Bạch Bào Tổng Quản

Chương 702: Chương 702: Cực hạn




Hắn ngồi ở trên giường nhỏ, suy nghĩ chênh lệch giữa mình và Phương Thanh Dương.

Trình độ nội lực thâm hậu không sao cả, có thể sử dụng Khô Vinh kinh để bù đắp, nhưng độ tinh khiết thì lại không bù đắp được.

Tuyệt Vân thần công không ngừng làm cho nội lực tinh khiết, cộng thêm mình có Khô Vinh kinh, nội lực vô cùng vô tận, dễ dàng làm cho nội lực tinh khiết, chỉ cần tốn chút công phu thúc đẩy Tuyệt Vân thần công là được.

Hiện giờ thứ quan trọng nhất là kinh mạch.

Mỗi khi Thiên Ma công tiến thêm một tầng sẽ làm cho thân thể mạnh mẽ hơn rất nhiều, Khô Vinh kinh cũng như vậy, lần này sau khi Khô Vinh kinh của hắn tinh tiến một tầng, thân thể cũng xảy ra biến hóa, so với trước đó lại còn mạnh mẽ hơn hai phần, bằng không lần này cũng không có cách nào sử dụng được Vấn Tâm chỉ rất tinh khiết như vậy.

Mình còn có Kim Cương Độ Ách thần công và Bạch Hổ Luyện Dương đồ, cũng có thể làm cho thân thể mạnh mẽ, nhưng những thứ này bởi vì cảnh giới không đủ thâm hậu cho nên đã đạt đến bình cảnh đối với việc cường hóa thân thể, rất khó để tiến sâu thêm một bước nữa.

Hắn tu luyện công pháp luyện thể, nhập môn so với người thường còn đơn giản hơn, thế nhưng sau khi đến cảnh giới nhất định, rất khó đột phá.

Hắn vẫn đang tìm kiếm nguyên do, vì sao cổ nhân có thể luyện công pháp luyện thể đến rất cảnh giới cao, nhưng hậu nhân lại không được, mình cũng không được.

Đáng tiếc đến nay vẫn không thể tìm ra được nguyên do, so sánh với cổ kim, nhân tố ảnh hưởng tới việc tu luyện có quá nhiều, không thể đạt đến từng điều kiện, cho nên mỗi một tầng đều có chút khác biệt so với cổ nhân.

Bạch Hổ Luyện Dương đồ cần phải tham chiếu Bạch Hổ, khí thế của Bạch Hổ càng mạnh thì tiến cảnh của Bạch Hổ Luyện Dương đồ sẽ càng nhanh, mình chưa từng thấy Bạch Hổ, chỉ gặp hổ ở kiếp trước mà thôi. Mà đời này cũng đã gặp con cọp rất tầm thường, Bạch Hổ và chúng nó có khác biệt một trời một vực, luyện đến hiện tại đã là cực hạn, không có cách nào tiến thêm một tầng nữa.

Muốn làm cho kinh mạch mạnh hơn, Kim Cương Độ Ách thần công tì không thể, quá cấp độ luyện mạch, đã cường hóa đạt đến cực hạn đối với kinh mạch, muốn mạnh hơn thì cũng chỉ có hai phương hướng, một là Bạch Hổ Luyện Dương đồ, hai là Thiên Ma Công, thứ trước trừ phi là đi tới Thập Vạn Đại sơn gặp Bạch Hổ một lần, bằng không rất khó có được tiến bộ, mà một cái khác chính là Thiên Ma Công.

Thế nhưng tiến cảnh của Thiên Ma Công rất xa xôi, cho dù đạt được nội lực một buổi tối của Phương Thanh Dương, thế nhưng khoảng cách với tầng tiếp theo vẫn còn rất xa, không phải là chuyện trong thời gian ngắn có thể đạt đến được. Mà Phương Thanh Dương sẽ không cho mình thời gian lâu như vậy để tiến bộ.

Cuối cùng hắn đã nghĩ tới một biện pháp rất đần độn, là Khô Vinh kinh.

Trong khi hắn suy tư thì Tuyệt Vân thần công vẫn lưu chuyển dọc theo chu thiên, một vòng lại một vòng, cuối cùng xuất hiện một đạo nội lực tinh khiết giống như sợi tóc, chỗ nó đi qua, kinh mạch mơ hồ cảm thấy đau đớn.

Linh khí theien địa tràn vào trong sợi tóc này, sợi tóc trở nên thô to, kinh mạch cũng thoải mái hơn một ít.

Tiếp tục được Tuyệt Vân thần công vận chuyển, sau mấy chu thiên kinh mạch lại có cảm giác đau đớn, linh khí thiên địa lần nữa tràn vào, lần này cũng không phải là đi vào bên trong nội lực, mà là tiến vào trong kinh mạch, ôn dưỡng kinh mạch.

Linh khí được Khô Vinh kinh tầng ba vận chuyển tới tinh khiết tới cực điểm, sinh cơ dạt dào, ôn dưỡng kinh mạch, cảm giác đau đớn chậm rãi bị đánh tan.

Sau đó lại có linh khí thiên địa tiến vào sợi tóc, sau đó lại được làm tinh khiết, kinh mạch lại đau, linh khí thiên địa lại đi vào ôn dưỡng kinh mạch, hắn thông qua loại biện pháp đần độn này không ngừng cường hóa kinh mạch.

Loại biện pháp đần độn này có hiệu quả, thế nhưng kinh mạch cũng có cực hạn, sau khi đạt đến trình độ nhất định, dù kích thích ra sao cũng không được, sẽ mơ hồ tan vỡ.

Hắn cau mày suy tư một lát, bỗng nhiên lóe lên rồi biến mất.

Sau một khắc hắn đã xuất hiện ở Khánh Vân thành, Tiêu Thi đang chống một gốc hoa ở trong tiểu viện.

Nàng mặc một bộ y sam màu trắng, vén tay áo lên để lộ ra nửa đoạn cánh tay trắng giống như ngọc, Dương Bảo Thư nhìn thấy vậy tinh thần lơ đãng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua phía nàng, muốn khống chế nhưng không khống chế được.

Dương Bảo Thư nhìn thấy Sở Ly, vội vã ôm quyền hành lễ.

Sở Ly vung vung tay lên rồi hỏi:

- Gần đây thế nào rồi?

Dương Bảo Thư cười khà khà hai tiếng, gãi đầu một cái, con mắt lại trôi về phía Tiêu Thi.

Sở Ly cười nói:

- Liễu Nhứ, Mộng Lan, các ngươi ở chỗ này, ta và Vương phi đi tới một nơi khác.

- Vâng.

Nhị nữ đáp một tiếng giòn giã.

Dương Bảo Thư có chút không nỡ nói:

- Sở tiên sinh phải đi sao?

Sở Ly nói:

- Rất nhanh sẽ trở về, Linh Hầu quyền của ngươi không thể lười biếng được.

Dương Bảo Thư vội hỏi:

- Vâng, thế nhưng ta lại cảm thấy luyện thế nào cũng không vào được.

Sở Ly nói:

- Trải qua một ít tranh đấu là được rồi, không cần gấp, sẽ tự nước chảy thành sông.

- Vâng.

Dương Bảo Thư trịnh trọng gật đầu.

Sở Ly nắm cổ tay của Tiêu Thi, không còn tay áo che chắn, làm cho hắn có cảm giác như đang nắm một khối ngọc trắng vậy, ôn hòa, mát mẻ. Hai người nhẹ nhàng bước đi, biến mất từ trên đầu tường.

Dương Bảo Thư nhìn chằm chằm vào phương hướng bọn họ biến mất, trên mặt để lộ ra vẻ ước ao và phiền muộn.

Liễu Nhứ khẽ cười một tiếng:

- Dương công tử, Vương phi đẹp chứ?

Dương Bảo Thư ngại ngùng cười khà khà hai tiếng:

- Dương tỷ tỷ, đừng có giễu cợt ta, ta đi đây.

- Đi đi.

Liễu Nhứ cười nói:

- Bảo Dương đại tẩu đừng có khách khí như vậy.

- Mẫu thân ta muốn cảm ơn Sở tiên sinh.

Dương Bảo Thư nói:

- Không có Sở tiên sinh chỉ điểm, ta nào có được như ngày hôm nay chứ?

- Được rồi.

Liễu Nhứ cười gật đầu.

Nàng biết ngọn nguồn của chuyện này, nếu như không có Sở Ly chỉ điểm, Dương Bảo Thư vẫn là một tiểu lâu la, Dương gia cũng không có những ngày tháng tốt như vậy.

Vì lẽ đó một khi Dương đại tẩu nhìn thấy bọn họ tới đây sẽ đưa tới thức ăn ngon tới, trù nghệ của nàng rất tốt, Tiêu Thi và Sở Ly cũng vui vẻ hưởng thụ.

Hai người xuất hiện ở trong Linh Hạc phong.

Mới vừa xuất hiện thì đã có hai đạo bóng trắng lập lòe, hai con linh hạc đã nhào tới, cái miệng dài như kiếm đâm đến.

Sở Ly buông Tiêu Thi ra, trái phải đánh ra hai quyền phân biệt đón nhận hai đạo công kích, Đại Quang Minh thần quyền phân biệt bắn trúng vào hai cía miệng dài, quyền kình của Tuyệt Vân thần công chui vào trong cơ thể của chúng.

Đáng tiếc quyền kình lợi hại như vậy lại không đánh vào được bên trong, vừa qua cái miệng dài đã bị ngăn cản, lông chim của chúng nó cứng cỏi mà mịn màng, nội kình đụng vào lông chim lập tức bị trung hoà từng tầng từng tầng, cuối cùng còn chưa đi vào được trong thân thể của chúng thì đã tiêu tan mất.

- Ầm ầm ầm ầm...

Trong tiếng vang trầm, Sở Ly và hai hạc chiến thành một đoàn.

Tiêu Thi lùi tới phía sau một gốc cây đại thụ, để đại thụ che ở trước người mình, tránh cho bị gió lớn thổi ngã, hai hạc vỗ cánh, quyền kình của Sở Ly mãnh liệt hình thành gió lớn làm cho đối mắt sáng của nàng không thể nào mở ra được.

Một lát sau, hai hạc mới không cam lòng hót lên một tiếng, từ bỏ vỗ cánh, đứng ở trên đất thân thiết với Sở Ly, cái miệng dài không ngừng âu yếm hắn.

Sở Ly có thể mơ hồ cảm giác được sự oán giận của chúng nó, trách mình lâu như vậy mới tới.

Sở Ly vỗ vỗ cái cổ của chúng nó, sau đó ngồi vào dưới một gốc cây, Tiêu Thi hái một trái cây ăn, miệng đầy dư vị, vừa ăn một quả đã cảm thấy no.

Lần trước nàng đã nghe Sở Ly đã nói, trái cây trên Linh Hạc phong cực kỳ mỹ vị, nhưng không hợp với khẩu vị của linh hạc, chúng nó đều không ăn, vì lẽ đó cũng không đưa cho hai người Sở Ly ăn, kết quả mới làm cho hai người không biết được dư vị thế nào.

Lần này thưởng thức, quả nhiên hương thơm mê người.

Sở Ly ngồi vào dưới gốc cây vận chuyển Tuyệt Vân thần công.

Linh khí thiên địa ở Linh Hạc phong tinh khiết hơn An Vương phủ mấy chục lần, tác dụng ôn dưỡng đối với kinh mạch cũng càng mạnh hơn, khi tu luyện Tuyệt Vân thần công cũng dùng ít sức hơn.

Hắn vận chuyển nội lực một lúc, kinh mạch lại đạt đến cực hạn, tiến bộ không nhỏ, nhưng lúc này cũng đã đến cực hạn, khó có thể tinh tiến hơn nữa.

Hiện tại kinh mạch đã đạt tới cực hạn, khi nội lực tinh khiết đến cực hạn thì đã đủ để so sánh hơn thua với Phương Thanh Dương.

Đáng tiếc nội lực không có cách nào áp chế được hắn, như vậy sẽ rất phiền phức.

Kỳ công tuyệt nghệ của mình không ít, Phương Thanh Dương thì lại càng không cần phải nói, thủ đoạn có thể sử dụng đã vượt qua hắn, chỉ cần không giết được đối phương, chắc chắn Phương Thanh Dương sẽ không chịu phục, nhất định sẽ dây dưa không ngớt.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời.

Xanh lam như vừa được tẩy rửa, bầu không khí trong lành hợp lòng người.

Hắn bỗng nhiên nhíu mày một chút, kêu nhỏ một tiếng.

Hai con hạc nhỏ ở chung với hắn đã lâu, tâm ý mơ hồ tương thông, vừa nghe được tiếng hú đã biết có kẻ địch tới đây, cả hai vỗ cánh bay lên trên không trung, ngưng thần ứng phó với biến hóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.