Bạch Bào Tổng Quản

Chương 635: Chương 635: Chủ ý




Lục Ngọc Thụ tức giận nói:

- Ta không ngốc, đương nhiên sẽ không đi tới Đại Ly, tiểu Ngọc cũng không thể đi tới đó được!

- Chẳng lẽ chúng ta có thể để đệ tử Quang Minh thánh giáo ở trong phủ sao?

Lục Ngọc Dung tức giận hỏi:

- Sau khi đại ca biết sẽ làm thế nào, ngươi không biết sao?

- Đừng nói cho đại ca biết!

Lục Ngọc Thụ vội nói.

Nếu như đại ca biết, nhất định sẽ dùng một gậy cắt đứt uyên ương, nhất định sẽ đuổi tiểu Ngọc đi, mình là không miễn cưỡng được đại ca, cũng như cánh tay nhỏ không chống lại được bắp đùi vậy.

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:

- Như vậy tự ngươi đi nói với đại ca đi, đừng để cho ta nói!

- Tiểu muội!

Lục Ngọc Thụ vội nói:

- Nhị ca từ nhỏ đến lớn chưa từng cầu muội chuyện gì cả...

- Sao lại chưa từng cầu qua chứ?

Lục Ngọc Dung ngắt lời của hắn:

- Một ngày cầu ba lần!

Lục Ngọc Thụ tức đến mức nổ phổi kêu lên:

- Tiểu muội!

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:

- Ta sẽ không che giấu chuyện này thay cho huynh, hoặc là tự mình đi nói với đại ca, hoặc là ta sẽ đi nói với đại ca.

- Tại sao?

Lục Ngọc Thụ lớn tiếng kêu lên:

- Ta muốn có một phu nhân, lẽ nào khó như thế hay sao? Không phải từ sáng tới tối mọi người đều muốn ta thành gia lập thất hay sao?

- Huynh không phải bình dân bách tính, là nhị công tử của phủ Quốc Công, hẳn phải biết không phải huynh muốn chọn ai là được.

Lục Ngọc Dung tức giận nói:

- Không nói tới việc Kỷ cô nương tốt xấu ra sao, dù là thân phận của nàng, tương lai sẽ có bao nhiêu hậu hoạn huynh có biết hay không?

- Có hậu hoạn gì chứ?

Lục Ngọc Thụ tức giận phản bác.

Lục Ngọc Dung nói:

- Nếu như bị triều đình biết thì sao? Nếu như bị bốn Đại tông phái biết thì sao? Nếu như bị Quang Minh thánh giáo biết thì sao? Phương nào huynh có thể đắc tội nổi chứ?

- Hừ, phủ Quốc Công chúng ta dựa vào cái gì mà phải nghe bọn họ cơ chứ?

Lục Ngọc Thụ cắn răng nghiến lợi nói:

- Ta nhất định phải giữ tiểu Ngọc lại!

- Huynh làm vậy là đang hại nàng!

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:

- Tương lai nhất định Quang Minh thánh giáo sẽ tìm tới nàng, muốn nàng giết huynh, nàng có đồng ý hay không? Không đồng ý là vi phạm mệnh lệnh, chính là kẻ phản bội, sẽ bị Quang Minh thánh giáo giết theo giáo quy, đồng ý, nếu như tự tay giết huynh thì đối với người nào cũng là dằn vặt!

Lục Ngọc Thụ trừng mắt nhìn về phía Sở Ly, lạnh lùng nói:

- Chỉ cần giết Sở Ly thìkhông ai biết được thân phận của tiểu Ngọc!

Sở Ly nhẹ nhàng thưởng thức chén ngọc màu trắng, lắc đầu bật cười.

Lục Ngọc Thụ nắm chặt hai tay lại, sát cơ phun trào.

Lục Ngọc Dung thở dài:

- Nhị ca, huynh có chút đầu óc có được không? Quang Minh thánh giáo sẽ không biết tăm hơi của đệ tử mình sao?

- Chỉ cần tiểu Ngọc không ra khỏi Thanh Sơn thành, nhất định sẽ không ai biết được chuyện này.

Lục Ngọc Thụ nói:

- Phủ Quốc Công chúng ta sâu bao nhiêu, ai biết được? Huống hồ ngoại trừ bốn người chúng ta ra, hiện giờ cũng không có người bên ngoài nào biết được chuyện này!

- Giấy làm sao có khả năng bọc được lửa chứ?

Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:

- Nhị ca, huynh cũng đừng nghĩ đơn giản thế, không giải quyết từ trên gốc rễ, sớm muộn gì cũng sẽ gặp sự cố, hai người có thể sống được yên ổn bao lâu chứ?

Kỷ Như Ngọc khe khẽ thở dài:

- Thôi để ta đi đi.

- Tiểu Ngọc, không cho phép nàng đi!

Lục Ngọc Thụ lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng.

Kỷ Như Ngọc nói:

- Kỳ thực ta cũng nghĩ như Lục cô nương, chỉ là trong lòng vẫn ôm tâm lý may mắn, muốn ở lại thêm một ít ngày, hiện tại cũng nên rời khỏi đây rồi.

Lục Ngọc Thụ vội hỏi:

- Tiểu Ngọc, nếu như nàng đi, ta sẽ đi cùng nàng!

- Ngọc Thụ, đừng hồ đồ.

Kỷ Như Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Một khi thân phận của chàng bị lộ ra, nhất định bên trong giáo sẽ giết chàng, lời nói của ta không có trọng lượng, không bảo vệ được chàng.

Lục Ngọc Dung liếc mắt nhìn Sở Ly.

Sở Ly lắc đầu một cái.

Tình huống như vậy hắn cũng không biện pháp gì cả, chuyện trên thế gian này muốn vẹn toàn đôi đã hiếm rồi lại càng hiếm, thường thường đều là lựa chọn rất gian nan, mà không phải là cá và tay gấu đều có được.

Lục Ngọc Dung lại trừng mắt nhìn Sở Ly một chút.

Sở Ly cười nói:

- Bây giờ không được, chỉ có thể giả chết thoát thân mà thôi.

- Giả chết thoát thân?

Lục Ngọc Thụ và Kỷ Như Ngọc vội vã nhìn về phía hắn.

Sở Ly nói:

- Kỷ cô nương, sao Quang Minh thánh giáo các ngươi có thể kết luận đệ tử tử vong cơ chứ? Có thứ như ngọc bài hay không?

Kỷ Như Ngọc nhẹ nhàng gật đầu:

- Đúng thế, có ngọc bài thân phận, rót máu vào, một khi đệ tử chết đi thì ngọc bài sẽ nứt ra.

- Vậy thì có chút phiền phức.

Sở Ly than thở:

- Lục cô nương, hay là ngươi tới đi.

Lục Ngọc Dung nói:

- Hừm, cứ giao cho ta.

Lục Ngọc Thụ vội hỏi:

- Tiểu Ngọc không cần đi nữa sao?

- Để Kỷ cô nương giả chết một lần.

Lục Ngọc Dung nói:

- Lại ở ẩn trong phủ, có điều không thể ra ngoài, sợ là nàng sẽ buồn rầu tới chết.

- Ta không sao cả.

Kỷ Như Ngọc nói.

Sở Ly không nói nữa.

Lục Ngọc Dung nói:

- Đã như vậy, vậy trước tiên không vội, chờ tới lúc bị người ta phát hiện ra lại giả chết cũng không muộn... Có điều ngày đó sẽ không quá lâu, các ngươi phải có chuẩn bị!

- Đương nhiên!

Lục Ngọc Thụ cười ha hả nói:

- Tiểu muội, như vậy cũng đừng nói cho đại ca biết.

- Hừm, trước tiên sẽ không nói với đại ca chuyện này.

Lục Ngọc Dung nói.

Lục Ngọc Thụ cảm thấy vui mừng không tên, thế nhưng vừa nhìn thấy Sở Ly đã lập tức trầm mặt xuống:

- Họ Sở, nhìn thấy ngươi đúng là không có chuyện gì tốt cả!

Sở Ly cười nói:

- Nhị công tử, ta đã giúp ngươi một tay nha.

- Giúp cái rắm!

Lục Ngọc Thụ tức giận:

- Cái này mà gọi là giúp sao?

Sở Ly nói:

- Nhị công tử ngươi còn hi vọng giấu diếm được Lục tiểu thư sao? Ta thấy nên nói thẳng sớm thì tốt hơn.

- Hừ, chuyện này không tới phiên ngươi vung tay múa chân!

Lục Ngọc Thụ tức giận:

- Nói cho ngươi biết, chuyện các ngươi ta sẽ không đồng ý!

Sở Ly nhíu nhíu mày, nhìn về phía Lục Ngọc Dung.

Lục Ngọc Dung giả bộ không nhìn thấy hắn, hừ lạnh nói:

- Nhị ca, nếu như huynh lại nói lung tung, ta sẽ đổi ý!

- Được được, ta không thắng nổi muội, ta đi!

Lục Ngọc Thụ mạnh mẽ trừng mắt nhìn Sở Ly một chút, quay đầu nói:

- Tiểu Ngọc, chúng ta đi, không ngồi cùng với bọn họ nữa!

Kỷ Như Ngọc khẽ cười một tiếng, thi lễ với Sở Ly, rồi nói với Lục Ngọc Dung một câu, sau đó nhẹ nhàng đi theo Lục Ngọc Thụ rời khỏi nơi này.

Sở Ly không thể chờ đợi được nữa hỏi:

- Rốt cuộc ngươi định tạo ra tin vịt gì vậy?

Tin tức đọc được từ trong đầu của Lục Ngọc Thụ làm cho hắn giật mình.

- Tin vịt gì chứ?

Lục Ngọc Dung che miệng để lộ ra một nụ cười, hỏi:

- Vị Kỷ cô nương này thực sự không thành vấn đề đó chứ?

- Thân phận của nàng có vấn đề, thế nhưng nàng thì lại không thành vấn đề.

Sở Ly lắc đầu than thở:

- Thật không nghĩ tới, nữ nhân tốt như vậy lại yêu thích sẽ Nhị ca ngươi, đôi mắt này nha...

- Nhị ca ta làm sao chứ?

Lục Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng:

- Tuy nói hồ đồ một chút, nhưng bản tính không xấu.

- Không xấu?

Sở Ly xì cười gằn:

- Nếu như hắn có thể coi là người tốt thì trên đời này sẽ không còn người xấu nào nữa!

Nếu không phải Lục Ngọc Thụ quá yếu, một cái tát đã có thể đánh chết thì hắn cũng chẳng muốn tính toán đối phương, lại nể mặt của Lục Ngọc Dung, nếu không hắn đã sớm tát một cái làm cho đối phương câm miệng rồi.

Lục Ngọc Dung nói:

- Người tốt người xấu sao có thể nói rõ được chứ, nàng ta Nhị ca của ta thật sao?

Sở Ly gật gù:

- Có một túi da tốt rất là hữu hiệu, rất nhiều nữ nhân trên đời này đều yêu túi da không yêu nội tâm nha!

- Ngươi đã tính sai rồi.

Lục Ngọc Dung nói:

- Nam nhân trên đời này mới yêu tư sắc của nữ nhân, nữ nhân nhìn nam nhân không chỉ xem tướng mạo không thôi. Kỷ cô nương có thể hợp với Nhị ca ta, tình quả thực là một thứ kỳ diệu, Nhị ca cũng đã thay đổi rồi!

- Hắn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Kỷ cô nương.

Sở Ly gật gù:

- Thủ đọa của vị Kỷ cô nương này rất bất phàm.

- Ta không sợ thủ đoạn.

Lục Ngọc Dung cười khẽ:

- Cũng không thể hơn được ngươi nha.

Sở Ly cười nói:

- Còn chưa nói ngươi đã tạo ra tin vịt gì đó!

- Đừng có nói nhảm, ta không có tung tin gì cả.

Lục Ngọc Dung nói.

Sở Ly lắc đầu:

- Ngươi còn không định tự mình nói sao? Không trách được lại muốn ta ngủ ở bên này!

Lục Ngọc Dung lườm hắn một cái ròi nói:

- Ta chỉ muốn đối phó với phụ thân mà thôi.

Sở Ly híp mắt cười nói:

- Một ân tình!

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:

- Không thành vấn đề!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.