Hai người này không rõ gốc gác, mọi người đều đề cao cảnh giác.
Thấy vậy, người đàn ông trung niên mập mạp cười cười: “Các cậu là thủ hộ giả Thiên Khung Hoa quốc chúng ta à?”
Tống Tình Lam không quá khách khí hỏi ngược lại: “Ông là?”
Người đàn ông trung niên: “Không cần khẩn trương, bọn tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
Trong Rubik liên tiếp các thời không này, né tránh vấn đề mình tới từ thời đại nào là chuyện có thể hiểu được.
Chỉ là, làm thủ hộ giả, không quản là thời đại nào, thế giới nào, bọn họ có thể xác định rõ một điều---- bọn họ bị Thiên Khung bắt cóc tới đây làm nhiệm vụ.
Nhưng hai người này tựa hồ không phải.
Không linh hoạt dũng cảm như nhóm thủ hộ giả, khí chất của hai người này rất bình thản, làm người ta không hề cảm nhận được chút khẩn trương nào, cứ như nơi này hoàn toàn không phải nơi nguy hiểm vậy.
Người đàn ông nhã nhặn đeo kính làm ký hiệu, đồng thời hỏi: “Tôi chú ý thấy số lượng căn phòng đang giảm ít, ký hiệu cũng tăng lên, là các cậu đang tiến thành ghép lại à?”
Những ký hiệu kia là do Quý Vũ Thời khắc, ngoại trừ cậu và người râu ria không biết đang ở đâu, không ai có thể đọc được.
Không biết người này có ý gì, tất cả mọi người đều không nói gì.
Người này không hề e ngại thái độ của bọn họ, mỉm cười thực ôn hòa: “Nếu đúng là vậy thì các cậu thật sự rất lợi hại.”
Ánh mắt lướt qua người đang đứng thẳng trong phòng, người đàn ông nhã nhặn nhìn thấy Quý Vũ Thời đang ngồi trên sàn.
Tống Tình Lam nương theo ánh mắt của người nọ nhìn sang, mày nhíu chặt.
Sắc mặt Quý Vũ Thời tái nhợt, biểu tình bi thương kinh hoảng, không biết vì sao trạng thái so với trước lúc nghỉ ngơi còn kém hơn. Cậu ngồi dưới sàn, thậm chí cũng không đứng dậy, cứ vậy không chớp mắt nhìn hai người ngoài vừa tới.
Không, chính xác mà nói thì chính là người ngoài đeo kính này.
Quý Vũ Thời rất hiếm khi như vậy, cậu thậm chí còn thuộc loại hình không chủ động trong xã giao.
Không chỉ Tống Tình Lam, ngay cả Đoàn Văn cùng Chu Minh Hiên cũng phát hiện Quý Vũ Thời không thích hợp.
“Quý cố vấn?”
Người mới tới này tuổi tác đã gần độ trung niên, tu dưỡng rất tốt.
Đối mặt với ánh mắt cùng biểu tình chăm chú của Quý Vũ Thời, đối phương còn lịch sự gật gật đầu.
Nhìn thấy chiếc máy chơi game trắng đen trong tay Quý Vũ Thời, người nọ nói: “Trùng hợp thế, con trai tôi cũng có một chiếc máy chơi game giống với chiếc cậu trai này đang cầm.”
Máy chơi game của Quý Vũ Thời đã rất cũ kỹ.
Vốn không thuộc về thời đại của cậu, nó là sản phẩm phục cổ.
Lẽ nào hai người này tới từ thời kỳ rất xa xưa?
Trong lòng mọi người đều có suy nghĩ như vậy.
“Thực trùng hợp.” Quý Vũ Thời nói.
Không biết vì sao, giọng nói vốn trong trẻo lạnh lùng của cậu giống như được phủ thêm một lớp màng vừa dày lại nặng, không thể nói là khó nghe nhưng lại làm người ta cảm thấy mơ hồ không rõ.
Quý Vũ Thời ngơ ngác ngồi ở đó nhìn đối phương, tinh thần có chút ngơ ngác.
Thoạt nhìn giống như rất nhiều người xuyên việt sức cùng lực kiệt tâm lý đang ở bên bờ tan vỡ trong khối Rubik này.
Hai người nói là đi ngang qua, mà có vẻ cũng thật sự là đi ngang qua chứ không có mục đích gì khác, cũng không có lời nào khác muốn nói với bốn vị thủ hộ giả Thiên Khung Hoa quốc.
Bọn họ cầm lấy quả cầu màu xanh dương lơ lửng trên không trung, sau khi nhìn màu sắc ở xung quanh thì lựa chọn một cánh cửa.
Người đàn ông trung niên mập mạp đi trước, lúc leo thang có chút cố sức, động tác tương đối chậm.
Người đàn ông nhã nhặn đeo kính rất có kiên nhẫn chờ đợi bạn mình.
Tựa hồ nhận ra gì đó, ông quay đầu nhìn lại Quý Vũ Thời ở trong góc phòng.
Quý Vũ Thời cúi đầu, thân hình mỏng manh thẳng tắp, không đặt ánh mắt trên người ông nữa.
Tay vẫn cầm chặt chiếc máy chơi game, dùng sức tới mức đầu ngón tay trắng bệch.
Người bạn kia gọi: “Lão Thịnh! Mau qua đây!”
Người nọ đáp lại: “Tới đây!”
“Tít-----”
Cửa lỗ tròn đóng lại.
Hai người ngoài tới kia biến mất ở phía sau bức tường.
“Hai người này làm gì vậy?” Đoàn Văn khó hiểu: “Cứ như đang dạo phố ấy.”
“Không biết.” Chu Minh Hiên cũng cảm thấy kỳ quái, hài hước nói: “Có lẽ là xuyên việt giả dân gian, anh không nghe nói à, nghề nghiệp của chúng ta kỳ thực là mộng tưởng của không ít người, chuyển tiếp phi pháp cũng có nhiều lắm.”
Quý Vũ Thời nói: “Chúng ta đi thôi.”
Âm thanh của Quý Vũ Thời đã tốt hơn lúc nãy rất nhiều, nhưng vẫn có chút không ổn lắm.
Chờ cậu ngẩng đầu lên, mọi người mới phát hiện sắc mặt của cậu trắng tới sắp trong suốt luôn rồi, chỉ có đuôi mắt có một vệt màu đỏ, biểu tình thoạt nhìn lãnh tĩnh, lý trí hơn bất kỳ ai hết.
Đoàn Văn: “Quý cố vấn, cậu trông có vẻ không khỏe lắm.”
Chu Minh Hiên: “Không phải chỉ vừa mới tới thôi à? Lại nghỉ thêm một chút nữa đi.”
“Cậu sao rồi?”
Tống Tình Lam hỏi, hiển nhiên cũng không đồng ý để Quý Vũ Thời rời đi với trạng thái bây giờ.
Vừa nãy bọn họ cũng vì vấn đề này mà tranh cãi hai câu.
“Tôi không sao.” Quý Vũ Thời khôi phục như bình thường nói.
Tống Tình Lam nhìn Quý Vũ Thời đứng dậy, một lần nữa cầm lấy quả cầu xanh dương vừa mới bắn ngược trở lại.
Đột nhiên cảm thấy bóng lưng người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đeo kính kia có chút quen mắt---- rất giống dáng vẻ mặt áo sơ mi trắng của Quý Vũ Thời trong lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Tống Tình Lam nhạy bén cảm nhận được một chút dị thường.
Phản ứng của Quý Vũ Thời có khả năng có liên quan tới người vừa nãy. Người đó có lẽ đã tới từ niên đại trước niên đại bọn họ, chẳng lẽ trong lúc chấp hành nhiệm vụ ký lục giả Quý Vũ Thời từng gặp đối phương? Tống Tình Lam còn muốn hỏi nhưng Quý Vũ Thời đã mở cửa lỗ tròn.
Không để ý tới yêu cầu muốn cậu nghỉ ngơi của Tống Tình Lam, cũng không hề muốn thương lượng.
Quý Vũ Thời tự báo với bọn họ: “Đi bên này.”
Tâm tình trong con ngươi Tống Tình Lam chìm xuống, nói với đồng đội: “Đi thôi.”
*
Lần xuất phát này, hiệu suất ghép lại so với trước đó lại càng nhanh chóng hơn.
Ngoại trừ tính toán cùng thử nghiệp, suốt cả hành trình Quý Vũ Thời không hề nói chuyện, cũng không nói dư thừa nửa chữ nào ngoại trừ vấn đề nhiệm vụ.
Mọi người đều cảm nhận được Quý Vũ Thời dị thường, đều cho rằng cậu nóng lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ có Tống Tình Lam chú ý, Quý Vũ Thời tựa hồ có vài lần phải kiềm chế xúc động quay đầu lại, mặc dù căn phòng kia không biết đã di động tới nơi nào rồi.
“Vàng.” Quý Vũ Thời máy móc nói: “Phòng thứ 20.”
Bọn họ rời khỏi căn phòng màu vàng đã được ghép lần thứ 20, chuẩn bị một lần nữa tiến vào căn phòng màu xanh dương.
Căn phòng màu xanh dương ở trước mắt có khắc chi chít ký hiệu tới từ nhiều người khác nhau, văn hóa khác nhau, gần như là sắp bao phủ hết đầy tường lẫn sàn.
“Tít-----”
Ở một đầu khác có người mở cửa.
Đó một nhóm người xuyên việt xa lạ, bọn họ đang ở căn phòng xanh dương đối diện.
Theo số lượng các căn phỏng giảm xuống, phòng có ký hiệu nhiều rất có thể chính là căn phòng cuối cùng, đội bảy nghênh đón nhóm cạnh tranh đầu tiên.
Trong căn phòng màu xanh dương này có ghi chép lại hình ảnh một nhóm người.
Thoạt nhìn chính là đội đang ở đối diện.
“Mấy người bên đó từ bỏ đi!” Có người dùng tiếng Anh nói: “Bọn tôi đã kiểm tra chênh lệch thời gian ở phòng xanh dương này rồi, vì thế mới quay ngược lại, có tỷ lệ ghép lại cao hơn so với mấy người!”
Đoàn Văn trả lời: “Sao bọn tôi phải từ bỏ chứ?!”
Đối phương rút súng ra: “Mời?”
Đoàn Văn: “Đệt!!”
“Nhường cho bọn họ.” Quý Vũ Thời nói: “Đây không phải phòng cuối cùng.”
Tống Tình Lam hỏi: “Cậu nhìn ra cái gì?”
Quý Vũ Thời nói: “Bên trong có 29 ký hiệu, không có cái tôi dùng để nhiễu loạn bọn họ. Vì thế nó chắc chắn không phải phòng màu xanh dương cuối cùng.”
Bọn họ từng bị đùa giỡn một lần trong phòng xanh dương có tốc độ thời gian chậm, Quý Vũ Thời đã chỉnh đám người kia một phen.
Chỉ là hai chữ số Ả Rập bình thường mà thôi, còn là Quý Vũ Thời mô phỏng theo bút tích của đám người kia, ít nhất thì ngoại trừ cậu thì không ai nhìn ra được chỗ khác biệt.
Thế nhưng Quý Vũ Thời đã nói không phải thì chính là không phải.
Đoàn Văn lập tức quay lại nói với đám người kia: “Tặng cho bọn mày đấy!”
Quý Vũ Thời lựa chọn một con đường khác: “Nơi này còn màu tím, nó cũng được ghép lại sấp sỉ màu xanh dương, chúng ta chuyển sang nó.”
Mọi người lập tức đuổi kịp.
Kế tiếp, đội bảy bắt đầu trải qua một cuộc chiếm cứ cùng cướp đoạt mới.
Bọn họ lần lượt nhường màu đỏ, màu vàng, màu tím, mỗi lần đều là chắp tay nhường bước, Đoàn Văn cùng Chu Minh Hiên ngày càng sốt ruột, Quý Vũ Thời thì vẫn luôn giữ biểu tình trầm tĩnh. Sau vài vòng, có thể cảm nhận được số lượng căn phòng lại giảm đi không ít, bọn họ một lần nữa gặp mặt Lâm Tân Lan.
Người của đội chín đã tề tụ, vận may tốt hơn đội bọn họ không ít.
“54 phòng màu đỏ!” Lâm Tân Lan ở căn phòng phía dưới nói với bọn họ: “Tống đội, cậu cảm thấy tôi và cậu ai sẽ hoàn thành nhiệm vụ?”
Đội của Lâm Tân Lan đánh bậy đánh bạ cư nhiên vẫn luôn di chuyển ở các phòng màu đỏ.
Thoạt nhìn Lâm Tân Lan cũng đã tới phòng trung tâm, mặc dù không hiểu được nguyên lý hoạt động nhưng nhờ biết được phân tích của Quý Vũ Thời cùng số lượng căn phòng giảm bớt, hắn liền đoán ra phương thức ghép lại.
Tống Tình Lam cúi đầu nhìn đội bọn họ, lạnh nhạt nói: “Không phải tôi, là bọn tôi. Bọn tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Lâm Tân Lan cười cười: “Rồi, nếu vậy có muốn cá cược không?”
Lời này nghe rất quen tai.
Không hổ từng là tổ hợp Song Lan, Tống Tình Lam đã từng nói như vậy với Quý Vũ Thời.
Lâm Tân Lan: “Nếu cậu thua thì phải đáp ứng một việc cho tôi. Nếu tôi thua, tôi sẽ nói cho cậu một bí mật.”
Tống Tình Lam: “Không có hứng thú.”
Lâm Tân Lan không thèm để ý tới thái độ của anh, nói tiếp: “Thay tôi chào Quý cố vấn nhá.”
Mọi người: “...”
Quý Vũ Thời đứng dậy: “Đi thôi.”
Cửa lỗ tròn đóng lại.
Cửa lỗ tròn ở bên khác mở ra, lộ ra hai gương mặt giống như đúc: “Tống đội!!!”
Là Thang Kỳ cùng Thang Nhạc!
Thang Nhạc nhìn thấy đội trưởng cùng thành viên trong đội mình thì kích động muốn chảy nước mắt, vội vàng từ trên cây thang bò xuống.
Thang Kỳ theo sát phía sau, lại hỏi: “Lý Thuần đâu?”
Biểu tình Tống Tình Lam nghiêm nghị, đã nhận ra điểm không thích hợp: “Quý cố vấn nói nhóc đi chung với Lý Thuần.”
Thang Kỳ cắn răng: “Con mẹ nó, thằng nhóc đó tốt bụng muốn giúp đỡ một em gái bị thương nên bị tách ra!”
Mọi người: “...”
Không hổ là Lý Thuần.
Mọi người nhao nhao phỉ nhổ muốn mắng Lý Thuần máu chó đầy đầu, ngay cả Tống Tình Lam cũng có chút tức giận---- mắt thấy đã sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi, nếu dựa theo quy tắc nhiệm vụ của Thiên Khung, người bị tử vong đào thải sẽ mất đi tư cách hoàn thành nhiệm vụ. Nếu Lý Thuần xảy ra chuyện thì sẽ không được kết toán thắng lợi mất.
Quý Vũ Thời mở thông tấn khí, nhìn khối lập phương mô phỏng mà mình vẽ trên hình chiếu toàn tức, sau đó lên tiếng ngắt ngang màn phỉ nhổ của nhóm đồng đội: “Hiện giờ chúng ta có sáu người, có thể tách ra.”
Tống Tình Lam: “Tách ra?”
“Tách ra?!”
“Không thích hợp quá đi?”
“Lỡ như có người gặp chuyện không may thì làm sao hội hợp?”
“Tôi sẽ gửi hình mô phỏng cho mọi người.”
Mọi người đều cảm nhận được Quý Vũ Thời nôn nóng, cũng nhìn ra tình trạng của cậu cực kỳ không tốt.
Nhưng bọn họ cũng biết, Quý Vũ Thời tuyệt đối không phải một người vì nôn nóng mà nghĩ loạn hay không chịu trách nhiệm.
Chỉ thấy Quý Vũ Thời bình tĩnh nói: “Chúng ta sớm đã phân tích rồi, đây là nhiệm vụ nhiều người, tiểu đội có nhiều người sẽ dễ dàng đạt được thắng lợi. Trước đó số lượng phòng cần phải cân nhắc quá nhiều, thành viên trong đội cũng không đủ, hiện giờ chúng ta có sáu người, có thể chia ra mỗi người một màu. Phòng xung quanh còn rất ít, như vậy có thể chia ra dò đường lẫn nhau, linh hoạt thay đổi tuyến màu sắc.”
“Có thể.” Tống Tình Lam suy tư vài giây: “Không giống với bọn họ, chúng ta không tồn tại quan hệ cạnh tranh, cho dù tách ra thì mục tiêu vẫn chỉ có một, chính là ghép lại tuyến thời không. Có bị ngăn cản cũng không cần gấp, trong tình huống đảm bảo an toàn của bản thân có thể từ bỏ con đường trước mắt, chuyển sang hướng khác.”
Nếu còn kéo dài thì thật sự sẽ thất bại.
Này không thể nghi ngờ là phương thức giành chiến thắng.
Mỗi thành viên đội bảy đều không phải người nhu nhược, vì chiến thắng, vì được về nhà, bọn họ sớm đã nỗ lực rất nhiều.
Quý Vũ Thời gửi hình mô phỏng tới thông tấn khí mỗi người, màu sắc của các phòng xung quanh đều khác biệt, bọn họ chia ra làm hai đội.
Sau đó tạm biệt trước khi bước sang phòng mới.
Đoàn Văn, Thang Kỳ, Thang Nhạc một tổ.
Chu Minh Hiên, Tống Tình Lam, Quý Vũ Thời một tổ.
Sau khi đi tới căn phòng thứ hai, Chu Minh Hiên tách ra.
Tống Tình Lam cùng Quý Vũ Thời tách ra ở căn phòng thứ tư, sau khi một mình đi qua ba căn phòng thì gặp lại ở phòng mới, lại chia ra.
Số lượng căn phòng giảm bớt làm tỷ lệ bọn họ gặp mặt tăng lên.
Có một lần gặp mặt, Đoàn Văn nói: “Ông găp cái đám chắt chít đội chín kia hai lần rồi, sao không gặp lại hai người kia nhỉ?”
Ý anh là hai người xuyên việt có chút kỳ lạ kia.
Tống Tình Lam nhìn thoáng qua Quý Vũ Thời, người này đã khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói: “Sẽ không gặp lại đâu.”
Bọn họ tiếp tục nhiệm vụ, lặp lại gặp nhau xa nhau, trao đổi tuyến đường.
Bọn họ ở các căn phòng khác nhau sẽ tình cờ gặp gỡ đồng đội, cũng gặp nhóm người xuyên việt khác.
Rốt cuộc, bọn họ phát hiện phòng màu xanh dương đã biến mất.
Hình lập phương có sáu mặt, có một cánh cửa lỗ tròn sau khi mở ra liền biến thành bóng tối rồi biến mất, người hoàn thành ghép lại căn phòng màu xanh dương chính Đoàn Văn.
Quý Vũ Thời tiến tới trước căn phòng màu đỏ cuối cùng, cùng gặp lại Tống Tình Lam.
Trong phòng ghi chép lại quá trình trước khi chết của một người xuyên việt.
Cô quỳ trên mặt đất, da thịt chậm rãi bong ra thành từng mảnh đến tận xương, từng tầng từng tầng rồi biến thành một khung xương trắng.
Cô chết trong đau đớn thống khổ, mái tóc vàng rực ngắn cũn theo da đầu rớt xuống, còn cả khẩu súng trong tay.... hết thảy làm Quý Vũ Thời nhận ra thân phận của cô.
Sau khi tách ra với cậu, Zoe một lần nữa lựa chọn căn phòng màu đỏ.
Cô hiên ngang, dũng cảm nhưng lại không thể chịu đựng đến cùng.
Hai người cùng đứng trên cây thang, Quý Vũ Thời có phản ứng thế nào, Tống Tình Lam nhìn thấy rõ mồn một.
Tống Tình Lam ôm lấy vai cậu, trầm giọng nói: “Đừng nhìn. Để tôi đi đường này cho.”
Quý Vũ Thời lại không hề để ý.
Hai người đứng gần nhau như vậy, cậu mở miệng nói: “Tống đội, tôi đã nhắc nhở anh rồi.”
Hô hấp Tống Tình Lam nghẹn lại.
Trạng thái của đối phương không tốt, có thể nói là tệ nhất trong khoảng thời gian này.
Tống Tình Lam nhìn những giọt mồ hôi lạnh trên phần trán trắng nõn của đối phương, hàng mi rung động khe khẽ, còn có quyết tâm liều mạng.
“Quý Vũ Thời!”
Không đợi anh ngăn cản, Quý Vũ Thời đã nhanh chóng leo xuống cây thang, tiến vào trong căn phòng kia.
“Tít-----”
Cửa lỗ tròn đóng lại.
Quả cầu trong tay Quý Vũ Thời bắn ngược trở lại.
Quý Vũ Thời rời đi làm Tống Tình Lam mở to mắt trừng trừng nhìn căn phòng của mình bị xê dịch đến nơi khác: “...”
Trong mê cung hình lập phương này, không còn nhìn thấy bóng dáng Quý Vũ Thời.
*
Trong bóng tối, từng bóng người lần lượt xuất hiện.
Nhóm đồng đội ở phòng trung tâm kiễng chân ngóng trông, rốt cuộc lại tới một đồng đội hoàn thành ghép lại.
Người này dáng người cao ngất, da thịt trắng nõn, trong vô số điểm sáng vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
“Là Quý cố vấn!” Đoàn Văn hô: “Aiz, chỉ còn thiếu Tống đội nữa thôi!”
Hiện trường ngoại trừ Đoàn Văn, Thang Kỳ, Thang Nhạc, Chu Minh Hiên thì còn có hơn mười người xuyên việt giả xa lạ.
Bọn họ đều là người hoàn thành ghép lại.
Quý Vũ Thời đến gần, biểu tình có chút nghi hoặc.
Cậu đã sớm biết lúc căn phòng di động sẽ có người bởi vì thời gian chênh lệch mà chết đi, cũng có người xuyên việt bị tính là hợp tác hoàn thành, tỷ lệ cả sáu tuyến thời gian do thành viên đội bảy Thiên Khung ghép lại là rất nhỏ. Thế nhưng cậu không rõ nhiệm vụ siêu S nhiều người này sẽ kết toán theo kiểu gì.
Mọi người tốp năm tốp ba xì xào bàn tán.
Mỗi khi có người xuyên việt tiến vào phòng trung tâm, biểu tình của bọn họ lại biến đổi.
Mọi người đứng chung một chỗ chờ một hồi thì Tống Tình Lam từ trong bóng tối bước ra---- anh đã hoàn thành ghép lại màu sắc cuối cùng.
“Chúc mừng, ngài đã hoàn thành nhiệm vụ siêu S Rubik.”
Đột nhiên, giọng nữ ôn hòa của Thiên Khung vang lên bên tai mọi người, lọt vào trong tai, tự động biến đổi thành ngôn ngữ phù hợp.
Tất cả người xuyên việt ngừng nói chuyện với nhau.
“Thủ hộ giả tới từ tinh nguyên năm 1456, chúc mừng ngài và các xuyên việt giả tới từ các thời không khác đã cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ nhiều người. Ngài đã hoàn thành ghép lại Rubik một cách xuất sắc, là người chiến thắng trong nhiệm vụ này.”
Trong một sát na này, tất cả mọi người đều thực cảm khái.
Thì ra là vậy, đội ngũ ghép lại nhiều nhất sẽ đạt được thắng lợi, chỉ có bọn họ được kết toán.
Nhóm xuyên việt giả xa lạ ở xung quanh biến mất từng người từng người một biến mất, bọn họ đã được Thiên Khung đưa về thời không vốn có của mình.
Điều này làm thành viên đội bảy cực kỳ hâm mộ.
Bọn họ giành chiến thắng không phải vì muốn được thưởng, mà là giống như nhóm người xuyên việt vô tội bị kéo vào nhiệm vụ này, bọn họ chỉ muốn quay về thời không của mình.
Chính là tiếp đó, lời hệ thống Thiên Khung nói ra làm toàn thân bọn họ rung động, khó mà tin nổi.
“Ngài đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ mà tôi định ra.”
“Phần thưởng của ngài được bảo lưu, có thể tiếp tục làm nhiệm vụ hoặc quay trở lại thời không của ngài, cũng có quyền sử dụng phần thưởng.”
Toàn bộ đội bảy đều sợ ngây người.
Có thể.... về nhà rồi sao?
*
An tĩnh kéo dài tới vài phút.
Ảo cảnh, lừa dối, hiện thực, không ai thật sự tin tưởng lần này là chân chính quay trở về.
Chính là, về nhà, hai chữ này giống hệt như miếng bánh thơm ngon béo ngậy treo trước mặt một người đói meo, vẫn như cũ làm bọn họ cảm thấy khao khát tới khó kiềm chế.
Lần này là thật sao?
Thật sự được giải thoát khỏi cuộc bắt cóc thời không này?
Tựa hồ biết được suy nghĩ trong đầu bọn họ, hệ thống Thiên Khung nói tiếp: “Lần này ngài sẽ thật sự trở về.”
Sau khi được khẳng định, mọi người liền nhịn không được bắt đầu tin tưởng.
Rốt cuộc có thể trở về ba giây bị bắt cóc, trở về thời đại nguyên bản của bọn họ rồi sao?
Hệ thống Thiên Khung tiếp tục giải thích nghi hoặc: “Nhưng đáng tiếc, bởi vì nhiệm vụ Rubik không có cách nào thiết lập điểm neo thời gian, vì cam đoan tính hoàn chỉnh của thời không, dựa theo thời gian tính các ngài ở trong nhiệm vụ Rubik, thời gian quay trở về sẽ được điều chỉnh tới ngày 17 tháng 6 năm 1456. Đồng thời có người trong đội không thể hoàn thành kết toán nhiệm vụ Rubik, người này không có cách nào cùng đội quay trở về thời đại nguyên bản. Người này và đồng đội sẽ được trở về theo từng nhóm.”
Có người không thể hoàn thành kết toán?
Đoàn Văn biến sắc: “Lý Thuần?!”
Hệ thống Thiên Khung: “Đúng vậy. Không cần lo lắng, cậu ấy chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ cấp B đơn giản để đủ tích phân là có thể quay trở về.”
“Con bà nó!!! Này là cái quy tắc gì vậy?”
“Mày tưởng mày là thấy giáo chắc mà muốn nói đổi là đổi?! Mày chỉ là một hệ thống khốn khiếp mà thôi!”
“Phần thưởng của ông đổi cho Thuần nhi trở về, được chưa?”
Hệ thống Thiên Khung: “Xin lỗi. Không có cách nào tiến hành đổi thưởng cho ngài. Nhiệm vụ cũng không nguy hiểm, xin ngài yên tâm.”
Mọi người chửi ầm lên.
Một mình Lý Thuần có thể hoàn thành nhiệm vụ gì chứ?
Quả nhiên, hệ thống Thiên Khung tiếp tục nói: “Vì cam đoan nhiệm vụ mới thuận lợi hoàn thành, ngài có thể chọn một thành viên lưu lại trợ giúp.”
Mọi người: “...”
Con mẹ nó quá gian xảo mà!
Này là cái hệ thống hố cha khốn khiếp không biết xấu hổ gì vậy?!
“Vậy thì cả đội bọn tôi lưu lại.” Thang Kỳ nói: “Cũng không nhiều nhặng gì, chỉ là một nhiệm vụ mà thôi.”
“Ở thì ở.”
“Lần này ông nhất định phải đập chết nó.”
Cả đám xôn xao, chỉ có Quý Vũ Thời không nói gì.
“Được rồi.” Tống Tình Lam lên tiếng ngắt lời bọn họ, dùng ánh mắt đảo qua một lượt: “Đều về hết cho tôi, tôi lưu lại là được.”
“Muốn ở thì cùng ở.”
“Sớm hoàn thành sớm quay về nhà!”
“Không được, muốn đi cùng đi, muốn ở cùng ở!”
Tống Tình Lam mở mắt ra, một lần nữa nhìn về phía Quý Vũ Thời: “Một cái nhiệm vụ cấp B mà thôi, một mình tôi lưu lại đủ rồi. Mọi người đều có chuyện mình muốn làm, về sớm một chút, sớm viết xong báo cáo, sớm làm xong bài test kiểm tra tâm lý.”Tống Tình Lam nói: “Hay là các cậu cảm thấy ngay cả một nhiệm vụ bình thường mà tôi cũng không làm được? Tôi không có quyền bố trí các cậu?”
Mọi người im lặng.
Chu Minh Hiên nói: “Tôi có về cũng chẳng có gì nhớ mong, tôi ở lại với cậu.”
Tống Tình Lam nhếch môi: “Rồi, lão Chu lưu lại, những người khác thì không cần.”
Hệ thống Thiên Khung đúng lúc lên tiếng: “Tống Tình Lam, Chu Minh Hiên, chào mừng ngài lưu lại hoàn thành nhiệm vụ cấp B, phần thưởng sẽ được bảo lưu.”
Sự tình đã được định, Thiên Khung đạt được mục đích, mọi người lại nhao nhao mắng chửi.
Mọi người vây quanh Tống Tình Lam cùng Chu Minh Hiên.
Có hai người bọn họ đi cùng, nhất định có thể hỗ trợ Lý Thuần hoàn thành nhiệm vụ cấp B.
Từ khi xuất phát đến bây giờ, Ouroboros, Chaos, Tôi là ai, Rubik, một đường này mọi người vẫn luôn đoàn kết một lòng, vượt qua gian khổ.
Nguyện vọng quay trở về nhà của mỗi người đều rất cấp bách, Thang Nhạc có chút muốn khóc, bị Thang Kỳ ôm lấy đầu.
Ngay cả Đoàn Văn cũng đỏ mắt.
“Quản nước mắt của mình đi, nói không chừng bọn cậu về được vài giây là bọn tôi cũng về tới.”
Tống Tình Lam tùy ý nói một câu như vậy, vô tình bộc phát khí thế cao ngạo, thành công áp chế bầu không khí đầy cảm xúc lúc này.
Sau đó ở ngay trước mặt mọi người, Tống Tình Lam nói với Quý Vũ Thời: “Quý cố vấn.”
Đối với Quý Vũ Thời mà nói, cậu và Tống Tình Lam đã xa nhau mười mấy tiếng.
Giọng nói của Tống Tình Lam làm trái tim cậu có chút giật thót, đưa mắt nhìn qua thì thấy được trong mắt đối phương tràn đầy cảm xúc khó diễn tả bằng lời. Tựa hồ là đang tức giận, hoặc là buồn bực, nói chung là khi đối diện với ánh mắt đó, Quý Vũ Thời cảm thấy chỉ trong mười mấy tiếng ngắn ngủi này, Tống Tình Lam có chút gì đó khang khác.
“Sau này trở về, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Tống Tình Lam có chút nghiêm nghị, bớt đi chút giọng điệu ra lệnh của đội trưởng: “Có một việc tôi hi vọng cậu có thể đặc biệt nghiêm túc suy nghĩ.”
Mọi người không rõ.
Nghe không giống Tống đội muốn yêu cầu Quý cố vấn suy nghĩ chuyện lưu lại đội cho lắm.
Ngược lại có chút quyết liệt cùng quyết tâm, mọi người không khỏi quay qua nhìn mặt nhau.
Quý Vũ Thời: “...tôi không biết lúc đó tôi đang ở nơi nào.”
Tống Tình Lam lập tức hiểu được ý cậu.
Mười mấy năm trước.... sự cố kia.
Tống Tình Lam trực tiếp nói: “Trước tiên cậu đừng về.”
Những điểm sáng lóng lánh tạo thành tia sáng chiếu gọi gò má trắng nõn của Quý Vũ Thời tạo thành cảm giác khá lãnh đạm, giống như khi bọn họ mới gặp nhau.
Cậu không trả lời thẳng vấn đề này mà dứt khoát bẻ sang ý khác rất dễ gây hiểu nhầm: “Tôi nhớ mèo của tôi.”
Bốn khoang thuyền con nhộng xuất hiện cách đó không xa, lóe ra ánh sáng.
Quý Vũ Thời còn chưa đi được mấy bước đã bị Tống Tình Lam giữ lấy bả vai.
Gương mặt anh tuấn trẻ tuổi lún phún râu, toàn thân lộ ra khí tức thổ phỉ cùng cảm giác áp bách, cho dù là ai cũng không dám nhìn thằng quá vài giây.
Quý Vũ Thời muốn quay mặt đi thì liền nghe anh nói: “Chờ tôi, tôi sẽ đi cùng cậu.”
Tim Quý Vũ Thời đập rất nhanh.
Cậu biết đồng đội đang nhìn bọn họ, chính là Tống Tình Lam tựa hồ không hề để tâm.
Không biết bọn họ đang nghĩ gì, cậu còn chưa lên tiếng, Tống Tình Lam cơ hồ là cắn răng truy hỏi: “Quý Vũ Thời, cậu có nghe thấy không? Năm đó, tôi sẽ về cùng cậu.”
Quý Vũ Thời không trả lời.
Vài giây im lặng lâu như rất nhiều năm, lâu đến mức Tống Tình Lam cho rằng Quý Vũ Thời sẽ từ chối, lâu đến mức Tống Tình Lam gần như muốn cứng rắn bắt Quý Vũ Thời thay thế Chu Minh Hiên, cùng mình lưu lại đây tiếp tục bị nhiệm vụ không biết là gì kia giày vò.
Chính là Tống Tình Lam không làm được.
Như vậy là quá tàn nhẫn đối với Quý Vũ Thời.
Lúc này, Quý Vũ Thời nâng con ngươi xinh đẹp, nhẹ nhàng nói: “Ha suo la mu.”
Phát âm kỳ quái làm Tống Tình Lam sửng sốt: “Là sao?”
Rất nhanh liền phản ứng kịp, là ngôn ngữ của người râu ria.
Quý Vũ Thời chớp mắt nói: “Anh ở lại làm nhiệm vụ cấp B, hi vọng hết thảy đều thuận lợi.”
[end 73]