Bạch Bào Tổng Quản

Chương 507: Chương 507: Độc thệ




Nghĩ tới đây, hắn cất bước xuyên qua cửa bán nguyệt, nhìn thấy Hư Ninh đang ở bên ngoài luyện công viện.

Hư Ninh mặc một thân tăng bào màu vàng, đang lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, chẳng khác nào một pho tượng, kỳ thực là đang tu luyện.

Hắn nhìn thấy Sở Ly, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ:

- Vương gia đang đợi Đại tổng quản!

- Ta cũng đang muốn tìm Vương gia.

Sở Ly nói:

- Có chuyện cần bẩm báo.

- Xin mời.

Hư Ninh đưa tay ra làm thủ thế xin mời.

Sở Ly đẩy cửa tiến vào luyện công viện, An Vương đang ngồi ở bên cạnh cái bàn đá, lẳng lặng nhìn bầu trời, không nhúc nhích.

Sở Ly không lên tiếng, ngồi vào phía đối diện với hắn.

Hư Ninh thì lại đứng ở bên trong một góc, không thu hút sự chú ý của người khác.

An Vương thất thần nhìn bầu trời, tinh thần hoảng hốt.

Mấy ngày không gặp, An Vương đã tiều tụy đến mức như già đi vài tuổi, hai mắt vô thần, vừa mất đi võ công, thân thể có vẻ già nua, cũng là tinh thần tan vỡ, sắp bị phá vỡ.

- Vương gia.

Sở Ly trầm giọng nói.

Hắn cũng không có chút nào là đồng tình cả, An Vương lưu lạc đến nước này tất cả đều là gieo gió gặt bão, chỉ có thể trách hắn chọc tới mình, gặp quả báo như vậy.

An Vương không nhúc nhích nhìn bầu trời, tinh thần không còn thuộc về hắn nữa.

Sở Ly ho nhẹ một tiếng:

- Vương gia, có một tin tức tốt!

- Ta cũng có một tin tức tốt.

An Vương chậm rãi cúi đầu, như cười mà không phải cười nhìn Sở Ly, hỏi:

- Ngươi có muốn nghe hay không?

Sở Ly nhíu nhíu mày, cười nói:

- Vương gia có tin tức tốt, đương nhiên ta muốn nghe một chút.

- Ta chuẩn bị tiến cung, ha ha...

An Vương nở nụ cười ha hả, tiếng cười càng ngày càng vang vọng, giống như đã trở nên điên cuồng.

Sở Ly lẳng lặng nhìn hắn.

- Ha ha... Ha ha! Ha ha ha ha!

An Vương không ngừng cười to, cười đến mức nước mắt chảy ra, cười đến không thở nổi.

Sở Ly vẫn chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

An Vương nở nụ cười một lát, lau nước mắt ở khóe mắt một chút, sau đó mới quay đầu nhìn hắn:

- Sao nào, Đại tổng quản, đây là một tin tức tốt chứ?

Sở Ly nói:

- Hoàng thượng chính là cao thủ Thiên Thần, thần thông quảng đại, một khi ra tay, nhất định Vương gia có thể gặp dữ hóa lành, khôi phục võ công, đúng là tin tức tốt!

- Ha ha, khôi phục võ công thì lại làm sao cơ chứ?

An Vương cười to nói:

- Lẽ nào võ công của ta khôi phục thì có thể giết được ngươi hay sao?

Sở Ly nói:

- Không chừng Hoàng thượng có thể làm cho võ công của Vương gia tiến thêm một bước, thắng được ta!

- Hừ, cho dù giết ngươi thì lại làm sao chứ? Ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi!

An Vương lắc đầu nói.

Sở Ly nói:

- Vương gia quá tham lam, có bao nhiêu người muốn có được tất cả những thứ này của Vương gia mà không thể được, Vương gia lại chán ghét như là vứt bỏ giày cũ vậy.

- Chỉ thiếu chút nữa, rõ ràng ta đã có thể có được thiên hạ, làm chúa tể. Nắm vận mệnh của tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng cuối cùng ta lại chỉ có thể trở thành một kẻ đáng thương cúi đầu phục tùng, phụ thuộc vào người khác, chẳng lẽ không đáng thương hay sao?

An Vương cười lạnh nói:

- Nếu như ta thành Hoàng thượng, giết ngươi chỉ cần một câu nói, hà tất phải phí nhiều suy nghĩ như vậy cơ chứ?

Sở Ly cười nói:

- Vương gia trở thành Hoàng thượng, vậy ta sẽ đào tẩu trước. Hoàng thượng cũng chưa chắc đã có thể tự do tự tại giết người được.

- Hừ, ngươi có thể trốn đi đâu được chứ?

An Vương lạnh lùng nói:

- Có điều yên tâm đi, một khi ta tìm phụ hoàng, vậy thì cũng có ý nghĩa lùi khỏi vòng xoáy, sau đó chỉ có thể làm một vị Vương gia yên vui tuổi già mà thôi.

- Vương gia sai rồi.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Vương gia còn có cơ hội.

- Hả?

An Vương cau mày nhìn hắn:

- Ngươi đang trào phúng ta đúng không?

Sở Ly nói:

- Ta có hai điều kiện, nếu như Vương gia đáp ứng, ta có thể nói cho Vương gia tin tức tốt này!

- Điều kiện gì?

An Vương hừ lạnh nói:

- Nếu như thực sự có thể bảo vệ được ngôi vị hoàng đế của ta, hai mươi điều kiện cũng không thành vấn đề!

Sở Ly nói:

- Một là vĩnh viễn không cho phép tới gần tiểu thư trong vòng ba thước, phát lời thề độc!

- Tiêu Thi sao?

An Vương cau mày trừng mắt hắn:

- Ngươi lẽ nào cũng yêu thích Tiêu Thi?

Sở Ly lắc đầu một cái.

An Vương không tin, như cười mà không phải cười nói:

- Chẳng trách.

Sở Ly nói:

- Thứ hai, ân oán trước đó của ngươi và ta xóa bỏ, không thể giết ta nữa!

- Sở Ly, ngươi rất ngây thơ.

An Vương hừ lạnh nói:

- Ta thề xong ngươi sẽ tin tưởng ta sao?

Sở Ly chậm rãi nói:

- Vương gia lấy danh nghĩa Hoàng thượng phát lời thề độc, ta tin tưởng nhất định Vương gia có thể thi hành theo được.

An Vương nhíu mày, lạnh lùng nhìn hắn.

Một lát sau, An Vương trầm giọng nói:

- Chuyện mà ngươi biết được cũng không ít đó!

Sở Ly mỉm cười nói:

- Nghe nói lời thề của cao thủ Thiên Thần có lực ước thúc, Thiên nhân cùng giám, xem ra là thật.

An Vương hừ lạnh nói:

- Nói đi, tin tức tốt gì?

Sở Ly nói:

- Nếu như Vương gia phát lời thề độc thì ta sẽ nói, đảm bảo có thể giúp Vương gia không mất hi vọng đoạt vị!

An Vương cắn răng nhìn về phía hắn, trong lòng đang đấu tranh rất kịch liệt.

Nếu như mình phát lời thề độc, nhưng Sở Ly thất tín, nói cho mình một tin tức không có tác dụng gì, như vậy mình sẽ trở thành chuyện cười.

Sở Ly nói:

- Vương gia có thể cẩn thận suy nghĩ một chút, cân nhắc lợi ích, có dám đánh cuộc lần này hay không!

- Hừ, ngươi chắc chắc ta sẽ đồng ý hay sao!

An Vương lạnh lùng nói.

Sở Ly gật gù:

- Đúng thế.

-... Được, ta phát thệ là được chứ gì

An Vương cắn răng gật đầu, dựng thẳng ba ngón tay lên:

- Trời xanh chứng giám, Thiên Thần chứng minh, Lãnh Thủ Lễ ta trong lúc sinh thời tuyệt không tới gần Tiêu Thi trong vòng ba thước, tuyệt không làm hại Sở Ly. Nếu như vi phạm lời thề này nhất định sẽ chết ở dưới tay của phụ hoàng!

Sở Ly ôm quyền cười nói:

- Đa tạ Vương gia!

- Nói đi!

An Vương thu hồi tay, lạnh lùng nói:

- Ta rất muốn nghe một chút xem là tin tức tốt gì.

Sở Ly nói:

- Kỳ thực Vương gia còn có một hài tử, đúng không?

An Vương cau mày nhìn hắn, dường như muốn nhìn thấu lòng của hắn vậy.

Đây là chuyện bí mật nhất của hắn, không ai biết.

Sở Ly nói:

- Đứa bé kia vốn Vương gia muốn giết nó, đáng tiếc người này mạng lớn, đến nay vẫn còn sống ở trên đời.

An Vương lắc đầu:

- Không thể!

- Người này Hư Ninh tôn giả nhận ra!

Sở Ly quay đầu nhìn về phía Hư Ninh đang ở bên trong góc.

Tay của Hư Ninh hợp thành hình chữ thập thi lễ.

Hắn vẫn lẳng lặng đứng ở đó, như một tảng đá bị người ta lãng quên đi vậy.

- Tôn giả cũng nhận ra?

An Vương nói:

- Lẽ nào ta đã gặp sao?

Sở Ly lắc đầu:

- Tiểu sa di Hư An của Kim Cương tự chính là nhi tử của Vương gia.

- Hư An sư đệ sao?

Hư Ninh trầm ngâm nói:

- Hắn là Thế tử của Vương gia sao?

Sở Ly cười cợt:

- Ta nghĩ Vương gia muốn tìm một chút chứng cứ cũng không khó.

- Thật sao?

Trong mắt An Vương lộ ra vẻ kích động.

Chỉ cần hắn có dòng dõi thì sẽ không cần cầu viện với phụ hoàng, hi vọng cướp đoạt ngôi vị hoàng đế vẫn còn. Tuy nói Thế tử ít là một yếu thế, thế nhưng không phải là tuyệt đối, chỉ cần mình đủ mạnh thì vẫn có thể trở thành hoàng thượng như cũ!

Sở Ly nói:

- Ta đã lừa gạt Vương gia khi nào chưa? Tin tức này ta đã vận dụng tất cả lực lượng để chiếm được, đáng giá hai lời thề độc của Vương gia!

Hắn để An Vương phát hai lời thề độc này, đương nhiên là không tin. Thế nhưng vì ổn định tâm tư của An Vương, để An Vương không vội động thủ mà kiên trì một chút, như vậy cũng coi như tranh thủ thời gian cho hắn.

Hắn muốn cho An Vương bất ngờ mà chết không hề dễ dàng, phải đợi thiên thời địa lợi nhân hoà, hắn vẫn đang sáng tạo thời cơ, chờ đợi thời cơ, mà chuyện này thì cần có đủ thời gian.

An Vương quay đầu nhìn về phía Hư Ninh:

- Tôn giả.

Vẻ mặt của Hư Ninh có vẻ khó xử:

- Vương gia, Hư An sư đệ không thể ra tự, tiểu tăng cũng không có cách nào cả.

An Vương trầm ngâm.

Sở Ly nói:

- Hư An không thể rời tự, nhưng Vương gia có thể qua đó.

-... Được rồi, ta sẽ tự mình qua đó xem một chút!

An Vương trầm giọng nói.

Sở Ly ra vẻ khó khăn nói:

- Vương gia, thứ cho ta không thể đồng hành, bên Bí vệ phủ kia có việc gấp, ta đã đắc tội với Quang Minh Thánh giáo và Tử Vân sơn, vừa ra ngoài sẽ có người truy sát!

- Hừm, ngươi cứ tọa trấn Vương phủ đi.

An Vương nói:

- Ta và Tôn giả đi là được rồi!

Hắn cũng không yên lòng về Sở Ly.

Sở Ly ôm quyền cười nói:

- Vậy thì chúc Vương gia thuận buồm xuôi gió!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.