Bạch Bào Tổng Quản

Chương 107: Chương 107: Đưa thư




Liều mình đỡ một đòn của cao thủ Thiên Ngoại Thiên, năm tầng Bích Hải Vô Lượng Công, kinh mạch đứt hết, lục phủ ngũ tạng dịch chuyển vị trí, Sở Ly phun ra một ngụm máu, hơi thở yếu ớt.

Quách Mộ Lâm xông tới, giữ cổ tay hắn, lấy từ trong ngực ra một bình ngọc, đổ đan hoàn trong bình ngọc ra, năm viên đan hoàn xanh ngọc nhét hết vào miệng Sở Ly.

Sở Ly khẽ rùng mình, một ngụm máu phun ra, đẩy đan hoàn ra ngoài.

Quách Mộ Lâm lo lắng, vội vàng ấn mấy ngón tay xuống ngực Sở Ly, rồi lại nhặt đan hoàn rơi xuống đất lên, bỏ mặc bùn đất, nhét lại vào miệng Sở Ly, trầm giọng nói:

- Nuốt đi!

Sở Ly há miệng, cố gắng nuốt đan hoàn, linh khí xung quanh cuồn cuộn truyền vào cơ thể, bồi dưỡng cơ thể, duy trì sức sống. Nếu như không có Khô Vinh kinh hắn cũng không dám làm như vậy. Thương tích có nặng thế nào đi nữa thì chỉ cần còn một hơi thở Khô Vinh kinh cũng có thể cứu sống.

- Tiểu tử nhà ngươi thật liều mạng!

Quách Mộ Lâm thấy hắn nuốt đan hoàn mới thở phào, lắc đầu nói:

- Đùa với mạng sống!

Tiêu Thi nhìn cái xác bị chém đứt đầu của lão giả áo xám, thần sắc bình tĩnh, từ từ bước tới bên Sở Ly, nói nhỏ:

- Quách lão, hắn không sao chứ?

- Không ổn cho lắm!

Quách lão nắm cổ tay Sở Ly, lắc đầu nói:

- Thương tích quá nặng, tên tiểu tử này tàn nhẫn với bản thân quá!

Sở Ly ngoái đầu nhìn Tiêu Thi.

Tiêu Thi ngồi xuống, thở dài:

- Sở Ly, vất vả rồi!

Sở Ly mỉm cười không nói gì, sợ mình mở miệng ra sẽ không kìm nén được máu.

- Tiểu thư! Tiểu thư!

Tiếng gọi của Hải Thanh Sơn truyền tới.

Quách Mộ Lâm vận công thét lên:

- Hải tiểu tử, ở bên này!

Hải Thanh Sơn chạy nhanh tới, nhìn Sở Ly nằm trên mặt đất khẽ sững người, chạy tới nơi lại giật mình khi nhìn cảnh tượng đầu một nơi người một nẻo của lão giả áo xám.

- Tiểu thư, không sao chứ?

Hải Thanh Sơn vội vàng hỏi.

Tiêu Thi lắc đầu:

- Không sao.

Hải Thanh Sơn nhìn Sở Ly trên mặt đất:

- Sở huynh đệ bị thương có nặng không?

Sở Ly mỉm cười, khóe miệng vấy máu, cười vậy nhìn càng thêm thê thảm.

Tiêu Thi cúi đầu nhìn Sở Ly, quay người chậm rãi bước tới dưới gốc cây, dựa vào cây ngồi xuống. Hải Thanh Sơn vội cản nàng lại, cởi áo mình ra lót xuống đất sau đó để nàng ngồi lên áo.

Quách Mộ Lâm lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra thì thấy hai hàng ngân châm, phát sáng lấp lánh dưới ánh trăng sáng tỏ.

Hắn ta đỡ Sở Ly dậy, cắm nhanh ba mươi sáu chiếc ngân châm lên người Sở Ly, phía trước phía sau, bên trái bên phải đều cắm không ít, nhìn giống như một con nhím.

- Không được vận công!

Quách Mộ Lâm nói:

- Ta giúp ngươi hóa giải dược lực!

Giọng Sở Ly khàn đặc giống như bị sặc khói, nói rất khó khăn:

- Vậy làm phiền Quách lão.

- Ài!

Quách Mộ Lâm lắc đầu:

- Đừng nói nữa.

Hắn ta đột nhiên im bặt, kinh ngạc nhìn Sở Ly.

Theo lý mà nói, bị thương nặng như vậy lúc này thương tích sẽ xấu đi, hắn phải hôn mê, không thể tỉnh táo được. Hắn ta lại bắt mạch lại cho Sở Ly, hình như không yếu đi, xem ra dược lực đã phát huy tác dụng.

Hải Thanh Sơn chạy tới:

- Quách lão, Sở huynh đệ không sao chứ?

- Theo tình hình hiện tại thì không chết được.

Quách Mộ Lâm đặt tay Sở Ly xuống, gật đầu:

- Có thể giữ được tính mạng, đúng là ông trời có mắt!

- Vậy…

Thanh Hải Sơn đang định hỏi lại thôi, nhìn Sở Ly.

Quách Mộ Lâm nhìn hắn, giận dữ nói:

- Ngươi muốn hỏi võ công có thể giữ được không chứ gì?

Hải Thanh Sơn lúng túng mỉm cười.

Quách Mộ Lâm cười nhạt:

- Lúc nào rồi mà vẫn còn nghĩ tới võ công, võ với chả công, rốt cuộc có gì tốt chứ!

Hải Thanh Sơn biết đã đụng chạm tới nỗi đau của ông ta, vội nói:

- Đúng, đúng, võ công không tốt đẹp gì.

- Đám người luyện võ các ngươi...

Quách Mộ Lâm trừng mắt nhìn hắn, bực tức xua tay:

- Cút, cút qua bên kia!

Hải Thanh Sơn bối rối xoa gáy, chạy về bên cạnh Tiêu Thi.

Tiêu Thi liếc nhìn hắn.

Hải Thanh Sơn hiểu ý nghĩa ẩn chứa trong đôi mắt trong veo của nàng: Tự chuốc nhục.

Sở Ly thầm cười khổ, nội lực cộng dồn năm tầng chạy trong kinh mạch giống như nước lũ chảy qua sông nhỏ, nhưng mà nước lũ chảy qua đường sông sẽ bị phá hủy, nội lực không cộng dồn năm lần căn bản không thể giết được cao thủ Thiên Ngoại Thiên.

Hắn có Khô Vinh kinh, có Tẩy Mạch quyết, còn có Kim Cang Độ Ách Thần Công, lại dựa vào Thông Cân đan nên mới dám liều như vậy.

Quách Mộ Lâm lại bắt mạch cho hắn, dược lực phát huy tác dụng sẽ từ từ khỏe lại.

Hắn ta đứng dậy bước tới bên Tiêu Thi:

- Tiểu Thi, để ta kiểm tra cho tiểu thư.

Tiêu Thi đưa cổ tay trắng như tuyết ra, Quách Mộ Lâm giúp nàng bắt mạch, thở phào:

- Cũng may vấn đề không nghiêm trọng, phải điều dưỡng kĩ lưỡng một thời gian, không thể giày vò thêm nữa.

Tiêu Thi nói nhỏ:

- Sở Ly không sao chứ?

- Ài…

Quách Mộ Lâm lắc đầu nói:

- Hắn muốn chết chung với cao thủ Thiên Ngoại Thiên, có thể giữ được tính mạng đã là ông trời ban phúc rồi, võ công không giữ được nữa!

Hai hàng lông mày của Tiêu Thi nhíu chặt lại.

Quách Mộ Lâm nói:

- Kinh mạch bị hủy hoại, là một phế nhân.

Tiêu Thi khẽ lắc đầu.

Quách Mộ Lâm cười nói:

- Tuy nhiên không có võ công cũng tốt, dù sao có Tiểu Thi nuôi hắn, sống cuộc đời bình an cũng là điều hạnh phúc.

Tiêu Thi khẽ đảo mắt, ánh mắt liếc qua Sở Ly giống như con nhím ngồi ở phía xa, khẽ thở dài một tiếng:

- Ở độ tuổi của hắn đều có suy nghĩ rằng võ công quan trọng hơn sinh mệnh, e rằng một khi gục ngã sẽ không thể gượng dậy!

- Cũng không tới mức vậy.

Quách Mộ Lâm cười nói:

- Hắn nhẫn tâm với chính mình như vậy sẽ không dễ dàng suy sụp đâu, yên tâm đi.

Tiêu Thi nhìn Sở Ly, khẽ gật đầu.

Nửa canh giờ sau, sáu người Triệu Khánh Sơn cũng bay tới, quần áo rách nát, không còn chút khí chất như thường ngày, toàn thân nhếch nhác.

- Tiểu thư.

Bọn họ thấy Tiêu Thi bình an vô sự, tất cả đều rất vui mừng.

Tiêu Thi mỉm cười:

- Các vị tiền bối vất vả rồi.

Sáu người Triệu Khánh Sơn lại gần nàng, nhìn thấy sắc mặt nàng chỉ hơi nhợt nhạt, ngoài ra không có vấn đề gì khác, ai nấy cũng thở phào nhủ thầm may mắn.

Bảy đại cao thủ tới tập kích, bọn họ bị giữ chân lo thân không xong, cũng không biết phải làm sao.

Lúc này họ mới có tâm trạng quan sát xung quanh, nhìn thấy lão giả áo xám đầu một nơi người một nẻo, lại nhìn Sở Ly toàn thân bị cắm châm bạc, kinh ngạc nói:

- Tiểu Sở giết sao?

Quách Mộ Lâm trợn mắt:

- Đợi các ngươi tới thì chúng ta chết từ lâu rồi!

- Tiểu Sở, hắn…

Sáu người kinh ngạc nhìn Sở Ly.

Bọn họ là cao thủ Thiên Ngoại Thiên biết rõ sự cách biệt một trời một vực giữa cao thủ Thiên Ngoại Thiên và Tiên Thiên, cao thủ Tiên Thiên có lợi hại thế nào đi nữa cũng không thể giết được cao thủ Thiên Ngoại Thiên!

- Sở tiểu tử liều chết chung với gã đó, võ công của hắn không bằng gã kia nhưng mạng thì ngoan cường hơn!

Quách Mộ Lâm lắc đầu nói.

Triệu Khánh Sơn và mọi người kinh ngạc nhìn Sở Ly.

Sở Ly có thể giết được một cao thủ Thiên Ngoại Thiên chắc đã tu luyện được võ học uy lực mạnh, cao thủ cùng một cảnh giới cách biệt cực lớn, quan trọng vẫn là uy lực của võ công, trong tình huống cực đoan chưa chắc đã không thể vượt cảnh giới.

Chắc Sở Ly là người trẻ tuổi, gặp nhị tiểu thư tuyệt sắc vô song, xá thân bảo vệ, bộc phát sức mạnh kinh người và trùng hợp giết được cao thủ Thiên Ngoại Thiên.

- Tiểu thư, chúng ta có tiếp tục đi không?

Triệu Khánh Sơn nhíu mày nói:

- Phủ Nhân Quốc Công muốn lật mặt rồi.

Sở Ly ho khẽ một tiếng.

Quách Mộ Lâm bước tới:

- Nói đi!… Lúc nào rồi mà vẫn còn lo nghĩ!

Sở Ly nói khẽ:

- Cần lập tức thông báo cho tri phủ.

- Ngươi thật thích lao tâm khổ tứ, lúc nào rồi, yên tâm dưỡng thương đi!

Quách Mộ Lâm giận dữ nói:

- Những việc còn lại không cần ngươi lo!

Sở Ly nói:

- Ta muốn nhờ Hải huynh giúp gửi thư cho tam tiểu thư.

Hải Thanh Sơn vội vàng nói:

- Không vấn đề gì.

Tiêu Thi nhìn Sở Ly, lắc đầu mỉm cười, xem ra hắn vẫn trung thành với tam muội!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.