Bạch Bào Tổng Quản

Chương 462: Chương 462: Gặp lại




Sở Ly đi tới Thiên Xu viện, đi vào trong phòng.

Trong phòng ánh đèn sáng rõ chỉ có một mình Tiêu Thi, Liễu Nhứ ở gian nhà bên cạnh chăm sóc cho Tuyết Lăng.

Tiêu Thi đang nằm nghiêng ở trên giường nhỏ đọc sách, áo ngủ bằng gấm che khuất đường cong núi non chập trùng của nàng, vẻ mặt của nàng rất lười biếng, mặt ngọc kiều diễm mà lại ướt át.

- Đã giết được tên kia chưa?

Tiêu Thi thả cuốn sách xuống, lười biếng hỏi.

Lúc trước Sở Ly đã đoán được cung phụng cấm cung sẽ tới ám sát mình, cho nên hắn đã sớm nói với Tiêu Thi.

Cũng không phải là Tiêu Thi lo lắng, chỉ là nàng rất hiếu kỳ, không biết Sở Ly có thể giết chết được Trương Thứ hay không mà thôi.

Sở Ly lắc đầu:

- Không giết được.

- Chạy trốn rồi sao?

Tiêu Thi kinh ngạc.

Sở Ly gật gật đầu nói:

- Bí thuật của Tử Vân sơn rất lợi hại, ta không đuổi kịp được... Hắn ở cấm cung, ta cũng không thể qua bên kia giết người, sợ là hoàng thượng sẽ không đồng ý!

Hắn có thần thông Thông Thiên triệt địa, một khi thi triển ra, có thể trực tiếp tìm được Trương Thứ.

Nhưng Trương Thứ thân là cung phụng cấm cung, vẫn luôn ở trong cấm cung, cho dù mình tìm tới thì cũng không thể xông vào cấm cung giết người được.

Cũng may Trương Thứ cũng không dám phô trương thanh thế, cho dù hắn là cung phụng cấm cung thì cũng không thể giết bí vệ cấm cung.

Nghe qua đều có hai chữ cấm cung, nhưng cũng không phải là người cùng một đường.

Tiêu Thi mở miệng cười nói:

- Ngươi mà cũng có lúc không giết được người hay sao?

- Tiểu thư có muốn luyện công hay không?

Sở Ly nói.

Tiêu Thi ngẩn ra, lập tức lắc đầu một cái:

- Không muốn.

Sở Ly nói:

- Tuy rằng ta có thể che chở cho tiểu thư, thế nhưng chung quy vẫn có chuyện ngoài ý muốn. Cho nên võ công của mình vẫn là thứ đáng tin cậy nhất, thuật ám sát của Tử Vân sơn khó lòng đề phòng được.

- Ta cũng lớn tuổi rồi, luyện võ công cũng rất là tốn sức!

Tiêu Thi lắc đầu nói:

- Thà rằng như vậy, còn không bằng không biết võ công thì tốt hơn.

- Ta đã đạt được truyền thừa võ công của Lục Ngọc Dung.

Sở Ly mỉm cười nói:

- Cửu thiên huyền nữ thần công, tiểu thư không muốn luyện một chút hay sao?

- Cửu thiên huyền nữ thần công...

Tiêu Thi trầm ngâm nói:

- Dường như ta đã nghe nói qua ở nơi nào đó rồi vậy.

- Võ công của Lục Ngọc Dung rất lợi hại.

Sở Ly than thở:

- Cửu thiên huyền nữ thần công này đúng là một môn kỳ học, có điều có một chỗ hại, đó là không thể thân cận cùng nam nhân.

- Hả?

Tiêu Thi kinh ngạc hỏi.

Sở Ly nói:

- Bên người Lục Ngọc Dung đều là nữ nhân, không có nam nhân tới gần, cũng là bởi vì nguyên nhân tu luyện Cửu thiên huyền nữ thần công mà ra.

- Còn có diệu dụng như vậy sao...

Tiêu Thi cười lắc đầu:

- Nếu như tới gần nam nhân thì sẽ như thế nào?

- Sợ rằng nam nhân sẽ phải mất mạng.

Sở Ly nói:

- Chí âm chí hàn, nam nhân không chịu nổi được cái này.

- Như vậy cũng nói, nếu như ta luyện cái này, ngươi sẽ không thể ngây ngốc ở bên cạnh ta hay sao?

Tiêu Thi bật cười nói:

- Ngươi muốn lười biếng, về bên tiểu muội đúng không?

Sở Ly tức giận trừng mắt nhìn nàng một chút.

Tiêu Thi mở miệng cười nói:

- Ta thấy ngươi không có lòng tốt đó.

Sở Ly nói:

- Tiểu thư yên tâm đi, ta sẽ ở lại chỗ này bảo vệ tiểu thư!

Tiêu Thi lắc đầu nói:

- Ta không muốn luyện.

Sở Ly bất đắc dĩ nhìn nàng:

- Được rồi, không luyện thì không luyện.

Luyện Cửu thiên huyền nữ thần công có chỗ lợi cũng có chỗ hỏng, luyện tốt thì quả thật có thể phòng thân, nhưng cũng sẽ thay đổi tính tình, trở nên lạnh lùng như băng, không bằng ôn nhu như nước như hiện tại thì tốt hơn.

Tiêu Thi nói:

- Lục Ngọc Dung hỗ trợ thật hay sao?

- Nàng là người không có lợi thì sẽ không nhúng tay vào.

Sở Ly cười nói:

- Hỗ trợ dẫn Pháp Viên ra ngoài, ta nhân cơ hội giết Mạnh Kiên... Đúng rồi, vị tiền bối kia của Tử Vân sơn còn không xuất quan sao?

- Chuyện này phải hỏi tam muội một chút.

Tiêu Thi nói:

- Nàng phụ trách liên hệ cùng vị tiền bối này... bản lĩnh ám sát của bọn họ rất lợi hại, ngươi phải cẩn thận một chút.

- Là tiểu thư phải cẩn thận mới đúng.

Sở Ly cau mày nói:

- Võ công của Tuyết Lăng không đủ dùng.

Bây giờ Tuyết Lăng là Tiên Thiên cảnh, ở trong võ lâm cũng được xem như là hảo thủ. Thế nhưng đặt ở trong Vương phủ và bên người Tiêu Thi thì lại có vẻ võ công không đủ, lúc mấu chốt chỉ có thể ngăn chặn được một chút, nhưng sẽ làm cho chính mình bị thương, thân ở trong cảnh nguy hiểm.

- Nàng mới tu luyện được bao lâu cơ chứ?

Tiêu Thi nói:

- Cũng không thể gấp được.

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

Tuyết Lăng tích lũy không đủ, muốn đột phá Thiên Ngoại thiên là chuyện không quá thực tế.

Hắn có thể giúp Tuyết Lăng đột phá đến Tiên Thiên, nhưng Thiên Ngoại thiên thì lại không có cách nào trợ giúp nàng trực tiếp đột phá được.

Sau khi Tiên Thiên viên mãn sẽ tiến vào thắng cảnh tìm hiểu, hắn đã đặt xuống nền móng vững chắc cho Tuyết Lăng, lực lượng tinh thần mạnh mẽ làm cho ngộ tính của nàng tăng lên rất nhiều, chỉ cần Tiên Thiên viên mãn là có thể thuận lợi đột phá được.

Tuyết Lăng tích lũy không đủ, thế nhưng Tưởng Hòe thì lại đầy đủ.

Mấy ngày qua hắn vẫn đang suy tư, phải làm sao mới có thể giúp Tưởng Hòe một chút, tìm một thắng cảnh, để Tưởng Hòe bế quan đột phá.

- Đại hôn của Đại công tử sắp tới, theo ta thấy, đêm nay chúng ta rời đi đi.

Sở Ly trầm ngâm nói:

- Để Tuyết Lăng và Liễu Nhứ trở về, cũng vừa vặn tránh Tử Vân sơn ám sát một chút.

- Được.

Tiêu Thi gật gù.

Lúc sáng sớm, Sở Ly tỉnh lại ở trên đảo nhỏ của mình, ngủ rất là ngon.

Hòn đảo nhỏ này mới là ngôi nhà chân chính của mình, hoàn toàn thuộc về mình, An vương phủ chỉ là nơi hắn ở tạm, hắn thực sự không sinh ra được một chút tâm tư an tâm nào cả.

Tuyết Lăng đã tỉnh lại, đang ở trong viện chậm rãi hoạt động, tu luyện Huyền Âm chưởng.

Vận chuyển Huyền Âm chưởng, nội lực chí âm chí hàn lưu chuyển, thương thế đang không ngừng được chữa trị, thao túng đối với thân thể càng ngày càng trở nên như ý.

Sở Ly đứng dậy đi tới trong viện, đánh giá nàng.

- Công tử, ta định bế quan.

Tuyết Lăng nói.

Lần bị thương này làm cho nàng chịu kích thích mãnh liệt, thật là mất mặt, căn bản không giúp được gì, nếu không phải lần này Mạnh Kiên bị lửa giận kích thích, chuyển qua đối phó mình thì sợ rằng tiểu thư khó mà giữ được tính mạng.

- Cũng tốt.

Sở Ly nói:

- Bế quan ở ngay đây đi, lúc nào đạt tới Tiên Thiên viên mãn, ta sẽ đưa ngươi đi Tuyết Nguyệt hiên, đột phá đến Thiên Ngoại thiên.

- Vâng.

Tuyết Lăng dùng sức gật đầu.

Trong lúc Sở Ly nói chuyện, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

Tuyết Lăng phát hiện ra sắc mặt hắn khác thường, cũng không dám quấy nhiễu.

Sở Ly đột nhiên biến mất, sau một khắc đã xuất hiện ở trên Ngọc Kỳ đảo.

Trên Quan Tinh lâu của Ngọc Kỳ đảo có một nữ nhân áo trắng đứng đó, lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ, xem mặt hồ mênh mông, khuôn mặt ngọc hoàn mỹ trắng như tuyết, ánh mắt lành lạnh, hai mắt như ngọc thạch đen rạng rỡ, đoạt hồn phách của người khác.

Sở Ly đột nhiên xuất hiện.

Nữ tử mặc áo trắng lập tức có cảm giác, từ tốn nói:

- Ngươi đã đến rồi.

Sở Ly hít sâu một hơi, đè xuống tâm tư mãnh liệt, nói ra một câu rất tối nghĩa:

- Tại sao lại trở về?

- Đại ca kết hôn, chung quy vẫn phải quay về nhìn một chút.

Tiêu Kỳ chậm rãi xoay người, bình tĩnh nhìn hắn:

- Chúng ta đã lâu không gặp.

Sở Ly chậm rãi nói:

- Đã lâu không gặp.

Sóng mắt trong trẻo của Tiêu Kỳ bình tĩnh như hồ nước ở bên ngoài, không có một tia gợn sóng nào cả:

- Phủ Quốc Công so với trước đó còn tốt hơn, tất cả đều là công lao của ngươi.

- Không dám nhận.

Sở Ly nói.

Tiêu Kỳ xoay người, lần nữa nhìn về phía mặt hồ mênh mông.

Trong đầu của Sở Ly có muôn vàn suy nghĩ, dù làm thế nào cũng không dừng lại được.

Hắn đã nghĩ tới vô số tình cảnh khi hai người gặp lại, thế nhưng hắn lại không nghĩ tới sẽ là thời khắc này, lại gặp mặt như vậy.

Trong lòng có vô số suy nghĩ, thế nhưng cuối cùng lại chỉ có thể hóa thành hai câu này.

Hắn đi tới bên người Tiêu Kỳ, nhìn mặt hồ mênh mông, ngửi mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người nàng, đột nhiên hắn có cảm giác tâm linh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả xao động đều lập tức thối lui.

Trong Quan tinh lâu như nghe thấy cả tiếng kim rơi, chỉ có gió nhẹ từ từ thổi qua, làm cho tấm lụa ở chung quanh bay phấp phới mà thôi.

Một lúc lâu sau, thanh âm lạnh nhạt của Tiêu Kỳ vang lên:

- Hôn lễ của đại ca sẽ thuận lợi chứ?

- Sẽ.

Sở Ly gật đầu:

- Chuyện nên làm đã làm, võ lâm các phái không dám quấy rối, triều đình cũng sẽ không làm bừa, sẽ không có sóng lớn gì cả.

- Như vậy cũng tốt.

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nói.

Bỗng nhiên Sở Ly sinh ra một loại ảo giác, giống như trở lại lúc mình vừa mới vào phủ, khi đó Tiêu Kỳ cũng đối xử với mình như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.