Bạc Vụ

Chương 40: Chương 40




Nghe Quý Vũ Thời hỏi như vậy, Tống Tình Lam mặc dù không rõ nhưng vẫn thu liễm giọng điệu vui đùa: “Uông bộ trưởng nào?”

Uông bộ trưởng phân bộ thiên khung Giang thành.

Nữ nhân, 53 tuổi, khí chất ôn nhu, tác phong làm việc mạnh mẽ như gió cuốn sấm rền, tức giận lên là ném vỡ ly.

Quý Vũ Thời nhớ rõ từ cái nhíu mày, tiếng cười, tới cả mùi nước hoa trên người đối phương.

Chính là, vì sao Tống Tình Lam lại nói bộ trưởng phân bộ Giang thành họ Tề, lại còn chỉ có một người?

Trong lòng Quý Vũ Thời sinh ra dự cảm không tốt, đủ loại ý tưởng hỗn loạn trong đầu, là nơi nào có vấn đề? Là bọn họ vẫn còn ở trong quá trình chuyển tiếp chứ không thật sự trở về, thiên khung lại nhét ảo giác vào đầu bọn họ, để bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ mới? Hay là trí nhớ của cậu sai, sinh ra hiện tượng ký ức trùng điệp, hỗn loạn?

Biểu tình cậu nhíu lại cứng nhắc, gương mặt vô thức tái nhợt vài phần, khẩn trương trong mắt chuyển thành do dự, đây là lần đầu tiên Tống Tình Lam nhìn thấy Quý Vũ Thời như vậy.

Trong lòng Tống Tình Lam lộp bộp một tiếng, nhớ lại báo cáo kiểm tra của Quý Vũ Thời.

Cho dù tâm tính kiên định, tính cách kiên cường, thế nhưng trải qua trải nghiệm không thể tưởng tượng nổi kia đều sẽ sản sinh ra thương tích bất đồng, mỗi thành viên của đội bảy thiên khung đều có ít hoặc nhiều di chứng, một số thì biểu lộ ra ngoài, một số ẩn sâu trong tiềm thức, nhưng tất cả đều nằm trong phạm vi có thể khống chế, vì thế phân bộ mới quyết định cho bọn họ ba tháng nghỉ ngơi dài hạn.

Thế nhưng Quý Vũ Thời không giống, kết quả mà chuyên gia giám định cho cậu là: hoàn mỹ.

Tống Tình Lam là đội trưởng, lúc họp anh cũng có mặt, đối với kết quả đánh giá của chuyên gia, anh cũng không quá lạc quan, bởi vì Quý Vũ Thời giống như một học sinh đã thuộc lòng câu trả lời, cậu biết rõ nên làm sao để được điểm cao chứ không phải cậu thực sự cảm thấy như vậy.

Hai người hiện giờ đã ở phối hợp rất ăn ý, Tống Tình Lam tiến tới một bước đỡ vai Quý Vũ Thời, không khỏi hạ thấp giọng: “Quý cố vấn, cậu nghĩ tới chuyện gì?”

Cánh môi Quý Vũ Thời nhếch lên, miễn cưỡng mở miệng: “Tôi muốn.... thanh tỉnh một chút.”

Vừa nói, Quý Vũ Thời vừa lấy hộp thuốc trong túi ra.

Thuốc này ăn nhiều không tốt, thế nhưng sắc mặt Quý Vũ Thời lúc này thật sự rất kém cỏi.

Tống Tình Lam lập tức xoay người, trở lại phòng bệnh rót một chén nước, trước khi đi ra đã cùng tay thử qua độ ấm của nước: “Ấm.”

Quý Vũ Thời bỏ một viên thuốc vào miệng, sau đó nhận lấy ly nước trong tay Tống Tình Lam.

Uống một hớp, ngửa đầu, hầu kết trên cần cổ thon dài lăn một vòng, thuận lợi nuốt xuống, động tác khá vội vàng.

Thân thể cậu thon gầy làn da trắng nõn, lúc này mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, cao ngất sạch sẽ, cũng chính là bộ quần áo đã mặc lúc mới tới Giang thành. Lúc lần đầu tiên gặp mặt, Tống Tình Lam cảm thấy Quý Vũ Thời giống như cây tùng cạnh hồ nước mùa đông, lúc này phần thanh lãnh kia đã trở nên nhỏ bé tới mức không thể nhận ra.

Bình thường Quý Vũ Thời vẫn luôn dùng thuốc để duy trình thanh tỉnh sao?

Hay là, chỉ ngẫu nhiên?

Người trong tầng lấu này của trung tâm trị liệu không nhiều, hành lang có rất ít người lui tới.

Uống thuốc xong, Quý Vũ Thời nhắm mắt lại lẳng lẳng chờ đợi hơn mười giây, thuốc đương nhiên không có khả năng có hiệu lực nhanh như vậy, thế nhưng nó có thể làm tâm lý người ta thoải mái hơn.

Đến khi mở mắt ra, con ngươi đã khôi phục một ít thanh minh, thấy Tống Tình Lam vẫn còn ân cần đứng bên cạnh, cậu nói: “Tống đội, anh có nhớ người an bài chúng ta đi làm nhiệm vụ, đồng thời cũng điều tôi tạm thời tới Giang thành là ai không?”

Đúng lúc này, đột nhiên có người gọi: “Tống đội! Quý cố vấn!”

Nhóm đồng đội hi hi ha ha đùa giỡn đi tới, mọi người đã thu dọn đồ đạc xong.

Chu Minh Hiên nói: “Hai người đứng đây chi vậy? Chờ bọn tôi à?”

Thang Kỳ ôm cổ em trai, cười nói: “Tống đội trưởng, không phải anh đi cùng nhóm Tề bộ trưởng à, sao lại qua đây chờ bọn em?”

Tống Tình Lam tự nhiên nói: “Qua đây chờ mấy cậu? Mấy cậu mà đáng giá vậy sao, tôi qua đây chờ Quý cố vấn.”

Mọi người: “Chời chời! Đãi ngộ khác biệt chưa kìa!”

Cả đám thanh niên cao lớn, một khi không làm nhiệm vụ liền mất đi bầu không khí khẩn trương, ngược lại càn quấy không ai bằng, nếu thả đi ra ngoài, đảm bảo người qua đường thấy bọn họ chắn chắn sẽ đi đường vòng.

Mọi người nhao nhao ầm ĩ xỉa xói, bất quá đều là nói đùa, có thể thấy tâm tình của bọn họ đều rất tốt.

“Quý cố vấn là người nơi khác, không có xe, tôi phải phụ trách đưa đón.” Tống Tình Lam đương nhiên nói: “Nới tới thì đêm nay không chỉ có Tề bộ trưởng mời khách, sẵn tiện làm tiệc tạm biệt Quý cố vấn luôn.”

Cơm nước xong, Quý Vũ Thời phải trở về Ninh thành, vé đã đặt vào buổi chiều.

Mọi người liền nhớ tới chuyện Quý Vũ Thời lập tức phải rời khỏi đội bảy thiên khung.

Bảy người nhao nhao tiến vào thang máy.

Quý Vũ Thời đứng ở trong góc, Lý Thuần ma mãnh tiến tới hỏi: “Quý cố vấn, sau khi trở về anh có nhớ bọn em không?”

“Chậc chậc.” Đoàn Văn nói: “Quý cố vấn da mặt mỏng, mấy đứa nhìn dáng vẻ sầu não của cậu ấy đi, rõ ràng là đang buồn vì phải ly biệt.”

Quý Vũ Thời: “...”

Ngoại trừ Lý Thuần, mọi người trong đội bảy đều có xe, trước giờ Lý Thuần vẫn luôn cọ xe Đoàn Văn, bọn rời khỏi thang máy lầu một, đi tới trung tâm chỉ huy lấy xe.

Tống Tình Lam có đi ra ngoài vài chuyến nên xe đậu ở dưới hầm.

Sau khi mọi người rời đi, Quý Vũ Thời theo Tống Tình Lam, một đường đi xuống tầng hầm.

Nhà để xe dưới hầm không tính là chật chội, lúc đi tới một chỗ, ánh đèn trên đỉnh đầu đột nhiên lóe sáng, có một bóng đèn bị hỏng.

Quý Vũ Thời đột nhiên sửng sốt một hai giây.

Trong thông đạo dưới hầm cao ốc Nhuận Kim, ánh sáng u ám chiếu rọi, bên tai là tiếng súng vang không dứt, hình ảnh này đột nhiên không thể khống chế lóe lên trong đầu cậu.

Thế nhưng chỉ một hai giây sau, hình ảnh liền biến mất.

Tống Tình Lam cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu.

“Ở đây.” Tống Tình Lam mở cửa xe: “Lên xe đi.”

Là một chiếc xe thể thao màu xám bạc, đường nét lưu loát, nước sơn bóng loáng phản xạ ánh đèn lẳng lặng ngủ đông dưới bãi đậu.

Tống Tình Lam thay đổi quần áo thường ngày, con ngươi đen đầy ý cười, đứng bên cạnh xe như vậy cứ hệt như người mẫu xe hơi.

Quý Vũ Thời lên xe, thắt dây an toàn: “Anh tồn trữ được tiền riêng hay là phú nhị đại vậy?”

Tống Tình Lam không phải người thích giấu giấu diếm diếm, gia cảnh, năng lực, tất cả đều hợp thành tính tình ương ngạnh của anh. Anh khởi động rồi lái xe đi: “Đương nhiên là tiền riêng rồi. Cậu cũng biết đãi ngộ ở đây rất tốt, Quý Cố vấn có động tâm không? Tôi có thể chia phân nửa tiền nuốt được cho cậu.”

Rút đi danh phận đội trưởng thủ hộ giả, nam nhân trẻ tuổi này không có gì bất đồng với người bình thường, ngoại trừ điều kiện tốt hơn.

Cổ tay Tống Tình Lam đeo một chiếc đồng hồ kiểu dáng đơn giản, trong nhà Quý Vũ Thời trùng hợp cũng có người có một chiếc như vậy, giá cả thật sự không hề đơn giản chút nào. Đôi tay to lớn khớp xương rõ ràng lúc làm nhiệm vụ thực ung dung khống chế súng đạn, lúc này đang thong thả cầm vô lăng, không biết vì sao, Quý Vũ Thời lại nghĩ tới cảm giác khi tay mình bị đôi tay kia nắm lấy.

Ấn tượng là rất ấm, rất mạnh mẽ.

Cậu trả lời lời giễu cợt của Tống Tình Lam: “Vậy thì không dám, tôi sợ ngồi tù.”

Tống Tình Lam sớm đã đoán được câu trả lời, cũng không đùa nữa, ngược lại nói: “Lương của đội trưởng không tệ, cũng làm chút đầu tư.”

Lái xe ra khỏi trung tâm trị liệu, rời khỏi thiên khung.

Lúc tới trạm kiểm soát, Tống Tình Lam vuốt vuốt mặt, nghiêng đầu nhìn thấy Quý Vũ Thời híp mắt trong ánh mặt trời, dáng vẻ có chút lười nhác.

Ánh mặt trời buổi sáng không tính là quá chói chang, Quý Vũ Thời mặc nó chiếu rọi lên người, ánh mắt theo tốc độ xe xẹt qua cảnh đường phố phồn hoa ở Giang thành.

Cậu rất an tĩnh, ước chừng là thuốc phát huy tác dụng, biểu tình so với lúc ở ngoài hành lang phòng bệnh đã tốt hơn rất nhiều, cũng thanh tỉnh rất nhiều. Đám người cản trở kia không ở, Tống Tình Lam muốn hỏi lại chuyện khi nãy chưa nói xong, thế nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.

Là của Quý Vũ Thời.

Quý Vũ Thời vừa mới lấy lại điện thoại, còn chưa kịp báo bình an về nhà, phỏng chừng là ở nhà đã được thông báo.

Liếc nhìn người gọi tới, hàng mày nhíu chặt thả lỏng: “Alo?”

Là ai?

Tống Tình Lam nhìn thẳng phía trước.

Quý Mân Việt vừa nghe thấy âm thanh của Quý Vũ Thời liền thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng đã trở về, cứ tưởng cậu thật sự mất tích rồi, anh suýt chút nữa đã phải dùng cái chết tạ tội với cha rồi đấy, cha muốn giết chết anh đây nè.”

Giọng của Quý Vũ Thời cũng thực thả lỏng: “Thực đẫm máu.”

Quý Mân Việt: “Tiểu Quý đồng học, cậu đừng có mà ghét bỏ nữa, vì cậu lão Quý phỏng chừng sẽ làm thật đấy. Đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ đập anh một trận thì chưa từng nhắc lại chuyện anh không nên giúp cậu tiến vào thiên khung, thế mà cả tháng nay anh bị mắng tới sắp chết rồi. Cậu mà còn không về thì máu anh sẽ nhuộm đầy Ninh thành luôn, mẹ thấy anh tội nghiệp quá liền nói giúp vài câu, cha lại càng tức giận hơn.”

Quý Vũ thời nói: “Anh nghe lời một chút đi, đừng có luôn cãi lại.”

Nghe lời? Cãi lại?

Tống Tình Lam: “...”

Tống Tình Lam không phải người thích nghe chuyện riêng của người khác, chỉ chăm chú lái xe.

Xe đang lái rất tốt, chỉ là lúc đi tới một ngã tư lớn thì gặp phải một lần chờ đèn đỏ dài tới 120 giây.

Tống Tình Lam một tay chống bên huyệt thái dương, một tay gõ gõ vô lăng theo nhịp đếm ngược của đèn đỏ.

Quý Mân Việt đơn giản nói qua một loạt chuyện lớn nhỏ trong nhà, khó lắm mới nhịn xuống được dục vọng muốn tiếp tục: “Mua vé lúc mấy giờ?”

Quý Vũ Thời nói: “Hai giờ.”

Quý Mân Việt tính toán một chút: “Vậy thì tới nơi cũng hơn bốn giờ, hôm nay cậu ở nhà nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai rồi hãy về nhà. Anh sợ nếu cậu về ngay thì thể nào cũng phải nghe cằn nhằn một phen.”

Quý Vũ Thời: “Ừ.”

“Được rồi.” Quý Mân Việt nói: “Quyết định như vậy. Bây giờ anh phải tới trường học một chuyến, có một buộc tiệc tối, thuận tiện sẽ đem mèo trả cho cậu.”

Quý Vũ Thời nhớ mèo.

Lúc đi cậu dĩ nhiên không thật sự mang mèo tới nhờ nhóm đồng nghiệp phân bộ Ninh thành trông coi giúp mà đưa tới chỗ Quý Mân Việt. Rời đi cả một tháng, không biết mấy vị boss kia có còn nhớ cậu không, cậu đoán chắc là có.

Trên thế giới này không có chuyện gì làm người ta thả lỏng hơn tuốt mèo cả, chỉ một câu đó thôi đã làm khóe miệng Quý Vũ Thời nhếch lên một độ cung.

Cậu hỏi anh trai: “Vậy mấy giờ tối anh qua?”

Đèn xanh.

Tống Tình Lam một lần nữa lái xe, quẹo trái, tiến vào dòng xe cộ mới.

Quý Mân Việt nói: “Trước bảy giờ.”

Quý Vũ Thời hỏi: “Tắm chưa?”

“Biết hôm nay cậu về, hôm qua chị dâu đã đưa đi tắm sạch sẽ rồi.” Quý Mân Việt còn không rõ cậu em này sao: “Cái đồ khiết phích.”

Quý Vũ Thời hài lòng nói: “Tốt, vậy em chờ anh.”

Cúp điện thoại.

Quý Vũ Thời cảm thấy trong xe có chút yên ắng kỳ quái.

Cùng người nhà trò chuyện có chút lâu, cậu có chút áy náy: “Thật ngại quá, Tống đội, ở trong xe nói chuyện điện thoại hơi lâu.”

Gương mặt tuấn mỹ của Tống Tình Lam có chút cứng ngắc.

Quý Vũ Thời quả thực phóng khoáng vượt sức tưởng tượng của anh, là Quý Vũ Thời như vậy hay cả giới ấy đều như vậy?

“Không sao.” Anh nhịn không được hỏi: “Quý cố vấn, cậu.... cái kia, có mấy người?”

Boss mèo à?

Quý Vũ Thời trả lời: “Ba.”

Tống Tình Lam: “...”

Anh rõ ràng đã sớm biết tính hướng của Quý Vũ Thời, lúc bọn họ kẹt ở máy bán hàng tự động, Quý Vũ Thời đã chính miệng xác nhận chuyện mình là gay. Năng lực cùng sinh hoạt cá nhân là hai việc hoàn toàn khác nhau, Tống Tình Lam hiểu rõ, anh thưởng thức Quý Vũ Thời, không có nghĩa là anh có thể khoa tay múa chân với sinh hoạt của Quý Vũ Thời.

Chính là, đột nhiên cảm thấy có chút bực bội là sao?

Anh không hi vọng Quý Vũ Thời xem tình cảm như vậy, anh không hi vọng Quý Vũ Thời... nói chuyện yêu đương sớm như vậy.

Là người thì phải chuyên tâm với sự nghiệp.

Chờ đến nơi, Tống Tình Lam ngừng xe, tiếp nối chuyện trước đó: “Quý cố vấn.”

Nào ngờ vừa mới quay đầu, Quý Vũ Thời trùng hợp cũng đang nhìn anh.

Ánh mắt hạnh nhân long lanh, đuôi mắt hơi nhếch lên, tựa hồ rất chuyên chú, nháy mắt Tống Tình Lam quay đầu nhìn qua, Quý Vũ Thời liền dời ánh mắt qua nơi khác, tự nhiên như không hề phát sinh chuyện gì cả,

Tống Tình Lam có chút giật mình.

Cảm giác ấm áp này, lại có chút dị thường nữa rồi.

Cũng không thể nào là vì sắp chia tay, Quý cố vấn đột nhiên thay đổi chủ ý, cảm thấy hứng thú với đề nghị gia nhập đội bảy thiên khung nhưng lại ngại mở miệng được.

Lòng bàn tay Tống Tình Lam ươn ướt, túa ra một tầng mồ hôi mỏng.

Trước tiên bỏ qua chuyện sinh hoạt cá nhân qua một bên, khôi phục giọng điệu bình thường bàn chính sự: “Lúc ở trung tâm trị liệu, cậu hỏi tôi có nhớ người điều cậu tới Giang thành là ai không, là có ý gì?”

[end 40]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.