Bạch Bào Tổng Quản

Chương 397: Chương 397: Chấp nhất




Tiếng vó ngựa ầm ầm ầm vang lên, Sở Ly nhìn thấy đám người Lục Ngọc Dung ở một dặm phía sau bọn hắn.

Lục Ngọc Dung ở phía sau bọn họ, ba thớt ngựa nhanh như chớp giống như truy đuổi theo bọn họ vậy.

Ba con ngựa này đều thần tuấn dị thường, da lông dưới ánh mặt trời lập lòe tỏa sáng, chẳng khác nào khoác theo tơ lụa chạy nhanh. Trong lúc chạy, lực lượng và tốc độ phối hợp hoàn mỹ với nhau, cơ thịt hình thành một bức tranh trôi chảy.

Trong nháy mắt ba con tuấn mã đã đi tới bên cạnh đám người Lục Ngọc Dung, một kỵ sĩ đi ngang hàng cùng các nàng, mà hai người khác thì lùi đến phía sau.

Người đi ngang cùng các nàng là một thanh niên anh tuấn, mắt sáng ngời, bộ ngực tráng kiện, ngạo khí dâng trào.

- Đại ca!

Lãnh Dĩnh nở một nụ cười:

- Không phải đại ca đi trước rồi sao?

- Có chút việc làm chậm trễ.

Thanh niên anh tuấn nở một nụ cười tuấn lãng, quay đầu về phía Lục Ngọc Dung:

- Biểu muội gần đây có khỏe không?

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt liếc hắn một cái:

- Cũng còn tốt, làm phiền biểu ca quan tâm.

- Biểu muội đến Thần Đô, định ở bao lâu?

Thanh niên anh tuấn vẫn nở nụ cười nói:

- Tiểu muội và mẫu thân đều rất nhớ muội, bên phủ Quốc Công cũng không có chuyện gì, không bằng ở lại thêm chút ngày đi.

- Đợi nhìn xem rồi lại nói tiếp.

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt trả lời.

Lục vương phi cười nói:

- Nhìn con xem, cố tình nói chuyện với Ngọc Dung... Nữ nhi chúng ta sẽ đi với nhau, con đi đi, đừng có ở quấn quít ở bên cạnh nữ nhân, không tiền đồ!

- Mẫu thân, con đi cùng mọi người.

Lãnh Phong cười nói:

- Đã lâu không gặp biểu muội, muốn tán gẫu thêm vài câu.

- Có lời gì hồi phủ rồi lại tán gẫu cũng không muộn.

Lục vương phi cười nói:

- Ngọc Dung sẽ ở lại thêm mấy ngày, nói gì cũng sẽ có cơ hội nói, đi đi!

- Vậy cũng tốt.

Lãnh Phong bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lục Ngọc Dung, thấy khuôn mặt phong tình vạn chủng của nàng bình tĩnh không lay động, sóng mắt giống như nước nhìn về phía xa, trong lòng hắn rất phiền muộn mà lại quyến luyến, hỏi:

- Lãnh Đào lại bị Cửu thúc đánh sao?

Lãnh Dĩnh cười nói:

- Đại ca, không phải là Cửu thúc, là Sở Ly!

- Sở Ly?

Mày kiếm của Lãnh Phong nhẹ nhàng nhíu một cái:

- Sở Ly thị vệ nhất phẩm được coi là người trẻ trung nhất hay sao?

- Đúng, chính là hắn!

Lãnh Dĩnh cười nói:

- Hắn đã cho tiểu Đào ca ca một cái tát, làm tiểu Đào ca ca rất tức giận, muốn tìm Sở Ly tính sổ!

- Chỉ bằng vào mặt hàng như hắn sao?

Lãnh Phong hừ lạnh một tiếng.

Lãnh Dĩnh mở miệng cười nói:

- Hắn còn đánh cược cùng biểu tỷ, nói muốn đánh cho Sở Ly quỳ xuống đất xin tha. Nếu không làm được, khi nhìn thấy biểu tỷ phải tránh ra xa, không được để cho biểu tỷ nhìn thấy hắn!

Lãnh Phong quay đầu nhìn về phía Lục Ngọc Dung, hừ lạnh nói:

- Sở Ly này cũng thật là ngông cuồng, dù sao Lãnh Đào cũng là hoàng thế tử, nói đánh là đánh, không coi Cửu thúc vào trong mắt, cũng không để những thế tử như chúng ta vào trong mắt!

Lãnh Dĩnh cười nói:

- Biểu tỷ nói, đây là do Sở Ly cố ý làm vậy. Hắn là đối thủ của Cửu thúc, lấy lòng cũng vô dụng, cho nên mới đơn giản thoải mái ra tay, cũng để cho những Thế tử kia một chút nhắc nhở, đừng có đi chọc vào hắn!

- Ồ, như vậy cũng đúng.

Lãnh Phong trầm ngâm gật đầu:

- Xem ra tên này quả thực rất có tâm kế, có điều lại ra uy ở trên đầu những thế tử như chúng ta, hắn quá ngông cuồng rồi. Thậm chí còn không đặt hoàng thượng vào trong mắt!

- Được rồi, con đi đi.

Lục vương phi khoát tay một cái nói:

- Con đừng có đi chọc người ta, vô duyên vô cớ có một đối thủ như vậy, thực sự không cần thiết, cứ xem bản lĩnh của Cửu thúc con đi!

-... Vâng, mẫu thân.

Lãnh Phong bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lục Ngọc Dung, nhưng trong lòng lại nóng lòng muốn thử.

Không ép được Sở Ly này thì sao có thể thể hiện bản lĩnh của mình được chứ? Huống hồ Sở Ly này hết lần này tới lần khác làm biểu muội thất bại, mình cũng phải trút cơn giận thay cho nàng!

Dường như Lục Ngọc Dung không cảm giác được ánh mắt của hắn, như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn về phía phương xa.

Nàng làm như không nhìn thấy Lãnh Phong, nhưng lại đang âm thầm quan sát. Nàng biết hắn muốn tìm Sở Ly gây phiền phức, vì vậy nàng thầm thở dài. So với người gian hoạt như Sở Ly, Lãnh Phong như tiểu tử trẻ tuổi lỗ mãng vậy, như chênh lệch một đời người.

Tuy rằng nàng đã đánh qua vài lần với Sở Ly, nhưng khi nhìn thấy hắn vẫn cảm giác như đang cách một tầng sương mù, dù làm thế nào cũng không có cách nào thấy rõ được. Mà Lãnh Phong lại có cảm giác như đã hiểu rất rõ ràng vậy, giống như đang nhìn vào trong một dòng sông.

- Biểu muội, ta đi trước một bước!

Lãnh Phong ôm quyền một cái.

Lục Ngọc Dung ôm quyền gật đầu, vẻ mặt rất lạnh nhạt.

Tuy rằng Lãnh Phong nhìn nàng rất lâu rồi, nhưng vẫn cảm thấy có vẻ phiền muộn và ủ rũ, trên mặt nàng không có chút biến sắc nào cả.

- Giá!

Hắn thúc giục tuấn mã vội vã rời đi.

Hai kỵ sĩ trung niên đi theo sát phía sau hắn.

Nhìn hắn dần dần biến mất, Lục vương phi lắc đầu than thở:

- Tiểu tử này, đã rơi xuống đủ sâu, tự mình chuốc lấy cực khổ!

Lãnh Dĩnh cười nói:

- Biểu tỷ, làm tẩu tử của muội không tốt sao?

Lục Ngọc Dung khẽ cười nói:

- Ta không có phúc phận này!

Lãnh Dĩnh nói:

- Tại sao vậy, đại ca muội không tốt sao? Võ công lợi hại, dáng người cũng không tệ, tính cách cũng rất tốt, muội cảm thấy so với các Thế tử còn lại còn tốt hơn nhiều!

- Võ công ta tu luyện không thể thành gia lập thất.

Lục Ngọc Dung lắc đầu cười nói:

- Nếu như gả cho người ta, hại người hại mình, biết chưa?

- Như vậy sao...

Lãnh Dĩnh bán tín bán nghi nhìn về phía Lục vương phi.

Lục vương phi thở dài, gật gù:

- Biểu tỷ con tu luyện võ công kỳ dị, quả thực không thể lập gia đình, không có duyên phận với đại ca con.

- Đại ca thảm rồi.

Lãnh Dĩnh than thở:

- Đại ca vẫn luôn nhớ nhung biểu tỷ.

Lục vương phi lắc đầu:

- Đại ca con biết chuyện này, nhưng chưa từ bỏ ý định, cứ kệ nó đi.

- Đại ca cũng biết sao...

Lãnh Dĩnh càng ngày càng hiếu kỳ, cảm thấy không hiểu ra sao, khó có thể hiểu được:

- Đại ca nghĩ như thế nào vậy...

Biết hiểu rõ không thể ở cùng nhau, nhưng còn không bỏ xuống được mà liều lĩnh tiến về phía trước. Đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?

Nàng lắc đầu không thôi, cũng không nói gì nữa.

Lục vương phi nói:

- Nó cũng không phải là trẻ con nữa, đừng quan tâm tới nó là được.

Lục Ngọc Dung bất đắc dĩ nói:

- Cô cô, hay là ta nên bớt đến nhà thì hơn.

Lục vương phi cười nói:

- Nếu như ngươi ít tới, nó sẽ nhớ, nhìn nhiều, tự nhiên sẽ không chấp nhất như vậy nữa. Cửa ải này phải để chính nó vượt qua... Có điều yên tâm đi, người trẻ tuổi không có gì là lâu cả, nó không có cơ hội nhìn thấy các cô nương xinh đẹp, lần này tỉnh táo lại, lại thấy rất nhiều mỹ nữ, tâm tư của nó sẽ dời lên trên người khác!

- Ồ, đúng rồi, bởi vì đại ca vẫn ở biên cương, mà bên kia không có mỹ nữ, cho nên mới như vậy.

Lãnh Dĩnh cười nói.

Lục Ngọc Dung khẽ thở dài một cái, chậm rãi nói:

- Nam nhân ấy, đều là người mưu mô, chỉ mong đừng thành thù.

- Xương liền với gân, chúng ta là người một nhà mà!

Lục vương phi cười nói.



Sở Ly nhìn thấy ba người Lãnh Phong trực tiếp đi tới phía mình.

Ngựa của bọn họ cực kỳ thuần tuấn, hơn nữa chạy tới hết tốc lực, Sở Ly cũng ở khá gần bọn họ, cho nên chỉ trong thời gian ngắn ngủi bọn họ đã tới gần.

- Họ...

Ba con tuấn mã giảm tốc độ, sóng vai cùng bọn họ.

- Xin chào Tống vương phi, Tiết vương phi.

Lãnh Phong ở trên ngựa ôm quyền, lộ ra nụ cười tuấn lãng.

Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc đều gật đầu mỉm cười.

Ánh mắt của Lãnh Phong rơi vào trên mặt Tiêu Thi, sáng lên một cái, lại thu về, còn ôm quyền nói:

- Đây là Tam bá mẫu mới vào cửa sao?

Tiêu Thi khẽ gật đầu, lạnh nhạt nhìn hắn.

Lãnh Phong cố gắng đưa ánh mắt từ trên mặt nàng dời đi chỗ khác, lại nhìn về phía Sở Ly:

- Nói vậy vị này chính là Sở Đại tổng quản nổi danh Thần Đô rồi!

Sở Ly biết hắn muốn khiêu khích, cho nên mới ôm quyền cười cợt:

- Xin chào Phong Thế tử.

- Quả nhiên là một nhân tài!

Lãnh Phong nụ cười thản nhiên nói:

- Trước đó ta đã gặp Lãnh Đào, không nghĩ tới Sở Đại tổng quản uy phong như vậy, Thế tử nói đánh là đánh, tại hạ vô cùng khâm phục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.