống truyền tải năng lượng mất khống chế cắn nuốt---- cũng chính là tường đen mà chúng ta nói.”
Trong tay Quý Vũ Thời còn cầm hộp đậu khắc mông, mùi vị ghê tởm cùng dáng vẻ xấu xí của nó để lại ấn tượng rất sâu trong lòng mọi người. Cũng nhờ đậu khắc mông xuất hiện mới mở ra một con đường trong mạch suy nghĩ bế tắc của Quý Vũ Thời, hết thảy đều thông suốt.
Quý Vũ Thời nói: “Trước khi PU-31 hoàn toàn bị cắn nuốt thì có một số thứ bị hút vào trong khe hở, tỷ như hộp đậu này.”
Lý Thuần kinh ngạc: “Quý cố vấn, ý của anh là chúng ta hiện giờ đang ở trong khe hở kia?”
Quý Vũ Thời nói: “Đúng vậy.”
Lý Thuần: “ĐCM? Sao có thể như vậy?!”
Tư duy của Tống Tình Lam xoay chuyển cũng rất nhanh, anh nghĩ về những lời Quý Vũ Thời nói: “Thảo nào hình thức của nhiệm vụ này là Chaos.”
Chaos.
Chaos là một đấng toàn năng trong thần thoại Hy Lạp, theo miêu tả thì Chaos là khoảng không vô cùng vô tận, trống rỗng hắc ám.
Sau đó còn có miêu tả nó là khoảng không hư vô không hề có trật tự, cũng có nghĩa là hỗn độn.
Từ khi bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ rồi tới nơi này, trải qua khoảng không hư vô rất ăn khớp với lời giải thích của Chaos. Hắc ám tựa hồ bao lấy bầu trời, xung quanh khoang thuyền vũ trụ tràn ngập hư vô, còn có rừng mưa cùng thành thị có tốc độ thời gian vượt xa lẽ thường, còn có tu72 trường cực kỳ hỗn loạn đều chứng minh trật tự cùng quy tắc không hề tồn tại ở nơi này.
“Có lẽ đây chính là điểm đột phá.” Xuất phát từ khứu giác nguy cơ trời sinh, Tống Tình Lam híp mắt: “Thế nhưng có một điểm tôi không nghĩ ra, vì sao một nhiệm vụ mà tôi lựa chọn lại có hiện tượng tiếp nối với nhiệm vụ trước đó?”
Lúc ở trạm trung chuyển rõ ràng có rất nhiều nhiệm vụ để chọn.
Đối với chuyện này, hệ thống gợi ý là cần phải hoàn thành nhiều nhiệm vụ hơn để giải khóa tin tức liên quan tới chuyện quay trở về nhà.
Người làm ra quyết định là Tống Tình Lam, suy xét tới trạng thái của mọi người nên anh chỉ chọn một nhiệm vụ cấp A thực bình thường.
Quý Vũ Thời cũng nghĩ tới vấn đề này, cậu dừng một chút, tựa hồ suy tư một phen mới hỏi: “Anh có nhớ sau khi xuất phát từ trạm trung chuyển, khoang thuyền con nhộng đã đáp xuống thế nào không?”
Tống Tình Lam hơi biến sắc.
Lý Thuần có chút mơ hồ: “Em hình như không nghĩ ra được... em chỉ nhớ mình tiến vào khoang con nhộng, lúc mở mắt ra thì đã ở đây rồi.”
Quý Vũ Thời lại hỏi: “Sau khi chúng ta tới trạm trung chuyển, ngoại trừ lúc vừa mới tới, những ngày sau đó, hai người nhớ được không?”
“Ăn, ngủ....” Lý Thuần nhanh chóng nói, sau đó biểu tình trở nên kinh ngạc: “Không đúng, ngoại trừ ăn cơm và đi ngủ thì hình như không nhớ được gì cả!”
“Tôi cũng không nhớ được.” Quý Vũ Thời chậm rãi nói: “Nếu như hai người nghĩ không ra vì quỹ tích lặp đi lặp lại, quá nhàm chán nên đại não tự động loại bỏ những tin tức không quan trọng, thế nhưng tôi sẽ không. Vừa nãy nhìn thấy đậu khắc mông đã bắt đầu hoài nghi về tình cảnh của chúng ta hiện giờ, vô thức nhớ lại khoảng thời gian đó. Tôi phát hiện không chỉ nghĩ không ra những việc xảy ra sau khi tiến vào khoang thuyền con nhộng, làm sao rơi tới nơi này, cùng với những ngày ở trạm trung chuyển đã làm gì. Trí nhớ của tôi nói cho tôi biết, lúc ở trạm trung chuyển tôi có nghỉ ngơi, có ăn cơm, chính là cụ thể ăn cái gì, trước khi ngủ đã làm gì thì hoàn toàn không hề có ấn tượng.”
Quý Vũ Thời từng nói, mình không có năng lực quên.
Điều này biểu thị cho dù là một bữa cơm đơn giản, ăn mất thời gian bao lâu, quá trình nhấm nuốt thế nào, món ăn có gì, cậu đều có thể nhớ rõ ràng.
Lý Thuần: “Đúng đúng đúng, em cũng vậy!”
“Tôi cũng giống hai người.” Tống Tình Lam nói, sau đó nhìn Quý Vũ Thời: “Quý cố vấn, tôi cảm thấy những lời cậu sắp nói sẽ phá vỡ nhận thức của bọn tôi.”
Tuy nói là vậy nhưng biểu tình của Tống Tình Lam lại không hề có chút khẩn trương hay luống cuống nào. Tựa hồ anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe lời Quý Vũ Thời sắp nói, hơn nữa còn có thêm chút hứng thú.
Không biết vì sao, Quý Vũ Thời cảm thấy được tín nhiệm.
Đồng thời tâm tình có chút không biết làm sao của cậu cũng trở nên cân bằng, giống như mặc kệ trải qua bao nhiêu chuyện ly kỳ, kết quả chỉ có bốn trưởng: mưu sự tại nhân.
“Hai người có nghĩ tới hay không, vì sao dáng dấp của trạm trung chuyển lại giống trung tâm chỉ huy trong trí nhớ của chúng ta như vậy không?” Quý Vũ Thời nói: “Dựa theo cách nói của hệ thống thì nó chính là Thiên Khung của tất cả thời đại, như vậy vì sao nó lại phải chọn hình thức xây dựng trạm trung chuyển ở thời đại của chúng ta? Lại còn vật tư dự trữ nữa, nếu trạm trung chuyển nằm ở một nơi nào đó của thời không thì vì sao lại trùng hợp biết hết thảy những điều chúng ta mong muốn chứ?”
Tống Tình Lam nghĩ tới chai rượu đỏ.
Anh nhớ khi đó trong lòng vừa lóe lên ý nghĩ như vậy, sau đó mở tủ đồ ra liền tìm thấy một chai rượu đỏ.
Quả thực là quá trùng hợp.
Nghe thấy những phân tích này, tóc gáy Lý Thuần dựng đứng cả lên.
“Tôi cho rằng căn bản không có trạm trung chuyển nào cả.” Quý Vũ Thời bình tĩnh nói: “Trạm trung chuyển kia chỉ là một đoạn ký ức được nhét vào đại não trong lúc chúng ta cực kỳ mệt mỏi mà thôi. Trong những lần tuần hoàn, chúng ta vẫn luôn duy trì trạng thái khẩn trương cao độ, thân thể đã đạt tới giới gạn chịu đựng, Thiên Khung có ý thức của riêng mình này cần chúng ta tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ nên nó đã tạo ra trạm trung chuyển cho chúng ta nghỉ ngơi. Làm một hệ thống nó không có cách nào chi tiết giả tạo ký ức suốt ngấy ngày dài, vì vậy ngoại trừ ngày đầu tiên thả lỏng cảnh giác tiến vào trạng thái nghỉ ngơi thì chúng ta căn bản không nhớ được những ngày sau phát sinh chuyện gì.”
Tống Tình Lam nói: “Cho nên không phải tôi lựa trúng nhiệm vụ liên quan, mà là chúng ta vốn đã ở trong nhiệm vụ này rồi, mặc kệ có chọn nhiệm vụ khó hơn hay đơn giản hơn thì kỳ thực chỉ có một kết quả.”
Quý Vũ Thời: “Đúng vậy.”
Đúng cái gì cơ?
Ánh mắt của Lý Thuần biến thành hình nhang muỗi.
Mỗi lần Quý Vũ Thời phân tích, Tống Tình Lam đều có thể đuổi kịp mạch suy nghĩ, Lý Thuần cảm thấy mình muốn trợn trắng cả mắt, không chỉ một lần hoài nghi chỉ số thông minh của mình.
Bất quá Lý Thuần cũng đã quen làm một con cá mặn hiếu học, lập tức giơ tay, vò mẻ lại vỡ nói: “Cái đó, Quý cố vấn, tôi có một vấn đề.”
Ngũ quan xinh đẹp của Quý Vũ Thời không hề lộ ra ý mất kiên nhẫn, ôn hòa hỏi: “Cậu nói đi.”
Lý Thuần thực cảm động vì đối phương thông cảm với chuyện cậu không bắt kịp nhịp điệu, vội hỏi: “Nếu giống như anh nói, căn bản không có trạm trung chuyển thì chúng ta sao lại tới nơi này?”
Nói tới đây Lý Thuần nhịn không được rùng mình, đối với cậu mà nói, những ký ức ở PU-31 đều rất đáng sợ, bị tang thi cắn, bị quái vật nuốt, nói đơn giản thì chính là tuyển tập một trăm kiểu chết, cậu khẩn trương nói: “Lẽ nào, lẽ nào chúng ta vẫn còn đang ở trong vòng tuần hoàn?”
“Không phải, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ Ouroboros rồi: “Quý Vũ Thời nói: “Đối với vấn đề làm sao chúng ta tới được nơi này, giải thích hợp lý là sau khi hoàn thành nhiệm vụ hai nhóm chúng ta đã hợp lại thành một, thời gian quay trở về thời điểm đang chuyển tiếp đi làm nhiệm vụ cấp A ban đầu, sau đó vào thời điểm tường đen hoàn toàn cắn nuốt PU-31, chúng ta đã bị chuyển tiếp vào trong kẽ hở.”
Lý Thuần có chút hiểu hiểu.
Đổi lại là cậu thì có lẽ mất cả đời cũng không có khả năng hiểu đầu đuôi sự tình này.
“Vì phá hủy PU-31 đã mất khống chế, Thiên Khung đã sáng lập ra điểm neo thời gian, sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, nó đã đưa chúng ta về khoảnh khắc khoang con nhộng xảy ra vấn đề, một lần nữa chuyển tiếp chúng ta tới nơi này. Tất cả mọi chuyện đồng thời phát sinh cũng đồng thời kết thúc. Vụ bắt cóc thời không này kéo dài hơn chúng ta tưởng rất nhiều.”
Tống Tình Lam cầm thần miên, vô thức vuốt ve, ánh mắt dần dần lạnh đi: “Vậy rốt cuộc đến bao giờ mới có thể kết thúc? Hay là, nó căn bản không dự định kết thúc?”
Lý Thuần gấp gáp hỏi: “Vậy anh Văn, lão Chu, Thang Kỳ Thang Nhạc vẫn còn đang ở khoang thuyền con nhộng à?”
Tống Tình Lam nói: “Uhm, nếu loại truyền tống này dựa theo thứ tự xếp khoang con nhộng của chúng ta thì người tới tiếp theo có khả năng là Chu Minh Hiên.”
Người râu ria ở bên cạnh đã chỉnh lý xong, lúc này đang đặt mông ngồi trên ghế sô pha, tay cầm lon bia nốc ừng ực ừng ực.
Tống Tình Lam nhìn người râu ria kia, nghĩ tới điều gì đó: “Nếu nơi này là khe hở của vũ trụ song song thì người râu kia có khả năng không phải tới từ địa cầu của chúng ta.”
Vì thế vấn đề ngôn ngữ cùng văn tự khó hiểu của ông ta có thể hiểu được.
Quý Vũ Thời tìm được bức tranh người râu ria vẽ, chỉ ký hiệu trên đồng phục nói: “Chuyện này tôi có chút đầu mối, tôi cho rằng người râu ria này tới từ một nơi có số thứ tự là PU-18, rất có thể bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ gì đó thì bị hút tới đây.”
Ở trong vũ trụ này, sau khi địa cầu suy sụp thì xuất hiện rất nhiều thuộc địa tương tự với PU-31, từ cách đánh số có thể nhìn thấy có ít nhất 31 nơi giống như PU-31.
Tống Tình Lam cất thần miên.
Không sợ câu đố khó giải, chỉ sợ không có manh mối.
Sau khi tiến hành phân tích đơn giản thu về chút manh mối, Tống Tình Lam liền lộ ra tư thế thuận theo hoàn cảnh, giống như không có chuyện gì có thể ép vỡ được tâm tình anh.
“Chaos.... khe hở vũ trụ song song....” Tống Tình Lam suy tư, mày rậm nhíu chặt: “Nếu như không đóng khe hở này lại thì có khả năng sẽ càng có nhiều người tới từ niên đại khác nhau, vũ trụ song song khác nhau bị hút tới.”
Không hẹn mà gặp, Quý Vũ Thời cùng Tống Tình Lam cùng nghĩ tới ba cổ thi thể phát hiện trong rừng mưa.
Bởi vì khe hở này đã hút đội tiền bối Thiên Khung 12 trên đường chuyển tiếp tới, cuối cùng bọn họ đã bị chôn vùi ở đây.
Nếu như ví khe hở này là lỗ thủng thời gian thì mục đích của nhiệm vụ “chữa trị thời gian” của bọn họ cũng rõ ràng hơn hẳn.
Hai người liếc nhìn nhau, cả hai đều nghĩ tới điểm này.
Sự ăn ý giữa hai bọn họ thật sự rất kỳ diệu, tựa hồ chỉ cần hai người cùng hành động thì vấn đề nan giải cũng biến thành làm ít công to.
Tống Tình Lam nhìn con ngươi hắc bạch phân minh lại thêm trầm tĩnh của Quý Vũ Thời, trong lòng nổi lên cảm giác khác thường.
Nhiệt lưu ấm áp lưu chuyển trong lòng, giống hệt như lần anh đút thuốc cho Quý Vũ Thời ở Kim Ô số 2.
Không thể nói rõ cũng không thể tả rõ được.
Rõ ràng là ba người ngồi chung một chỗ nhưng Lý Thuần đột nhiên lại cảm thấy tịch mịch: “...”
Cậu cảm thấy mình có chút dư thừa.
[end 33]