Bạch Bào Tổng Quản

Chương 257: Chương 257: Hàn Yến




Thần Đao thất thức được vẽ rất rõ ràng ở trên vách, văn tự cổ kính và cứng cáp.

Hắn quét mắt qua một cái, đã in dấu vào trong đầu.

Trường đao vung lên, bụi đá rì rào, chỉ cần một lúc vách đá đã trơn nhẵn như gương, Thần Đao thất thức đã hoàn toàn biến mất ở trong nhân gian.

Hắn nhẹ nhàng đi ra khỏi sơn động, từ một đầu khác đi ra ngoài. Nơi này là một lỗ nhỏ ở giữa vách đá cheo leo, còn bị dây leo che khuất, hầu như không thể phát hiện ra được.

Rất nhanh hắn đã hiện ra ở trước người của Lí Hàn Yến.

Lí Hàn Yến đã ôm vai ngủ thiếp đi, bị cảm giác bi thương, hoảng sợ, thống khổ, kinh hỉ, thay phiên dằn vặt lâu như vậy. Rốt cuộc nàng đã uể oải không thể tả, vì vậy trong lúc bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.

Khuôn mặt thanh tú trắng bệch, trên trán chảy mồ hôi ròng ròng, hai hàng lông mày thanh tú nhíu chặt, lẩm bẩm nói nhỏ:

- Gia gia... Gia gia...

Sở Ly thở dài một tiếng, lắc đầu một cái.

Đây là tội nghiệt của hắn. Đáng tiếc hắn đến chậm, không thể cứu được lão giả kia. Kỳ nguyên đan không được, phương pháp thâu thiên hoán nhật cũng không cứu sống được hắn.

Lí Hàn Yến bỗng nhiên kinh hô một tiếng, đột nhiên ngồi dậy.

Sở Ly đưa một bao y phục cho nàng:

- Gặp ác mộng sao?

- Đỗ đại ca.

Lí Hàn Yến nhìn thấy người tới là hắn, nàng lập tức bình tĩnh lại.

Sở Ly nói:

- Thần Đao môn đã bị diệt môn, thù này xem như đã được báo.

Lí Hàn Yến nhẹ nhàng gật đầu.

- Trong bao y phục có xiêm y, ngươi đổi đi. Sau đó ta sẽ đưa ngươi đi bái sư học nghệ!

Sở Ly đi ra khỏi sơn động.

Lí Hàn Yến cắn môi mở bao y phục ra. Bên trong là sáu, bảy kiện nữ sam, nội y áo khoác đều có đầy đủ.

Nàng đổi một thân áo xanh, chậm rãi đi ra khỏi sơn động.

Sở Ly đang ngồi ở cửa động nhìn về phương hướng Thần Đao môn, vẻ mặt rất bình tĩnh.

- Đỗ đại ca, ta muốn đi xem một chút.

Lí Hàn Yến nói.

Sở Ly gật gù, đưa tay nắm chặt cổ tay của nàng, nhẹ nhàng bước lên trên. Đi tới ngoài đại điện của Thần Đao môn.

Lúc này Thần Đao môn đã không còn người nào nữa, cửa lớn đại điện đóng chặt.

- Ở bên trong.

Sở Ly ra hiệu.

Lí Hàn Yến nhìn hắn, dùng sức mở cửa lớn ra.

Mùi máu tanh sền sệt trong nháy mắt đã tràn vào trong thân thể, nàng trợn mắt lên. Ngơ ngác nhìn đám thi thể không đầu và thủ cấp ở một chỗ chung quanh, còn có máu đen đầy đất nữa.

- Ọe!

Đột nhiên nàng khom lưng nôn mửa.

Sở Ly cười nhạt.

Lần này đã đủ để xóa bỏ gần hết bi thương của nàng.

Lí Hàn Yến không ngừng nôn mửa, mãi đến khi không thể nôn ra được nữa thì mới thôi. Thế nhưng cũng không có cách nào nhịn được ý muốn nôn mửa.

Tình cảnh vừa nãy đã tạo thành xung kích khó có thể tưởng tượng được đối với nàng.

Sở Ly tiến lên nhẹ nhàng vỗ vỗ vào sau lưng của nàng, linh khí khuếch tán vào trong thân thể nàng. Giống như được ngâm vào trong nước suối lạnh lẽo, các loại cảm giác không khỏe tức thì tiêu tan.

- Đi thôi.

Sở Ly nói.

Lí Hàn Yến dùng sức gật đầu.

Hắn nắm cổ tay nàng, nhẹ nhàng rời khỏi Thần Đao môn.



Vì chăm sóc cho Lí Hàn Yến cho nên khinh công mà Sở Ly sử dụng không được nhanh, dọc theo quan đạo, ngày đi đêm nghỉ.

Chạng vạng một ngày nọ, hai người đã đi tới một gian miếu đổ nát.

Tượng phật không có, chỉ còn lại một đống đổ nát thê lương, cửa miếu cũng không còn.

Khí trời lạnh lẽo, buổi tối cần nghỉ ngơi, một căn phòng bị rách nát còn tốt hơn so với ở bên ngoài một đêm.

Sở Ly đốt lửa, ánh lửa đỏ hừng hực chiếu rọi mặt của Lí Hàn Yến, lúc này sắc mặt của nàng đã tốt hơn rất nhiều.

Một đường đi năm sáu ngày, lúc này tâm tình của nàng đã chậm rãi bình phục lại.

Sở Ly cảm thấy đã đến lúc, không thể trì hoãn được nữa, hắn trầm ngâm nói:

- Đêm nay ta sẽ thi thuật cho ngươi, giúp ngươi Trúc Cơ.

- Đó là Cửu Chuyển Hoán Mạch thuật hay sao?

Lí Hàn Yến nói.

- Sao vậy?

- Làm phiền Đỗ đại ca rồi.

Sở Ly mỉm cười nói:

- Sau khi thi thuật này, ngươi đã có thể bắt đầu luyện công.

Hắn nói xong rồi lấy ra một hộp châm, ra hiệu nàng ngồi xuống. Sau đó kim châm ngân châm mộc châm bay lên, trong nháy mắt đã đâm vào quanh thân nàng.

Nàng bị điểm huyệt, không thể động đậy một chút nào, thân thể mất đi cảm giác và sự khống chế. Giống như mình chỉ còn lại cái đầu vậy.

Sở Ly bỏ thêm hai khối gỗ vào trong đống lửa:

- Nơi ngươi sắp đi chính là Tuyết Nguyệt hiên, môn phái võ lâm nhất lưu, nội tình thâm hậu. Nếu như ngươi chịu khó. Tương lai tất thành cao thủ võ lâm.

Nàng lại mở miệng nói chuyện:

- Đỗ đại ca chính là người của Tuyết Nguyệt hiên sao?

Sở Ly lắc đầu:

- Ta không phải.

- Như vậy Đỗ đại ca và Tuyết Nguyệt hiên có quan hệ gì sao?

- Quan hệ...

Sở Ly bật cười, nhìn lửa đang nhảy lên, hắn ngơ ngác thất thần.

Lí Hàn Yến thầm than, lại tới nữa rồi.

Một đường đi tới, nàng phát hiện ra thỉnh thoảng Lý đại ca sẽ có loại vẻ mặt này. Dường như đang nhớ nhung người nào đó.

Nàng suy đoán, có khả năng người này ở ngay trong Tuyết Nguyệt hiên. Bằng không cũng không tới mức nhắc tới Tuyết Nguyệt hiên hắn lại có vẻ mặt như thế.

Nàng không quấy rối hắn nhớ nhung, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Ánh lửa vui vẻ nhảy lên ở trên mặt hắn, dường như tâm tư của hắn đã nhảy ra ngoài. Chỉ còn lại một bộ thể xác của hắn mà thôi.

Không biết là vị nữ tử nào có thể làm cho Đỗ đại ca nhớ nhung như vậy, có lẽ là cực kỳ xinh đẹp. Là kỳ nữ thế gian ít có.

Trong đầu Sở Ly hiện lên khuôn mặt của Tiêu Kỳ.

Hắn dần dần phát hiện ra khuyết điểm đã gặp qua là không quên được của mình. Những chuyện nhỏ nhặt năm xưa ở cùng Tiêu Kỳ hắn đều có thể nhớ rõ. Muốn quên cũng không thể quên được, một đoạn ngắn nào đó trong lúc lơ đãng sẽ đột nhiên xuất hiện ở trong đầu. Giống như lợi kiếm đâm trúng trái tim của hắn.

Trong lúc bất tri bất giác thời gian trôi qua, Sở Ly tỉnh táo lại, sắc trời đã sáng rõ. Hắn đã ngơ ngác ngồi một đêm.

Hắn quay đầu nhìn về phía Lí Hàn Yến, trên mặt nàng có một tầng tạp chất màu đen, toả ra từng trận mùi thối, khó ngửi tới cực điểm, khiến cho nàng không ngừng cau mày.

Cười nhạt, Sở Ly phất tay rút châm, nói:

- Phía dưới có dòng suối nhỏ, đi tắm rửa đi.

Lí Hàn Yến không nói một lời, vội vã đi ra ngoài.

- Tiếp lấy!

Sở Ly ném bao y phục qua.

Y phục đuổi theo nàng.

Nàng tiếp nhận bao y phục, tốc độ chạy càng nhanh hơn, bị tạp chất che kín mặt, thật là không có mặt mũi nào đi gặp mặt người khác, quá mất mặt!

Nàng chưa từng phát hiện ra mình lại bẩn như vậy!

Trong lúc chạy trốn thời khắc, nàng đã phát hiện ra biến hóa của mình.

Mềm mại như yến, tốc độ rất nhanh, cả người tràn ngập sức lượng, giống như một quyền có thể đánh nát tảng đá vậy.

Lúc đi tới bên dòng suối nhỏ, nàng đã thử một chút, một quyền đánh xuống, nắm đấm sưng đỏ, tảng đá không có việc gì.

Mạnh mẽ cọ rửa một phen, nàng đổi y phục mới. Lại thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng chóp mũi lại có mùi thối quái dị kia lượn lờ, nàng vuốt vuốt mũi, nhất định mũi nàng đã bị mùi thối kia làm hỏng rồi.

- Bắt đầu từ ngày hôm nay ta sẽ truyền cho ngươi một môn tâm pháp, lại thêm một đường đao pháp.

Sở Ly mang theo nàng nhẹ nhàng đi trên quan đạo, lại vừa nói.

Lí Hàn Yến quay đầu trợn mắt lên, vui mừng khôn xiết:

- Đa tạ Đỗ đại ca!

Cho dù nàng không thấy tận mắt thế nhưng cũng biết đao pháp của Sở Ly rất lợi hại. Thần Đao môn ở trong mắt nàng là cao thủ hàng đầu thế nhưng lại bị diệt cả môn. Như vậy đao pháp của hắn đã lợi hại vượt quá tưởng tượng của nàng.

Sở Ly nói:

- Tư chất của ngươi không tệ. Cho nên rất thích hợp để luyện môn tâm pháp này, đao pháp, chờ sau khi ngươi đi tới Tuyết Nguyệt hiên còn có thể chuyển tu kiếm pháp.

Hắn muốn truyền Thái Âm quyết cho Lí Hàn Yến.

Tư chất của Lí Hàn Yến cực cao, hơn xa Tuyết Lăng mấy lần, Tuyết Lăng muốn luyện mấy năm. Chỉ sợ Lí Hàn Yến chỉ cần một năm thậm chí còn ngắn hơn là có thành tựu ngang bằng Tuyết Lăng.

Lúc chạng vạng, hai người không tìm được nơi ngủ. Cho nên đành ngồi xuống ở trong một rừng cây.

Sở Ly truyền cho nàng Thái Âm quyết, cũng hỗ trợ nàng vận công, rất nhanh đã có một tia nội lực Thái Âm quyết sinh sôi, từ đó về sau khi nàng tu luyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Chạng vạng ngày thứ hai, Sở Ly truyền cho nàng Thần Đao thất thức.

Trưa ngày thứ ba, bọn họ dừng lại ở trước một sơn trại, đánh giá sơn trại ở giữa sườn núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.