Bạch Bào Tổng Quản

Chương 347: Chương 347: Giao chiến




Tiêu Bạch Hạc nở nụ cười khổ:

- Ngươi đã đoán ra rồi?

Sở Ly cười nói:

- Không nghĩ tới Tứ công tử có kiếm pháp khó lường như thế!

- Vẫn đánh không lại được cao thủ Thiên Ngoại thiên.

Tiêu Bạch Hạc lắc đầu.

Sở Ly nói:

- Nếu là một Thiên Ngoại thiên, Tứ công tử đánh lại là điều chắc chắn, ba người... kiếm pháp của Tứ công tử là gì vậy?

- Truy hồn đoạt mệnh kiếm.

Tiêu Bạch Hạc thở dài:

- Đáng tiếc ta không luyện đến thượng thừa.

- Truy hồn đoạt mệnh kiếm...

Sở Ly cảm khái nói:

- Kiếm như tên.

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Lão tứ, đệ hồ đồ gì vậy, có bốn cao thủ Thiên Ngoại thiên mà đệ còn dám đi trêu chọc vào sao?

- Nhị tỷ, không giết mấy người thì đệ thực sự không có cách nào xả cơn giận này!

Tiêu Bạch Hạc khẽ cắn răng, hừ lạnh nói:

- Nếu không phải không giết được An vương, đệ đã sớm động thủ rồi!

- Đệ điên rồi!

Tiêu Thi tức giận:

- Giết mấy người thì có tác dụng gì... Nếu như đệ có mệnh hệ gì, đại ca và chúng ta nên làm sao bây giờ, sau trăm tuổi biết ăn nói thế nào với mẫu thân chứ?

Tiêu Bạch Hạc rất bất đắc dĩ nhìn nàng.

Tiêu Thi nói:

- Không cho phép cao thấp với người của An vương phủ nữa, nếu không, ta sẽ tự mình đánh gãy chân đệ!

Tiêu Bạch Hạc than thở:

- Không phải đệ tức giận hay sao, nhị tỷ, tỷ cũng phải cẩn thận, tên An vương này rất nham hiểm!

- Đương nhiên ta biết!

Tiêu Thi lườm hắn một cái rồi hừ lạnh nói:

- Đệ đừng có chú ý tới chuyện này, nhanh đi về đi!

Tiêu Bạch Hạc nhìn về phía Sở Ly.

Sở Ly cười lắc đầu, một nguồn lực lượng vô hình tiến vào thân thể của hắn, chữa trị lục phủ ngũ tạng, như được ngâm ở trong suối nước nóng vậy.

Chưởng lực của Mạnh Chấp vẫn dây dưa không ngớt ở trong thân thể hắn, loại bỏ thế nào cũng không được, dù sao cũng là cao thủ Thiên Ngoại thiên, nội lực cực kỳ tinh khiết, không phải là thứ mà hắn có thể loại bỏ.

Nhưng mà ở dưới cỗ lực lượng ấm áp này, rất nhanh chưởng lực của Mạnh Chấp đã tiêu tan. Giống như tuyết trắng gặp ánh mặt trời vậy.

- Sở tổng quản, đa tạ.

Tiêu Bạch Hạc ôm quyền một cái.

Sở Ly mỉm cười:

- Tứ công tử cẩn thận, người của An vương phủ không sẽ bỏ qua. Đi ra ngoài nhất định phải mang theo cao thủ Thiên Ngoại thiên.

- Ừm, ta hiểu rõ.

Tiêu Bạch Hạc gật đầu.

Đây là lần đầu tiên hắn đối đầu cùng cao thủ Thiên Ngoại thiên. Đã biết sự lợi hại của họ, mình không bì bằng, cho nên phải chuyên tâm tu luyện thì mới có hi vọng đánh lại. Chỉ có điều đáng tiếc cảnh giới Thiên Ngoại thiên gian nan, không phải muốn đột phá là có thể đột phá được.

Nghĩ tới đây, hắn nhìn về phía Sở Ly.

Tuổi của Sở Ly so với mình còn ít hơn, nhưng đã đột phá đến Thiên Ngoại thiên, thật không biết đã đạt được kỳ ngộ gì.

- Được rồi. Đi nhanh lên.

Tiêu Thi nói:

- Trên đường cẩn thận một chút, đừng bị người ta thu thập!

- Nhị tỷ, đệ là người từng trải!

Tiêu Bạch Hạc cười nói.

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Chính bởi vì sự từng trải của ngươi cho nên mới không cho phép bất cẩn!

- Vâng, vậy đệ đi trước!

Tiêu Bạch Hạc ôm quyền một cái, bóng đen lóe lên, đã biến mất ở trong rừng cây.

Tiêu Thi lắc lắc đầu nói:

- Tên tiểu tử này, thật không khiến cho người ta bớt lo.

Sở Ly nói:

- Tứ công tử võ học cao thâm, tương lai nhất định sẽ có thành tựu, chúng ta đi thôi!

- Ài.... Vừa nghĩ tới sắp bái đường, ta hận không thể tự mình chết đi!

Tiêu Thi thở dài một tiếng.

Sở Ly không lên tiếng.

Hắn cũng cảm thấy rất khó chịu, vạn nhất các loại mưu tính của mình không có hiệu quả. Không giết chết được An vương, như vậy Tiêu Thi sẽ thật sự tiến vào hố lửa, chỉ có thể giả chết thoát thân, hoặc là trực tiếp trói nàng lại, biến mất không còn tăm hơi, trở thành huyền án mà thôi.

Xem sắc mặt của Sở Ly, Tiêu Thi cười nói:

- Ngươi cũng đừng sầm mặt lại, linh hạc không được thì đổi một ngọn núi khác xem sao?

- Một ngọn núi khác sao?

Sở Ly nhíu mày lắc đầu:

- Ta đã thấy sự lợi hại của linh thú. Vạn nhất đi ngọn núi khác, chọc một đầu linh thú khác. Nó truy sát ta ra Thập Vạn Đại Sơn thì làm sao bây giờ? Cho nên quên đi!

Sau khi Sở Ly xem qua linh hạc hắn mới phát hiện ra linh thú so với ghi chép trên thư tịch còn mạnh hơn càng khiến cho người ta tuyệt vọng hơn nữa.

Linh hạc còn tốt. Nếu như đụng phải linh thú hung ác hơn, như vậy nó sẽ giết mình, cho dù truy sát ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn cũng có thể. Mà một khi ra Thập Vạn Đại Sơn nó sẽ đại khai sát giới, mình cũng không ngăn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó giết người, như vậy sẽ thực sự là nghiệp chướng nặng nề.

Nếu như muốn đi ngọn núi khác thì cũng phải chờ Đại Viên Kính Trí của mình mạnh hơn, có thể nhìn xa hơn, hoặc là Khô Vinh kinh tiến thêm một bước, mới có một chút nắm chắc.



Rất nhanh đám người An vương đã nhìn thấy Thần Đô sừng sững bao la, cũng nhìn thấy bốn người ở ngoài Thần Đô thành.

Tiêu Thi che mặt mặc một bộ y phục màu trắng, bên người có Liễu Nhứ và Tuyết Lăng đi theo, phía sau có Sở Ly đang đứng.

Cho dù ngoài cửa thành có người đến người đi, thế nhưng bốn người bọn họ lại rất dễ thấy.

Nhìn thấy An vương, bọn họ tiến tới, Tiêu Thi tiến vào cỗ kiệu, nhị nữ đứng ở bên kiệu.

Sở Ly thì lại đi tới gần An vương, ôm quyền một cái:

- Xin chào Vương gia.

- Các ngươi đi cũng rất nhanh đó.

An Vương bình tĩnh nói:

- Có nhìn thấy thích khách kia không?

- Thích khách gì vậy?

Sở Ly giả vờ kinh ngạc.

An vương cười nhạt:

- Lục Ngọc Dung liên thủ với ngươi sao?

Sở Ly nói:

- Hai phủ Quốc Công Nhân Dật có huyết hải thâm cừu, song phương đã chém chết nhiều người như vậy, Vương gia cảm thấy có khả năng sao?

An vương lạnh nhạt nói:

- Trên đời này không có chuyện gì không thể, đặc biệt là do hai người thông minh như các ngươi đồng thời ra mặt, chuyện không thể cũng biến thành có khả năng!

Sở Ly nghiêm nghị nói:

- Vương gia đã đánh giá cao tại hạ rồi. Ta không có bản lĩnh cao như vậy, không hóa giải được cừu hận giữa hai phủ.

- Lục Ngọc Dung!

An vương cười nhạt:

- Một ngày nào đó, ta sẽ bắt nàng về!

Sở Ly nói:

- Vậy thì chúc An vương mã đáo thành công!

An vương liếc xéo hắn một chút, vung vung tay, ra hiệu có thể cút sang một bên.

Sở Ly biết điều đi tới cạnh kiệu.

Nghi trượng tiến lên, tấu lên nhạc khúc, rước lấy sự chú ý của mọi người, lúc này bọn họ mới nhớ tới, An vương điện hạ đi nghênh đón Nhị tiểu thư của phủ Dật Quốc Công, đệ nhất mỹ nữ Đại Quý, lúc này mọi người đã về tới nơi!

Rất nhanh mọi người đã kéo đến, nếu không có Thần quang quân của Thần Đô đến đây duy trì thì đám người nhiệt tình sẽ xông tới lật tung cỗ kiệu, nhìn phong thái của đệ nhất mỹ nhân Đại Quý rồi.

Sở Ly và Tuyết Lăng, Liễu Nhứ ở cạnh kiệu, theo đội nhân mã tiến vào Thần Đô, đến trước An vương phủ.

Sau đó là một phen náo nhiệt, bái thiên địa, vào động phòng, so với đại hôn của bình dân bách tính lại còn long trọng, rườm rà hơn nhiều. Dằn vặt từ buổi trưa đến buổi tối, sau đó mở yến hội, Sở Ly thân là người nhà mẫu thân tân nương, thị vệ nhất phẩm, thân phận đủ để ngồi lên trên bàn cao.

Cái bàn này có năm người, ngoại trừ Sở Ly ra, bốn người còn lại hắn đều không nhận ra.

Ngồi ở chính giữa là một thanh niên gầy ốm, không chênh lệch nhiều so với Sở Ly, hắn híp mắt cười, lộ ra mấy phần xấu xa, xem ra là một hỗn thế ma vương.

Nhưng Sở Ly sẽ không coi khinh hắn, người có thể ngồi vào cái bàn này, không có một người nào có địa vị thấp kém cả.

Thanh niên này đứng lên, ôm quyền một cái, cười ha hả nói:

- Sở tổng quản, đến đây, để ta giới thiệu cho người một chút, tại hạ Lý Quý, là Phó tổng quản bên trong vương phủ. Vị này chính là đại ca Tiết Thiết Tiết tướng quân của Vương phi chúng ta, vị này chính là huynh trưởng Tống Mộng Lân Tống Thị Độc của Tống vương phi, vị này thì là tổng quản nội phủ Tống Tam Tư Tống tổng quản của vương phủ chúng ta.

Sở Ly nhíu nhíu mày, ôm quyền mỉm cười:

- Sở Ly bái kiến Tiết tướng quân, Tống Thị Độc. Sau này chúng ta chính là người một nhà, nếu như Sở mỗ có chỗ gì không bình thường, đắc tội, mong Tiết tướng quân và Tống Thị Độc bao dung!

Hắn thầm hừ một tiếng, mọi người đang ngồi, mình có cấp bậc cao nhất, thế nhưng những người này cố ý bắt tội, bắt nạt hắn. Muốn cho hắn một đòn phủ đầu, lại càng không chủ động hành lễ, muốn mình mở miệng nói chuyện trước!

Tiết Thiết và Tống Mộng Lân này hắn đã sớm biết, thân phận có khác biệt, hắn không thể làm càn quá mức. Còn hai tổng quản nội phủ thì không cần phải khách khí, mình sẽ lập tức trở thành người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, không cần cho bọn họ mặt mũi.

- Sở tổng quản tuổi còn trẻ mà đã có thể tấn chức làm nhất phẩm, chúng ta cực kỳ ước ao đó!

Tiết Thiết cười ha hả nói.

Tướng mạo của hắn phổ thông, mặt dài, mắt hẹp dài, trong lúc nhìn quanh có hàn mang rậm rạp, hiển nhiên là hạng người tay đầy máu tanh, kiên cường mà lại rất hung hăng.

Sở Ly bưng chén bạc lên, mỉm cười nói:

- Tiết tướng quân vì nước trấn thủ biên cương, đã chịu cực khổ, ta kính Tiết tướng quân một chén!

Hắn dứt lời uống một hơi cạn sạch.

Tiết Thiết cười ha hả, nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.