“Trai thẳng?” Lâm Tân Lan có chút ngoài ý muốn, lập tức liền hiểu ra: “Vậy thì đúng là khó, tôi cũng tuyệt đối không động tới trai thẳng.”
Quý Vũ Thời: “...”
Xem ra Lâm đội thật sự hiểu lầm rất lớn về bản thân mình.
Lâm Tân Lan kết thúc đề tài xu hướng tình dục này, chuyển sang chuyện khác: “Cậu cùng thành viên đội bảy ở chung không tệ, nhất là với Tống đội, làm tôi nhớ tới khoảng thời gian của mình và cậu ta lúc cùng làm nhiệm vụ.”
Trong ấn tượng của Lâm Tân Lan, quan sát viên của đội bảy phải là lão Vu mới đúng.
Một năm sau rốt cuộc xảy ra chuyện gì làm lão Vu đổi thành Quý Vũ Thời, thái độ của Tống Tình Lam đối với hắn cũng thay đổi một trời một vực, điều này làm Lâm Tân Lan thật sự tò mò, nhưng cũng không quá xoắn xuýt với đề tài này.
“Khi đó bọn tôi vẫn còn là học viên của trại huấn luyện, phối hợp rất ăn ý, điều tôi nghĩ tới cậu ta cũng có thể nghĩ tới, đã cùng nhau hoàn thành không ít nhiệm vụ.” Lâm Tân Lan nói: “Trên bảng xếp hạng học viên, bọn tôi vẫn luôn được xếp song song nhau, có người bảo bọn tôi là tổ hợp Song Lan.”
Những chuyện này Quý Vũ Thời đều đã nghe Lý Thuần nói qua.
Lâm Tân Lan nói chuyện này với cậu, xem ra thật sự có chút ngột ngạt.
“Con người của lão Tống không sai, có năng lực hơn tôi. Tôi cứ tưởng sau khi kết thúc huấn luyện thì tôi và cậu ta sẽ được xếp vào cùng một đội, tôi muốn cùng cậu ta trở thành cánh trái cánh phải, nào ngờ.... Thiên Khung thành lập nhiều năm như vậy, từng bước trở nên lớn mạnh hơn, nhân viên thiếu hụt nghiêm trọng. Không trâu bắt chó đi cày, ngay cả một người mới như tôi cũng bị đẩy ra làm tiểu đội trưởng một đội người mới, cứ vậy tổ hợp Song Lan bị tách ra.” Trọng điểm của Lâm Tân Lan không phải chuyện này, ngay sau đó liền nhắc tới trọng tâm câu chuyện: “Quý cố vấn, cậu nói coi vì sao Thiên Khung phát triển lớn mạnh như vậy mà chúng ta lại bị bắt ép cuốn vào làm nhiệm vụ này?”
Quý Vũ Thời lắc đầu: “Tôi không biết.”
Đây là lời nói thật.
'Thiên Khung toàn thời đại' gian xảo kia nói gì mà bọn họ là tiểu đội có tỷ lệ thắng cao nhất nên mới cần bọn họ hỗ trợ hoàn thành nhiệm vụ. Chính là những nhiệm vụ này vì sao lại từ một hệ thống có ý thức của riêng mình ủy nhiệm, trong đó khẳng định có vấn đề, cần phải được điều tra kiểm chứng.
Lâm Tân Lan nói: “Có người nói thời không đã xuất hiện lỗ thủng vì Thiên Khung tiến hành can thiệp vào thời không. Trước đó không lâu, trên web ngầm có thành lập liên minh phản đối quản lý thời gian, rất nhiều người cho rằng công việc của chúng ta không có ý nghĩa, bởi vì thời gian có tính liên tục, cho dù Thiên Khung phát hiện ra một lỗ thủng rồi tiến hành tu bổ thì chắc chắn sẽ có một lỗ thủng khác thay thế.”
Quý Vũ Thời nhớ tới màn biểu tình đã nhìn thấy ở thế giới bong bóng.
“Thiên Khung diệt thế!!”
“Xuyên việt phi pháp!!”
“Đình chỉ xâm phạm thời không!! Đóng cửa hệ thống Thiên Khung!!”
“Đả đảo liên minh quản lý thời gian!”
Loại biểu tình quy mô lớn này phát sinh ở thế giới bong bóng bởi vì nó có nền tảng ở thế giới vốn có của bọn họ, tình huống mà Lâm Tân Lan nói sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra mà thôi.”
“Tình cảnh của chúng ta bây giờ....” Nói tới đây, Lâm Tân Lan nhìn quanh phòng một vòng: “Có khả năng đang chứng minh rõ điểm này.”
Quý Vũ Thời không nói gì.
Lâm Tân Lan quay đầu lại đưa ra kết luận: “Có lẽ xuyên thời không không nên được phát minh.”
Làm nghề nghiệp xuyên việt giả, cư nhiên có suy nghĩ phủ định công việc của mình, còn dám nói ra công khai như vậy, Lâm Tân Lan thật sự rất to gan.
Quý Vũ Thời không tiếp lời đối phương.
Là bởi vì Quý Vũ Thời vốn không phải người có hùng tâm tráng chí, muốn gầy dựng sự nghiệp thủ hộ giả, vì thế cậu không có cách nào biểu đạt sự đồng cảm.
“Yên tâm, tôi chỉ nói thế thôi.” Lâm Tân Lan cười nói: “Từ phản ứng của các cậu khi gặp tôi thì chứng tỏ một năm sau tôi vẫn chưa từ chức.”
Quý Vũ Thời đáp: “Đúng vậy.”
Lâm Tân Lan cất viên xí ngầu đi, ý tứ không rõ nói: “Huống chi.... tôi cảm thấy việc tranh đua tích phân với Tống đội thật sự rất vui vẻ.”
Quý Vũ Thời: “...”
*
Hai người đợi trong phòng một lúc lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng nhóm Tống Tình Lam.
Quý Vũ Thời nhìn thoáng qua thông tấn khí: “Đã hơn hai mươi phút rồi.”
Chẳng lẽ thật sự giống như Lâm Tân Lan lo lắng, bọn họ lại bị phân tán? Cậu không cho rằng lâu như vậy mà Tống Tình Lam vẫn chưa tìm được tới chỗ mình.
Lâm Tân Lan dạo một vòng trong phòng, tay cầm quả cầu xanh dương, muốn một lần nữa kiểm tra các phòng xung quanh xem màu sắc có biến đổi gì hay không.
Ngay lúc Lâm Tân Lan kiểm tra thì tít một tiếng, lỗ tròn phía sau mở ra.
Oan gia ngõ hẹp, phía sau cửa chính là đội người từng cười nhạo bọn họ ở căn phòng tốc độ chậm trước đó.
Là một người xuyên việt da đen, vẫn là góc độ đó, hai bên đối mặt đều có chút sửng sốt, đối phương hỏi: “Mấy cậu thoát rồi à?! Sao lại thiếu mất hai người?”
Quý Vũ Thời mặt không biến đổi.
Đối phương lại hỏi: “Hey! Xem giúp bọn tôi xem trong phòng bọn cậu có ký hiệu không?”
Quý Vũ Thời dùng thái độ nghi vấn hỏi: “Số bao nhiêu?”
Đối phương: “32!”
Quý Vũ Thời nói: “Không có.”
Đối phương chán nản đập tay một cái, sau đó nói với đội viên ở phía dưới: “Đám người xuyên việt bên này nói phòng bên đó không có ký hiệu! Nhưng chúng ta rõ ràng đang đi vòng tròn? Vì sao chứ?!”
“Tít----”
Đội ngũ này tựa hồ khá tùy tính lại không lịch sự, nói xong liền đóng cửa tròn, một lần nữa biến mất.
Lâm Tân Lan nghe không hiểu, liền hỏi Quý Vũ Thời.
Quý Vũ Thời ngắn gọn giải thích: “Bọn họ đang đi vòng quanh.”
Lâm Tân Lan nhớ tới số 29 mà Quý Vũ Thời từng khắc trên tường, không khỏi bật cười, sau đó cửa lỗ tròn phía trên đầu lại mở ra.
“Tít----”
Hai người liền ngẩng đầu.
Xuất hiện ở căn phòng bên trên không phải Tống Tình Lam cùng Đoàn Văn mà là gương mặt xa lạ.
Một xuyên việt giả nữ giới tóc đỏ nằm ngoài người trên cửa nhìn xuống, sau đó dùng tiếng anh nói: “An toàn!”
Lâm Tân Lan cùng Quý Vũ Thời lùi lại hai bước.
Cô gái tóc đỏ kia cùng bốn đồng đội từ căn phòng phía trên leo xuống cây thang.
Nhóm người này tựa hồ mới vừa tới không lâu, biểu tình đều lộ rõ hưng phấn cùng kích thích tìm kiếm lời giải, cô gái tóc đỏ còn chào hỏi với Quý Vũ Thời cùng Lâm Tân Lan: “Hi!”
Căn phòng rộng hai mươi mấy mét vuông thoáng chốc tăng thêm năm người, bảy người xuyên việt cùng tồn tại, không gian tựa hồ trở nên chật chội không ít.
Có một người xuyên việt nói với Lâm Tân Lan: “Không phiền khi tôi sử dụng chìa khóa chứ?”
Lâm Tân Lan: “Chìa khóa?”
Năm người cùng nhìn quả cầu màu lam trong tay Lâm Tân Lan.
Bọn họ muốn mở các cánh cửa xung quanh, quan sát tìm kiếm lối đi---- bọn họ chỉ đi ngang qua mà thôi.
Lâm Tân Lan vui vẻ đáp ứng, đưa quả cầu cho bọn họ, thuận tiện hỏi: “Xin hỏi, trên đường tới đây mọi người có gặp đồng đội của chúng tôi không?”
Quý Vũ Thời cùng Lâm Tân Lan đều mặc đồng phục tác chiến màu đen thuộc về thời đại của mình, tuy số đội trên ngực khác nhau nhưng liếc mắt vẫn nhìn ra là cùng một bộ.
Nhóm người mới tới nhao nhao biểu thị không gặp, sau đó lựa chọn một căn phòng mới.
“Chào nhé, các người bạn ở thời đại khác!”
“Có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau lần nữa ở thời không khác!”
Sau những lời chào đầy tinh thần lạc quan, nhóm người xuyên việt này vui vẻ rời đi.
Xem ra bọn họ tới từ một thời kỳ rất tốt đẹp.
Liên tiếp có hai nhóm xuyên việt giả xuất hiện, Quý Vũ Thời nói: “Lâm đội, chúng ta đi thôi.”
Lâm Tân Lan: “Không chờ à?”
“Không thể chờ được.” Mặc dù biết rõ quy tắc nhưng Quý Vũ Thời chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận sự thực là mình không thể ở đây chờ đợi đồng đội: “Những người khác khẳng định cũng đã khám phá ra quy tắc màu sắc như chúng ta, ngày càng có nhiều người bắt đầu thăm dò quy luật, cũng không ngừng thử di chuyển. Anh có thấy số lượng người xung quanh đang trở nên nhiều hơn không?”
Lâm Tân Lan nói: “Có, điểm này quả thực khá kỳ quái, lẽ nào bọn họ đều đang tìm đường tới phòng trung tâm?”
Quý Vũ Thời nói tiếp: “Tình huống này cho dù chúng ta ở yên bất động thì cũng sẽ bị người khác ép di động. Vì thế cứ tiếp tục đi theo hướng đã bàn trước đó, nói không chừng có thể hội hợp ở nơi đó.”
Nói đi liền đi.
Giọng của Quý Vũ Thời không tính là thất vọng, trong khoảng thời gian ngắn đã có quyết định mới.
Sự lãnh tĩnh quả quyết của cậu làm Lâm Tân Lan cảm thấy bội phục.
Phòng trung tâm là một điều bí ẩn.
Vì sao căn phòng ở nơi này không giống khối lập phương như tưởng tượng, hai mặt liền kề ở góc tạo thành một căn phòng đồng thời có cả hai loại màu sắc của hai mặt?
Nơi đó trống rỗng hay là có gì khác?
Trong tình huống không có manh mối không có mục tiêu, phòng trung tâm trở thành động lực chống đỡ bọn họ tiếp tục cố gắng.
Bọn họ đi qua hai căn phòng, Quý Vũ Thời đi trước, không ngừng khắc lại ký hiệu.
Vàng, xanh dương, tím, đỏ, xanh lá, xanh lá, lại là năm màu sắc tề tụ, điều này làm người ta bắt đầu buồn bực.
Khi chuyển tới một căn phòng mới, Quý Vũ Thời có chút nghi hoặc ngừng lại hành động khắc ký hiệu: “...sao lại như vậy?”
Lâm Tân Lan đi tới: “Phát hiện cái gì à?”
Đợi Lâm Tân Lan thấy rõ tình hình trước mặt Quý Vũ Thời, anh cũng thay đổi giọng điệu: “Chúng ta từng đi qua căn phòng này rồi à?!”
Trên sàn có khắc ký hiệu chỉ có Quý Vũ Thời đọc hiểu.
Lại còn là hai.
Mà Quý Vũ Thời căn bản vẫn chưa hề khắc ký hiệu.
Lâm Tân Lan hỏi: “Có khi nào đám người kia phát hiện chúng ta chỉnh bọn họ nên cũng dùng trò này để gạt chúng ta không?”
Ngoại trừ khả năng này, Lâm Tân Lan thật sự không nghĩ ra khả năng nào khác.
Nếu như trước đó bọn họ từng tới căn phòng này, trên sàn sao lại có hai ký hiệu giống nhau?
“Không phải.” Quý Vũ Thời vuốt ve vết khắc trên sàn nhà, sau đó nói: “Đây là tôi khắc, tôi sẽ không nhận nhầm.”
Lâm Tân Lan: “Sao cậu lại khẳng định như vậy? Có thể bọn họ đã bắt chước bút tích của cậu.”
Quý Vũ Thời lặp lại, giọng điệu chắc chắn: “Tôi sẽ không nhận sai.”
Một màn quỷ dị này làm cả hai người đều lạnh sống lưng.
Cái này phải giải thích thế nào đây?
“Đây là căn phòng thứ chín cùng thứ mười mà chúng ta đã đi qua.” Quý Vũ Thời chỉ hai ký hiệu nói: “Đây là căn phòng xanh dương có tốc độ thời gian chậm, đây là căn xanh dương kế bên nó, cũng chính là căn phòng chúng ta lắc xí ngầu để chọn ra người đi trước.”
Lâm Tân Lan: “Vậy là hai màu xanh dương? Cậu nói là hai căn phòng màu xanh dương đã trùng điệp lại với nhau?”
“Tôi không biết.” Quý Vũ Thời rũ mi, vừa nói vừa làm ký hiệu mới ở giữa hai ký hiệu kia.
Nếu là vì số lượng người xuyên việt ở xung quanh trở nên nhiều hơn, những căn phòng di chuyển trước kia lại trở thành phòng ở lân cận bây giờ, như vậy cũng không giải thích được vì sao chúng lại trùng điệp với nhau.
*
Một lần nữa tiến vào căn phòng mới, phía sau không hề có âm thanh của Lâm Tân Lan.
Quý Vũ Thời quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tân Lan vẫn duy trì tư thế dựa vào cửa tròn, cả người không nhúc nhích, cứ hệt như một bóng mờ bất động.
“Lâm đội?!”
Cứ tưởng đâu mình lại tới căn phòng có tốc độ thời gian chậm, Quý Vũ Thời vô thức kêu thành tiếng, thuận tiện hiểu ra---- chênh lệch thời gian!
Tuy màu sắc quả cầu khác nhau nhưng thời gian của căn phòng này không tương đồng với căn phòng khi nãy của bọn họ, giống như trước khi gặp nhau Tống Tình Lam cảm thấy mình đã ở đây suốt một tuần vậy, thời gian khác biệt làm căn phòng của hai người bị xê dịch.
“Tít-----”
Cửa lỗ tròn đóng lại.
Trong căn phòng này chỉ còn lại một mình Quý Vũ Thời.
Quý Vũ Thời đưa tay cầm lấy quả cầu màu tím giữa không trung, mở cửa ra nhưng quả nhiên không còn thấy bóng dáng Lâm Tân Lan.
Căn phòng của Lâm Tân Lan đã bị xê dịch đi nơi khác.
Quý Vũ Thời im lặng không nói gì.
Hết thảy đều vượt xa dự liệu của cậu, hoàn toàn không nằm trong sự khống chế.
Quý Vũ Thời một mình kiểm tra màu sắc các căn phòng xung quanh, lúc kiểm tra tới cửa lỗ tròn ở trước mặt thì có chút giật mình.
Đó là một căn phòng mới.
Trước giờ nó chưa từng xuất hiện ở nơi nào.
Mặt tường trắng tinh, ánh sáng sáng ngời.
Không giống với tưởng tượng của bọn họ, nơi này không phải trống rỗng, cũng không phải có đủ màu sắc.
Ở giữa phòng nhẹ nhàng trôi nổi một quả cầu màu đen.
Quý Vũ Thời đã tới được phòng trung tâm.
Cậu lấy mảnh khóa kéo trong túi ra, ném nó vào trong phòng.
Âm thanh trong trẻo vang lên, mảnh khóa kéo rất nhỏ nên rất khó dùng mắt thường quan sát, chính là thị lực của Quý Vũ Thời rất tốt, khi tập trung tinh thần cao độ thì vẫn có thể chuẩn xác nhắm tới nó. Nó nằm ở trong căn phòng trung tâm, hoàn hảo không chút tổn hao.
Quý Vũ Thời bước lên thang, cứ mỗi bước trong lòng lại vang lên một âm thanh, bảo cậu không nên tiến vào đó.
Là lý trí của cậu đang yếu ớt phát ra âm thanh phản đối.
Nếu như làm sai thì nhiệm vụ này của cậu sẽ triệt để thất bại, cậu sẽ bị tử vong đào thải, không còn cách nào tiếp tục.
Nếu cậu chết ở phòng trung tâm thì đồng đội sẽ không nhận được sự trợ giúp của cậu, có thể sẽ mất đi tung tích của cậu, Tống Tình Lam có còn tiếp tục tìm cậu không?
Thế nhưng Quý Vũ Thời vẫn bò vào cửa lỗ tròn.
Cậu xoay người, đưa một chân giẫm vào nấc thang đầu tiên của phòng trung tâm.
*
“Tít-----”
Nháy mắt tiến vào phòng trung tâm, quả cầu màu tím ở trong tay cậu bay ngược trở lại, cửa lỗ tròn cũng đóng lại.
Trước mắt Quý Vũ Thời trở nên tối sầm, bên tai cũng cực kỳ an tĩnh, không biết chính mình đang ở nơi nào.
Không có ánh sáng, không có tiếng động, hoàn toàn tĩnh mịch.
Quý Vũ Thời thậm chí còn không nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.
Mình chết rồi sao?
- --- tâm niệm khẽ động, trong bóng tối chợt lóe lên những tia sáng mong manh.
Đột nhiên, bốn phía toát ra hào quang rực rỡ.
Có sáu loại màu sắc, giống như sáu tia sáng chồng chéo lên nhau.
Quý Vũ Thời ở xa xa nhìn một màn này.
Trong phòng huấn luyện học viên Thiên Khung, người hướng dẫn ở trên bục giảng ôn hòa giảng dạy.
Bà vẽ một tia sáng đang di chuyển trên không trung: “Đoàn đội khoa học của quốc gia chúng ta chính là người phát minh ra Thiên Khung. Là bọn họ phát hiện ra, thời gian không chỉ có một tuyến.”
Sau đó, nó biến thành vô số tuyến ánh sáng.
Dần dần dung hợp thành một màn trước mắt.
Quý Vũ Thời đang đi trong vùng ánh sáng giao thoa, cậu bước đi, cảnh tượng ở xung quanh bị đảo loạn theo bước chân của cậu, không phân rõ cao thấp, cũng không phân rõ trước sau.
Những tia sáng này tựa hồ đã bị cắt ngang, trong màu xanh dương xen lẫn màu đỏ, hoặc là trong màu tím xen lẫn màu vàng.... vô số hình lập phương tồn tại trong tuyến ánh sáng, chúng nó tồn tại trên đó, giao thoa hoặc là cắt đứt những tuyến ánh sáng này.
Quý Vũ Thời dừng bước.
Những hình lập phương này chớp tắt, không ngừng mở ra cửa lỗ tròn ở các phương hướng khác biệt.
Cậu nhìn thấy nhóm người xuyên việt có màu da khác nhau, thời đại khác nhau di chuyển ở bên trong.
Cậu thấy có người chết đi, có người tuyệt vọng, có người đi qua đi lại, có người từ khoang con nhộng bước ra, tiến vào căn phòng.
Cậu nhìn thấy khối lập phương di chuyển vị trí, không ngừng biến đổi.
Giống như khi bé nhìn thấy bức tranh vẽ trong quyển sách [Lữ Khách Thời Không] cùng vô số thời kỳ đã thấy ở khe hở.
Theo người xuyên việt di chuyển từ màu sắc này qua màu sắc khác, cũng có màu sắc đang từng chút giảm bớt, không ngừng biến đổi theo một phương phức mà Quý Vũ Thời chưa từng nhìn thấy. Những người xuyên việt di chuyển trong những mảnh nhỏ thời không, cố gắng dựa vào gợi ý của Thiên Khung mà xâu chuỗi ghép chúng nó hợp lại.
Hình thức nhiệm vụ: Rubik.
Mục tiêu nhiệm vụ: Ghép lại.
Có người nói với cậu: “Có khi nào giống như lúc ở Chaos, nhiệm vụ chỉ là ý trên mặt chữ, kỳ thực nó không có hàm ý gì đặc biệt cả, mấy cậu cũng biết mà, dù sao nó cũng chỉ là trí não nhân tạo, không có ý nghĩ gì thâm sâu cả.”
Có người nói với cậu: “Phục hồi như cũ không được thì tháo bung ra hết hử?”
Cậu đột nhiên hiểu được gì đó.
Bờ vai đột nhiên nặng trĩu, có người ở phía sau gọi cậu: “Quý Vũ Thời.”
Quý Vũ Thời giật mình quay đầu lại, đập vào mi mắt chính là cái cằm lún phún râu, hơi ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt bắt gặp một con ngươi đen láy lãnh tĩnh.
Ở phía sau chính là Tống Tình Lam, Đoàn Văn, thậm chí còn có Chu Minh Hiên máu me khắp người, ba người đều tới được phòng trung tâm.
Cảnh tượng trước mắt làm mọi người không kịp trò chuyện, cũng không để tâm tới chuyện khác, bắt đầu tự ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Ánh mắt Quý Vũ Thời tỏa sáng lung linh, Tống Tình Lam gần như ngay lập tức mất đi hứng thú với ánh sáng thời không rực rỡ, vô thức đứng bên cạnh, cùng cậu ngẩng đầu.
“Cũng khá đẹp.” Tống Tình Lam miễn cưỡng nói: “So với khe hở thời không ở Chaos thì thế nào?”
“Không giống.”
Quý Vũ Thời đáp.
Trong khe hở thời không Chaos, cậu từng đứng dưới ánh sáng của cực quang, bị tinh cầu màu bạc khổng lồ kia cướp đi hô hấp. Bị cá voi trong đại dương úp ngược trên không bắn nước văng tung tóe đầy người, bị gió lạnh của đỉnh núi tuyết úp ngược phả vào người, bị mưa xối ướt cả toàn thân.
Nhưng có một điểm giống, chính là người đứng bên cạnh.
“Có lẽ chỉ có người làm công việc như chúng ta mới có thể nhìn thấy cảnh tượng này.” Tống Tình Lam nói: “Vé ngắm cảnh cao cấp, còn là vé hạn chế.”
Quý Vũ Thời quay đầu qua hỏi: “Tôi biết nơi này là sao rồi.”
[end 70]