Bạch Bào Tổng Quản

Chương 234: Chương 234: Hủy dung




Sau khi Sở Ly rời khỏi phủ Quốc Công, dung mạo thay đổi, hóa thành một thanh niên nhìn qua chừng ba mươi tuổi, nhìn qua thận trọng thành thục, dũng cảm mà đại khí, anh thái bừng bừng. Vừa nhìn đã biết là hào khách lang bạt võ lâm.

Bên hông hắn không phải là Trần Quang kiếm, mà đổi thành một thanh trường đao.

Giữa trưa mười ngày sau, hắn đội ánh mặt trời đi đến vị trí dưới chân núi của Tuyết Nguyệt hiên.

Đây là một ngọn núi chót vót cao sừng sững, xanh um tươi tốt, chẳng khác nào một thanh kiếm màu xanh cắm trên mặt đất, ngọn núi như mũi kiếm nhắm thẳng vào bầu trời, đỉnh núi bị mây mù che khuất.

Đường mòn lên núi chỉ có một, gian nan hiểm trở, chỉ có cao thủ võ lâm mới có thể leo lên được.

Sở Ly tản nội lực đi, võ công dừng lại ở cảnh giới Tiên Thiên, trở thành một vị hào khách giang hồ phong trần mệt mỏi, đối với tuổi như vậy, đạt đến tu vi như vậy đã là tuấn kiệt trong võ lâm rồi. Cũng không đến nỗi khiến cho người ta coi thường.

Trong chốn võ lâm, tuổi còn trẻ mà đã đạt đến cảnh giới Thiên Ngoại thiên, dùng mười ngón tay cũng có thể đếm được. Vừa tra là có thể biết, quá làm cho người ta chú ý, đối với hắn không phải là một chuyện gì tốt.

Hắn cưỡi ngựa đi tới dưới chân núi, nhìn thấy một tiểu đình ẩn ở bên cạnh rừng cây.

Bên trong tiểu đình có hai lão giả đang chơi cờ.

Tướng mạo của bọn họ rất giống nhau, một gầy gò, một béo lùn mà chắc nịch, rất giống như là hai huynh đệ.

Dường như hai người không nghe thấy tiếng vó ngựa mà hết sức chăm chú chơi cờ.

Sở Ly xuống ngựa, đi vào bên trong tiểu đình, ôm quyền trầm giọng nói:

- Hai vị tiền bối, cho ta hỏi nơi này là Tuyết Nguyệt hiên hay sao?

Hai lão giả lười biếng ngẩng đầu, đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần.

Lão giả béo cười lên, hàm răng không còn lại mấy cái, miệng cười hắc hắc nói:

- Tiểu tử ngươi muốn đi Tuyết Nguyệt hiên sao?

- Đúng vậy.

Sở Ly nói.

- Báo tên gia tộc, ngươi muốn lên Tuyết Nguyệt hiên làm chuyện gì?

- Tại hạ Đỗ Phong, xá muội Đỗ Thu bái vào Tuyết Nguyệt hiên, ta tới thăm nó.

- Đỗ Thu?

Lão giả gầy bên cạnh nói:

- Không phải tiểu nha đầu mới tiến vào phái không được bao lâu kia sao?

- Lúc trước xá muội ở nhà tự mình tu luyện, đã là đệ tử ký danh, trước đây không lâu được sư thu làm đệ tử nhập thất, đưa vào Tuyết Nguyệt hiên.

- Ồ, là nàng, để ta hỏi một chút.

Lão giả béo gật gù.

Hắn nhấc bút lên viết vài chữ, sau đó cuốn lên bỏ vào trong một ống trúc, sau đó đặt lên môi hét dài một tiếng. Tiếng hú réo rắt cao vút, như bắn lên trên mây xanh.

Một lát sau, trong bầu trời truyền đến một tiếng đáp lại.

Sở Ly ngẩng đầu nhìn lên, một đầu Kim Ưng lao xuống.

Nó từ một điểm đen nhỏ, trong chớp mắt đã đi đến trước mắt, hóa thành một con ưng lớn cao chừng một người, cánh mở rộng ra, dài chừng bốn, năm thước.

Sức sát thương của Kim Ưng cực mạnh. Hai móng vuốt có thể làm cho bia đá vỡ nát, một mổ là có thể mổ nát đầu người. Cao thủ hậu thiên tầm thường không phải là đối thủ của nó.

Nó mang theo một trận gió lớn đáp xuống, đôi cánh dài rộng vỗ nhẹ, đứng ở trên một gốc cây cây thông trước tiểu đình, cây thông run run, hầu như là cong lại.

Lão giả béo nhẹ nhàng nhảy lên cây, đặt ống trúc lên trên chân của Kim Ưng.

Kim Ưng vỗ đôi cánh vừa dài vừa rộng, mang theo một trận gió mạnh, sau đó bay lên trên không trung, trong chớp mắt đã hóa thành một điểm đen nhỏ biến mất ở trong bầu trời.

Sở Ly không ngừng than thở.

Nuôi một đầu Kim Ưng cũng không tệ. Hắn có mấy phần ước ao, cũng nổi lên suy nghĩ muốn nuôi Kim Ưng.

- Ngươi là huynh muội thân sinh với Đỗ Thu cô nương hay sao?

- Là đường huynh.

- A, không trách.

Bọn họ xem tướng mạo của Sở Ly, cố ý hỏi một câu như vậy.

Mất một lúc, Kim Ưng ở trên trời kêu lên một tiếng.

- Được rồi, ngươi có thể lên núi rồi.

Hai lão giả vung vung tay lên.

Sở Ly ôm quyền đi ra khỏi tiểu đình, một mình dọc theo đường mòn hướng lên trên núi mà đi.

Đường mòn càng ngày càng dốc, đến sau đó, hầu như là thẳng tắp từ trên xuống dưới, cần phải dùng cả tay chân, người tu vi yếu một ít trong võ lâm tới đây, nhất định sẽ không lên được.

Hắn chẳng khác nào một đầu linh viên nhanh nhẹn bước lên phía trên, bước chân liên tục di chuyển.

Khi bò đến giữa sườn núi. Trước mắt hắn trở nên rộng rãi sáng sủa, một mảnh thung lũng trống trải hiện vào trong mí mắt.

Đi đến cửa sơn cốc rồi nhìn lại. Trong cốc hoa cỏ xanh rờn, trung ương của cốc là một cái hồ tròn. Chẳng khác nào một tấm gương lớn để ở dưới đất, phản chiếu lên trời xanh mây trắng.

Trên cái hồ trong vắt có một mảnh thuỷ tạ đình đài, cầu gỗ uốn lượn, cổ kính mà tĩnh mịch.

Chung quanh thung lũng, trên vách đá cao chót vót có lầu các liên miên, mái cong uốn lên trên trời, rường cột chạm trổ, khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy say mê, có cảm giác như là nơi ở của thần tiên.

Sở Ly than thở, Tuyết Nguyệt hiên này quá được, quả nhiên là danh thắng của võ lâm.

Trước cửa sơn cốc có một cái tiểu đình, một nam tử mặc áo xanh đang luyện kiếm, nhìn thấy hắn tới đây, người này thu kiếm chào đón, lại ôm quyền một cái rồi hỏi:

- Ngươi là Đỗ thiếu hiệp?

Sở Ly cười ôm quyền nói:

- Đỗ Phong đến đây tiếp kiến.

- Xin mời Đỗ thiếu hiệp đi theo ta.

Nam tử mặc áo xanh nhìn thấy trường đao bên hông của Sở Ly, ôm quyền mỉm cười, đi ra tiểu đình, đi trước dẫn đường.

Sở Ly đánh giá nam tử mặc áo xanh này một chút, cao thủ Thiên Tiên, tinh khí thần rất no đủ, khôn khéo già giặn.

- Đỗ sư muội ở trên nhà thuỷ tạ, chúng ta đi qua đó.

Nam tử mặc áo xanh nói:

- Tại hạ Thẩm Bạch.

- Thẩm huynh đệ, đa tạ.

Sở Ly nói.

Hai người tiến vào trong sơn cốc, giẫm lên bãi cỏ êm dày, cả thung lũng ấm áp như mùa xuân, hoa tươi nở rộ, toàn bộ thung lũng không không có chỗ nào là không có hoa tươi.

Sở Ly không vội vã khởi động Đại Viên Kính Trí, tránh cho có cao thủ tọa trấn phát hiện ra.

Rất nhanh hai người đã bước đường mòn đi tới cầu gỗ trên hồ, cảm giác của Sở Ly rất nhạy cảm, hắn phát hiện trên hồ này còn ấp áp hơn, hồ nước là nước ấm.

Thẩm Bạch dẫn theo Sở Ly tiến vào một toà nhà thuỷ tạ.

Bốn phía nhà thuỷ tạ này có những tấm màn bằng lụa trắng bao quanh. Một cơn gió thổi tới, màn tung bay, như mộng như ảo.

Thẩm Bạch gõ gõ cửa, nhẹ giọng nói:

- Đỗ sư muội, có khách tới.

- Thẩm sư huynh, là ai vậy?

Bên trong truyền đến âm thanh của Tô Như.

Sở Ly trầm giọng nói:

- Là ta.

Tô Như vừa nghe tiếng đã biết là Sở Ly, nàng kinh ngạc:

- Đi vào đi!

Thẩm Bạch đẩy cửa đi vào.

Một cỗ khí tức thảo dược phả vào mặt hắn.

Sở Ly cau mày, nhìn thấy Tô Như đeo tấm lụa trắng che mặt.

Tô Như nhìn thấy Sở Ly, vẻ mặt kinh ngạc chợt lóe lên, lại lạnh nhạt nói:

- Sao ngươi lại tới đây?

Sở Ly nói:

- Tiểu muội, ta vừa vặn làm việc đi qua nơi này, thuận tiện tới xem một chút. Đã xảy ra chuyện gì, bị thương sao?

Tô Như khẽ than một tiếng, tiến vào phòng ngủ rồi ngồi ở trên giường nhỏ.

Thẩm Bạch ôm quyền một cái rồi cười nói:

- Hai vị tán gẫu đi, ta sẽ không quấy rầy nữa.

- Đa tạ Thẩm sư huynh.

Tô Như nói.

Thẩm Bạch cười rồi lắc đầu đi ra ngoài.

Chờ hắn rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Sở Ly đánh giá mọi thứ trong phòng một chút.

Bố trí rất đơn giản, thanh nhã mà hợp lòng người.

- Sao mặt ngươi lại biến thành như vậy chứ?

- Súc Cốt thuật.

Sở Ly cau mày nhìn nàng:

- Thương thế trên mặt là sao, đã xảy ra chuyện gì?

Tô Như sờ sờ gò má, thở dài:

- Bị thương mà thôi!

- Ai làm?

Sở Ly hừ lạnh nói.

Tô Như lười biếng nói:

- Thanh Mãng sơn.

- Ngươi mới vừa vào phái, sao lại động thủ cùng người ta cơ chứ?

Sở Ly ngồi vào trên ghế thêu rồi nói:

- Đỗ Hạ đâu rồi?

Đỗ Phong, Đỗ Hạ, Đỗ Thu, đây là tên giả nhị nữ dùng trước khi đi. Lần này lại dùng tên giả một lần nữa, Sở Ly là Đỗ Phong, là đại ca, Đỗ Hạ là nhị tỷ, Đỗ Thu là tiểu muội.

Ra ngoài phủ Quốc Công, khi bọn họ gặp mặt đều xưng hô như vậy. Lập thân phận như vậy, dù thế nào thì người khác cũng sẽ không nghĩ tới, đủ để che giấu thân phận.

- Tiểu... Nhị tỷ đang bế quan.

Tô Như nói:

- Sư phụ bế quan chữa thương, cũng bảo Nhị tỷ đồng thời bế quan theo sư phụ.

- Tham khảo Thiên Ngoại Thiên hay sao?

Sở Ly nói:

- Lệnh sư là nam hay là nữ?

- Hừ, đương nhiên là nữ!

- Sợ rằng trên mặt không còn tốt, dung mạo bị phá huỷ.

- Ai nói không phải chứ?

Tô Như oán hận vỗ giường một cái, cắn răng hừ lạnh nói:

- Phùng Thiếu Hoa!

Sở Ly kinh ngạc:

- Là Phùng Thiếu Hoa làm hay sao?

Tô Như oán hận nói:

- Tên cặn bã đáng chết này, ta nhất định phải giết hắn... Nếu như không phải có Mạc sư tỷ liều mình cứu ta, ta đã bị hắn giết rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.