“Vừa nãy cậu làm sao vậy?” Tống Tình Lam hỏi.
“Tôi không biết.” Quý Vũ Thời thu lại tầm mắt, trái tim nảy lên thình thịch, cậu không rõ vì sao vừa nãy lại theo bản năng muốn đi theo những người đó.
Nếu không phải ở cùng một chỗ với Tống Tình Lam, rất có thể cậu đã không thể lên chuyến tàu này rồi.
Hai người ngồi xuống chỗ ngồi, đoàn tàu của bọn họ bắt đầu tiến tới trước, bỏ lại trạm ga ở lại tít phía sau.
Tống Tình Lam mua vé khá gấp nên chỉ có còn lại khoang phổ thông, cơ hồ là không có vị trí tốt.
Lúc này mọi người đang nói chuyện phiếm, sắp xếp hành lý, tựa hồ không hề có ai chú ý tới hai người trẻ tuổi đang thấp thỏm bên này, thỉnh thoảng có người liếc mắt nhìn qua nhưng cũng chỉ vì diện mạo quá bắt mắt của hai người mà thôi.
Từ người hàng xóm đứng trước cửa nhà Quý Vũ Thời lúc hừng đông, đến Quý Mân Việt xuất hiện lúc sáng sớm, rồi tới bức tường người ở nhà ga khi nãy, giống như trong thế giới đầy bóng tối đã có một bộ phận nào đó bị bọn họ chạm trúng, hơn nữa rất có thể chính là phần mấu chốt nhất.
Quý Vũ Thời cảm nhận được ánh mắt không thoải mái, cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ ngồi bên trái phía trước có một nam hành khách đeo kính đang theo dõi mình.
Cậu cùng đối phương nhìn nhau vài giây, đối phương không hề có ý muốn dời tầm mắt.
Trong không khí huyên náo lúc này, nó không khỏi làm tâm tình vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng của Quý Vũ Thời một lần nữa rợn gai ốc.
Trên tàu cư nhiên cũng có.
Cậu bắt đầu nhớ lại xem mình đã gặp nam hành khách này ở đâu nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi, trong ký ức của cậu không gương mặt của người này.
Tống Tình Lam thấp giọng nói: “Đừng nghĩ, hắn chắc là đang nhìn tôi.”
Quý Vũ Thời quay đầu ra, biểu tình có chút mờ mịt, không khó nhìn ra tia bi thương trong mắt cậu---- bắt đầu từ khi gặp Quý Mân Việt, Tống Tình Lam đã phát hiện Quý Vũ Thời có chút không đúng, trạng thái tinh thần không tốt lắm.
Cảm giác dị thường này đừng nói Quý Vũ Thời, ngay cả người tâm chí kiên định như Tống Tình Lam cũng bắt đầu hoài nghi vào hiện thực.
Hai người cứ tưởng rằng tìm được manh mối mấu chốt ở Uông bộ trưởng, kết quả lại gặp phải tình huống thế này, chứng minh rõ ràng nơi này không chỉ đơn giản là thế giới song song hay ký ức trùng điệp nữa rồi.
Ngón tay Quý Vũ Thời bấu chặt tay vịn của chỗ ngồi, vô thức dùng sức tới mức đầu ngón tay trắng bệch, nghe Tống Tình Lam nói vậy thì vô thức buông ra: “Nhìn anh?”
Tống Tình Lam ngồi phía bên phải Quý Vũ Thời, vóc dáng của anh rất cao, mục tiêu quá cụ thể.
Anh điều chỉnh tư thế ngồi, hạ thấp xuống để lưng ghế phía trước che đi ánh mắt người nọ, quả nhiên đối phương lập tức quay đầu đi, giống như chưa hề phát sinh gì cả mà làm chuyện của mình.
“Tôi đang nghĩ những người nhìn chúng ta nhất định có liên quan với chúng ta. Không phải cậu thì chính là tôi, nơi này là thành phố cậu sinh sống nên khả năng hướng về cậu nhiều hơn một chút.” Tống Tình Lam nói: “Người này có khả năng đã gặp qua tôi ở đâu đó nhưng tôi không nhớ.”
Tống Tình Lam thoạt nhìn không hề bị ảnh hưởng, giọng điệu nói chuyện vẫn hệt như trước.
Lúc bọn họ bị tang thi vây trong cao ốc hay kẹt lại ở khoang vũ trụ trong khe hở, Tống Tình Lam cũng như vậy. Anh giống như vĩnh viễn không thỏa hiệp với khốn cảnh*, cũng không vì thế mà dao động quyết tâm đột phá khốn cảnh. [hoàn cảnh khó khăn]
Nhưng không biết thật ra Tống Tình Lam chỉ không muốn làm người xung quanh cảm thấy luống cuống hơn mà thôi.
Anh vươn tay qua: “Cậu nhéo tôi một cái.”
Quý Vũ Thời khó hiểu: “Chi vậy?”
Tống Tình Lam nói: “Cậu nhéo xem tôi có cảm thấy đau đớn không, đau thì tức là không phải đang nằm mơ.”
Quý Vũ Thời nói: “Tống đội, kỳ thực nó không có căn cứ khoa học gì....”
Tống Tình Lam nhíu mày, không khách khí tự nhéo mình một cái, sau đó đau đớn văng tục: “Đệt.”
Có thể là vì cảm thấy hành động này quá ngây thơ, ngay cả chính anh cũng không có gì để nói, anh nghiêm mặt nói: “Đau thật, quản nó có căn cứ khoa học hay không, nói chung hiện giờ không phải chúng ta đang nằm mơ, cứ tin tôi là được.”
Người máy phục vụ đi ngang qua.
Tống Tình Lam lấy cho mỗi người một ly nước ấm.
Uống nhiều nước nóng là có đạo lý.
Quý Vũ Thời tỉnh táo lại không ít, chỉ số IQ cũng bắt đầu login: “Từ khi chúng ta trở về tới nay, đây là lần đầu tiên tôi gặp tình huống như vậy, còn anh?”
Tống Tình Lam: “Tôi cũng là lần đầu tiên.”
Quý Vũ Thời nhíu mày, suy nghĩ một chút: “Anh nói dì hàng xóm hừng đông đã đứng ở trước cửa nhà tôi, thế nhưng lúc chúng ta trở về gặp dì ấy thì hết thảy vẫn rất bình thường. Còn nữa, hôm qua anh trai tôi cũng đã gặp tôi, cũng không có gì khác thường cả. Rốt cuộc là bởi vì sao....” Cậu đột nhiên dừng lại, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía Tống Tình Lam: “Tống đội, tôi biết rồi.”
Tống Tình Lam đoán được Quý Vũ Thời muốn nói gì đó nên không ngắt lời cậu.
Không biết tại sao, anh có chút chờ mong muốn thấy dáng vẻ cấp tốc động não, tỉnh táo lý trí phân tích, chỉ cần liếc mắt là có thể tóm được mấu chốt vấn đề của Quý Vũ Thời.
“Chắc chắn là có quan hệ với Uông bộ trưởng.” Quý Vũ Thời nói: “Lúc đầu chỉ có một mình tôi có ký ức về chuyện này nên nó không ảnh hưởng tới hiện thực. Thế nhưng anh đã tìm được tư liệu của Uông bộ trưởng, sau đó cũng tìm được một ký ức khác.”
Tống Tình Lam lẳng lặng nghe.
Quý Vũ Thời tiếp tục nói: “Đêm qua chúng ta thương lượng muốn đi tìm Uông bộ trưởng, bởi vì chúng ta đã có được vì trí cụ thể của bà ấy---- nếu Uông bộ trưởng cũng có hai phần ký ức thì bà ấy có biến lượng chung với chúng ta, đối với chúng ta mà nói cũng chính là bằng chứng chứng minh có hai hiện thực cùng tồn tại. Chúng ta càng tới gần bà ấy cũng tức là tới gần điểm mâu thuẫn nhất của việc có hai hiện thực.”
Tống Tình Lam hỏi: “Những phản ứng này cũng bắt đầu từ khi chúng ta quyết định phải tìm Uông bộ trưởng?”
Không biết vì sao Tống Tình Lam lại hình dung ra loại phản ứng kỳ dị này, thế nhưng Quý Vũ Thời hiểu được ý anh.
Nhiệt độ trên tàu được chỉnh khá thấp, Quý Vũ Thời có hơi lạnh, cậu cầm lấy cái cốc trong tay, cảm thụ nhiệt độ ấm áp: “Đúng vậy.”
Tống Tình Lam nhíu nhíu mày: “Tại sao lại xuất hiện phản ứng như vậy?”
Quý Vũ Thời nói: “Tôi vẫn chưa biết, thế nhưng tôi loáng thoáng có một ý nghĩ. Anh biết thí nghiệm khe Young không?”
Tống Tình Lam gật đầu: “Có nghe nói qua.”
“Trong thí nghiệm khe Young, chùm điện tử [electron] được chiếu xuyên qua một tấm ngăn có hai khe hẹp và quan sát sóng hạt của chúng tạo thành đường sọc giao thoa trên màn ảnh phía sau, giống như một hạt điện tử có thể cùng xuyên qua hai khe hở, có người cho rằng hiện tượng này là minh chứng cho lý luận nhiều thế giới cùng tồn tại. Giả thuyết một hạt điện tử xuyên qua khe hở bên trái, mà ở thế giới kia hạt điện tử xuyên qua khe hở bên phải, hai thế giới có thể cảm giác được hình chiếu của nhau, hạt điện tử đồng thời xuyên qua khe hở tiến hành can thiệp lẫn nhau, vì thế mới tạo thành những đường sọc giao nhau.” Quý Vũ Thời nói: “Đó là một loại phỏng đoán về thế giới song song.”
Từ khi nắm giữ kỹ thuật xuyên việt thời gian tới nay, lý luận về thế giới song song đã được chứng thực, vì thế vấn đề này Quý Vũ Thời chỉ nói sơ qua, sau đó tiến vào trọng điểm.
“Tôi muốn nói là, điểm quỷ dị nhất trong thí nghiệm khe Young chính là, những đường sọc giao nhau khi hạt điện tử đi qua khe hở rốt cuộc đã sinh ra như thế nào, lúc mọi người sử dụng thiết bị quan sát quá trình điện tử đi qua khe hở thì lúc này trên màn hình không hề xuất hiện đường sọc giao nhau. Sau khi hạt điện tử xuyên qua khe hở chỉ xuất hiện hai đường sọc song song. Kỳ quái là sau khi tắt thiết bị đi thì những đường sọc kia lại một lần nữa xuất hiện, giống như hạt điện tử có tư tưởng, biết rõ mọi người có đang quan sát nó hay không để thay đổi trạng thái vận động của mình khi đi qua khe hở, biến đổi kết quả thí nghiệm.”
Cần phải tiêu hóa tri thức lý luận khá dài.
Tống Tình Lam suy nghĩ một chốc mới nói: “Cho nên ý cậu là tình cảnh của chúng ta bây giờ có liên quan tới việc thế giới này có tiến hành quan sát hay không?”
“Tôi chỉ suy đoán sơ bộ, dùng thí nghiệm khe Young để so sánh mà thôi, cũng không nhất định là nguyên lý này.” Quý Vũ Thời cúi đầu uống nước, hàng mi vừa dài lại vừa dầy: “Tỷ như hành vi đi tìm Uông bộ trưởng của chúng ta không phải là một loại quan sát. Giống như hạt điện tử khi bị quan sát vậy, hành vi này ảnh hưởng tới hiện thực vận hành nên bọn họ sinh ra phản ứng can thiệp.”
“Tôi hình như có chút hiểu.” Tống Tình Lam không dám nói mình hiểu rõ, anh vĩnh viễn không hiểu được trong đầu Quý Vũ Thời rốt cuộc chứa đựng bao nhiêu tri thức: “Người có chút liên hệ với chúng ta ở trong hiện thực này có khả năng bị loại can thiệp này ảnh hưởng, vì vậy bọn họ nhìn chúng ta, phát hiện chúng ta đang tiến hành quan sát thì sẽ dùng sức mạnh nào đó ảnh hưởng cùng quấy nhiều hành động của chúng ta.”
Đó chính là nguyên nhân vì sao bọn họ lại đột nhiên gặp phải nhiều thay đổi dị thường như vậy.
Hiện giờ bọn họ cương quyết đi tìm Uông bộ trưởng nên gặp phải tình huống như vậy, nếu bọn họ tiếp tục gặp gỡ Uông bộ trưởng, hoàn toàn khai mở điểm mâu thuẫn của thế giới này thì sẽ thế nào?
Hai người qua thật lâu cũng không nói gì.
Thế giới bọn họ đang ở có thể coi là thế giới song song được sinh ra sau hiệu ứng bươm bướm, những người này cũng là nhân loại chân chân thật thật chứ không phải tang thi không có suy nghĩ không có linh hồn. Theo khoảng cách với Uông bộ trưởng ngày càng gần, quấy nhiễu cũng sẽ tăng mạnh hơn, đến khi đó bọn họ phải làm sao đây?
Điện thoại Quý Vũ Thời vang lên.
Cậu cúi đầu nhìn cái tên trên màn hình: “Thầy.”
Lúc sáng từ khi xuất hiện Quý Mân Việt vẫn luôn nói 'Lão Quý gọi em về nhà', cuộc điện thoại này hẳn là cùng mục đích.
Tống Tình Lam không có yêu thích rình xem chuyện riêng tư của người khác, chỉ hỏi: “Có muốn nghe không?”
Quý Vũ Thời do dự đặt cốc xuống, nhấn nghe rồi áp điện thoại bên tai.
“Kiển Kiển.”
Âm thanh móc móc trong dự liệu không xuất hiện, giọng của Quý lão vẫn hòa ái dễ gần hệt như lúc ăn tối tối qua.
Quý Vũ Thời thở dài một hơi: “Thầy.”
Quý lão không nói tới chuyện về nhà, cũng không nói với Quý Mân Việt, chỉ ở bên kia đầu dây nói: “Chuyện tối qua ta nói với con đã có kết quả rồi, nhiệm vụ của bọn con được xếp cấp bậc S.”
Nhanh vậy sao?
Quý Vũ Thời cảm thấy thực khó tin.
Báo cáo nhiệm vụ của bọn họ còn chưa nộp, kết quả bình xét cấp bậc đã có rồi sao?
Tống Tình Lam ở bên cạnh phát hiện hô hấp của Quý Vũ Thời hơi khựng lại, liền nhìn qua dùng ánh mắt hỏi đối phương xảy ra chuyện gì.
Quý Vũ Thời nghe Quý lão ở trong điện thoại tiếp tục nói: “Điểm của nhiệm vụ cấp S cộng vào, con không cần phải làm thêm nhiệm vụ để kiếm điểm nữa. Xế chiều hôm nay bọn họ sẽ làm kiểm tra thể năng thân thể cho con. Nếu kiểm tra được di chứng lần xuyên việt trước đã khôi phục không tệ thì ngày mai có thể trực tiếp quay trở về ngày đó.”
Quý Vũ Thời: “Chiều.... nay?”
Điện thoại của Quý lão bị người khác lấy đi, tiếng cười ha hả rất quen thuộc, là Lâm bộ trưởng của phân bộ Ninh thành.
“Tiểu Quý, chúc mừng chúc mừng.” Lâm bộ trưởng nói: “Thế nào, tôi đề nghị cậu tới phân bộ Giang thành hiệp trợ là không sai đúng không, có được tích phân yêu cầu, trắc nghiệm tâm lý qua ải, cậu dùng thực lực chứng minh chính mình. Tôi đã nộp đơn lên cho cấp trên phê chuẩn, ngay mà cậu chờ cả chục năm nay rốt cuộc cũng tới rồi! Chiều nay tôi chờ cậu ở phân bộ.”
Quý Vũ Thời: “...”
Sau khi cúp máy Quý Vũ Thời có chút thất thần.
Tống Tình Lam hỏi: “Làm sao vậy?”
Quý Vũ Thời quay đầu nhìn anh, giồng như chậm rãi hồi phục tinh thần, lắc đầu: “Không có việc gì.”
Tống Tình Lam hiếu kỳ: “Thầy của cậu sao đột nhiên lại gọi điện thoại?”
Quý Vũ Thời: “Có chút vấn đề về khóa học.”
Bên ngoài đoàn tàu huyền phù, bầu trời xanh thăm thẳm, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Dưới vận tốc vận hành lên tới 500km/h, cảnh vật bên ngoài trở thành một mạt mờ nhạt cấp tốc bị bỏ lại ở phía sau.
Cửa sổ phản chiếu đường nét gương mặt Quý Vũ Thời, cần cổ thon dài cùng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng đặc biệt xinh đẹp.
Cậu tựa hồ đang nhìn bên ngoài, lại tựa hồ không phải.
Một lát sau, cậu quay đầu lại nói với Tống Tình Lam đang suy tư: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Đoàn tàu vang lên thông báo sắp tới trạm nhỏ ở giữa Ninh thành cùng Giang thành, lúc tàu dừng lại khó tránh có người tới lui, nói không chừng sẽ gặp vài người có liên hệ.
Tống Tình Lam cho rằng thời điểm này không thích hợp lắm: “Bây giờ à?”
Quý Vũ Thời cắn môi: “Kỳ thực trứng gà ban sáng hình như bị quá hạn rồi, tôi có chút khó chịu.”
Tống Tình Lam: “...”
Quý Vũ Thời đứng dậy đi về phía toilet, trước khi đi còn nói thêm một câu: “Nhưng mà anh thật sự làm rất ngon.”
Tống Tình Lam tự cảm thấy có chút đả kích, đây là lần đầu tiên anh làm cơm cho người khác ăn ngoại trừ người nhà.
Trứng gà không còn tươi sao anh không phát hiện?
Chính là sáng sớm, bởi vì nguyên nhân hài hước nào đó mà anh thật sự không thể không biết xấu hổ gõ cửa phòng Quý Vũ Thời hỏi người ta nguyên liệu nấu ăn nào có thể sử dụng, nên chỉ có thể tự ý làm.
Ngon sao?
Tống Tình Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện khóe mình đang nhếch lên một độ cung.
Thực ngu ngốc.
Anh điều chỉnh lại vẻ mặt, lòng bàn tay có chút nóng lên.
Một phút trôi qua, đoàn tàu chậm rãi ngừng lại.
Quý Vũ Thời vẫn chưa trở lại.
Hành khách tới tới lui lui, Tống Tình Lam nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lại qua ba phút, Quý Vũ Thời đi tựa hồ có hơi lâu.
Thẳng đến khi thông báo tàu chuẩn bị khởi hành vang lên, Tống Tình Lam đột nhiên hiểu ra---- biểu tình khi Quý Vũ Thời nói dối anh không phải chưa từng thấy qua, sao vừa nãy lại quên mất chứ?
Anh bật dậy đi tới phòng toilet, bên trong quả nhiên không có một bóng người!
Cửa khoang tàu đang đóng lại, trong tình thế cấp bách Tống Tình Lam đưa tay ra ngoài cửa thủy tinh, tay bị cửa kẹp lại, nháy mắt trong khoang tàu vang lên tiếng báo động chói tai. Cửa xe kẹp tay anh mở ra, Tống Tình Lam bất chấp cảnh báo cùng lời oán giận của mọi người nhanh chóng xuống tàu, tìm kiếm bóng dáng Quý Vũ Thời trên hành lang.
Làm ký lục giả nhiều lần xuyên về quá khứ chấp hành nhiệm vụ, cho dù không dùng mặt mô phỏng hóa trang thành người khác, chỉ cần Quý Vũ Thời muốn thì cậu có thể giảm độ tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Tống Tình Lam liếc mắt liền phát hiện bóng lưng thon gầy kia.
- ---Quý Vũ Thời đang bước len lỏi qua đám người đi về phía cổng ra.
“Nhường một chút!”
“Nhường một chút. Cám ơn!”
Tống Tình Lam bước nhanh hơn đuổi tới phía trước.
Trong đám người có hai ba người mặt không biểu cảm dừng lại, nhìn về phía Tống Tình Lam.
Mà Quý Vũ Thời thì đi lại rất dễ dàng, giống như biết được cậu đã tạm ngừng hành động nên suốt đoạn đường này không hề có ai ngăn cản.
Lúc tiến vào trong đại sảnh, bóng lưng Quý Vũ Thời hơi dừng lại một chút, cậu biết Tống Tình Lam đang ở phía sau nhưng không quay đầu lại.
Chỉ thấy Quý Vũ Thời không chút ngừng bước đi tới trước, lúc đi qua một vị trí trống thì có chút không thuận tay ném một bình nước rỗng xuống đất.
Tống Tình Lam mặt lạnh như kết băng, ỷ vào thân hình cao lớn bước đi thật nhanh.
Anh đẩy những gương mặt xa lạ không ngừng tiến tới trước mặt, gian nan đi tới, đã cách Quý Vũ Thời rất gần.
Đột nhiên, trước mặt Tống Tình Lam bắt đầu hỗn loạn.
Có người giẫm phải chai nước mà Quý Vũ Thời ném xuống, ngã xuống tại chỗ, đụng trúng một người hành khách đang kéo vali. Vali có bánh xe trượt tới đụng trúng người máy dọn dẹp, huých vào nhân viên vệ sinh.
Quý Vũ Thời giống như có mắt ở phía sau, dựa vào trí nhớ siêu cường làm tình cảnh phía sau nháy mắt hỗn loạn, người ngã ngựa đổ.
Cậu đi rất nhanh, đi tới một góc quanh thì đột nhiên bị người kéo lại đẩy vào tường.
Tư thế không sai biệt lắm với lần ở tiệm sách, góc độ tay bị khống chế cũng không khác mấy.
Đôi tay kia kiềm chế cổ tay cậu phải bắt chéo ra sau lưng, người đi đường thấy cảnh này còn tưởng là đang truy bắt tội phạm.
“Quý cố vấn.” Tống Tình Lam ở phía sau lưng cơ hồ là cắn răng, lạnh lùng nói: “Cậu đang làm gì vậy?”
Chỉ nghe thấy Quý Vũ Thời không chút hoang mang, nhẹ giọng nói: “Anh buông tôi ra trước, tay tôi đau.”
Tống Tình Lam: “...”
Đệt.
Có thể đổi chiêu thức không?
Tống Tình Lam không chỉ đau tay, mu bàn tay cùng lòng bàn tay của anh bị cửa xe kẹp tới xanh tím, phù lên một mảng. Thế nhưng lúc này anh không có tâm trí để ý tới, anh chỉ muốn biết tại sao Quý Vũ Thời lại muốn làm như vậy.
Tống Tình Lam không hoàn toàn buông ra như ý nguyện của Quý Vũ Thời, chỉ hơi thả lỏng tay rồi chống lên vách tường, đề phòng Quý Vũ Thời chạy trốn: “Cậu không thể giải thích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao Sao đột nhiên cậu lại nghĩ tới chuyện không nói tiếng nào đã bỏ đi thế nào, hay bởi vì cậu có suy nghĩ nào khác?
Ngoại trừ tức giận, Tống Tình Lam chưa từng hoài nghi Quý Vũ Thời.
Đó là một sự tín nhiệm khó có.
Quý Vũ Thời quay lại.
Con ngươi đen láy của Tống Tình Lam nhìn chằm chằm mặt cậu, trái tim cậu lộp bộp một tiếng.
Vẻ mặt của Quý Vũ Thời lúc này là vẻ mặt mà Tống Tình Lam chưa từng thấy qua.
Không trêu đùa Tống Tình Lam 'Kabedon' mình, cũng không trả lời vấn đề của Tống Tình Lam, chỉ hỏi: “Tống đội, anh thấy chúng ta ở hiện thực nào có gì khác không?”
Mới vừa nãy vẫn còn đang tìm kiếm manh mối, thảo luận thí nghiệm khe Young mà mình nghe không hiểu, sao đột nhiên lại từ bỏ?
Tống Tình Lam không rõ, thế nhưng trực giác anh mách bảo trạng thái của Quý Vũ Thời có liên quan với cuộc điện thoại vừa nãy: “Đương nhiên là có khác biệt!”
Quý Vũ Thời ngẩng mặt lên đối diện với Tống Tình Lam: “Nếu hiện thực có hết thảy mọi thứ mình nghĩ tới, tại sao còn phải cố gắng đi tới hiện thực khác làm gì?”
Khoảng cách của hai người rất gần, gần đến mức Tống Tình Lam có thể nhìn rõ màu sắc con ngươi của Quý Vũ Thời.
Quý Vũ Thời lạnh lùng, bình tĩnh nói với anh: “Nếu ở hiện thực nào cũng chỉ có một mình tôi, như vậy tôi rốt cuộc là ai cũng không còn quan trọng nữa.”
Khoảnh khắc đó, Tống Tình Lam cảm thấy đối phương nói rất có đạo lý.
Thế nhưng rất nhanh anh đã phản ứng lại, không cùng mạch suy nghĩ với Quý Vũ Thời: “Cậu như vậy là chủ nghĩa duy tâm quá nghiêm trọng. Chúng ta rốt cuộc ở hiện thực nào đối với chúng ta đương nhiên rất quan trọng, không phải chỉ là vấn đề chúng ta nghĩ như thế nào. Bởi vì trong hiện thực nguyên bản của chúng ta còn rất nhiều người quan tâm chúng ta, yêu thương chúng ta, mất đi chúng ta bọn họ sẽ khổ sở sẽ thương tâm, chúng ta cần phải trở lại thế giới chân chính thuộc về mình, bởi vì đó mới chính là cuộc sống chân thật của chúng ta.”
Quý Vũ Thời nói: “Tôi không có hiện thực như vậy.”
[end 48]