Bạc Vụ

Chương 79: Chương 79




Thời gian thật sự là một thứ kỳ diệu.

Nó dựa vào sự vật biến hóa để chứng minh sự tồn tại của mình, là tham số diễn tả quá trình thường ngày, rồi lại có thể dựa vào tâm tình của con người để biến hóa độ nhận biết dài ngắn của nó.

Đối với Quý Vũ Thời mà nói, đó chỉ là ngủ một chút mà thôi, nhưng cư nhiên chỉ còn lại mười ba tiếng đồng hồ, cậu vẫn chưa nghĩ ra xem phải làm sao.

Đối với Tống Tình Lam thì mỗi giây lại dài đằng đẵng.

Sau khi nói những lời đó với Quý Vũ Thời, anh không thể nào ngủ được, cao lắm cũng chỉ ngủ được bốn năm tiếng mà thôi. Tống Tình Lam không cần suy nghĩ quá nhiều, anh đã mơ hồ biết được cảm giác của Quý Vũ Thời dành cho mình, cũng biết rõ Quý Vũ Thời chạy không thoát.

Chỉ là Tống Tình Lam lần đầu tiên phát hiện, thì ra mình không kiên nhẫn đến vậy.

Anh còn nhiều lời muốn nói, nhưng phải đợi Quý Vũ Thời tỏ rõ thái độ trước.

Tống Tình Lam không am hiểu chuyện thả thính, cũng chưa từng theo đuổi ai, chỉ là trong lòng muốn làm gì liền làm, muốn nói gì liền nói. Nói xong câu thời gian trôi qua thật chậm này, anh nhìn thấy động tác cầm nĩa của Quý Vũ Thời khựng lại một giây thì lập tức hiểu ra không nên ép người ta thái quá.

Sau khi nhắc nhở một tiếng, Tống Tình Lam không nói chuyện với Quý Vũ Thời ở kênh cá nhân nữa, sau này có nhiều thời gian từ từ nói.

“Chín giờ tối, mỗi người làm một phần video báo cáo.” Tống Tình Lam nhìn đồng hồ đeo tay, nói với mọi người: “Những gì nên nói thì tôi đã nói không sai biệt lắm lúc ở bộ tra xét rồi. Video báo cáo này các cậu chỉ cần kể lại những gì xảy ra trong những ngày qua là được, có cần văn bản báo cáo tỉ mỉ hơn hay không, cấp trên nói sẽ xem xét tình huống.”

Chu Minh Hiên kỳ quái nói: “Lần này tốt vậy sao? Không cần chúng ta viết báo cáo à?”

“Thật à? Chỉ cần nói miệng thôi?”

“Có loại chuyện tốt này sao?”

Tất cả mọi người đều có cảm giác được sủng mà lo.

Trong thế giới bong bóng, bọn họ phải viết một bản báo cáo dài hơn mười trang.

“Đương nhiên là vì tôi đã ra sức rồi.”

Tống Tình Lam nhàn nhạt nói, vì chuyện này mà anh phải tốn không ít miệng lưỡi, cũng may có được lý do vững chắc---- trước giờ Thiên Khung chưa từng có người nào liên tục làm nhiệm với cường độ cao như vậy, trong tình huống chú trọng tới tố chất cùng sức khỏe thân thể, cấp trên tự nhiên sẽ chịu nhường bước cho bọn họ làm báo cáo bằng video.

“Mặt khác thì bởi vì tình huống nơi này cũng thế giới bong bóng không giống nhau.”

Anh nói lại tình huống mình biết với mọi người: “Thiên Khung toàn thời đại kia đã chính thức tiếp nhập với hệ thống Thiên Khung của chúng ta, cũng coi hệ thống của chúng ta là hệ thống con, nó là hệ thống mẹ.”

Mọi người xoay mặt nhìn nhau.

Một cảm giác khó chịu lặng yên lan tỏa trong lòng mọi người, không tính là sợ hãi nhưng làm người ta khó chịu.

Bọn họ biết Thiên Khung toàn thời đại là hệ thống có ý thức của riêng mình. Nhân loại tự cho mình là Chúa sáng thế, thế nhưng khi bọn họ ra một thứ siêu viễn tưởng có thể khống chế được mình thì sẽ bắt đầu sợ hãi.

“Sau khi tiếp nhập hệ thống của chúng ta, nó tự động tiến hành kết toán toàn bộ nhiệm vụ trong hệ thống ở đây, những nhiệm vụ chúng ta đã làm, thời gian tọa hồ, mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ, hết thảy đều được ghi chép cặn kẽ, không cần chúng ta từng bước trình bày.” Tống Tình Lam nói: “Lúc trở về mọi người cũng nhìn thấy thông tin kết toán nhiệm vụ rồi đúng không?”

Mọi người gật đầu.

Đều nhìn thấy.

“Vậy bây giờ nó có thể trực tiếp khống chế hệ thống của chúng ta à?”

“Nghĩ kỹ lại thì sau này rốt cuộc là chúng ta quản lý hệ thống hay hệ thống quản lý chúng ta?”

“Lẽ nào trước đây không ai phát hiện sự tồn tại của nó?”

Tống Tình Lam dựa lưng vào ghế ngồi, đôi chân dài giống như không có chỗ để, vẻ mặt có chút nghiêm nghị: “Tình huống cụ thể thế nào tôi không rõ lắm, cấp trên cũng đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện này nên sẽ không tới làm khó dễ chúng ta, chỉ cần chúng ta báo cáo nhiệm vụ từ góc độ của mình là được, hình thức tạm thời không giới hạn. Nhưng xem tình huống trước mắt thì nó tựa hồ không có ý muốn vượt quyền trực tiếp quản lý hệ thống...”

“Hệ thống trí năng.”

Quý Vũ Thời đột nhiên nói.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua.

Quý Vũ Thời vừa mới làm sự tồn tại của mình yếu đi một chút: “...”

Cậu cố gắng quên đi phương thức ở chung kỳ quái của mình cùng mọi người, ăn hoa quả nói: “Thiên Khung có ý thức của mình, tôi cảm thấy nó không chỉ muốn bắt cóc chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ mà nó định ra, còn phải căn cứ theo số liệu thời đại mà nó sở hữu, nhúng tay vào nhiệm vụ, phán đoán xem nhiệm vụ của chúng ta có nên tiến hành hay không.”

Chu Minh Hiên hỏi: “Nói như vậy tức là nó muốn giúp thời không ổn định?”

“Tôi đoán là vậy.” Quý Vũ Thời nói: “Chúng ta không biết nó xuất hiện từ lúc nào, có lẽ là sau khi có nhiều thời không tác động.

Ở thế giới bong bóng và cả ở thế giới này vẫn luôn có người phản đối chuyện chuyển tiếp thời không.

Phản đối quy mô lớn cùng biểu tình không chỉ phát sinh lúc bắt đầu nhiệm vụ, còn giống như Quý Thời đã nói, thật lâu sau này sẽ dẫn tới kết quả hủy diệt vì nhân loại đã chạm tới thời không. Giống như PU-31, như Chaos, như thế giới bong bóng, những chuyện này đều không nên phát sinh.

Thế nhưng cống hiến của Thiên Khung đối với nhân loại cũng rất rõ ràng, nó tránh đi chiến tranh, báo trước thiên tai, bóp chết khủng bố phát sinh ngay từ trong trứng nước, để thời không tràn ngập nguy hiểm của bọn họ có thể kéo dài vô hạn.

Vì vậy, hệ thống Thiên Khung không có khả năng bị nhân loại từ bỏ, nhất định phải có người tìm ra phương thức thích hợp để quản lý chuyển tiếp thời không.

Đoàn Văn nhớ ra gì đó: “Tôi nhớ hình như lúc tôi mới tiến vào Thiên Khung hình như có nghe người ta nói về đề tài này. Nói là lúc chính thức nghiên cứu hệ thống Thiên Khung đã có người nói ra ý kiến tương tự, thế nhưng bọn họ thuộc về phe cuồng khoa học, tư tưởng rất cực đoan, kết quả của bọn họ đều không tốt.”

“Lão Đoạn, có gì hay kể nghe đi.” Chu Minh Hiên hứng thú.

Đoàn Văn vào Thiên Khung sớm nhất, không quản là thật hay giả thì ít nhiều cũng biết được một ít: “Cái này nói trong đội chúng ta thôi, nói ra bên ngoài là phải viết bản kiểm điểm đấy.” Anh hạ nhỏ âm lượng: “Nói là....bên nghiên cứu tính ổn định của thời không sớm đã đề xuất hệ thống trí năng rồi, nhưng không biết vì sao bọn họ lại bị điên, bị bệnh, thậm chí còn có người tự sát.”

Mọi người đều kinh ngạc, mà Tống Tình Lam thì lại nghĩ tới một chuyện: “Hình như có nghe Tạ Tư An nói tới chuyện này.”

Ở trong khoang thuyền vũ trụ, Tạ Tư An từng nói tới một vị giáo sư họ Thịnh, nói là người này có cống hiến rất lớn với Thiên Khung, cuối cùng tuổi còn trẻ đã tự sát.

Nghĩ tới chuyện này, Tống Tình Lam đột nhiên nhớ tới gì đó, hai người qua đường mà bọn họ đã gặp trong Rubik, hình như có một người họ Thịnh----

“Cho nên.” Tiếng nói của Quý Vũ Thời cắt đứt suy nghĩ của anh, kéo đề tài quay trở lại: “Cái hệ thống mẹ con này rất có thể chính là phương thức vận hành phù hợp trong tương lai.”

Suy nghĩ của con người chúng ta đối với thời không chưa bao giờ dừng lại.

Làm một người thủ hộ, bọn họ lại càng phải như vậy.

Từ khi bị bắt cóc Tống Tình Lam cũng bắt đầu suy nghĩ vấn đề này, thấy sắc mọi người trở nên khó coi thì liền gõ bàn nói: “Không quản là duy trì thời không ổn định hay khống chế Thiên Khung, liên minh quản lý thời gian thế giới nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra phương thức nhất định, đó không phải chuyện của chúng ta. Chuyện chúng ta phải làm lúc này là làm xong video báo cáo, về nhà, nghỉ ngơi, quên sạch sẽ những chuyện này.”

Thang Nhạc lấy lại tinh thần trước nhất: “Vậy lần này chúng ta có ba tháng nghỉ dưỡng không?!”

Lý Thuần kích động nói: “Đúng nha! Lúc ở thế giới bong bóng chúng ta con mẹ nó được thả nghỉ tới ba tháng, so ra Uông bộ trưởng lại càng thương chúng ta hơn Tề bộ trưởng đi?”

Đoàn Văn: “Không nhất định, chúng ta chính là ân nhân cứu mạng của Tề bộ trưởng, không giống nhau.”

Thang Kỳ dội nước lạnh: “Tỉnh lại đi, kỳ nghỉ dài hay ngắn tùy thuộc vào kết quả kiểm tra tâm lý.”Trọng tâm câu chuyện nhanh chóng bị dời đi.

Mọi người nói từ ngày nghỉ tới phần thưởng kết toán nhiệm vụ, lại nói tới cấp bậc bình xét.

Quý Vũ Thời thả chậm tốc độ ăn.

Có thể là vì quá đói, phần ăn mà Tống Tình Lam đã lấy bị cậu ăn hơn phân nửa.

Tống Tình Lam nhìn khay cơm, khóe môi cười mà không cười.

Anh đã biết, phần còn dư lại trong khay chính là những món Quý Vũ Thời không thích ăn.

“Đi thôi.”

Chờ Quý Vũ Thời ăn xong, Tống Tình Lam hô một tiếng.

Mọi người đứng dậy.

Ghế nhà ăn bị đẩy loạn, sau đó được bọn họ tiện tay đặt trở lại.

Một đám người đỉnh lời đồn bất hòa với Quý Vũ Thời vừa nói vừa quay trở về phòng nghỉ.

*

Chín giờ tối, mọi người ở phòng riêng của mình trong phòng huấn luyện làm video báo cáo. Video này sẽ được gửi tới bộ tra xét, gửi lên cấp trên, gửi cho liên minh quản lý thời gian thế giới.

Nhờ kinh nghiệm làm 89 nhiệm vụ cấp B trước kia, Quý Vũ Thời đã quen với việc rành mạch chuẩn xác trình bày tất cả những gì mình trải qua trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, không tới một tiếng, cậu đã làm xong báo cáo.

Lúc rời khỏi phòng huấn luyện cá nhân, cửa phòng của mọi người vẫn còn đóng kín.

Trên sân huấn luyện trống rỗng có một mặt gương lớn, chiếu rọi bóng dáng Quý Vũ Thời cô độc ở trong sân.

Mười giờ, Quý Vũ Thời rời khỏi sân huấn luyện, định ra ban công hành lang hóng gió một chút.

Băng tầng cá nhân không còn vang lên âm thanh của Tống Tình Lam.

Còn lại mười tiếng đồng hồ.

Quý Vũ Thời chống khuỷu tay trên lan can, gió đêm thổi mái tóc đen của cậu bay tán loạn, làn da trắng nhợt lạnh lẽo của cậu trong bóng đêm tựa hồ đang tỏa sáng.

“Quý cố vấn.” Có người ở phía sau gọi cậu.

Quý Vũ Thời xoay người lại, dựa lưng vào lan can.

Ngoài ban công không đủ ánh sáng, bình thường ít người lui tới nên cậu phải híp mắt mới xác định được người nọ là ai.

Một nhóm thủ hộ giả tầm bảy tám người đi qua hành lang, trên người mặc đồng phục tác chiến màu đen, xem dáng vẻ thì mới chấp hành nhiệm vụ trở về. Lâm Tân Lan dừng bước, nói vài câu với đồng đội rồi đi tới chỗ ban công.

Tình cờ gặp Lâm Tân Lan ở phân bộ Giang thành Thiên Khung cũng không phải chuyện kỳ quái, huống chi sân huấn luyện của đội chín cùng đội bảy lại ở cùng một tầng lầu, mặc dù hai đội có nhiệm vụ riêng nhưng ngẩng đầu cúi đầu vẫn thường xuyên gặp mặt.

Chỉ là Quý Vũ Thời không ngờ lại gặp đối phương nhanh tới vậy.

Lâm Tân Lan đi tới gần: “Vừa xong nhiệm vụ thì nghe nói các cậu đã về, từ xa tôi đã cảm thấy là cậu, quả nhiên là vậy.”

Quý Vũ Thời gật đầu.

Thầm nghĩ, Giang thành thật sự không thích hợp với cậu, muốn an tĩnh một chút cũng không được.

Gió ngoài ban công rất lớn, có khả năng là trời sắp mưa.

Tóc Lâm Tân Lan cũng bị thổi loạn, nhìn qua có chút khác với lần gặp trong nhiệm vụ Rubik. Một năm trôi qua, Lâm Tân Lan đã thay đổi kiểu tóc, làm người ta cũng có cảm giác khác biệt.

“Cảm giác rất kỳ quái.” Đôi mắt đào hoa của Lâm Tân Lan lộ ra ý cười: “Đối với cậu thì chỉ mới gặp tôi vào ngày hôm qua mà thôi, nhưng với tôi thì đã là một năm rồi.”

Quý Vũ Thời lại nói thẳng: “Lâm đội, anh đã đánh cuộc thua rồi.”

Trong nhiệm vụ Rubik, Lâm Tân Lan từng nói với Tống Tình Lam là muốn so xem ai hoàn thành nhiệm vụ trước, nếu thua phải nói cho Tống Tình Lam biết một bí mật. Một năm trước Lâm Tân Lan đương nhiên không nghĩ là mình sẽ thất bại, nhưng một năm sau thì anh đã sớm biết kết quả này, cũng hiểu được vì sao đội bảy lại có thái độ như vậy với mình vào một năm trước.

Giữ bí mật rất cực khổ, không thể nói cho đội bảy biết một năm sau sẽ phát sinh chuyện gì, cũng không thể sử dụng bất kỳ phương pháp nào để thay đổi 'lịch sử sẽ phát sinh', ngoại trừ cao tầng Thiên Khung, một năm này không ai biết Lâm Tân Lan từng cùng đội bảy làm nhiệm vụ Rubik.

Trên người Lâm Tân Lan có dính vết máu, có thể là khi làm nhiệm vụ lưu lại.

Anh bật cười, bởi vì anh không ngờ câu đầu tiên mà Quý Vũ Thời nói với mình lại là câu này: “Cám ơn nhắc nhở, tôi đã thực hiện đánh cược rồi, chỉ là kết quả không được tốt lắm.”

“Thực hiện đánh cược?” Quý Vũ Thời suy nghĩ một chút, lập tức biết đối phương nói về cái gì: “Tôi nhớ anh đã nói mình tuyệt đối sẽ không động vào trai thẳng.”

“Cho mình một cơ hội không có gì không tốt, ít nhất cũng thử qua một lần.” Lâm Tân Lan nhún vao: “Với lại, Tống đội... cũng không thẳng như tưởng tượng.”

Quý Vũ Thời: “...làm sao anh biết?”

Lâm Tân Lan cho là cậu không tin nên cũng dựa vào lan can, chậm rãi nói: “Cảm giác.”

Thấy Quý Vũ Thời trầm mặc, Lâm Tân Lan nói: “Cậu cũng biết đấy, căn phòng có công năng ghi chép. Sau khi tôi và cậu bị tách ra, tôi một mình đi qua mấy căn phòng, sau đó nhìn thấy dấu vết của Tống đội và cậu lưu lại.”

Anh chìm vào ký ức một năm trước, chậm rãi nói: “Lúc hai người tranh cãi, giọng nói có chút kích động, cậu ta căng thẳng, tức giận, nhưng không phải vì hai người tranh cãi.”

Có lẽ Lâm Tân Lan đang nói về đoạn 'ghép lại' cuối cùng.

Quý Vũ Thời nhìn thấy Zoe tử vong, Tống Tình Lam muốn đổi tuyến với cậu nhưng cậu không chịu nghe theo mà trực tiếp leo xuống cây thang, bỏ lại Tồng Tình Lam. Khi đó Quý Vũ Thời không quan tâm quá nhiều, cậu chỉ muốn rời khỏi Rubik, chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất trở lại năm đó.

Lâm Tân Lan nói: “Không biết có phải ông Trời đang trêu đùa tôi hay không, sau đó tôi nhìn thấy vết tích của Tống Tình Lam vài lần, cậu ta vẫn luôn tìm cậu.”

Trong vết tích, mỗi khi gặp lại đồng đội, Tống Tình Lam đều căn dặn: “Nếu gặp Quý Vũ Thời thì phải cố gắng ở chung một chỗ với cậu ta, đi chung một đường, cho dù tiến độ ghép lại chậm một chút cũng không sao.”

Chu Minh Hiên hỏi: “Sao vậy?”

Tống Tình Lam nói: “Tình trạng của cậu ấy không tốt.”

“Tống Tình Lam đau lòng.” Lâm Tân Lan tựa hồ thở dài nói: “Thời gian tôi quen biết cậu ta không ngắn, đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta đặt nhiệm vụ ở vị trí phía sau chỉ vì trạng thái của đồng đội không tốt, cậu không biết cậu ta nghiêm khắc với đồng đội cỡ nào đâu. Trước giờ tôi chưa từng thấy Tống Tình Lam dùng ánh mắt như thế nhìn người khác, nhưng tôi biết rõ một người có cảm giác với người khác có dáng vẻ gì.”

Những chuyện này, Quý Vũ Thời không biết.”

Có lẽ thật ra là biết, nhưng vì chưa từng yêu, cũng không cố gắng bẻ cong trai thẳng nên chỉ cho rằng đó là phản ứng của người làm đội trưởng.

Lâm Tân Lan không hỏi cảm giác của Quý Vũ Thời dành cho Tống Tình Lam, cũng không hỏi Quý Vũ Thời rằng người trai thẳng mà cậu nói có phải là Tống Tình Lam hay không.

“Nếu Tống Tình Lam có khả năng này, tôi lại có thời gian một năm, muốn thử một chút cũng không tính là quá đáng, trong tình yêu làm gì có chuyện công bình chứ?” Nói tới đây, Lâm Tân Lan từ trong túi lấy ra một viên xí ngầu: “Đây là cậu ta đưa cho tôi chơi lúc mới vào trại huấn luyện học viên. Lần đó bọn tôi tranh cãi, tôi định đặt nó lên bàn trà để trả lại cho cậu ta nhưng không cẩn thận làm đổ ly nước, còn có những lời đồn rất khó nghe, tôi vốn định giải thích nhưng nhớ lại khi ở trong Rubik, cậu ta sớm đã quên mất nó rồi.”

Quý Vũ Thời nhìn viên xí ngầu kia.

Rốt cuộc cũng hiểu được lý do Lâm Tân Lan không chịu dùng nó làm vật dò đường.

Lâm Tân Lan cất viên xí ngầu đi: “Nhưng mà, nhìn thấy cậu ta tương tư đơn phương như vậy, tôi cảm thấy thật vui sướng.”

Quý Vũ Thời: “?”

Lâm Tân Lan khôi phục giọng điệu như cũ: “Cậu còn chưa tới đây cậu ta đã đắc tội cậu không nhẹ, có thể nhìn ra cậu không thích cậu ta, chỉ hận không thể cách cậu ta xa một chút đi?”

Quý Vũ Thời: “....Ừ.”

“Tôi biết mà.” Lâm Tân Lan nhìn Quý Vũ Thời, đột nhiên cặp mắt đào hoa khẽ chớp chớp, giống như đang phóng điện: “Nói thật a Quý cố vấn, đám trai thẳng đáng ghét này có cong cũng không cong được bao lâu, không bằng cậu cân nhắc tới tôi một chút đi, tôi có thể vì cậu mà thay đổi.”

Cánh tay Quý Vũ Thời lập tức nổi lên một tầng da gà, cậu không tiếp nhận tia điện này, mặt không biến sắc nói: “Anh không vứt xí ngầu đi à?”

Lâm Tân Lan: “Vứt làm gì? Giữ lại làm kỷ niệm.”

Quý Vũ Thời đề nghị: “Nhìn thấy phiền, không bằng vứt đi cho rồi.”

Lâm Tân Lan suy nghĩ một chút, cảm thấy Quý Vũ Thời nói rất có lý, vì thế lại lấy viên xí ngầu ở trong túi ra, hung hăng ném từ trên lầu cao xuống rừng cây ở xa xa.

Xí ngầu ở trong bóng đêm vẽ thành một đường pa na bôn rồi triệt để biến mất không còn bóng dáng.

Ném xong, Lâm Tân Lan nhẹ nhõm, cũng không tiếp tục trò chuyện với Quý Vũ Thời mà nói mình phải đi thay quần áo, viết báo cáo rồi quay về nhà.

*

Quý Vũ Thời đứng hóng gió thêm một chốc mới quay trở lại sân huấn luyện.

Mọi người gần như đều đã làm xong video báo cáo, nhao nhao hỏi cậu đã đi đâu, Quý Vũ Thời liền nói mình đi dạo một vòng.

Kiểm tra tâm lý định ra vào ngày hôm sau, hiện giờ giống như bị lệch thời gian, vì đã nghỉ ngơi đủ nên không cảm thấy buồn ngủ, Lý Thuần nói mình muốn chơi trò chơi giết thời gian.

Tống Tình Lam mặc áo sơ mi chữ T màu xám ở trên người, là người cuối cùng rời khỏi phòng huấn luyện cá nhân: “Chơi trò gì?”

Mọi người nhao nhao đề nghị.

Tống Tình Lam giống như bọn họ, ngồi xếp bằng xuống bên cạnh Quý Vũ Thời, tay chống cằm hứng thú nghe.

Chỉ nghe Quý Vũ Thời hỏi: “Chơi lắc xí ngầu không?”

Tống Tình Lam quay qua, con ngươi đen có chút lóng lánh dưới ánh đèn sân huấn luyện, ôn hòa hỏi: “Em muốn chơi trò này?”

Quý Vũ Thời ừ một tiếng.

Thang Nhạc lập tức nói: “Được đó! Đông người! Chúng ta chơi cờ cá ngựa đi, lúc ở trại huấn luyện học viên có chơi trò này, ở đây có sẵn bộ cờ nè!”

Nói tới chơi, Thang Nhạc cùng Lý Thuần hăng hái hơn ai hết, rất anh đã từ ngăn chứa đồ binh binh lách cách lôi bộ cờ ra, trải xuống sàn huấn luyện.

Tống Tình Lam một tay chống đất, tay kia tùy ý ném xí ngầu: “Nói hình phạt trước đi, thằng thua tính thế nào?”

Mọi người nghe vậy liền hăng hái, muốn ra không ít trò chơi xấu.

Tống Tình Lam cảm thấy mu bàn tay truyền tới cảm xúc ấm áp.

Anh cúi đầu nhìn thì thấy ngón tay Quý Vũ Thời đang áp trên mu bàn tay mình, ngón tay thon dài, móng tay sạch đẹp.

Quý Vũ Thời thấy anh nhìn qua liền thu tay lại nói: “Nếu tôi thắng thì đưa xí ngầu cho tôi.”

Trong trại huấn luyện học viên có một ước định về trò chơi này đã trở thành quy tắc, người thắng đầu tiên có quyền thay mọi người ném xí ngầu để quyết định vận mệnh.

Mọi người đều cho là Quý Vũ Thời nói chuyện này.

Tống Tình Lam không chút nghĩ ngợi nói: “Được.”

[end 79]

[Tác giả] Lâm Tân Lan:???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.