Bạch Bào Tổng Quản

Chương 500: Chương 500: Ác chiến




- Như vậy thì cũng không có gì có thể nói, giết là được rồi.

Lục Ngọc Dung nói.

Sở Ly nói:

- Trước tiên để ta hỏi mấy câu đã rồi lại giết.

- Hỏi mau, tránh cho ngày càng rắc rối hơn nữa.

Lục Ngọc Dung nói.

Nàng chỉ lo đối phương còn có cứu viện, kéo dài càng lâu thì sẽ càng phiền toái, đừng có truy sát không được mà lại còn bị đuổi giết ngược lại, như vậy quá là làm cho người ta tức giận.

Hai người đạp lên ngọn cây mà đi.

Ba người bên trong tiểu đình phát hiện ra chuyện khác thường, đã thả lương khô và thịt khô xuống, nhìn lại về phía bên này.

Sở Ly và Lục Ngọc Dung bay xuống bậc thang của tiểu đình, đánh giá ba người.

- Các ngươi là người phương nào?

Một trung niên mập mạp đứng lên, ôm quyền một cái, trầm giọng nói:

- Nếu là bằng hữu cùng đường thì có thể ngồi xuống đồng thời tâm sự!

Sở Ly lắc đầu:

- Chúng ta không phải là bằng hữu cùng đường... Các ngươi đã giết viên ngoại thị lang họ Chu, đúng không?

- Ngươi là người của Bí vệ phủ sao?

Trung niên mập mạp nở một nụ cười nói.

Hai người còn lại cũng mỉm cười, lại có người đi tới chịu chết!

Một người trung niên tuấn dật khác cũng đứng lên, thanh niên mặc nho sam thì lại ngồi đó rất vững vàng, khí thế rất lớn.

Người trung niên tuấn dật cười ha ha nói:

- Đúng là không thể coi thường được Bí vệ phủ, sóng sau nối tiếp sóng trước, rốt cuộc cũng đã thú vị hơn một chút!

- Ba người lúc trước là các ngươi gây thương tích?

Sở Ly nói.

- Ba tên kia quá vô dụng.

Trung niên tuấn dật cười nói:

- Công phu thoát thân đúng là nhất tuyệt, chúng ta cũng lười đuổi, bằng không ai mật báo, để các ngươi tới chịu chết nữa cơ chứ?

- Quang Minh Thánh giáo các ngươi đã đạt được bộ dưới của Đại Quang minh kinh rồi đúng không?

Sở Ly nói.

Sắc mặt của ba người hơi thay đổi.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Đây chính là kế sách không có sơ hở nào, đủ để mê hoặc tất cả mọi người, không nghĩ tới lại bị nhìn thấu!

Trung niên tuấn dật lắc đầu than thở:

- Ngươi thực sự là muốn chết, cần gì phải nói ra cơ chứ... Mọi người đều biết rồi sao?

Sở Ly nói:

- Yên tâm, chỉ có hai chúng ta mà thôi!

- Ài... thật là tiếc cho một mỹ nhân như hoa như ngọc!

Trung niên tuấn dật nhìn về phía Lục Ngọc Dung, hai mắt tỏa sáng, lắc đầu không ngớt:

- Đang là lúc đẹp nhất, đáng tiếc! Đáng tiếc!

- Lão Hà!

Thanh niên mặc nho sam trầm giọng nói.

- Hiểu rồi, hiểu rồi!

Trung niên tuấn dật gật đầu:

- Ta sẽ không làm lỡ chính sự, chỉ nói là nói mà thôi, nếu đáng chết thì vẫn phải giết!

Sở Ly nói:

- Còn có một người khác một đường mang theo Đại Quang minh kinh đúng không?

- Ngươi biết cũng rất nhiều đấy!

Trung niên tuấn dật bật cười nói:

- Biết được càng nhiều thì sẽ bị chết càng nhanh hơn nữa!

Sở Ly bình tĩnh nói:

- Bọn họ đã đi đến chỗ nào rồi?

Trung niên tuấn dật híp mắt cười nhìn hắn:

- Sao nào, muốn lấy được Đại Quang minh kinh sao? Tiểu tử, muộn rồi, Đại Quang minh kinh đã trở về Thánh Giáo, ngày Thánh Giáo ta phục hưng ngay trong tầm tay, có điều các ngươi không nhìn thấy được viễn cảnh này đâu!

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:

- Ta thấy không hẳn đã kịp trở về đó?

Trung niên tuấn dật cười nói:

- Cô nương cảm thấy thế nào?

Lục Ngọc Dung nói:

- Có lẽ còn ở trên đường, bằng không thì các ngươi cũng không cần ở lại mà trực tiếp đào tẩu là được rồi!

- Ha ha...

Trung niên tuấn dật lắc đầu nói:

- Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, chúng ta ở lại đây không phải là vì hấp dẫn lực chú ý mà là cảm thấy chơi vui, gặp gỡ cao thủ của Bí vệ phủ một lần, thất vọng quá. Chỉ có những người ngu ngốc này, đây là Bí vệ phủ đại danh đỉnh đỉnh hay sao?

Lục Ngọc Dung liếc mắt nhìn Sở Ly.

Sở Ly ho nhẹ một tiếng nói:

- Để ta đưa các ngươi lên đường đi thôi!

Hắn quay đầu nói với Lục Ngọc Dung:

- Bọn họ cũng không biết tung tích của Đại Quang minh kinh.

- Nói láo.

Trung niên tuấn dật hừ lạnh nói:

- Đương nhiên chúng ta biết rồi, đến đây đi, đi tới để tìm cái chết đi... mỹ nhân như hoa như ngọc kia ta không nỡ lòng ra tay, lão Tôn ngươi tới đi!

-... Giao cho ta!

Trung niên mập mạp chậm rãi gật đầu.

Sở Ly trầm giọng nói:

- Tại sao các ngươi lại muốn giết viên ngoại thị lang họ Chu chứ?

- Bởi vì hắn biết chuyện không được biết!

Trung niên tuấn dật hừ lạnh nói.

- Được rồi lão Hà, đừng nói nhảm nữa!

Thanh niên mặc nho sam từ tốn nói.

Tuy rằng hắn không nói nhiều, thế nhưng tự có một luồng uy nghiêm, khiến cho hai người trung niên phải vâng theo:

- Vâng!

Bọn họ đánh về phía Sở Ly và Lục Ngọc Dung.

Sở Ly đang muốn nhân cơ hội thử uy lực của Tu La chưởng một chút.

Hắn như là ma đón lấy trung niên tuấn dật, quyền của trung niên tuấn dật mới đến giữa đường thì Tu La chưởng đã đến. Hắn chỉ có thể giữa đường biến chiêu, đón nhận Tu La chưởng mà thôi.

- Ầm!

Một tiếng vang trầm thấp vang lên, trung niên tuấn dật lảo đảo lùi về phía sau hai bước.

Sắc mặt hắn đỏ lên, trừng mắt nhìn về phía Sở Ly.

Thân thể của Sở Ly mạnh mẽ, Tu La chưởng tinh khiết tới cực điểm, chí âm chí hàn, hai thứ cộng lại, uy lực kinh người, không ngờ trung niên tuấn dật lại không đón được một chưởng mà phải lùi về phía sau hai bước.

Thanh niên mặc nho sam vẫn còn ngồi đó, nhìn thấy như vậy hắn cũng chỉ là nhíu nhíu mày:

- Lão Hà, đừng có khinh thường!

- Được!

Trung niên tuấn dật trầm giọng nói.

Sắc mặt hắn đỏ lên, khí thế quanh thân tức thì cuồn cuộn như sóng lớn, thi triển bí thuật.

Sở Ly không dùng Thiên Ma công, chỉ lấy Tu La chưởng để đón lấy công kích mà thôi.

Thân thể của trung niên tuấn dật gầy đi một phần, lực lượng vô cùng lớn, tốc độ cực nhanh, lập tức ngăn chặn được Sở Ly, làm cho Sở Ly liên tục lùi về phía sau, rời xa ra khỏi tiểu đình.

Sở Ly không vội không nóng nảy, một bên lùi một bên chiến, chỉ chăm chú mài luyện Tu La chưởng.

Đây là cơ hội tốt để tu luyện Tu La chưởng, ở dưới áp lực của đối phương, Tu La chưởng tăng nhanh như gió, lúc bắt đầu lùi về phía sau, nhưng lúc này đã chậm rãi ổn định lại.

Hắn dùng Đại Viên Kính Trí quan sát Lục Ngọc Dung.

Lục Ngọc Dung áp chế trung niên mập mạp mà đánh, chiếm thế thượng phong.

Trung niên mập mạp cũng đã thi triển bí thuật, Lục Ngọc Dung không dùng bí thuật, thế nhưng ngay cả như vậy hắn cũng không ép được Lục Ngọc Dung, bị Lục Ngọc Dung làm cho liên tục lùi về phía sau, sắp lùi tới trước người thanh niên mặc nho sam kia.

Thanh niên mặc nho sam cau mày nhìn chăm chú vào Lục Ngọc Dung.

Vốn bọn họ cảm thấy Bí vệ phủ của Đại Quý chỉ đến như thế, không có cao thủ hàng đầu gì cả.

Lúc trước trong ba người đến có một cao thủ hàng đầu, còn lại là hai người có thực lực rất tầm thường, rất nhanh đã bị đánh cho miệng phun máu tươi, hầu như đã bị phế bỏ.

Thế nhưng một nam một nữ này trước mắt này thậm chí còn trẻ hơn so với mình, nhưng võ công lại lợi hại như vậy, quả nhiên vẫn không thể khinh thường võ lâm Đại Quý được.

- Ầm!

Thanh niên mặc nho sam bỗng nhiên vỗ ra một chưởng, va chạm với ngọc chưởng của Lục Ngọc Dung, hai người lập tức lui về phía sau một bước.

- Có chút bản lĩnh!

Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói.

Không đợi thanh niên mặc nho sam tiếp tục đánh ra một chưởng nữa, trung niên mặt tròn đã bị một chưởng của Lục Ngọc Dung đánh gục.

Chưởng lực của thanh niên mặc nho sam này chất phác dị thường, lại cực kỳ tinh xảo, có thể nói là cao thủ hàng đầu.

- Tiếp tục!

Lục Ngọc Dung xuất hiện ở phía sau trung niên mặt tròn, muốn kết liễu hắn.

- Ầm ầm ầm ầm...

Thanh niên mặc nho sam lần nữa che ở trước người của nàng, song chưởng của hai người liên tục giao kích, từ trong tiểu đình đánh ra bên ngoài tiểu đình.

Sở Ly liếc mắt nhìn, tiếp tục tôi luyện Tu La chưởng.

Thanh niên mặc nho sam là phân đàn chủ Quang Minh Thánh giáo, tuổi còn trẻ nhưng tu vi đã là cao thủ hàng đầu.

Lục Ngọc Dung đánh mấy chưởng qua, sắc mặt bỗng nhiên trở nên óng ánh.

Trên bầu trời một vệt ánh sáng rơi xuống trên người nàng, thân thể nàng nhanh chóng thu lấy, sắc mặt và da thịt hóa thành ngọc trắng ôn hòa, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, không còn hỉ nộ ái ố mà nhìn xuống sinh mệnh trên thế gian này.

- Ầm!

Một tiếng vang trầm thấp vang lên, ngực của thanh niên mặc nho sam đã trúng một chưởng, bay ra ngoài.

Hắn ở trên không trung phun ra một ngụm máu, lập tức sắc mặt đỏ lên, nho sam bay phần phật, như đang ở bên trong gió to vậy.

Khi sắp sửa rơi xuống dưới thì thân thể của hắn dừng lại.

Giống như có một sợi dây thừng đột nhiên kéo hắn một cái, hắn bỗng nhiên bắn ngược về, giống như hùng ưng lao về phía Lục Ngọc Dung vậy.

- Ầm!

Song chưởng của Lục Ngọc Dung và thanh niên mặc nho sam lại gặp nhau, đồng thời lùi lại, khó phân cao thấp.

Hai người đều dùng bí thuật, lần nữa đánh hòa nhau.

Lúc này trung niên mặt tròn đang đánh về phía Sở Ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.