Cùng lúc bị hơn trăm người sống nhìn chằm chằm không chớp mắt là thể nghiệm gì?
- ---nỗi sợ hãi khi lần đầu tiên gặp đám tang thi cũng chẳng khác là bao.
Bọn họ bất động, những người kia cũng bất động.
Mặt trời treo trên cao, nhiệt độ không khí nóng như thiêu đốt.
Đường ray bọn họ đang đứng ở giữa không trung cách hồ nước trăm mét, một đoạn tàu huyền phù bị đụng gãy ngã chỏng vó bên cạnh đường ray, gió thổi bay vạt áo bọn họ, tựa hồ chỉ cần không chú ý một chút thì chỉ một trận gió cũng có thể thổi bọn họ rớt xuống hồ chết.
Hai người cùng hơn hai trăm người giằng co, trời đất nháy mắt an tĩnh.
Quý Vũ Thời khẽ di chuyển chân về sau một chút.
Đám hành khách này liền hành động, im lặng không một tiếng động theo đường ray đi tới chỗ bọn họ.
Hông bị người dùng tay đỡ lại, là Tống Tình Lam đỡ cậu, ở sau lưng cậu thấp giọng nói: “Chuẩn bị xong chưa, chúng ta chạy.”
Quý Vũ Thời khựng lại, đám hành khách kia cũng khựng lại.
Khoảng cách giữa bọn họ không gần không xa, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người, biểu tình kinh hoàng, thất thố, khóc lóc vừa nãy không thấy đâu nữa, mặt không biểu tình đứng ở đó.
Muốn chạy?
Quý Vũ Thời siết chặt nắm tay, không sai, tình huống hiện giờ thì bọn họ phải chạy.
“Trước tiên thử một lần chạy theo hướng ngược lại, thấy bệ đỡ dành cho nhân viên sửa chữa thì lập tức nhảy xuống.”
Tựa hồ để Quý Vũ Thời có thời gian chuẩn bị, Tống Tình Lam nói xong thì đè thấp âm thanh đếm ngược ba tiếng: “Chạy!!”
Hai người đột ngột nhấc chân chạy như điên.
Còng tay trói buộc bọn họ lại một chỗ, chạy có chút lảo đảo.
Phía sau là tiếng chân rầm rập, hơn trăm người đang nhắm tới bọn họ.
Đường ray trên không chật hẹp không cho phép quá nhiều người cũng chạy, chạy tới tốc độ cao cùng chen chúc, thỉnh thoảng lại có âm thanh rớt xuống hồ ở phía sau, mọi người giống như bánh chẻo bị lấn ra khỏi đường ray.
“Đưa tay cho tôi!!”
Tống Tình Lam gầm lên một tiếng, dứt khoát nắm lấy tay Quý Vũ Thời, hai người mười ngón tay đan xen nắm chặt, không còn còng tay lôi kéo, chỉ trong một thoảng bọn họ đã tăng tốc lên chạy nước rút trăm mét.
Dòng người chen chúc, rất có xu thế sẽ vượt qua bọn họ.
Quý Vũ Thời cảm thấy chân cũng không còn là chân của mình, đường ray tàu cao tốc nóng hập hập, chưng bọn họ túa mồ hôi như mưa, cứ như đang ở trong biển lửa.
Sức bật cùng sức chịu đựng của Tống Tình Lam lớn hơn cậu mấy lần, sau một khoảng chạy như điên thì Quý Vũ Thời rõ ràng chỉ còn là bị quái lực kéo đi, không thể không liều mạng đuổi kịp bước chân Tống Tình Lam. Bóng lưng cao lớn của đối phương đang ở trước mặt cậu, bả vai dày rộng cùng dáng người khỏe mạnh đảm bảo an toàn, giống như chỉ cần anh ở đây thì bọn họ nhất định có thể đột phá vòng vây.
Lòng bàn tay dinh dính đầy mồ hôi, Quý Vũ Thời chỉ cảm thấy mặt cùng lưng mình đều không ngừng nhỏ mồ hôi.
Đời này cậu chưa từng chạy nhanh như vậy.
Mà những kẻ phía sau bọn họ lại không hề biết mệt mỏi, chỉ trăm mét đã có không ít lần với tay túm lấy quần áo Quý Vũ Thời.
“Đệt!”
Ngay cả Quý Vũ Thời cũng nhịn không được bùng nổ.
Không có vũ khí, con đường phía trước cũng không biết, cũng không thể ra tay đối phó với người sống, trong hiểm cảnh này bọn họ hoàn toàn đứng ở vị trí bị động.
Đường ray không trung nhìn không thấy điểm cuối, sức lực con người có hạn.
Trong trận rượt đuổi không tiếng động này, Tống Tình Lam nhanh chóng nghĩ ra biện pháp thứ hai, bọn họ không thể cứ tiếp tục chạy mãi như vậy!
Tống Tình Lam đột nhiên dừng bước, Quý Vũ Thời suýt chút nữa bổ nhào vào người anh, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Tống Tình Lam đưa tay nâng eo: “Leo lên!”
Quý Vũ Thời lập tức hiểu ý, Tống Tình Lam dựa vào ưu thế chiếu cao muốn leo lên đoàn tàu bóng mờ kia!
Bóng mờ cách mặt đất phỏng chừng một mét ba, nói thì chậm diễn ra thì nhanh, Quý Vũ Thời từ bóng dáng mơ hồ tìm được vết tích cửa sổ toa tàu, được Tống Tình Lam nâng lên liền dùng một tay bấu lấy nó!
Chiếc còng tay vừa nãy đã cứu mạng hai người lúc này lại trở thành trói buộc, khóa hai người lại cùng một chỗ, Quý Vũ Thời gần như không có cách nào dùng cả hai tay.
Sóng người chi chít vọt tới, vây bọn họ chặt kín, tay đưa tới túm lấy quần áo muốn kéo bọn họ xuống.
Trên mặt, trên tay Tống Tình Lam đều bị cào rướm máu, chỉ có thể cắn răng chống đỡ: “Kéo tôi lên!”
Quý Vũ Thời đạp chân miễn cưỡng tìm điểm mượn lực, khom người kéo Tống Tình Lam lên.
Hai người phối hợp với nhau như diễn viên xiếc, thật vất vả bấu được nóc tàu nhưng vì không có điểm mượn lực nên bị đám người bên dưới túm mắt cá kéo xuống, Tống Tình Lam đạp rơi vài cái tay, rốt cuộc một bước leo lên nóc!
Tống Tình Lam dựa vào mép nóc tàu, phía sau là bầu trời quang đãng.
Quý Vũ Thời ngẩng đầu còn chưa kịp thấy mặt anh thì thân thể đã vọt lên, bị Tống Tình Lam gắng gượng kéo lên!
Người phía dưới tạm thời không lên được, hai người cũng không tốt hơn bao nhiêu, nằm trên nóc xe tạm nghỉ ngơi, cả một thân chật vật.
Tống Tình Lam mắng: “Con bà nó, giày của tôi....”
Quý Vũ Thời há miệng thở dốc: “Tôi, tôi cũng vậy....”
Nói tới thì hài hước, một trận truy đuổi thoạt nhìn giống như liều mạng nhưng chân chính tồn thất cư nhiên là giày của hai người!
Đáng sợ là, bọn họ vừa ngừng bỏ chạy, đám hành khách kia cũng toàn bộ dừng lại.
Quý Vũ Thời thăm dò nhìn xuống, chỉ thấy bọn họ đều ngẩng đầu vây quanh ở bên dưới bóng mờ đoàn tàu, giống như một đám tang thi có thể sống dậy bất cứ lúc nào.
Trong tình cảnh an tĩnh lại quỷ dị này, hai người toàn thân nhỏ mồ hôi, mới vừa đứng dậy thì điện thoại của Tống Tình Lam liền đổ chuông, anh lấy ra xem thì nhíu mày: “Quý cố vấn....”
“Ầm......”
Một tiếng vang thật lớn vang lên, trước mắt hai người tối sầm, thân thể mất trọng lượng một thoáng rồi bắt đầu rớt xuống!
*
Phảng phất như bị rơi xuống từ chỗ cao, toàn thân hai người đều đau nhức, mắt nổ đom đóm.
“A!!!”
Có tiếng hét chói tai của nữ giới truyền tới.
Quý Vũ Thời ngồi xuống, bị tình cảnh trước mắt chấn kinh.
Trong toa tàu huyền phù sạch sẽ chỉnh tề ngồi đầy hành khách, bọn họ đang xem di động, uống nước, nói chuyện phiếm hoặc nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lúc này đều kinh ngạc nhìn hai người vừa xuất hiện.
Địa điểm xuất hiện của hai người cư nhiên là lối đi nhỏ trong toa, bên tai truyền tới tiếng hoạt động quen thuộc của đoàn tàu huyền phù, an ổn có trật tự.
Đây là một đoàn tàu huyền phù đang vận hành.
Chính là, đoàn tàu không phải đã bị lật khi nãy rồi sao?
Này là chuyện gì?
Tống Tình Lam cũng ngồi dậy, anh bị ngã không nhẹ, lấy lại tinh thần thì phát hiện bọn họ bị vây xem như thú lạ.
Điện thoại cầm trong tay vẫn còn đang đổ chuông, người gọi tới là Ông Ngoại.
Tống Tình Lam nghe máy, đứng dậy: “Alo?”
Đầu bên kia không có âm thanh.
Quý Vũ Thời cũng đứng dậy, hai người đứng trên lối đi, dáng vẻ chật vật làm các hành khách khác sinh ra cảnh giác, mọi người xì xào bàn tán, có người nói muốn tìm nhân viên bảo vệ.
Thế nhưng càng nhiều hơn chính là cảm thấy hiếu kỳ, có một bà cụ hỏi: “Chàng trai, hai người từ đâu tới vậy? Sao lại từ trên trời giáng xuống?”
Quý Vũ Thời quan sát bốn phía, không có thời gian quan tâm đối phương.
Lúc nhìn thấy bảng điện tử của đoàn tàu, cậu sửng sốt, cư nhiên....
Vạt áo bị kéo một chút, Quý Vũ Thời cúi đầu nhìn thì phát hiện là một đứa bé bốn năm tuổi.
Bạn nhỏ mở to đôi mắt tròn tịa, khờ dại hỏi: “Anh trai, sao anh không mang giầy vậy?”
Quý Vũ Thời đứng trên hành lang, trên chân chỉ mang vớ, đặc biệt hài hước: “...”
Có thể là vì nhìn thấy hai tay bị còng của hai người, bạn nhỏ cũng không biết sợ hỏi: “Anh trai, anh đang bắt kẻ xấu hả?”
Quý Vũ Thời hơi nhếch khóe môi với bạn nhỏ.
Ở PU-31 có người đã nói với cậu sau khi chọn vũ khí là, nếu bị dân bản địa phát hiện thì phải làm sao.
Cậu đáp: “Đúng rồi, anh là cảnh sát.”
Đúng lúc này, điện thoại của Tống Tình Lam bị cúp.
*
Trước mắt lại tối sầm, ngay sau đó, đập vào mắt là ánh mặt trời nóng tới nhức mắt.
Hơi nóng ập thẳng vào người, trong nháy mắt bọn họ rốt cuộc một lần nữa quay trở về trên nóc đoàn tàu bóng mờ.
Khiếp sợ qua đi, Quý Vũ Thời đột nhiên mở miệng: “Tôi....”
Không ngờ, Tống Tình Lam cũng muốn nói: “Vừa nãy....”
“Cậu nói trước đi!”
Tống Tình Lam một tay nắm tay điện thoại, tay kia duỗi về phía Quý Vũ Thời.
Sau khi hai người bị còng lại với nhau thì cứ hệt như trẻ sinh đôi liền thể, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng phải nắm tay đối phương mới có thể dễ dàng hành động.
Quý Vũ Thời nắm lấy, cùng Tống Tình Lam đứng dậy.
Mồ hôi theo cằm cậu nhỏ xuống, gò má trắng nõn ửng hồng, thoạt nhìn giống như sắp cảm nắng.
Tiếp tục lời chưa kịp nói khi nãy, Quý Vũ Thời nói: “Tống đội, tôi đoán toa xe mà chúng ta ở khi nãy chính là toa ở ngay dưới chân chúng ta lúc này!”
“Toa xe ngay dưới chân chúng ta?” Tống Tình Lam hỏi: “Vừa nãy chúng ta đã tới một hiện thực khác?”
Giống như Quý Vũ Thời vừa nói, hai hiện thực xuất hiện trùng điệp, đoàn tàu huyền phù bất động ở dưới chân bọn họ chính là minh chứng cho một hiện thực khác đã xuất hiện.
Quý Vũ Thời gật đầu: “Đúng vậy!”
Trải qua hai thế giới kỳ lạ, hai người cũng cảm thấy thật khó mà tin nổi---- vừa nãy trong khoảng mười giây ngắn ngủi, bọn họ cư nhiên đã xuyên qua xuyên lại hai thế giới!
Tình huống này trước đó chưa từng xảy ra, thế nhưng hiện giờ hiện thực trùng điệp đang ở ngay trước mắt, không phải bọn họ muốn không tin là không tin!
Giọng nói Quý Vũ Thời rất kích động: “Tôi có thể đoán được chúng ta hiện giờ đang ở nơi nào!”
Tống Tình Lam nhìn cậu, con ngươi đen láy sâu kín, chờ cậu nói tiếp.
“Vừa nãy lúc chúng ta xuyên vào toa xe ở hiện thực khác, tôi có chú ý tới thời gian trên màn hình điện tử.”
Khả năng quan sát của Quý Vũ Thời cũng xuất sắc giống như trí nhớ của cậu, trong khoảng thời gian ngắn đã nhớ kỹ toàn bộ tin tức hữu dụng.
“Thời gian là 1456.05.17 10:00:03”
Nghe thấy thời gian này, Tống Tình Lam lập tức nhạy bén bắt được tin tức: “Là thời gian chúng ta từ trung tâm chỉ huy thứ ba xuất phát đi làm nhiệm vụ cấp A.”
Anh dừng lại một chút, nói thêm: “Không đúng, thời gian này không phải là lúc chúng ta đang ở trong khoang con nhộng, chuẩn bị quá trình nhảy vọt à?!”
Mạch suy nghĩ của Quý Vũ Thời vĩnh viễn vẫn luôn rất rõ ràng, cậu lãnh tĩnh phân tích: “Không sai, thời điểm đó chúng ta quả thực đang trong quá trình nhảy vọt đi chấp hành nhiệm vụ! Cũng chính vì thế, tôi đã biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
“Lý luận nghịch biện ông nội, một người không có khả năng xuyên về quá khứ giết chết ông nội của mình, cho dù người này thật sự làm chuyện này thì cũng chỉ có thể sáng tạo ra một tuyến thời gian song song không có ông nội, cũng không có mình, cũng chính là thế giới song song. Chúng ta đã cứu đội mười hai Thiên Khung trong khe nứt, tức là cũng sáng tạo ra một thế giới song song, thế giới này lại khác với các thế giới song song khác----- bởi vì, chúng ta không có xuyên về quá khứ, cũng không hề thay đổi quá khứ.”
Không thay đổi quá khứ?
Tống Tình Lam hiểu được ý này.
“Giống như ví dụ anh đã nói trước đó, giả thiết đội mười hai Thiên Khung biến mất là điểm A, chúng ta tới Chaos cứu bọn họ là điểm B.” Quý Vũ Thời dùng phương pháp của Tống Tình Lam để giải thích: “Chúng ta khép khe hở thời không lại làm Tề đội đã mất tích quay trở về điểm A, từ đó sinh ra một tuyến thời gian mới, có thể gọi là điểm C.”
Tống Tình Lam gật đầu tỏ ý mình đã hiểu.
Quý Vũ Thời nói: “Mà điểm C này, trong khoảng thời gian này Tề đội đã nắm quyền mười lăm năm, nhất định sẽ phát triển đến điểm B, thời điểm mà chúng ta cứu vớt đội mười hai Thiên Khung....”
Từ khi tuyến thời gian mở ra điểm C, đội mười hai Thiên Khung được đội bảy ở tương lai giải cứu, Tề đội trở thành bộ trưởng phái ra đội bảy để giải cứu đội mười hai---- chỉ có như vậy, tuyến thời gian của Tề đội mới trở thành một vòng tròn hoàn chỉnh.
Đầu óc Tống Tình Lam cũng thông suốt: “Tôi hiểu ý cậu. Dựa theo ý này thì điểm A và điểm C chắc chắn sẽ phát triển tới điểm B. Như vậy ở điểm B sẽ phải xuất hiện hai đội chúng ta giải cứu bọn họ mới đúng, nhưng thực tế, chân chính ở điểm B chỉ có một chúng ta mà thôi!”
Trong nhiệm vụ Chaos, bọn họ không gặp một 'chính mình' khác, mà điểm C vì đóng lại khe hở thời gian mới sinh ra, cho nên không quản là tuyến thời gian nào, đội bảy Thiên Khung chỉ có một.
Ánh mắt Quý Vũ Thời sáng long lanh: “Không sai! Ban đầu tôi cũng cho rằng nơi chúng ta đang ở là thế giới song song của hiệu ứng bươm bướm, làm thế nào cũng không thể thuyết phục được chính mình, bởi vì nơi này không có một tôi khác, cũng không có một anh khác. Hiện giờ tôi đã hiểu được, đó là vì ở trong cả hai hiện thực chúng ta đều là duy nhất, đó cũng là nguyên nhân chúng ta có hai phần ký ức trùng điệp!”
Ký ức trùng điệp được giải thích, chính là thực tế trùng điệp sao lại xuất hiện?
Tống Tình Lam nghĩ tới, là Đoàn Văn đã tìm được Uông bộ trưởng.
Thực tế trùng điệp là do hành động của Đoàn Văn tạo thành.
Mỗi thành viên đội bảy đều sinh ra biến đổi bất đồng ở hiện thực này, ngoại trừ hội chứng trí nhớ siêu phàm của Quý Vũ Thời, nếu không nhìn thấy ảnh chụp Uông bộ trưởng thì những người khác căn bản không nhớ nổi một hiện thực khác của mình.
Sự thay đổi này đến từ việc chức vụ của Uông bộ trưởng thay đổi, nguyên nhân bên ngoài là Tề đội của đội mười hai Thiên Khung đã trở về.
Đội bảy Thiên Khung là đội duy nhất trong hai hiện thực, Uông bộ trưởng chính là điểm biến đổi chung của hai hiện thực, cũng là điểm chung thật sự trong hai hiện thực.
Tống Tình Lam suy tư: “Trong một thực tế khác, hiện giờ chúng ta đã xuất phát làm nhiệm vụ được ba giây, mà hiện thực đang ở thì chính là một tháng sau, vì sao thời gian trùng điệp lại chênh lệch thời gian?”
“Là thế giới bong bóng.” Quý Vũ Thời nói: “Giống như điểm neo thời gian sinh ra trong thời gian nghịch biện vậy, nơi này thật ra là thế giới bong bóng.” Nó bắt đầu từ điểm A và kết thúc ở điểm B, tạo thành một điểm neo thời gian thật lớn, từ điểm C sinh ra một tuyến thời gian khác, là một tuyến thời gian không nên tồn tại, cũng chính là bong bóng của tuyến thời gian.”
Dưới toa xe, hơn trăm hành khách lại bắt đầu làm chuyện của mình, khóc lóc hoặc cầu cứu.
Nhưng khi hai người bị bọn họ nhìn thấy thì nháy mắt giống như bị nguyền rủa, đứng im bất động, ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Dưới ánh mặt trời, nhìn xuống liền thấy chi chít những gương mặt đờ đẫn không biểu tình.
Thế giới bong bóng.
Tề đội nắm quyền, ký ức trùng điệp.... hết thảy tựa hồ đều có thể giải thích thông.
“Đó cũng là nguyên nhân vì sao đoàn tàu huyền phù ở thực tế khác lại bất động. Bởi vì trong hiển thực đó, bây giờ chúng ta vẫn còn ở điểm B, thời gian không tiến về trước, giống như trong nhiệm vụ Ouroboros, mỗi lần tử vong chúng ta lại quay trở về một điểm thời gian vậy.”
Quý Vũ Thời nói: “Thế nhưng trong bong bóng thì thời gian vẫn đang tiếp tục. Mà chúng ta đang quan sát cùng thức tỉnh trong bóng bóng, muốn thử đâm thủng cái bong bóng này. Giống như trong nhiệm vụ Ouroboros, nếu như chúng ta rời khỏi hiện thực này thì thời gian ở nơi này sẽ ngừng tiến về trước, nó sẽ trở lại khoảnh khắc mà nó bắt đầu. Vì muốn tiếp tục tiếp diễn, thế giới này tất nhiên sẽ ngăn cản chúng ta, để bong bóng này tồn tại.
Còn rất nhiều gút mắc được hóa giải, thế nhưng hai người cần thời gian để tiêu hóa phát hiện này.
Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, Tống Tình Lam nói: “Tôi biết vì sao vừa nãy chúng ta lại tiến vào một thực tế khác rồi.”
Quý Vũ Thời ngẩng đầu: “Vì sao?!”
“Bởi vì cú điện thoại vừa nãy của tôi.” Tống Tình Lam nói: “Cú điện thoại đó tới từ một tháng trước.”
Quý Vũ Thời khó hiểu, ánh mắt lộ rõ mê man.
Tống Tình Lam cúi đầu nhìn cậu: “Lần này sau khi trở lại, ông ngoại nói trong buổi sáng ngày tôi đi làm nhiệm vụ ông đã gọi cho tôi. Ông nói rằng điện thoại thông suốt nhưng tôi lại không nói gì cả.”
Trong cuộc điện thoại vừa nãy, Tống Tình Lam cũng không nghe thấy âm thanh của đối phương, phỏng chừng là vì hiện thực trùng điệp ảnh hưởng thông tin qua lại.
“Chính là, lúc đi làm nhiệm vụ cần phải có mấy giờ chuẩn bị, vật phẩm riêng như di động đều khóa máy nộp lên, tôi căn bản không có khả năng nghe máy.” Tống Tình Lam nói: “Tôi cứ tưởng đâu ông nhớ nhầm.”
“Xem ra ông không nhớ nhầm. Quý cố vấn, hành vi của mọi người trong hai hiện thực đại khái cũng sẽ tương đồng đúng không?”
Trong lòng Quý Vũ Thời mơ hồ đoán được anh muốn nói gì: “Đúng vậy.”
Tống Tình Lam: “Vậy trong hiện thực nguyên bản của chúng ta, ông ngoại có khả năng cũng gọi cú điện thoại này. Làm hai thế giới xuất hiện trùng điểm chính là cuộc điện thoại tới từ một tháng trước, nó đã kéo chúng ta tới gần hiện thực nguyên bản.”
[end 51]