Sau khi từ một nhiệm vụ quay trở về, thành viên đội bảy từng nói muốn hẹn nhau tới bar chơi một lần.
Ước định này đã được thực hiện cách đó không lâu lắm, đêm đó mọi người xuất phát tới quán bar The Light của bạn Lý Thuần.
Trước khu xuất phát Tống Tình Lam gặp khó trong vấn đề chọn quần áo, anh rất ít khi tới những chỗ như vậy, căn bản không có quần áo thích hợp. Bên trái tủ quần áo để một loạt đồ thể thao cùng màu, bên phải là quần tây sơ mi cùng màu, ngay cả áo thun cũng rất ít, màu trắng đen và xám chiếm cứ toàn bộ phòng để quần áo, lộ ra tác phong lãnh đạm, thoạt nhìn không hề có chút nhàn nhã hay thả lỏng.
Quý Vũ Thời thì khác, sau khi dọn tới, phân nửa không gian nơi này chứa quần áo của cậu. Tuy màu sắc cũng không lòe loẹt, lấy đơn giản làm chủ nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện quần áo của cậu rất tinh tế, đường cắt may đều có điểm khác, thoạt nhìn là màu sắc giống hệt nhau nhưng phong cách lại hoàn toàn khác biệt.
Đối với chuyện này, Quý Vũ Thời tổng kết: Cậu tốt xấu gì cũng là gay nhiều năm như vậy, vì vậy khẳng định có theo đuổi nhất định với sự tinh tế.
Thanh niên hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, yêu thích cũng không thể hoàn toàn theo tác phong cán bộ kỳ cựu.
Đêm đó mọi người gặp mặt, ai cũng đầy phong cách.
Bởi vì tạm thời không cần làm nhiệm vụ, Lý Thuần còn nhuộm tóc, ăn mặc chẳng khác nào một cậu nhóc hip hop. Lão Đoạn lớn nhất bình thường ăn diện bình thường nhất, đêm nay cũng rực rỡ hẳn---- sau khi cùng Lý Thuần tới vài quán bar, anh cũng hiểu được chút thời trang.
Mà hai người đến cuối cùng lại làm ánh mắt tất cả mọi người bừng sáng.
Quý cố vấn ngày thường chỉ mặc đồng phục tác chiến màu đen, lúc này mặc đồ thường mới phát hiện phẩm vị của cậu thật sự không tệ.
Quý Vũ Thời mặc áo sơ mi tay lỡ màu vàng nhạt, tay áo được xắn lên, phối hợp với quần tây sẫm màu cùng giày trắng, tướng mạo cùng khí chất vốn đã rất nổi bậc, giờ dược trang phục tôn lên thì lại càng bắt mắt hơn. Cách một con đường vẫy tay với bọn họ, gương mặt thanh khiết lãnh đạm, có chút khí chất văn nghệ của riêng cậu.
Mọi người vẫn luôn biết dáng dấp Quý Vũ Thời rất đẹp.
Nhưng lúc này mới biết loại đẹp này có ý nghĩa thế nào, cậu vừa mới xuống xe thì ven đường đã có người nhìn cậu rồi.
Tống Tình Lam mở cửa xe bước xuống liền gia tăng ánh sáng lên thêm một cấp bậc. Chiều cao của anh chính là bug, chiếc áo sơ mi thường ngày được bung hai nút, tóc tai tùy ý chải ngược lên lộ ra phần tráng cùng ngũ quan cương nghị, khí chất ngang bướng kiên quyết không chịu ràng buộc hoàn toàn lộ ra.
Hai người đứng bên đường một chốc, chờ chuyển sang đèn xanh thì bước nhanh tới chỗ bọn họ.
Đoàn Văn hùng hùng hổ hổ: "Đệt, nơi này chỉ là quán bar bình thường, hai tên gay bọn họ mặc đẹp mắt như vậy muốn gây nháo loạn hay gì?"
Đôi mắt ti hí của Chu Minh Hiên híp lại, cảm thán: "Gây họa nội bộ xong còn muốn gây họa ngoại bộ, gieo họa cho đám con gái ngốc nghếch không rõ chân tướng."
Lúc bọn họ đang phỉ nhổ.
Tống Tình Lam bước trên làn đường người đi bộ đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Quý Vũ Thời.
Hai người tay trong tay mười ngón nắm chặt, không hề để ý tới ánh mắt người đi đường, thực tự nhiên đi tới.
Mọi người: "!!!"
Cảm thấy có chút ngọt là sao?
Lý Thuần thở phào nhẹ nhõm: "Vầy thì OK, bọn họ chủ động biểu lộ thân phận đã có chủ thì sẽ không còn em gái nhắm tới nữa."
Vừa vặn cũng đang trong độ tuổi trong đầu chỉ có em gái, Thang Nhạc huých Thang Kỳ: "Anh, Thuần nhi nói tố chất của mấy em gái tới đây cũng cao lắm, có không ít nhân viên cổ trắng làm việc gần đây tới chơi, đêm nay nói chuyện với nhiều em gái một chút đi, biết đâu sẽ gặp được người anh nhất kiến chung tình."
Thang Kỳ rất để tâm tiết tháo vốn không muốn phát triển tình cảm từ quán bar, vì thế không biểu cảm nói: "Nhất kiến chung tình? Tình một đêm nghe còn tạm được."
"Đừng ngại mà." Thang Nhạc nói: "Vậy lát nữa nếu gặp loại hình anh thích thì em lên trước, sau đó em sẽ nói em là anh, thấy em tri kỷ chưa?"
Thang Kỳ: "...cám ơn."
Em trai quá ngu phải làm sao?
Khát vọng được yêu viết rõ trên mặt năm chàng cẩu độc thân.
Tựa hồ bọn họ tới đây không phải vì tụ họp với đồng đội, mà là tới coi mắt.
Đi tới trước mặt nhóm người, Tống Tình Lam hỏi: "Sao không vào?"
Lý Thuần nói: "Còn không phải vì lão đại à?"
Tống Tình Lam buồn cười: "Sao lại là vì tôi?"
"Trước đây lần nào gọi ông ra uống rượu ông cũng không chịu tới." Chu Minh Hiên trêu ghẹo: "Sợ tình tình ông quá cứng nhắc, ngay cả quán bar cũng không chịu tới."
Mọi người cươi cười nói nói đi vào trong.
Tống Tình Lam liếc nhìn Quý Vũ Thời ở bên cạnh, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ai con mẹ nó không chịu chứ? Lúc anh tới quán bar, cũng không biết đám này đang ở nơi nào."
Quý Vũ Thời cũng không nhịn được nói: "Bọn họ đang ở trường đại học ngoan ngoãn học hành."
Tống Tình Lam bật cười, đột nhiên nghĩ tới gì đó bóp bóp tay Quý Vũ Thời: "Khi đó sao Quý cố vấn không chịu ngoan ngoãn ở trong trường học hành hả?"
Quý Vũ Thời: "Vì chạy tới quán bar, cho người ta nhìn một chút."
Chu Minh Hiên quay đầu lại trợn mắt: "Hai người đủ chưa, tôi không muốn người ta nghĩ rằng cả đám chúng ta đều là gay đâu!"
Hai người gật đầu có lệ.
"Rồi, biết rồi."
"Biết rồi biết rồi."
*
Đi qua đường cách âm, bồi bàn mở cửa ra, âm nhạc đinh tai nhức óc cùng ánh đèn chớp tắt nhức mắt ùn ùn ập tới.
Trên màn hình tin tức lớn, một nàng thỏ ăn mặc khêu gợi đang nhảy múa, cô nàng cao tới bảy tám mét, là người thật được chuyển đổi sang bảng điện tử, tư thế khiêu vũ nóng bỏng hoàn toàn đối lập với hóa tráng ngây thơ làm nhóm trai lẫn gái ở sàn nhảy kích động hét lên chói tai.
Ở đây, nếu không hét to thì căn bản không thể nghe thấy âm thanh của đối phương.
Người bạn của Lý Thuần sắp xếp cho bọn họ ngồi ở vị trí cao nhất, thực nhiệt tình chào hỏi Tống Tình Lam cùng Quý Vũ Thời, người trẻ tuổi này nói gì đó nhưng mọi người đều nghe không rõ. Chờ đến khi rượu lên mới phát hiện người bạn này tặng bọn họ loại rượu ngon nhất, biểu thị muốn mời khách.
Tống Tình Lam đã nói mình sẽ mời, tự nhiên sẽ không để người khác tiêu pha.
Chỉ là hiện giờ chuyện này không phải trọng điểm, bởi vì Lý Thuần đã cầm đầu bày ra trò chơi, muốn làm bầu không khí triệt để nóng lên.
Chơi xí ngầu, người ở đây không ai có khả năng thắng Quý Vũ Thời.
Sau một vòng không uống ly nào, cậu thậm chí còn chủ động uống một ngụm rượu trong ly của mình, thật sự làm người ta tức giận. Sau đó Tống Tình Lam thực công bằng chịu thua hai vòng, chỉ là trò phạt rượu bị tăng lên, bắt anh phải uống gấp đôi.
"Tưởng gì, cũng không xem xem tôi là ai." Tống Tình Lam vừa định rót thêm, nhìn lại thì: "..."
Hai tay trái phải của Quý Vũ Thời cùng hành động, giúp anh mở hai chai rượu.
Mọi người cười vang.
Tống Tình Lam không nói nhiều, có chơi có chịu.
Anh mở nắp chai, ngẩng đầu một hơi uống cạn một chai, động tác dứt khoát làm người ở bàn kế bên kích động hét chói tai.
Tiếp đó Quý Vũ Thời còn dùng tay biểu diễn tuyệt kỹ, cậu không chỉ có thể dùng tay đồng thời mở nắp hai chai rượu, còn có thể dùng hai tay lắc ly xí ngầu theo hai hướng khác nhau, một tay lên xuống một tay lắc theo hình tròn. Cậu giống như một nhà ảo thuật làm những viên xí ngầu phải nghe theo sự sắp xếp của mình.
"Quý cố vấn còn biết trò này sao?!"
"Trái phải tương hỗ?"
"Nhất tâm lưỡng dụng* vô song!" [cùng lúc làm 2 chuyện]
Quý Vũ Thời mỉm cười: "Đơn giản lắm, lúc rảnh sẽ dạy mọi người."
Mọi người biểu thị có ngu mới tin, đơn giản mới là lạ.
Âm nhạc thay đổi, giai điệu trở nên nhẹ nhàng, đám người trên sàn nhảy mắt đầu mặt kề mặt chậm rãi khiêu vũ.
Có bồi bàn đưa tới một ly cocktail, nói rõ là đưa cho Tống Tình Lam, theo hướng tay bồi bàn chỉ thì nhìn thấy một cô gái mặc váy ngắn nâng ly với anh, làm ra động tác hôn gió.
Mọi người: "!!!"
Ô la la!
"Mau giải thích!"
"Em sắp không giữ nổi sổ ghi thù của Quý cố vấn rồi!"
"Bây giờ từ chối vẫn còn kịp!!"
Mỗi người một câu nhao nhao cười đùa, mà Tống Tình Lam làm người trong cuộc lại không từ chối ly rượu kia.
Quý Vũ Thời ở bên cạnh dựa vào lưng ghế, tia sáng biến ảo xẹt qua sống mũi cao ngất, xuyên qua bóng râm của hàng mi dày chiếu rọi vào hốc mắt, tròng đen sâu thẳm đang nhìn anh, tựa hồ cảm thấy rất thú vị.
Tống Tình Lam ở ngay trước mặt cô gái kia cùng mọi người, áp tới gần hôn môi cậu, trong tiếng nhạc nâng ly đưa tới, nhẹ nhàng nói: "Margarita, em thích."
Cục này phá giải quá dễ rồi.
Tống Tình Lam buông môi cậu ra, vẻ mặt mọi người lộ rõ kinh ngạc: "Như vậy cũng được sao?!"
Tống Tình Lam biếng nhác nói: "Làm gì kinh ngạc thế?"
Mọi người: "Quý cố vấn?!"
Quý Vũ Thời uống một ngụm rượu người ta tặng tới: "Mùi vị không tệ."
Mọi người: "Đệt!"
"Quý cố vấn, anh thay đổi rồi!" Thang Nhạc đau lòng lên án: "Anh không còn là Quý cố vấn cool ngầu nữa rồi!"
"Yêu đương làm người ta mù quáng." Chu Minh Hiên nói: "Thần tiên cũng trốn không thoát."
Lý Thuần đột nhiên cảm khái: "Aiz, em còn nhớ rõ lúc ở cao ốc Quang Nguyên, vẻ mặt của Quý cố vấn bị Tống đội ấn lên tường rõ ràng không tình nguyện chút nào!"
Quý Vũ Thời khựng lại, ngụm rượu lạnh vẫn chưa hoàn toàn nuốt xuống.
Cậu bị Tống Tình Lam ấn lên tường?
Đó là chuyện phát sinh ở vòng tuần hoàn lớn thuộc về hai người bọn họ, trong ấn tượng thì nhiệm vụ Ouroboros nguyên bản không có đoạn ký ức này.
Sau khi tiến vào nhiệm vụ Quá Tải, vòng tuần hoàn bị đan xen, hai người đều tồn tại với mục đích lót đường cho tiểu đội ban đầu, tiểu đội gốc hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ sẽ biến mất, cho nên trong nhiệm vụ Ouroboros, bọn họ không nhớ được chuyện của vòng tuần hoàn lớn.
Bọn họ không ngừng xuất hiện ở điểm neo, giống như hệ thống Thiên Khung mẹ yêu cầu, sau khi thông suốt mạch suy nghĩ thì cố gắng bảo toàn trình tự phát triển nguyên bản, chỉ cần kết quả không thay đổi thì sẽ không ảnh hưởng tới tuyến thời gian.
Nói cách khác ở trong Ouroboros, bọn họ giống như NPC ẩn trong vòng tuần hoàn lớn Quá Tải, theo lý thì không nên có những ký ức này.
Giống như hai đội A và B hợp ký ức của hai thành một, khi tất cả còn chưa phát sinh, Quý Vũ Thời đã nhớ được Tống Tình Lam đội B không đúng, Tống Tình Lam cũng nhớ lúc bọn họ trốn tang thi trong phòng phân phối điện, Quý Vũ Thời từng giẫm lên chân mình---- cơ duyên xảo hợp làm điểm neo mở lại, làm Tống Tình Lam trọng sinh vào đội B, biến thành một điểm bị kéo dài, chuyện anh đã làm đều để lại vết tích trong trí nhớ. Chỉ là, phần trí nhớ đó không thuộc về động cơ trong vòng tuần hoàn lớn.
Thấy Quý Vũ Thời khó hiểu, Đoàn Văn bổ sung: "Quý cố vấn không nhớ à? Vậy chắc là cậu trong một vòng tuần hoàn khác, khi đó ở hành lang tầng 115, từ xa nhìn lại thì thấy Tống đội ấn cậu vào tường, kỳ thực đến bây giờ bọn tôi vẫn không biết khi đó hai người làm gì, nhưng tôi cứ cảm thấy khi đó cậu chuẩn bị đánh cậu ta."
Đoàn Văn nhìn Tống Tình Lam nói: "Tôi không nói dối, Tống đội cũng nhìn thấy!"
Quý Vũ Thời hiểu ra, khi đó Tống Tình Lam bị 'cậu' đạp xuống lầu, mà cậu trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đã kéo anh lại.
Lúc đó bọn họ ở trên hành lang nói chuyện với nhau, kể lể tâm tình, quả thực có một Tống Tình Lam khác ở xa xa đối diện.
Thì ra chuyện này đã để lại vết tích trong tuyến thời gian nguyên bản.
Chỉ là một cậu khác không có ở đó mà thôi.
Chờ chút---
Quý Vũ Thời đột nhiên phát hiện, nếu Đoàn Văn cùng nhóm Lý Thuần đều nhớ, vậy Tống Tình Lam có phải cũng nhớ hay không?
"Bọn tôi đang làm gì?" Tống Tình Lam lên tiếng khi cả đám nhao nhao ầm ĩ: "Hơn phân nửa là Quý cố vấn không chịu nghe lời, tôi làm đội trưởng nên có trách nghiệp giáo dục."
Mọi người cười nhạt: "Chiếm tiện nghi thì cứ nói thẳng, nói dễ nghe như vậy làm cái gì?!"
Một vòng rượu mới lại bắt đầu.
Tống Tình Lam nắm lấy ngón tay Quý Vũ Thời, như có như không gãi lòng bàn tay cậu, thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Chờ tới lượt Thang Kỳ thua, mọi người cá rằng cậu nhóc không dám tới xin số điện thoại của một em gái nhìn khá văn nhã, tranh vãi nháo loạn, Tống Tình Lam nghiêng đầu áp sát tai Quý Vũ Thời nói: "Anh nhìn thấy."
Có thể tưởng tượng được tâm tình của Tống Tình Lam khi đó.
Dù sao thì khi đó Tống Tình Lam không giống Tống Tình Lam bây giờ, vẫn còn rất thẳng.
Quý Vũ Thời cong cong khóe môi hỏi: "Lúc đó anh có khiếp sợ không?"
Tống Tình Lam nói: "Không tới mức khiếp sợ."
Anh cũng thực bó tay với suy nghĩ khi đó của mình, cười nói: "Ngay cả động tác hôn chóp mũi em anh cũng không thấy rõ, thật sự cho rằng mình đang dạy dỗ em."
"Ầm----"
Âm nhạc ngừng lại, trước mắt tối sầm, chỉ còn lại chút âm hưởng vang vọng.
Không gian lớn như vậy thoáng chốc tối đen, tất cả âm thanh biến mất, mọi người ngừng lại nửa giây, sua đó lại bắt đầu ầm ĩ.
Bị cúp điện.
Lý Thuần mắng: "Đệt? Chuyện gì đây?!"
Thang Kỳ phỉ nhổ: "Thuần nhi nói đúng, Đăng Quang đúng là đáng đánh."
Mọi người phì cười.
Lý Thuần nghẹn quá thành giận, trong tiếng ồn ào náo loạn mở chức năng đèn pin của di động, sau đó chạy đi tìm bạn mình hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Trên đường, cậu không cẩn thận va trúng một người đàn ông, vội vàng dừng lại xin lỗi.
Mọi người không hẹn mà cùng lấy điện thoại ra, bar bị cúp điện đối với phần lớn mọi người thật sự là lần đầu mới gặp, không ít người phàn nàn rời khỏi sân nhảy, trở về chỗ ngồi, thỉnh thoảng có tiếng ly thủy tinh hay chai rượu không cẩn thận rơi vỡ.
Điện thoại Đoàn Văn rung lên, lấy ra xem thì thấy là cô gái xem mắt lần trước đã gửi tin tới.
Chu Minh Hiên cùng Thang Kỳ chủ động đứng lên hỗ trợ, tình huống này cần phải giữ trật tự, bằng không sẽ phát sinh sự kiện giẫm đạp.
Vài ngọn đèn khẩn cấp sáng lên như vẫn còn rất tối, Thang Nhạc nhớ ra gì đó: "Quý cố vấn, có phải anh rất sợ tối không? Tống đội, bọn anh có cần về trước----"
Cậu quay đầu thì phát hiện Quý cố vấn sợ bóng tối tới mức phân bộ Ninh thành đặc cách không để cậu trực đêm lúc này đang cùng đội trưởng của bọn họ thì thầm trò chuyện gì đó, biểu tình thoải mái tự nhiên.
Tình huống bất ngờ, hoàn cảnh đặc biện ồn ào náo động.
Ánh sáng của màn hình di động lóe sáng trong đám người như một biển sao đột nhiên tỏa sáng.
Bọn họ không vội vàng rời đi, bởi vì bằng hữu tốt nhất cùng người yêu dấu đều đang ở bên cạnh.
Tụ hội chỉ vừa mới bắt đầu.
[Toàn Văn Hoàn]
[15.7.2020-8.6.2021 ~ Cáo khìn gửi tình yêu đam mỹ đến cho mọi người]