Bạch Bào Tổng Quản

Chương 394: Chương 394: Áp chế




- Đứng… lại!

Lãnh Đào gào thét.

Đám người Sở Ly lại không để ý tới, đi thẳng về phía trước.

- Đuổi theo cho ta!

Lãnh Đào thả tay xuống, hô lớn:

- Đuổi theo hắn! Đánh chết hắn!

- Công tử!

Một người trung niên vội vã lớn tiếng nói.

Lãnh Đào quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn hắn, như muốn ăn tươi hắn vậy.

Người trung niên vội vã thấp giọng nói:

- Công tử, quên đi!

- Quên đi?

Lãnh Đào dùng ánh mắt khó có thể tin được nhìn hắn, hung tợn kêu lên:

- Ta bị hắn đánh, ngươi nói quên đi hay sao?

Một người trung niên khác cũng rất không rõ mà nhìn về phía hắn:

- Lão Trương, đã xảy ra chuyện gì?

Lão Trương thở dài, thấp giọng nói:

- Công tử, lão Hoàng, nếu như ta đoán không sai, tên kia có khả năng là Sở Ly, Đại tổng quản An vương phủ, nhất phẩm!

- Không thể nào?

Lão Hoàng thất thanh kêu lên:

- Sở Ly còn trẻ như vậy sao?

Tuy hắn đã nghe nói qua Sở Ly là tuấn kiệt tuổi trẻ, nhưng không nghĩ tới lại còn trẻ như vậy, tuấn kiệt tuổi trẻ nhất phẩm như vậy, ít nhất cũng phải hơn ba mươi tuổi mới đúng chứ?

- Sở Đại tổng quản, rất nổi danh trong Thần Đô, được xưng là thanh niên tuấn kiệt, tuổi còn trẻ đã đạt đến nhất phẩm, đến nay không ai bằng!

Lão Trương thấp giọng nói:

- Ngươi nói chúng ta có thể làm gì được hắn sao?

Hắn có chút đồng tình nhìn về phía Lãnh Đào:

- Công tử, hay là đừng chấp nhặt với hắn đi!

- Nói láo!

Lãnh Đào không phục kêu lên, tức giận nói:

- Nhất phẩm thì sao chứ, ta là Thế tử!

Lão Trương và lão Hoàng đều im lặng.

Ở quốc gia khác, địa vị của hoàng tử và Thế tử có khả năng còn hơn xa đại thần, nhưng ở Đại Quý thì lại tuyệt nhiên không giống.

Không leo lên ngôi vị hoàng đế, hoàng tử cũng không có khác biệt gì so với đại thần bình thường, quân thần phụ tử, đầu tiên là thần tử, sau đó mới là nhi tử của hoàng thượng.

Vương gia chỉ là danh xưng trên danh nghĩa, lĩnh thêm chút bổng lộc mà thôi. Xem như là một chút thương cảm của phụ thân đối với nhi tử, còn lại lại không hề có một chút thực quyền nào cả. Muốn quyền lợi, chỉ có thể vào triều làm quan, từ chức quan thấp nhân, từ cấp bậc thấp nhất mà lên, không có phương pháp gì có thể chen ngang được.

Những hoàng tử này chỉ một ưu thế, đó chính là tiềm lực tương lai, có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Hoàng tử vô vọng kế thừa thừa ngôi vị hoàng đế, như vậy sẽ không khác gì đại thần bình thường cả, thậm chí so với đại thần bình thường còn không bằng.

Một khi vượt lên trên chúng huynh đệ, leo lên ngôi vị hoàng đế, hoàng thượng cũng sẽ không đối xử tốt với đám huynh đệ này mà trái lại còn đề phòng khắp nơi, sợ bọn họ lớn mạnh làm cho triều cục rối loạn.

Hiện nay trong chúng hoàng tử, ưu khuyết rất rõ ràng, Cảnh Vương là người được ủng hộ cao nhất, vì lẽ đó các tình cảnh của các hoàng tử còn lại sẽ không tươi đẹp như vậy. Các đại thần cũng không quá khoan dung đối với bọn họ, có cơ hội kết tội thì tuyệt đối sẽ không buông tha.

Lãnh Đào dậm chân, chỉ lên trên trời mắng to:

- Suy nghĩ của Thái tổ thật là kỳ quái, để những phủ Quốc Công này ngông cuồng như thế, quả thực là coi trời bằng vung!

Lão Trương và lão Hoàng vội vã xua tay:

- Công tử! Công tử! Nói năng cẩn thận một chút đi!

- Cẩn thận cái rắm!

Lãnh Đào không phục quát lên:

- Ta nói sai sao? Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì chứ? Mười hai phủ Quốc Công là siêu phẩm, phụ thân ta mới là tứ phẩm, ai mới là nhi tử ruột chứ?

Lão Trương và lão Hoàng thấy đám người Sở Ly đi xa mới thở ra một hơi, cũng vui vẻ cãi cọ với Lãnh Đào, thu hút sự chú ý của hắn, để hắn không đuổi theo đám người Sở Ly.

- Công tử, không thể nói như thế được. Dù sao phủ Quốc Công càng vất vả thì lại có công lao càng lớn, nhìn Tiêu vương phi vừa mới vào An vương phủ mà đã gặp ám sát là có thể biết được. Có bao nhiêu cao thủ võ lâm muốn mạng của nàng, phủ Quốc Công bọn họ đắc tội với rất nhiều cao thủ võ lâm đấy!

Lão Trương thấp giọng nói.

Lão Hoàng cũng vội nói:

- Đúng vậy, đúng vậy. Những cao thủ võ lâm kia mỗi người đều là người có huyết tính mười phần, võ công vừa mạnh, lại không muốn mạng. Tất cả đều giống như người điên vậy, thân là Quốc Công, nhưng mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, so với tướng quân chinh chiến ở biên cương còn khổ cực hơn... Các tướng quân còn có lúc nghỉ ngơi, có thể hoàn toàn yên tĩnh. Sau khi đánh một trận hoặc là được điều động tới nơi khác hưởng phúc, hoặc là trở lại Thần Đô hưởng phúc. Thế nhưng Quốc Công gia thì sao, mỗi giờ mỗi khắc đều phải đề phòng, không biết khi nào sẽ xuất hiện một cao thủ hàng đầu đến ám sát, càng chết người hơn chính là, những cao thủ võ lâm này hoàn toàn không có để ý tới người nhà của bọn hắn. Các công tử tiểu thư phủ Quốc Công, có người nào mà không bị ám sát cơ chứ?

- Huống hồ lúc trước các Quốc Công cũng đã lập chiến công hiển hách, đồng thời còn đánh hạ giang sơn thay cho Đại Quý, hậu nhân không chỉ không thể hưởng phúc mà còn phải chịu khổ như vậy, siêu phẩm cũng là bồi thường của thái tổ đối với các phủ Quốc Công.

Lão Trương than thở:

- Trong lòng các đại thần cũng nghĩ vậy, đều biết phủ Quốc Công không dễ dàng gì.

- Như vậy không nói tới Quốc Công gia, nói tới Sở Ly đi!

Lãnh Đào hừ lạnh một tiếng, không phục nói:

- Bằng vào tuổi của hắn mà đã trở thành nhất phẩm, phụ vương ta bao nhiêu tuổi mà cũng mới chỉ là tứ phẩm? Cũng không biết đời này có thể lên tới nhất phẩm hay không, chuyện này quả thực là quá đáng!

- Cái này sao...

Lão Trương và lão Hoàng liếc mắt nhìn nhau, không nói lời nào.

Lãnh Đào đắc ý cười gằn:

- Không nói nên lời được đúng không?

Lão Trương than thở:

- Công tử, Đại công tử của phủ Dật Quốc Công có danh tiếng vô cùng tốt, quang minh chính đại, công chính nghiêm minh, chắc chắn sẽ không vì tình riêng mà làm càn. Nếu Sở Ly đã có thể thăng lên nhất phẩm, có lẽ là tích lũy đủ công lao, hắn xuất thân từ thị vệ, không phải hộ vệ, là cần nhờ công lao mà tấn phẩm.

- Như vậy cần phải có bao nhiêu công lao mới có thể tấn lên nhất phẩm chứ?

Lãnh Đào xem thường hừ lạnh nói:

- Nghe cũng chưa từng nghe nói!

Lão Hoàng nhìn chung quanh một chút, vừa vặn thấy không có người bên ngoài đi qua, hắn nhẹ giọng nói:

- Phủ Nhân Quốc Công vẫn luôn đối phó với phủ Dật Quốc Công, thủ đoạn của Lục Ngọc Dung rấ lợi hại... Kết quả thì sao đây? Lại ăn mấy lần thiệt thòi ở trên tay của Sở Ly!

- Lục Ngọc Dung?

Sắc mặt của Lãnh Đào hơi thay đổi.

Hắn liếc mắt nhìn trái phải, hừ lạnh nói:

- Khỏi cần phải nói tới xú bà nương này đi!

Lão Trương và lão Hoàng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cười thầm.

Nếu như Lục Ngọc Dung ở đây, công tử còn dám xưng hô như vậy thì bọn họ mới khâm phục sự can đảm và khí phách của công tử!

Lãnh Đào cắn răng, hừ lạnh nói:

- Ta mặc kệ, nếu họ Sở dám bạt tai ta, mối thù này nhất định ta sẽ phải báo!

- Chờ Trần lão đến rồi mới trừng trị hắn một phen!

Lão Hoàng vội nói.

Lãnh Đào lườm hai người một cái, nói:

- Hai lão già các ngươi, dối trá!

Lão Trương và lão Hoàng cười gian, nói:

- Công tử, không gạt ngươi, chúng ta quả thực không phải là đối thủ của Sở Ly, chỉ có Trần lão đến mới có hi vọng.

- Các ngươi ấy, không trông cậy vào được, cũng chỉ biết dựa vào Trần lão mà thôi!

Lãnh Đào hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía cửa thành.

Cửa thành lại có một đám người đi tới, có mười mấy thớt ngựa.

Đi đầu có ba thớt ngựa.

Ở giữa là một thớt tuấn mã đỏ rực, trên lưng có một phụ nhân trung niên có khuôn mặt đẹp tràn ngập phong vận ngồi đó, hai bên đều có mỹ nữ thanh xuân tuyệt sắc, một người phong tình vạn chủng, một thanh thuần ngây thơ, hai mắt linh động.

Lãnh Đào vội vã cúi đầu, lập tức trốn sang một bên ngựa, thầm kêu xúi quẩy.

- Đây không phải là Thành Vương gia sao?

Phụ nhân trung niên có khuôn mặt đẹp khẽ cười một tiếng, cười tủm tỉm nhìn Lãnh Đao rụt đầu, như muốn trốn tránh.

Thân thể của Lãnh Đào mập mạp như vậy há có thể bị ngựa che lại được chứ, trái lại càng khiến cho người ta chú ý, từ phía xa xa đã nhìn thấy được hắn.

Lãnh Đào bất đắc dĩ, ôm quyền một cái, khuôn mặt béo nặn ra một nụ cười:

- Xin chào Ngũ bá mẫu.

Hắn dám vô lễ đối với An vương phi, thế nhưng cũng không dám vô lễ đối với vị Vương phi này, nụ cười trên mặt chân thành mà lại thân cận.

- Không cần đa lễ, tiểu Đào, sao lại dừng lại ở đây mà không đi?

Phụ nhân trung niên có khuôn mặt đẹp khẽ cười một tiếng, khoát tay một cái nói:

- Trên mặt là sao vậy? Phụ thân ngươi lại đánh ngươi rồi sao?

- Không... Không.

Khuôn mặt mập mạp của Lãnh Đào đỏ lên, nhìn hai thiếu nữ xinh đẹp cười tươi như hoa bên người nàng, hắn hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.