Bạch Bào Tổng Quản

Chương 587: Chương 587: Kim chưởng




Sở Ly lướt người đi đến đại sảnh.

Pháp Viên kết thành một đạo võng chỉ lực, bảo vệ bản thân, Chu Linh Phong và một nam tử mặt tròn khác không thể làm gì khác được, trong khoảng thời gian ngắn không bắt được hắn, cho nên hai người vừa giận vừa tức mà không thể làm gì được.

Nhìn thấy Sở Ly xuất hiện, hai người Chu Linh Phong đã biết tình thế tốt đẹp không còn nữa, sẽ phải mạnh mẽ đánh một trận.

Sở Ly từ tốn nói:

- Các ngươi tới đây cuốn lấy chúng ta, sau đó lại phái người đi bắt Vương phi, sau đó buộc ta đi vào khuôn phép, ý kiến rất hay!

- Không sai.

Chu Linh Phong trầm giọng nói:

- Chỉ tiếc Pháp Viên ở đây, không ngờ lại khó chơi như vậy, phá được kế hoạch của chúng ta!

Sở Ly cười nói:

- Thực sự là diệu kế, không biết sau khi bắt được Vương phi, các ngươi sẽ uy hiếp ta thế nào đây?

- Biện pháp có rất nhiều, không sợ ngươi không vào trong khuôn khổ!

Chu Linh Phong nói.

Hán tử trung niên mặt tròn một mặt xuất chưởng, đánh chỉ lực của Pháp Viên đang kéo tới, một mặt lắc đầu nói:

- Không nghĩ tới Sở Ly ngươi lại có vận khí tốt như thế, tình hình bên kia ra sao rồi?

Nếu Sở Ly đã ra, đương nhiên đã tới bên kia, mà lại trở về, vậy thì tình thế đã không ổn nữa rồi.

Sở Ly nói:

- Đã bắt được rồi.

- Bắt được? Không thể nào.

Trung niên mặt tròn lắc đầu cười nói:

- Ngươi không thể bắt được Tề huynh.

Sở Ly cười cợt:

- Ta sai một tên hộ vệ mỗi một phút phong ấn toàn bộ huyệt đạo của hắn, như vậy hắn còn có thể chạy thoát được nữa sao?

- Độc ác!

Trung niên mặt tròn cau mày hừ lạnh nói.

Một phút phong ấn toàn bộ huyệt đạo, cho dù A Tu La thân thể thì cũng hết cách, cho dù có công phu di hình đổi huyệt, thế nhưng chỉ cần võ công của đối phương không quá kém thì cũng không gạt được.

Đã như thế, thân thể A Tu La rất khó phát huy ra được diệu dụng, xem như đã hoàn toàn bị hạn chế.

Sở Ly nói:

- Ngoại trừ ba người các ngươi ra, còn có người khác đúng không?

- Không còn người khác nữa.

Trung niên mặt tròn lắc đầu một cái rồi than thở:

- Nào cần nhiều người như vậy, không nghĩ tới Pháp Viên ở đây, vì lẽ đó kế hoạch của chúng ta mới không thể thành công được.

Sở Ly cười ha hả, nói:

- Thật sự không còn ai sao? Vậy ta sẽ không khách khí nữa, vậy những người lọt vào trong hậu viện này không phải là người của các ngươi chứ?

- Không phải!

Trung niên mặt tròn lắc đầu.

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Vậy thì tốt rồi, không phải là A Tu La thân, cứ giết là được!

Hắn nói xong rồi lóe lên, lần nữa biến mất.

Chu Linh Phong liếc mắt nhìn trung niên mặt tròn.

Trung niên mặt tròn lắc đầu một cái.

Chỉ lực của Pháp Viên ngang dọc ở trên hai tay, lắc đầu nói:

- Nối dối ở trước mặt Sở thí chủ, quả thật là không sáng suốt.

Trung niên mặt tròn nói:

- Pháp Viên hòa thượng, chúng ta không có hứng thú gì đối với ngươi, hà tất phải dây dưa như vậy chứ, không bằng nhanh chóng rời đi, ta nghe nói Sở Ly và Đại Lôi Âm tự các ngươi cũng có ân oán mà.

Pháp Viên khẽ mỉm cười:

- Thí chủ không cần tốn nhiều tâm tư như thế, ngày hôm nay hai vị đều phải ở lại, tiểu tăng muốn mang các ngươi trở về tự.

- Khà khà...

Chu Linh Phong cười lạnh một tiếng.

Hắn ghét cay ghét đắng đối với việc mình bị Đại Lôi Âm tự trấn áp, vừa nhắc tới việc này hắn đã tràn ngập phẫn hận và sát cơ đối với Đại Lôi Âm tự, ngoại trừ giết Sở Ly ra, đệ tử Đại Lôi Âm tự chính là ưu tiên thứ hai mà hắn muốn giết.

Hiện tại rốt cục đã gặp phải cơ hội tốt như vậy, hắn không muốn buông tha.

Nghĩ tới đây, đột nhiên hắn bỗng nhiên hít sâu một hơi, máu thịt quanh thân dường như bị xương hút vào, chỉ còn lại da bọc xương, máu thịt biến mất đâu không thấy, cả người như bộ xương vậy.

Hai mắt hắn bắn ra ánh sáng màu hồng um tùm, không có một tia cảm tình nào cả.

- Chu huynh...

Trung niên mặt tròn lo lắng hô to một tiếng.

Hắn không nghĩ tới Chu Linh Phong lại dùng bí thuật sớm như thế, còn không đối phó với Sở Ly kia mà.

Chỉ là vừa nghĩ hắn đã biết rõ, Chu Linh Phong muốn giết Sở Ly, cũng muốn giết Pháp Viên, không giết được Sở Ly, vậy thì giết Pháp Viên trước cũng như thế, hắn bất đắc dĩ thở dài, cũng dùng bí thuật, lập tức hóa thành một bộ xương khô.

Hai bộ xương khô, trong mắt tỏa ra ánh sáng màu hồng, âm u đáng sợ.

Pháp Viên thở dài một hơi.

Hai người này đều có tu vi cực cao, mình không hẳn đã có thể đánh bại được bọn họ.

Từ bề ngoài của A Tu La thần công có thể nhìn ra được tu vi sâu cạn của bọn họ ra sao.

Hai mắt bắn ra ánh sáng màu hồng là tầng thứ sáu của A Tu La thần công, năm đầu tầng hai mắt không khác gì nhau cả, hai mắt bắn ra ánh sáng màu xanh lục là tầng thứ bảy của A Tu La thần công, nếu như thả ra ánh sáng màu lam thì là tầng thứ tám, nếu như là ánh sáng màu tím thì chính là tầng thứ chín.

Nếu thật sự đụng phải A Tu La thả ra ánh sáng màu tím, như vậy dưới Thiên Thần chỉ có một con đường chết, chỉ có người có thần thông Thần Túc thông như Sở Ly mới có khả năng đào mạng.

Nghĩ tới đây, hắn có chút lo lắng, nếu thật sự có người tu luyện A Tu La thần công đến viên mãn, như vậy sẽ là bất hạnh của muôn dân thiên hạ, chắc chắn thiên hạ sẽ đại loạn, với muôn dân là một cơn hạo kiếp, không biết sẽ có bao nhiêu người chết đi.

- A Di đà phật...

Pháp Viên niệm một tiếng phật hiệu, dáng vẻ trang nghiêm.

Trên bầu trời dường như vang lên tiếng Phạn âm, như ẩn như hiện.

Kim quang như có như không từ trên người Pháp Viên tràn ra, như sương như khói.

Khuôn mặt của hắn như bị một tầng ánh sáng màu vàng chiếu rọi, trong ánh mắt thu lại tất cả sướng vui đau buồn, chỉ có từ bi nhìn về phía vạn vật mà thôi.

Hắn nhẹ nhàng đánh ra hai chưởng, kim quang lập lòe.

- Sưu...

Trong lòng bàn tay như có Phạn âm mờ mịt, nhẹ nhàng nghênh đón hai người.

- Ầm!

Mắt của hai người có ánh sáng màu hồng lập lòe, chần chờ trừng mắt nhìn hắn.

Hai người cúi đầu nhìn bàn tay của mình.

Ở trong lòng bàn tay xuất hiện một cái bàn tay màu vàng, nóng rực không chịu nổi, giống như bị bàn ủi nóng bỏng ủi qua vậy, từng trận khí tức nóng rực không ngừng từ trong bàn tay này tuôn ra, vọt vào trong thân thể, làm nhiễu loạn con đường vận chuyển của A Tu La thần công.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, lần nữa xông lên.

Pháp Viên bình tĩnh duỗi hai tay ra, bên trong mơ hồ có tiếng Phạn âm vang vọng, ấn về phía hai người.

Thân pháp của hai người rất nhanh, chẳng khác nào một cơn gió vòng tới phía sau hắn.

Chờ tới khi bàn tay phải của hắn dán vào áo đối phương thì trước mắt loáng một cái, Pháp Viên đã xoay người, hai tay vươn ra đón nhận.

- Sưu...

Trong lòng bàn tay lần nữa có tiếng Phạn âm vang lên, hai người không thể tránh khỏi, chỉ có thể đón nhận bàn tay phải này của hắn.

- Ầm!

Hai người bị đánh trúng lùi về phía sau hai bước, có chút chần chờ nhìn bàn tay phải.

Bàn tay màu vàng kia lúc này đã sâu thêm mấy phần, khí tức nóng rực hơn mấy phần tràn vào trong thân thể, trong giây lát cả người trở nên nóng hổi, giống như đưa thân vào bên trong lồng hấp vậy.

Sở Ly lướt người đi xuất hiện ở hậu viện, đáp xuống ở trước người của một lão giả.

Đây là một cái lão giả xấu xí, thân thể thấp bé, không nhìn ra đối phương có võ công chút nào cả.

Hắn như người đi nhầm đường, đi tới cửa sau của Vương phủ, hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây.

Sở Ly đột nhiên xuất hiện, dường như đã dọa cho hắn nhảy một cái.

Bước chân hắn lập tức dừng lại, giật mình nhìn về phía Sở Ly.

Sở Ly nở một nụ cười, chậm rãi rút Trần Quang kiếm ra.

Tình hình ở trong đại sảnh hắn đã nhìn thấy rõ ràng.

Pháp Viên thân là người số một trong đám đệ tử trẻ tuổi của Đại Lôi Âm tự, tuyệt học trên người không phải có một hai loại, võ công tuyệt thế của Đại Lôi Âm tự được xưng là có mấy trăm loại, lấy ra bất kỳ một bộ nào cũng đều là tuyệt học hàng đầu, Sở Ly đã sớm nhìn mà mê mẩn, một khi có cơ hội là muốn học trộm.

Bí thuật mà Pháp Viên thi triển hắn chưa từng thấy, không giống với ba người hòa thượng của Hàng Ma Viện kia lúc trước, lúc này càng hoa mắt hơn nữa, uy lực cũng càng mạnh hơn, chưởng lực kia ngưng tụ mà không thay đổi, trực tiếp len lỏi vào trong tay, không ngừng mà công kích.

Như vậy, một khi trúng một chưởng của hắn sẽ tương đương với chịu một lần thương thế, không ngừng tiêu hao đối phương.

Sở Ly không biết đây là chưởng pháp gì, thế nhưng hắn đã thấy rõ lộ tuyến vận hành, hắn cũng đã khắc vào trong đầu mình.

Hắn có chút mơ màng, nếu như mình luyện bộ chưởng pháp này, thi triển phối hợp với Tuyệt Vân thần công, chưởng lực ngưng tụ không tan mang theo khả năng nuốt chửng, không chỉ sẽ không đoạn tuyệt, trái lại sau khi tiến vào thân thể của đối phương sẽ không ngừng vì nuốt chửng mà lớn mạnh. Như thế, uy lực so với Pháp Viên thi triển ra còn càng mạnh hơn, quả thực là tuyệt diệu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.