Bạch Bào Tổng Quản

Chương 197: Chương 197: Đối đầu




Sở Ly bất đắc dĩ thở dài.

Vốn hắn không muốn tham gia, trên tay dính ân oán võ lâm sẽ rất là phiền phức.

Thế nhưng hắn lại không thể trơ mắt nhìn ba mỹ nhân như hoa như ngọc chết ở trên tay hai người này.

Hắn đột nhiên lóe lên, che ở trước mặt tam nữ, trường kiếm đánh ra, tạo thành một cái vòng tròn.

Ám khí ngập trời tranh nhau chen lấn tiến vào bên trong kiếm quyển, rơi xuống đất, một chiêu này là chuyên phá ám khí, vạn tên quy tông.

- Ngươi là ai?

Diêu gia song quỷ gắt gao nhìn chằm chằm vào Sở Ly, vào lúc hưng phấn nhất lại bị cắt đứt, nếu không phải kiêng kỵ khinh công và kiếm pháp của hắn thì hai người đã sớm nhào lên xé nát hắn rồi.

Sở Ly không để ý tới hai người, lại móc ra đan dược từ trong lòng nhét vào trong miệng tam nữ.

Thân thể tam nữ mềm nhũn vô lực, nâng lẫn nhau không để cho mình ngã xuống dưới đất, không có lực để phản kháng Sở Ly nhét đan dược vào miệng.

Sở Ly lại đập một chưởng vào phía sau lưng của ba người, trợ giúp dược lực tan ra.

Tam nữ chỉ cảm thấy đan dược trong miệng hóa thành một cỗ thanh khí, đi quanh lục phủ ngũ tạng một vòng, ba người tức thì bỗng cảm thấy phấn chấn, khôi phục lại khí lực.

Sở Ly liếc mắt ra hiệu cho các nàng, nhảy lui về phía sau một cái, vượt qua tường viện rồi biến mất không còn tăm hơi, như là một đạo kinh hồng.

Tam nữ hiểu rõ ý của Sở Ly, thân thể mềm mại dựa sát vào nhau, phẫn nộ trừng mắt nhìn Diêu gia song quỷ:

- Các ngươi lại dám hạ độc, thật là hèn hạ!

Diêu gia song quỷ nhìn về phía phương hướng Sở Ly biến mất, không biết hắn ta đang làm cái gì. Bỗng nhiên đến lại bỗng nhiên đi, giống như chỉ muốn cho các nàng dùng thuốc giải vậy, bọn họ rất có tự tin đối với độc dược của mình, không có thuốc giải của bọn hắn ai cũng không giải được.

Nhìn tam nữ mảnh mai chịu không nổi, bọn họ lần nữa nở nụ cười khà khà quái dị.

Diêu gia lão đại hừ lạnh nói:

- Tránh đêm dài lắm mộng, trực tiếp giết đi!

- Đáng tiếc, được rồi.

Hai người nhẹ nhàng nhảy lên trên không trung, hai bàn tay duỗi ra, như chim diều hâu lao xuống chỗ tam nữ.

Tam nữ sợ hãi kêu lên, vô cùng chật vật lui về phía sau.

Diêu gia song quỷ ở trên không trung nở nụ cười tàn nhẫn mà phấn khởi.

Nghĩ đến việc hai tay sắp cắm vào thân thể mềm mại của các nàng, cảm giác non mềm không gì sánh kịp kia đã vượt qua bất kỳ một loại cảm giác gì khác. Khiến cho người ta say mê, khiến cho người ta không thể tự kiềm chế.

- A!

Tam nữ trừng mắt, hét lên, nhưng không thể động đậy.

- Khà khà...

Diêu gia song quỷ nụ cười dữ tợn, hai trảo ở dưới ánh trăng lóe lên ánh xanh thăm thẳm. Chộp lên bộ ngực cao vút của Hà Băng Hoa và Tôn Lệ Hoa.

- Ọc...

Thân thể của Diêu gia song quỷ đột nhiên chấn động, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu quái dị. Hai người cúi đầu nhìn kiếm đã cắm vào bộ ngực của mình, lại dùng ánh mắt khó có thể tin trừng mắt nhìn về phía tam nữ.

Ba nữ vặn eo, rút kiếm, lùi về phía sau. Gọn gàng mà nhanh chóng, chỉnh tề như một.

- Rọt...

Ba lỗ máu bắn ra.

Diêu gia song quỷ vất vả giơ tay lên, ngón tay đen thui màu xanh lam run rẩy, chỉ chỉ về phía các nàng, vẻ mặt không cam lòng ngã xuống đất.

Ầm ầm. Hai người ngã xuống dưới đất, không nhúc nhích.

- Nên vậy. Ha ha!

Tôn Lệ Hoa cười duyên, tay trái tra kiếm trở vào bao, oán hận nói:

- Diêu gia song quỷ, đã thật sự thành quỷ, khanh khách!

Nàng liên tục cười duyên, nhớ tới vẻ hoảng sợ vừa nãy, lại nghĩ kết cục hiện tại, càng ngày nàng càng cao hứng.

Hai mắt của Hà Băng Hoa nhìn quanh, hướng về phương hướng Sở Ly biến mất rồi ôm quyền, cất giọng nói:

- Đa tạ công tử cứu giúp!

Chung quanh yên tĩnh. Không có người nào trả lời.

- Sư tỷ, người vừa nãy không phải là người ở trong tửu lâu hay sao?

Tôn Lệ Hoa dịu dàng nói.

Hà Băng Hoa nhẹ nhàng gật đầu.

Nàng đã nhận ra Sở Ly, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao nàng lại không nhìn ra hắn biết võ công một chút nào chứ.

Một nữ tử khác gọi là Trương Phỉ Hoa thấp giọng nói:

- Nếu vị công tử này không muốn lộ diện, như vậy cũng đừng miễn cưỡng nữa.

- Cũng được, đi thôi.

Hà Băng Hoa nói:

- Nơi này không thể ở lại lâu, chúng ta lập tức lên đường!

- Được rồi.

Tôn Lệ Hoa đồng ý.

Tam nữ trực tiếp cầm bao y phục rời đi, không để ý tới thi thể của Diêu gia song quỷ.

Đợi các nàng vừa rời đi, Sở Ly lắc đầu xuất hiện. Trường kiếm xẹt qua, hai cái đầu rơi xuống.

Diêu gia song quỷ này tinh thông phương pháp giả chết, tam nữ đã quá bất cẩn, bởi vì dung mạo của Diêu gia song quỷ khó coi. Cả người là độc, cho nên mới tránh như rắn rết, vì vậy mới không cẩn kiểm tra tình huống của bọn chúng, xem đã chết hay chưa.

Lần này Diêu gia song quỷ không chết, lần sau sẽ lại ám hại, không hẳn các nàng đã trốn được.

Hắn cầm kiếm đẩy xiêm y của song quỷ ra, từ trong lòng bọn chúng rơi ra mấy chiếc lọ. Lại tiếp tục chọc vào túi da hươu bên người bọn họ, nắm lấy bao y phục, chuẩn bị mang về phủ rồi đưa cho Bách thảo viện, để bọn họ nghiên cứu một chút.

Độc dược của Diêu gia song quỷ rất mạnh, có chỗ đặc thù, đáng để nghiên cứu.

Sáng sớm ngày thứ hai, hắn tiếp tục lên đường, phóng ngựa như bay, hắn muốn hồi phủ sớm hơn một chút.

Thư tịch trong tàng thư lâu hắn đã xem qua hết, không có ghi chép về thuật này, nhưng hắn biết, trong phủ còn có một thư khố, không ra cho người ngoài vào đọc.

Tuấn mã như rồng, tốc độ rất nhanh.

Từng con đường quan đạo bị bị nó vượt qua, mất một lúc đã không còn bóng dáng. Thấy nó chạy như bay như vậy, Sở Ly cũng tùy ý cho nó làm vậy. Tốc độ như thế, e rằng trưa mai là đã có thể chạy về Sùng Minh thành.

Đến giữa trưa, ánh mặt trời hừng hực, Sở Ly giảm bớt tốc độ một chút. Lại dừng lại để nó thả lỏng nghỉ ngơi. Hắn tiến vào một rừng cây bên đường, muốn nghỉ một chút ở trong dịch đình.

Tuấn mã vừa tiến vào rừng cây, Sở Ly ngẩn ra, quả thật là trùng hợp.

Trong dịch đình có ba nữ tử uyển chuyển, mặt che lụa trắng đang ngồi, người mặc y phục màu xanh nhạt, không nhiễm một hạt bụi, chính là tam nữ của Thái Hoa cốc.

Các nàng nghe thấy tiếng vó ngựa, quay đầu nhìn sang thì đã lập tức nhìn thấy Sở Ly.

Tam nữ ngẩn ra, ôm quyền.

Sở Ly thầm than thật là trùng hợp. Hắn cười ôm quyền một cái, nhảy xuống ngựa, thả dây cương ra để tự ngựa đi ăn cỏ xanh trong rừng cây, mình thì lại đi vào tiểu đình.

- Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của công tử.

Hà Băng Hoa đứng dậy, ôm quyền thi lễ:

- Đa tạ ân cứu mạng đêm qua!

Sở Ly lắc đầu cười cười:

- Sở Ly, tiện tay mà thôi, không cần phải khách khí.

Đôi mắt sáng của Trương Phỉ Hoa đánh giá hắn, khẽ cười nói:

- Sở công tử tuổi trẻ tài cao, có lẽ là đệ tử của danh môn đại phái?

Sở Ly mỉm cười:

- Thị vệ của phủ Dật Quốc Công.

- Phủ Dật Quốc Công?

Tam nữ hơi thay đổi sắc mặt, liếc mắt nhìn nhau.

Sở Ly đã dự liệu được phản ứng của các nàng, hắn cười nhạt, ngồi vào một bên khác của tiểu đình.

Môn phái võ lâm và phủ Quốc Công thường đối đầu với nhau. Chức trách của phủ Quốc Công chính là trấn áp võ lâm các phái trong địa bàn của mình. Không để cho bọn họ dùng vũ lực phạm lệnh cấm, trợ giúp triều đình làm thiên hạ yên ổn.

Ở trong mắt người của võ lâm, phủ Quốc Công chính là chó săn của triều đình, bọn họ xem thường mà vừa đau vừa hận.

Sau khi Sở Ly ngồi xuống cũng không nhìn các nàng mà quay đầu xem phong cảnh ở ngoài tiểu đình, vẻ mặt rất lạnh nhạt, muốn giữ một khoảng cách.

Hà Băng Hoa lấy lại bình tĩnh, nói:

- Dù công tử có thân phận như thế nào thì công tử cũng đã cứu chúng ta một mạng.

Sở Ly xua tay mỉm cười:

- Không cần phải như vậy, giữa chúng ta vẫn nên ít có liên quan thì hơn. Tối hôm qua ta thấy hai tên kia không hợp mắt, thuận tiện ra tay mà thôi. Các ngươi không cần phải lo lắng, coi như chưa xảy ra chuyện gì đi.

Hà Băng Hoa lắc đầu:

- Sở công tử quá khiêm nhường rồi.

Tôn Lệ Hoa kêu một tiếng:

- Có phải Sở công tử chê môn phái chúng ta nhỏ, cho nên xem thường hay không?

Sở Ly quay đầu liếc mắt nhìn nàng, cười lắc đầu.

Bờ môi đỏ của Tôn Lệ Hoa chu lên, nói:

- Rõ ràng là xem thường chúng ta mà!

Sở Ly thở dài:

- Kết giao với phủ Quốc Công, nếu như để cho sư phụ các ngươi biết được, sợ rằng sẽ bị cấm túc trong cốc, khó có thể ra ngoài!

- Sư phụ sẽ không ương ngạnh như vậy!

Tôn Lệ Hoa hừ lạnh nói.

Sở Ly cười nhìn về phía Hà Băng Hoa.

Tôn Lệ Hoa nhìn về phía Hà Băng Hoa, trên mặt Hà Băng Hoa hiện lên vẻ khó xử, môi đỏ nhếch lên không nói lời nào.

- Hà sư tỷ?

Tôn Lệ Hoa có chút nghi hoặc nhìn nàng.

Hà Băng Hoa thở dài:

- Tôn sư muội, Sở công tử nói không sai.

- Tuy rằng phủ Quốc Công đáng ghét, tuy nhiên không phải là không có người tốt.

Tôn Lệ Hoa có chút không rõ nói:

- Cho dù Thanh Mãng Sơn là danh môn chính phái, thế nhưng không phải vẫn có bại hoại hay sao?

Hà Băng Hoa nói:

- Sau này ta sẽ nói cho muội... Sở công tử, ân cứu mạng không cần báo đáp, nếu như có dặn dò gì, chỉ cần không phạm việc nghĩa, không vi phạm chính đạo, tiểu nữ sẽ toàn lực ứng phó.

Sở Ly cười nhạt:

- Yên tâm, ta sẽ không mang chuyện ân cứu mang ra yêu cầu các ngươi làm gì, chúng ta cứ coi như không quen biết đi.

Tam nữ đều có chút ngại ngùng, Tôn Lệ Hoa có chút không rõ nhìn về phía Hà Băng Hoa, mà Hà Băng Hoa không có ý giải thích.

Sở Ly cảm thấy vô vị, ở lại thì song phương cũng không dễ chịu, cho nên hắn đứng dậy ôm quyền một cái:

- Hi vọng có ngày gặp lại.

Hắn đặt hai ngón tay vào môi, huýt sao, tuấn mã từ trong rừng cây khoan thai chạy ra, hắn xoay người lên ngựa, lại ôm quyền một cái với tam nữ rồi giục ngựa rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.