Bạch Bào Tổng Quản

Chương 477: Chương 477: Cứu hạc




Trở lại Ngọc Thi đảo, Sở Ly nhìn thấy Tiêu Thi rầu rĩ không vui, cười nói:

- Không bằng, chúng ta đi Thập Vạn Đại Sơn nhìn một chút được không?

Đi Thập Vạn Đại Sơn giải sầu, chuyện này đối với Tiêu Thi là thứ có hiệu quả nhất, hắn thì lại rất khó chịu, sau khi đi một chuyến, cho dù bị đuổi giết đến chật vật trốn trở về, thế nhưng tâm tình của Tiêu Thi cũng tốt đẹp hơn trước đó khá nhiều.

- Thập Vạn Đại Sơn sao?

Tiêu Thi ra vẻ chần chờ hỏi:

- Không sợ bị linh hạc truy sát hay sao?

Sở Ly không vạch trần nàng mà cười nói:

- Lúc này có lẽ trứng hạc cũng đã ấp ra được rồi đó.

- Được rồi, đi xem xem!

Tiêu Thi ra vẻ không tình nguyện gật đầu.

Hai người lập lòe mấy lần đã xuất hiện ở trên ngọn núi có linh hạc trong Thập Vạn Đại Sơn.

Sở Ly vừa xuất hiện thì cả người đã căng thẳng, chuẩn bị thoát đi.

Hai con Bạch Hạc kia quá lợi hại, mình vừa xuất hiện chúng nó đã cảm giác được, truy sát tới như thiểm điện, mình không hề có chút sức chống đỡ nào cả, chỉ có thể đào tẩu mà thôi.

Lần này, hắn đang chuẩn bị đọ sức một trận với hai con linh hạc, xem Thiên Ma công của mình có thể đỡ được linh hạc hay không.

Đại Viên Kính Trí của Sở Ly bao phủ bốn phía, trong lúc kinh ngạc đánh giá bốn phía thì hai đầu linh hạc đã sớm truy sát tới.

Hai quả trứng đã biến mất, thay vào đó chính là hai con hạc nhỏ, lớn chừng con gà con vậy, một con đứng dưới tán cây, tinh thần dâng trào, linh khí phân tán, khí thế trên người rất là kinh người, không an phận mổ lên trên mặt đất.

Một con khác thì lại nằm trên mặt đất không nhúc nhích, lu mờ ảm đạm, sinh cơ của nó đã hầu như đoạn tuyệt, hấp hối, rất là suy yếu.

Sở Ly cau mày.

Hắn vẫn cho là linh hạc lọt vào mắt xanh của thiên địa, thể chất mạnh mẽ, trời sinh đã hơn xa nhân loại, không nghĩ tới con hạc nhỏ này sinh ra vốn đã kém cỏi, đã sắp không còn sống được nữa.

Sở Ly lắc đầu một cái, có chút thương tiếc.

Hai con linh hạc nhìn chằm chằm vào con hạc nhỏ đang hấp hối kia, Sở Ly có thể cảm nhận được chúng nó thống khổ và đau thương, tuyệt vọng và bất lực.

Trí lực của linh hạc cao hơn so với nhân loại, không thể so sánh như là cầm thú được.

Một con linh hạc đột nhiên phóng lên trên trời, hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng biến mất ở phía chân trời.

- Sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy chứ?

Tiêu Thi hạ thấp giọng hỏi.

Sở Ly lắc đầu thở dài:

- Một con hạc nhỏ sắp chết.

- Sắp chết sao?

Tiêu Thi nhíu mày nói:

- Có thiên địch hay sao?

Sở Ly nói:

- Sinh ra vốn đã kém cỏi rồi.

Tiêu Thi nhíu mày nói:

- Linh thú cũng giống như người vậy, sau khi sinh ra sẽ chết rất nhiều, đáng tiếc.

Sở Ly than thở:

- Thực sự rất đáng tiếc.

Hắn có thể cứu con hạc nhỏ này, cho dù linh hạc ngăn cản, hắn chỉ cần thi triển Thần túc thông, trong nháy mắt đến trước mặt con hạc nhỏ, đoạt nó rồi chạy là được.

Nhưng như vậy sẽ làm cho hai con linh hạc tức giận, dưới cơn nóng giận chúng nó sẽ ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn truy sát mình, như vậy tội lỗi của mình sẽ lớn hơn, không biết sẽ có bao nhiêu người bị mất mạng.

Một con linh hạc còn lại dùng cái miệng dài nhẹ nhàng đụng vào con hạc nhỏ, hạc nhỏ nằm trên mặt đất không nhúc nhích, chỉ có cái bụng là nhẹ nhàng phập phồng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào linh hạc, tuy rằng nó vừa ra đời không bao lâu, thế nhưng hai mắt lại tràn ngập linh khí, dường như hiểu được sinh tử, lưu luyến thế gian và phụ mẫu của nó.

Một con hạc nhỏ khác ở bên cạnh kêu khẽ, thỉnh thoảng sẽ chạm vào con hạc nhỏ không nhúc nhích kia.

Tiêu Thi thấp giọng hỏi:

- Thế nào rồi?

Sở Ly lắc đầu:

- Sợ là không cứu sống được.

- Ngươi không có cách nào sao?

- Chúng nó sẽ không để cho ta chạm vào!

Sở Ly lắc đầu than thở:

- Sống chết có số, xem vận mệnh của nó đi.

- Ngươi có thể nhịn được sao?

Tiêu Thi lườm hắn một cái.

Sở Ly cười khổ.

Bất kể ra sao thì hắn cũng phải cứu một lần, nhưng cần chờ thời cơ, thời cơ không đúng thì sẽ làm xấu đi mọi chuyện.

Sau nửa canh giờ, trong một tiếng kêu khẽ, một con linh hạc khác từ trên không rơi xuống, lảo đảo một chút, thiếu chút nữa đã ngã chổng vó.

Lông chim của nó ngổn ngang, dính vết máu, tinh thần ảm đạm, hiển nhiên đã bị thương rất nặng, sinh cơ như ngọn nến trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ tắt đi.

Trong cái miệng dài của nó ngậm một khối thịt đen kịt, to bằng nắm tay, đưa đến trước mặt hạc nhỏ kia.

Con hạc nhỏ vất vả nhấc cái miệng dài lên, thế nhưng lại không có sức lực ăn khối thịt này.

Linh hạc kêu khẽ, dường như đang giục nó ăn nhanh đi.

Con hạc nhỏ cố gắng há miệng, nhưng thực sự không có lực để mở miệng ăn khối thịt này.

Hai con linh hạc đều kêu khẽ, cực kỳ khẩn thiết.

Một con hạc nhỏ khác thì lại hiếu kỳ đến gần, mở miệng muốn ăn, thế nhưng lại bị một con linh hạc khác ngăn cản, gấp đến độ làm nó thét lên.

Con hạc nhỏ nằm trên mặt đất cố gắng mở miệng, cuối cùng lại cụt hứng hạ xuống, khí tức càng yếu hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ tuyệt khí mà chết.

Linh hạc bị thương mổ một khối thịt nhỏ, đưa đến bên cạnh mỏ của con hạc nhỏ kia.

Con hạc nhỏ kia đã không có lực để há miệng được nữa, ánh mắt sáng ngời liên tục nhìn chằm chằm vào hai con linh hạc, cái bụng hơi phập phồng, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.

Hai con linh hạc đau thương, thứ này Sở Ly có thể cảm giác được rất rõ ràng.

Hắn bỗng nhiên lóe lên, xuất hiện ở bên ngoài hai con linh hạc chừng hai trăm thước.

Hai con linh hạc quay đầu nhìn bọn họ một chút, không để ý đến, toàn bộ tinh thần chìm đắm ở trên người con hạc nhỏ kia.

Khô vinh kinh được thúc giục, Sở Ly chia linh khí chung quanh làm hai cỗ, một cỗ đưa đến trên người linh hạc bị thương rất nặng, một cỗ khác đưa tới con hạc nhỏ, khôi phục sinh cơ của nó.

Linh hạc bỗng cảm thấy phấn chấn, quay đầu nhìn về phía Sở Ly.

Nó thông minh hơn người, lập tức biết là Sở Ly gây ra chuyện này.

Nó cảm giác được thương thế của mình đang chậm rãi khôi phục, tình thế đột nhiên chuyển biến tốt, bóng tối của cái chết đang chậm rãi phai nhạt đi.

Thần thái trong ánh mắt của con hạc nhỏ càng ngày càng vượng, chậm rãi khôi phục một ít khí lực, mở cái miệng dài ra, nuốt khối thịt kia xuống.

Một con linh hạc khác bất mãn kêu khẽ.

Linh hạc bị thương cũng kêu khẽ một tiếng, một con linh hạc khác quay đầu nhìn về phía Sở Ly và Tiêu Thi.

Linh khí từ bốn phương tám hướng tinh khiết mà dồi dào, không kém khí tức của Thiên Linh thụ, có hiệu quả rất tốt.

Chỉ trong thời gian uống cạn một chén trà, ở dưới linh khí dồi dào thẩm thấu vào, linh hạc bị thương đã khôi phục được hơn một nửa, tuy rằng con hạc nhỏ kém một chút, thế nhưng cũng đã có sức lực ăn thịt, ăn hết toàn bộ thịt mà con linh hạc bị thương kia mang tới.

Sở Ly có thể nhìn thấy rõ sau khi khối thịt đen kịt kia tiến vào bụng nó, rất nhanh đã hóa thành sinh cơ mạnh mẽ, cải tạo thân thể của con hạc nhỏ này, nó đang nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn.

Hiển nhiên khối thịt này tuyệt không phải vật phàm, không biết là thịt trên người thứ gì.

Tiêu Thi cũng có thể thấy được, hai con hạc này đều rất khởi sắc.

Sau một canh giờ, Khô vinh kinh chấm dứt vận chuyển, tinh thần của hai con hạc đã rất là sáng láng.

Con hạc nhỏ vẫn nằm trên mặt đất bỗng nhiên đứng lên, lảo đảo đi về phía trước, từ từ đi tới trước mặt của Sở Ly.

Sở Ly cười đưa tay ra, con hạc nhỏ đưa tới cái miệng dài, trượt trượt ở trên tay của hắn, lộ ra vẻ thân mật.

Nó biết là ai cứu mình, khí tức trên người của Sở Ly khiến cho nó yêu thích.

Tiêu Thi nở một nụ cười:

- Thật sự cứu sống được nó rồi sao?

Sở Ly nói:

- Xem như là phụ thân nó cứu, khối thịt nó mang về rất thần kỳ, đã cứu được con hạc nhỏ này.

- Ài...

Tiêu Thi than thở:

- Là nó liều mạng bị thương mang về, cũng giống như nhân loại vậy, vì con mình mà không để ý tới sinh tử.

Sở Ly gật gù:

- So với người còn mạnh hơn nhiều.

Một con hạc nhỏ khác cũng loạng choà loạng choạng đi tới, hiếu kỳ nhìn Sở Ly và Tiêu Thi.

Sở Ly thì lại nhìn chằm chằm vào hai con linh hạc.

Chúng nó đang tò mò đánh giá Sở Ly, giống như là lần đầu nhìn thấy bọn họ vậy.

Sở Ly cười cợt, không cảm nhận được sát ý.

Sở Ly và Tiêu Thi bỗng nhiên lóe lên, biến mất không còn tăm hơi.

Hai người xuất hiện ở trong Ngọc Thi đảo.

Tiêu Thi ngồi xuống:

- Đây chính là cơ hội tốt để thân cận với linh hạc, chúng ta cứ từ bỏ như thế sao?

Sở Ly lắc đầu:

- Chúng nó rất thông minh, như vậy đã đủ rồi.

- Ngươi đã cứu chúng nó mà.

Tiêu Thi nói:

- Chúng nó sẽ không ân đền oán trả chứ?

- Cái này thì ta cũng không biết.

Sở Ly cười nói.

Tiêu Thi ngồi vào bên trong tiểu đình, hưng phấn nói:

- Lúc này chúng nó không truy sát chúng ta, có thể chọn thêm một chút linh dược, nhất định trên ngọn núi của linh hạc có rất nhiều thiên tài địa bảo!

Sở Ly đến phía đối diện nàng, có chút đăm chiêu.

Tiêu Thi khó nhịn được hưng phấn, lay lay cánh tay của hắn, hỏi:

- Ngươi chuẩn bị lấy linh dược gì đây?

Sở Ly lắc đầu:

- Ta không muốn hái thuốc, ta muốn trồng thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.